Chương 9: Nụ cười trong vô thức

Cuộc họp dài bốn tiếng rưỡi kết thúc trong sự thở phào nhẹ nhõm của tất cả mọi người. Các chuyên viên lần lượt thu dọn giấy tờ, laptop, rời phòng họp với vẻ mệt mỏi đến rã rời nhưng không giấu nổi sự khâm phục dành cho chàng trai vừa giải cứu hệ thống như một vị thần.

Trong căn phòng rộng, chỉ còn lại Tiêu Chiến và Nhất Bác.

Tiêu Chiến không vội rời đi. Anh ngồi ngả lưng trên chiếc sofa da đen sang trọng, tháo cà vạt, cởi khuy áo sơ mi trên cùng, đôi mắt đen sâu thẳm như chất chứa hàng nghìn suy nghĩ.

Đối diện, Nhất Bác ngồi trước laptop. Ngón tay cậu vẫn thoăn thoắt trên bàn phím, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu gương mặt góc cạnh, đôi môi mím chặt, tập trung tuyệt đối. Sau khủng hoảng, cậu không cho phép mình lơi lỏng, phải rà soát toàn bộ hệ thống thêm một lần nữa.

Âm thanh gõ phím lách tách vang đều. Ngoài cửa sổ, ánh nắng sớm New York len lỏi vào, tạo thành vệt sáng vàng cam trải dài trên sàn.

Tiêu Chiến dựa đầu vào thành ghế, ánh mắt không rời người đối diện. Anh vừa trải qua một trận chiến tài chính khốc liệt, nhưng giờ phút này, tim anh lại yên ả lạ thường.

Hình ảnh Nhất Bác cúi đầu, tập trung, như mang theo sức hút kỳ lạ. Ngón tay cậu linh hoạt, từng thao tác chuẩn xác, dứt khoát. Trong khoảnh khắc, Tiêu Chiến thấy mình như bị kéo ngược về ký ức xa xôi - nơi anh từng mơ ước có một người đồng hành thực sự, một người có thể sát cánh bên anh bất kể thương trường hay bóng tối.

Anh khẽ nheo mắt, khóe môi cong nhẹ. Một nụ cười ngọt ngào đến mức chính anh cũng không nhận ra.
Nhất Bác đang rà lại chuỗi lệnh cuối cùng thì ngẩng đầu, định báo cáo tình hình cho Tiêu Chiến. Nhưng ngay khi ánh mắt chạm phải nụ cười ấy, cậu lập tức khựng lại.

Cả cơ thể như đông cứng.

Trong trí nhớ của Nhất Bác, Tiêu Chiến luôn là người lạnh lùng, quyết đoán, đôi khi nghiêm khắc đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.

Nhưng lúc này, dưới ánh nắng buổi sáng, gương mặt ấy lại mang một nụ cười dịu dàng như gió xuân, không một chút toan tính.

Trái tim Nhất Bác lỡ nhịp. Nhịp đập rối loạn, dồn dập, như thể có ai đó vừa bóp nghẹt ngực cậu rồi thả ra.

"Tiêu tổng..." Cậu khẽ gọi, nhưng giọng khàn đi, ngừng lại nửa chừng.

Tiêu Chiến thoát khỏi mơ hồ, đôi mắt sâu nhìn thẳng cậu. Ánh mắt ấy bình tĩnh nhưng dường như còn lưu lại chút mơ mộng. Anh chớp mắt, rồi cong môi nhạt:
"Xong rồi sao?"

Nhất Bác vội gật đầu, tay vô thức siết chặt laptop. Cậu không biết phải đáp thế nào, chỉ thấy gương mặt mình hơi nóng.

Không khí trong phòng bỗng trở nên khác lạ. Tiếng gõ phím ngừng lại, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường nhè nhẹ.

Tiêu Chiến chống cằm, ánh mắt không còn lạnh lẽo như thường ngày, mà như đang chăm chú nhìn vào một điều gì đó vượt ra ngoài lý trí.

"Cậu học lập trình từ khi nào?" Anh hỏi, giọng đều đều nhưng có sự quan tâm thực sự.

"Lâu rồi." Nhất Bác trả lời ngắn gọn, cố giấu đi quá khứ không muốn nhắc.

"Không phải ai cũng có thể làm được điều vừa rồi." Tiêu Chiến tiếp lời, mắt anh ánh lên sự ngưỡng mộ khó che giấu.

"Cậu biết không, trong suốt nhiều năm điều hành, tôi chưa từng thấy ai xử lý hệ thống gọn gàng đến thế. Ngay cả chuyên gia hàng đầu chúng tôi thuê về, cũng chưa chắc đạt tới tốc độ ấy."

Nhất Bác im lặng. Được khen không khiến cậu vui, mà chỉ càng thêm áp lực. Bởi điều cậu vừa làm, nghĩa là một phần thân phận bí mật đã lộ ra trước mắt người đàn ông này.

Cậu cúi đầu, giọng trầm: "Tôi chỉ làm điều cần làm."
Tiêu Chiến khẽ bật cười, một nụ cười nhẹ mà sâu. "Đôi khi tôi nghĩ, mình thật may mắn khi có cậu bên cạnh."

Lời nói ấy không mang âm điệu hào nhoáng, nhưng lại khiến tai Nhất Bác nóng ran. Cậu không dám ngẩng đầu, sợ ánh mắt kia sẽ nhìn thấu trái tim đang loạn nhịp.

Khi Nhất Bác tiếp tục làm việc, Tiêu Chiến ngả đầu ra ghế, khép mắt lại. Trong đầu anh thoáng hiện lên một giấc mơ mơ hồ.

Anh thấy mình không còn đơn độc trong thương trường lạnh lẽo. Bên cạnh anh, luôn có một người lặng lẽ đồng hành, không hỏi tại sao, không rời bỏ. Một người vừa đủ mạnh mẽ để bảo vệ, vừa đủ sắc bén để hiểu anh mà không cần lời giải thích.

Và hình bóng ấy... lại trùng khớp với chàng trai đang ngồi trước mặt.

Tiêu Chiến khẽ bật cười. Nụ cười ấy mang theo ấm áp mà chính anh không ý thức được.

Nhất Bác nhìn sang, bắt gặp nụ cười ấy một lần nữa. Cậu muốn nói "Tường lửa đã được gia cố xong", nhưng lời mắc nghẹn trong cổ.

Ánh mắt dừng trên gương mặt dịu dàng ấy, tim cậu đập mạnh, như muốn phá tung lồng ngực. Cậu chưa từng thấy một Tiêu Chiến như vậy - không phải tổng tài băng lãnh, không phải người đàn ông nguy hiểm mà cậu từng thề sẽ chỉ bảo vệ, mà là một con người với ước mơ, với khát vọng được sẻ chia.

Cậu bỗng thấy khó thở.

Một ý nghĩ thoáng qua, làm Nhất Bác sợ hãi chính mình: Nếu như... mình muốn trở thành người đó thì sao?

"Nhất Bác." Tiêu Chiến gọi tên cậu lần đầu tiên, không phải "cậu", không phải "người của tôi".

Tim Nhất Bác chấn động, ngẩng lên: "Dạ?"

Tiêu Chiến nhìn cậu, ánh mắt sâu đến mức như xoáy vào tâm trí. Một giây, hai giây... rồi anh chỉ mỉm cười lắc đầu.

"Không có gì."

Nhất Bác cau mày khẽ, nhưng không hỏi thêm. Cậu sợ nếu hỏi, sẽ nghe được điều mà bản thân chưa sẵn sàng đối diện.

Bầu không khí lặng đi, nhưng không phải sự im lặng nặng nề. Nó giống như khoảng ngừng của một bản nhạc, nơi từng nhịp tim vang lên rõ ràng hơn mọi âm thanh khác.

Tiêu Chiến vẫn ngồi đó, mắt dõi theo từng cử động của Nhất Bác. Còn Nhất Bác thì cố gắng tập trung vào màn hình, nhưng ngón tay đã chậm lại, trái tim đập rộn ràng đến mức muốn phá hỏng mọi hàng lệnh.

Ngoài kia, thành phố New York bắt đầu thức giấc, tiếng xe cộ ồn ào, nhịp sống hối hả. Nhưng trong căn phòng này, thế giới như chỉ còn hai người.

Ánh nắng đầu ngày len lỏi qua rèm cửa, rải xuống sàn nhà hoa văn trải dài như một tấm thảm vàng kim. Trong căn phòng khách sạn xa hoa, bầu không khí yên ắng đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của mỗi người.

Tiêu Chiến ngồi trên sofa, lặng lẽ nhìn sang đối diện. Nhất Bác vẫn còn tập trung vào màn hình laptop, hàng lông mày khẽ nhíu lại, đôi môi mím chặt. Trên gương mặt trẻ tuổi kia, từng đường nét đều sắc sảo và kiên định.

Anh đã quen với việc đọc người khác: chỉ cần một cái chau mày, một ánh nhìn, là có thể đoán ra suy nghĩ, thậm chí là mưu đồ ẩn giấu. Nhưng với Nhất Bác, anh lại không thể. Cậu vừa gần gũi vừa xa lạ, vừa giản đơn lại vừa phức tạp.

Tiêu Chiến khẽ nheo mắt, đôi môi cong thành một nụ cười rất nhạt. Một nụ cười không dành cho bất cứ thương vụ nào, không dành cho bất cứ đối thủ hay thuộc hạ nào, mà dành cho riêng người đối diện.

Và điều anh không biết là, nụ cười ấy đã khiến một trái tim trẻ tuổi mất đi nhịp đập vốn có.

Nhất Bác ngẩng lên, định báo cáo. Vừa lúc ấy, ánh mắt cậu bắt gặp nụ cười của Tiêu Chiến.

Thời gian như ngừng lại.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu không còn nghe thấy gì khác ngoài tiếng tim mình. Một tiếng đập loạn nhịp, vừa hoảng loạn vừa... ngọt ngào.

"Tiêu tổng..." Cậu cất tiếng, nhưng giọng nói khàn khàn, dừng lại ở nửa câu.

Tiêu Chiến nhìn sâu vào mắt cậu, dường như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, mỉm cười nhẹ:

"Ừ. Làm tốt lắm."

Nhất Bác quay đi, nhưng không kịp che dấu đôi tai đỏ bừng. Cậu cố tập trung trở lại với laptop, nhưng những ký tự hiện ra trên màn hình bỗng dưng rối loạn.

Giữa căn phòng lớn, hai người ngồi đối diện nhau, nhưng không gian lại như thu hẹp chỉ còn trong tầm mắt của họ.

Tiêu Chiến chống tay lên cằm, ánh mắt lặng lẽ theo dõi từng cử động của chàng trai trẻ. Lần đầu tiên, anh cảm thấy muốn giữ ai đó trong tầm nhìn của mình lâu đến thế.

"Nhất Bác." Anh gọi khẽ.

Cậu ngẩng lên, đôi mắt trong veo như hồ nước.
"Dạ?"

"Cậu có từng nghĩ... nếu không đi theo con đường này, cậu sẽ sống thế nào?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Nhất Bác thoáng sững lại. Cậu im lặng vài giây, rồi trả lời chậm rãi:

"Tôi chưa từng nghĩ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ biết phải mạnh mẽ để sống sót. Được học, được rèn luyện, được trao cơ hội... tất cả đều để tiến về phía trước. Không có lựa chọn khác."

Ánh mắt cậu thoáng qua tia u tối, khiến Tiêu Chiến trong khoảnh khắc thấy nhói lòng.

Anh vốn dĩ không nên bận tâm. Anh luôn giữ khoảng cách với tất cả, không để bất kỳ ai tiến vào thế giới riêng. Nhưng lần này, anh lại muốn biết nhiều hơn, muốn xóa tan chút u tối kia.

"Có lẽ... rồi sẽ đến lúc cậu nên nghĩ cho riêng mình." Anh nói nhỏ, giọng dịu dàng đến mức chính mình cũng thấy lạ.

Nhất Bác ngẩn người. Đôi mắt cậu dao động, như không biết nên đáp lại thế nào.

Đúng lúc ấy, điện thoại bàn reo lên, báo rằng bữa sáng đã được đưa tới. Nhất Bác nhanh chóng đứng dậy nhận khay, dọn đồ ăn lên bàn.

Bánh mì, trứng ốp la, thịt xông khói, thêm vài tách cà phê nóng.

Tiêu Chiến không quen ăn đơn giản như vậy, nhưng vẫn ngồi xuống. Anh nhìn chàng trai trẻ ngồi đối diện, nghiêm túc cắt từng miếng nhỏ, ánh mắt chăm chú như thể bữa ăn này quan trọng hơn cả cuộc họp vài tiếng trước.

Trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Chiến chợt nghĩ: nếu cuộc sống có thể yên bình như thế này, cũng không tệ.

Anh bật cười khẽ, khiến Nhất Bác ngẩng lên đầy nghi hoặc.
"Sao vậy?"

"Không có gì." Tiêu Chiến lắc đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn sáng lên, khóe môi cong nhẹ.

Ngày hôm ấy trôi qua trong bận rộn, họ phải gặp đối tác, kiểm tra lại dữ liệu, chuẩn bị tài liệu cho chuyến công tác tiếp theo. Nhưng trong tâm trí cả hai, hình ảnh buổi sáng ấy vẫn còn vẹn nguyên.

Đêm xuống, ánh đèn New York rực rỡ ngoài cửa sổ. Trong phòng, Tiêu Chiến ngồi trước bàn làm việc, còn Nhất Bác trên giường, ôm laptop, tiếp tục rà soát hệ thống.

Tiêu Chiến nhìn sang. Cậu trai trẻ ấy nằm nghiêng, mái tóc hơi rũ xuống trán, đôi mắt sáng lên dưới ánh màn hình.

Anh bỗng hỏi:
"Nhất Bác, cậu bao nhiêu tuổi?"

"21."

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày. "Còn rất trẻ."

"Nhưng tôi đủ khả năng bảo vệ anh." Câu trả lời dứt khoát, không chút do dự.

Tiêu Chiến bật cười. Nụ cười ấy lần này mang theo sự ấm áp, không còn là nụ cười của một tổng tài cao cao tại thượng.

"Được. Tôi tin cậu."

Câu nói ấy vang lên, như một lời hứa ngầm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro