Phần 11.

Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng gặp được Tiêu Chiến, đúng lúc hắn nhớ anh nhất, khao khát anh nhất...

Bộ đồ rộng tôn lên vẻ đẹp trẻ trung của anh, đôi mắt to dài trong sáng như khiêu khích tình cảm mãnh liệt của hắn, nhưng khuôn mặt lạnh lùng, vô tình của anh lại như đẩy hắn xuống địa ngục.

Hắn thực sự khao khát được ôm anh, nói với anh một câu: "Em yêu anh! Không bao giờ hối hận."

Giá như khẩu súng trong tay Tiêu Chiến không ngắm chính giữa ấn đường hắn mà cảnh cáo một cách nghiêm khắc: "Vương Nhất Bác, cậu có quyền giữ im lặng, bất kỳ câu nói nào của cậu đều có thể dùng làm bằng chứng trước toà..."

Lúc đó, điều duy nhất hắn có thể làm là im lặng, xét cho cùng thì ba chữ "Em yêu anh" cũng không thể dùng làm bằng chứng trước toà được.

Hắn cười và đưa tay ra, chiếc còng số 8 lạnh lẽo khoá chặt tay hắn. Chiếc còng đó như được làm từ băng đá hàng vạn năm, đặt lên da thịt hắn, lạnh buốt đến mức không còn cảm giác nữa.

May mà Hàn Tuấn Hào đã cảnh tỉnh hắn trước, hắn cũng đã suy nghĩ kỹ càng. Cho nên, dù có bị lừa dối, bị tổn thương và cảm giác như bị rơi vào vực thẳm, hắn vẫn có thể bình tĩnh mà đối diện, chứ không căm phẫn đến mức điên cuồng.

"Quay người lại!" Tiêu Chiến lạnh lùng nói.

Hắn chết lặng quay người. Nếu có thể, hắn rất muốn gọi điện cho Hàn Tuấn Hào hỏi một câu: "Anh đã mua quan tài chưa, không hơn một triệu thì em tuyệt đối không cần!"

Anh lần tìm khẩu súng trên người hắn.

Đương nhiên là Vương Nhất Bác biết khẩu súng đó sẽ mang đến cho hắn những gì, chỉ cần dựa vào loại súng và dấu vân tay trên đó thôi là hắn không thoát được tội chết rồi. Đáng lẽ hắn nên bất ngờ quay người lại, tóm chặt tay anh, giơ chân đá anh, dùng còng số 8 đánh cho anh bất tỉnh rồi lấy lại khẩu súng và trốn chạy.

Với khả năng của hắn thì tỷ lệ thành công là hơn tám mươi phần trăm. Nhưng hắn không làm thế, vì hắn.... hắn mệt rồi, mệt đến mức không còn sức để giơ tay lên nữa.

"Đi!" Hắn cảm nhận được nồng súng lạnh lùng đặt sau lưng, hắn hiểu ý của anh, nhấc đôi chân cứng đờ về phía con đường cách đó không xa.

Họ vừa đi thì một chiếc xe màu đen phóng đến, dừng lại bên hắn, mấy người từ trên xe lao xuống, Vương Nhất Bác biết bọn chúng là tay chân của Hàn Tuấn Hào đến đón hắn.

Tiêu Chiến thấy thế, lập tức hướng khẩu súng lên gáy hắn, gằn giọng với mấy tên đang xông đến: "Lùi lại!"

Mấy tên đó nhìn Vương Nhất Bác, thấy hắn nháy mắt ra hiệu, chúng nhìn nhau, chần chừ một lúc rồi mở cửa xe. Chúng vừa định lên xe thì Tiêu Chiến đột nhiên lên tiếng: "Để xe lại!"

Mấy tên đó lại nhìn Vương Nhất Bác, thấy hắn gật đầu, chúng lập tức rút lui.

"Lên xe!" Tiêu Chiến chĩa súng xuống thắt lưng hắn, chỉ vào bên ghế phụ. Đợi hắn ngồi xuống, anh mới vào trong xe, chăm chú lái xe.

Vương Nhất Bác không nói một lời nào suốt đoạn đường, cũng không phản kháng gì, chỉ im lặng, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn thành phố trong đêm.

Cảnh đêm ngoài cửa sổ cũng đẹp như đêm hôm qua vậy, những màu sắc lung linh hiện ra trước mắt giống như ánh cầu vồng sáng rực trong đêm. Hắn nhớ rõ rằng, đêm qua trên xe buýt, Tiêu Chiến đã hỏi hắn: "Em thích cái gì nhất?"

"Một thứ rất đặc biệt, cầu vồng!"

"Tại sao?"

"Vì nó xuất hiện sau cơn mưa, thuần khiết, thanh cao, nó xuất hiện lúc trời xanh nhất, ánh nắng rực rỡ nhất..."

Anh ngồi trong vòng tay hắn, ngước mắt lên nhìn hắn chăm chú: "Nếu anh nhớ không nhầm thì hôm anh nhặt được ví tiền của em là lúc trời vừa mưa xong."

"Đúng vậy, em thấy cầu vồng, rất đẹp..."

Hôm đó, bầu trời trong xanh, ánh nắng hiền hoà, cầu vồng mà hắn mong đợi không xuất hiện, nhưng xuất hiện một người thuần khiết như cầu vồng, hắn với tay là có thể chạm tới.

Anh cười ngọt ngào ngả vào lòng hắn, chỉ tay lên ngọn đèn nê ông rồi nói: "Cái này có giống cầu vồng không? Cầu vồng chẳng qua cũng chỉ là ánh nắng mặt trời."

Hắn nhìn anh, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Trong mắt anh đang ánh lên ánh sáng của cầu vồng. Hắn si mê hôn lên đôi mắt ấy, ngỡ rằng đã tìm thấy cầu vồng thuộc về mình, một cầu vồng trong bóng đêm.

Nhưng không ngờ, có những thứ phải khó khăn lắm mới có được nhưng lại mất đi rất dễ dàng...

Anh thuộc về bầu trời và ánh sáng, thậm chí còn xa vời hơn cả cầu vồng, khao khát nhưng không thể có được, một thứ đồ xa xỉ, cố thể phải trả giá rất đắt.

Tình yêu, không thử qua thì không biết, thử qua rồi mới biết rằng, quá thú vị! Đêm qua, anh mặc bộ cảnh phục ngả vào lòng hắn, nồng nhiệt nói yêu hắn.

Đêm nay, anh phóng đãng trong bộ đồ thường ngày, ngồi bên cạnh hắn, lạnh lùng đưa hắn đến sở cảnh sát.

Tiêu Chiến phanh gấp ở ngã tư đèn đỏ. Vương Nhất Bác không thắt dây an toàn lại đang mất tập trung nên không chủ động được, ngã nhào về phía trước, ngực đập vào thành xe.

Tổn thương bên trong lẫn tốn thương bên ngoài khiến hắn càng đau đớn. Hắn vô cùng tức giận, trợn mắt nhìn Tiêu Chiến rồi gào lên: "Anh có biết lái xe không thế?"

Ánh mắt anh vẫn hướng về phía trước. Mặt anh tái xanh, môi in hẳn vết răng, đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt vô lăng run lên bần bật.

Hắn đột nhiên cảm thấy đau lòng, dùng đôi tay đang bị còng của mình kéo người anh lại, nhẹ nhàng xoa vết răng hằn trên môi anh.

Anh không né tránh, ngồi bất động, đến khi chuyển đèn xanh, vẫn không nhúc nhích.

Thời gian cứ trôi đi, không gian trầm lắng...

"Anh yêu em sao?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Có ý nghĩa gì không? Mười phút trước cậu giết người, những ngón tay vuốt ve người tôi đầy mùi máu tanh và tội ác..."

"Em .... rửa tay rồi."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến giơ tay lên trước mặt, má phải hắn nhói đau. Mặc dù Tiêu Chiến dồn hết sức để tát hắn, nhưng hắn không cảm thấy đau chút nào. Vì hắn biết cái tát của anh là dành cho người đàn ông khiến anh vô cùng thất vọng, chứ không phải là cái tát của một cảnh sát dành cho tội phạm...

Hắn biết, anh yêu hắn, anh hy vọng hắn là người đàn ông tốt để anh có thể yêu không chút hối hận. Nhưng hắn chỉ là một tên giết người, đến chết cũng không hết tội, ngay cả lúc đang hẹn hò với anh mà hắn vẫn có thể tranh thủ đi giết người được.

"Xin lỗi!" Khi nói ra hai từ ấy, hắn thực sự muốn cười nhạo thế giới này. Mẹ kiếp, đây là thế giới gì vậy? Anh muốn đưa hắn ra toà, muốn lấy mạng hắn, thế nhưng người nói xin lỗi vẫn là hắn.

Vậy mà thái độ của anh như muốn nói: "Nói xin lỗi cũng vô dụng, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu."

Hắn nắm chặt tay anh đang đặt trên chiếc vô lăng, vừa định dỗ dành anh thì chiếc xe đằng sau sốt ruột bấm còi inh ỏi, phá tan chút lãng mạn cuối cùng của họ!

Tiêu Chiến hất tay hắn ra, chân nhấn ga loạn xa.

"Cái xe quái quỷ gì thế này!" Anh rủa thầm.

Anh đập mạnh tay lên vô lăng, xe vẫn không nhúc nhích.

Đây là chiếc xe việt dã mà Hàn Tuấn Hào mới mua nên Vương Nhất Bác phải nhắc anh. "Anh đang giẫm lên phanh xe."

Hắn vừa dứt lời, anh liền giẫm mạnh lên chân ga, chiếc xe vọt về phía trước. Thật tội nghiệp cho hắn, vai lại bị va vào xe, bị đau thêm một chỗ nữa.

Hắn đành phải thắt chặt dây an toàn, không thì chưa đến được sở cảnh sát, hắn đã mất mạng rồi.

Còn cách sở cảnh sát một con phố, Tiêu Chiến cho xe dừng lại trước một hồ phun nước.

Anh hỏi hắn: "Tại sao cậu lại phải đi giết người?! Cậu biết rõ là nếu cậu không đi, chúng ta..."

"Hắn giết anh em của em, em phải báo thù", Vương Nhất Bác nói.

"Thế giới này có luật pháp."

"Luật pháp ở đâu? Ạnh lấy ra cho em xem nào."

"Cậu" Lần nay hắn làm anh bực bội đến mức không thể chịu nổi. Anh hét lên: "Vương Nhất Bác, ngoài việc chém giết ra, cậu có hiểu một chút đạo lý hay không?"

"Đạo lý? Xã hội đen không có đạo lý, xã hội đen chỉ có các quy tắc. Ăn miếng trả miếng, đây là quy tắc đầu tiên trong giới xã hội đen. Em không giết hắn, làm sao xứng đáng với những người anh em đã chết, làm sao còn mặt mũi nhìn những anh em còn sống! Vả lại, nếu em không giết hắn, hắn cũng sẽ giết em."

"Cậu giết hắn, hắn giết cậu, trả thù lẫn nhau như thế sẽ không có hồi kết! Cậu định cả đời này cứ mù quáng chém chém giết giết thế à?"

"Không." Hắn nhìn anh, lần đầu tiên hắn nghiêm túc nói với anh. "Rồi sẽ có một ngày, Vương Nhất Bác này trở thành ông trùm xã hội đen, tất cả mọi người trong giới đều phải nghe em, đến lúc đó em sẽ không giết người nữa."

Anh kinh ngạc nhìn hắn, dã tâm của hắn làm anh sợ hãi đến mức không nói nên lời. Anh nhìn hắn rất lâu, phát hiện ra rằng, điều thực sự làm người khác mê mẩn không phải là hắn thôi không bỡn cợt nữa, mà chính là sự nghiêm túc chân thành của hắn.

Vương Nhất Bác nói: "Thế giới của bọn em cũng có quy tắc, cũng có tình cảm. Bây giờ đang loạn là bởi các bang phái muốn tranh giành địa bàn và thế lực của nhau, chia năm xẻ bảy. Đợi đến khi em thu phục được tất cả rồi, sẽ không còn tranh giành nữa, không còn chém giết trả thù nữa."

"Em không thể làm được."

"Em có thể! Nếu không phải vì anh cả không muốn em đối đầu với Kỳ Dã, thì em đã sớm..."

"Kỳ Dã?" Tiêu Chiến ngắt lời hắn. "Kỳ Dã đã tung hoành trong giới giang hồ bốn mươi năm rồi, thế lực rất mạnh, cậu không thể đấu lại bọn chúng."

"Anh sai rồi! Anh đừng nghĩ rằng không ai dám làm gì Kỳ Dã, thực ra Kỳ Dã đã sớm suy sụp. Mấy năm nay Trác Cửu không quản bất cứ việc gì nữa, chỉ có con trai hắn là Trác Diệu hoành hành bá đạo, mặc sức làm càn. Vài đệ tử ruột của Kỳ Dã cũng oán hận, chẳng qua là giữ thể diện cho Trác Cửu nên không nói ra thôi. Hơn nữa, người của Kỳ Dã cũng không phục Trác Diệu, luôn muốn tìm cơ hội để lật đổ hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro