Phần 15.

“Có thể xem xét?” Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, Hàn Tuấn Hào chưa chắc đã hiểu hết hàm ý thực sự của bốn chữ này, những câu như thế này anh đã nghe rất nhiều lần rồi, anh rất hiểu bản chất của chúng.

“Sau đó thì sao? Vụ án phá được chưa?”

“Một năm trước, tên đầu sỏ của đường dây tội phạm đó đã bị bắt, tất cả nội ứng đã trở về đơn vị… nhưng Hàn Tuấn Hào vẫn không thể trở thành người trong ngành cảnh sát.”

Tiêu Chiến cầm cốc trà Tử Sa trước mặt, uống một ngụm, nước trà lạnh không làm dịu đi nỗi ấm ức trong lòng. Anh đặt mạnh cốc trà lên bàn, tiếng va đập vang vọng. Anh nói: “Điều đó huỷ hoại cả đời anh ta, anh ta không thể làm cảnh sát, cả đời này không thể thoát ra khỏi giới xã hội đen.”

“Nếu Hàn Tuấn Hào không dấn thân quá sâu vào xã hội đen thì có lẽ còn có cơ hội, nhưng hai năm qua anh ta đã dấn sâu đến mức nổi tiếng trong giới, nếu làm cảnh sát thì e rằng sẽ là trò cười trong ngành.”

“Ý anh là anh ta đã sai lầm? Sai lầm vì đã quá xuất sắc?”

“Không phải, vì anh ta đã bị nhuốm chàm rồi!” Trình Bùi Nhiên vỗ vỗ vai Tiêu Chiến, nở nụ cười điềm đạm và thân thiết như một người anh trai, rồi nói: “Tiêu Chiến, em cũng là cảnh sát, chắc em hiểu được vấn đề của anh ta là ở chỗ nào. Để anh ta làm cảnh sát, anh ta cũng không thể cắt đứt hoàn toàn quan hệ với xã hội đen được, sớm muộn gì cũng sẽ phản bội!”

“…”

Tiêu Chiến không nói thêm gì nữa. Anh chợt phát hiện ra rằng nhân sinh không có con đường nào là tuyệt đối. Bi kịch nhất không phải là chính bản thân mình không thể định hướng, mà là cứ chạy theo lý tưởng của mình mà không cần biết đến khó khăn, nguy hiểm trước mắt, lúc đến đường cùng rồi mới phát hiện ra rằng mình đã đi sai đường! “Anh ta là một người tốt.”

“Anh ta từng là một người tốt.”

Tiêu Chiến trầm tư một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Anh Trình, anh là người bạn tốt nhất của anh trai em, anh có biết tại sao anh ấy muốn trừ tận gốc bọn xã hội đen không? Anh có nghĩ rằng chúng ta có thể trừ được tận gốc bọn chúng?”

Đôi mắt trong suốt của Trình Bùi Nhiên nhìn Tiêu Chiến. “Tại sao em lại hỏi vậy?”

“Thế giới này có nhưng người giàu có, tiền tiêu như nước, cũng có những người nghèo túng cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, vì vậy nhất định sẽ có tội phạm, có xã hội đen. Muốn xã hội đen biến mất… trừ phi là con người trong xã hội này không có lòng tham.”

“Em nói cũng có lý, nhưng… đây không phải là góc độ nhìn nhận vấn đề của cánh sát.”

“Anh cho rằng tại sao giới xã hội đen lại chém giết liên miên, người chết nhiều như vậy? Là vì họ máu lạnh không có tình người? Hay là bởi vì rất nhiều người trong số họ phải đấu tranh vì lợi ích của bản thân? Nếu một ngày trong số họ xuất hiện một người có khả năng một tay che cả bầu trời, đứng lên làm ông trùm, bọn họ sẽ thiết lập một trật tự riêng cho mình, tất cả liệu có thay đổi không…”

Trình Bùi Nhiên nhìn ánh mắt đầy mộng tưởng của Tiêu Chiến, nhướng đôi lông mày rậm lên và hỏi: “Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác rất đẹp trai phải không?”

Tiêu Chiến ngẩn người một chút, cúi xuống cầm một miếng gỏi cá, rồi quét lên một lớp mù tạt dày.

“Cũng khá.”

“Nghe nói là hắn đang theo đuổi em.”

Tiêu Chiến nhìn anh ta với ánh mắt hơi phản cảm, cười mỉa mai: “Anh nắm bắt thông tin nhanh nhạy nhỉ?”

“Không phải là anh đa nghi, mà là cả thế giới này đều biết hắn đang điên cuồng theo đuổi em.”

“Cả thế giới này cũng đều biết em và cậu ta không thể!”

Nói rồi, Tiêu Chiến cho miếng gỏi cá đầy mù tạt vào miệng, mù tạt cay xộc lên mũi, lên mắt, rồi lên cả đầu, khiến đầu óc anh như bị tê dại, duy chỉ có một thứ không hề tê dại đi - đó là nỗi nhớ.

Không biết là do mù tạt quá nhiều, hay là do kìm nén quá lâu mà nước mắt anh chảy ra như thác đổ, không thể ngăn lại được.

“Sợ cay thì ăn ít thôi, tội gì mà phải tra tấn mình như thế!”

“Không cay, rất ngon.”

Trình Bùi Nhiên lấy khăn đưa cho Tiêu Chiến, nhẹ nhàng nói: “Có người nói Vương Nhất Bác là một người đàn ông rất đặc biệt, hắn có thể làm cho người khác gặp một lần thôi nhưng không thể nào quên được.”

“Ai nói vậy?”

“Một đồng nghiệp.”

“Ồ!” Tiêu Chiến lại cho một miếng gỏi cá khác vào miệng, từng dây thần kinh như đều bị tiêm mù tạt, cay sè, chua chát, tê dại.

“Thật sao?”

“Ừ, nhận xét rất chuẩn xác.”

Tiêu Chiến cố tỏ ra như không có chuyện gì, vừa cười, nước mắt anh vừa nhỏ xuống chiếc khăn ăn trên bàn.

“ Tiêu Chiến!” Trình Bùi Nhiên nắm lấy bàn tay ướt đẫm nước mắt anh, nhìn anh mà không biết phải làm thế nào. “Tại sao trước mặt anh, em không che giấu một chút, dù sao anh cũng là người yêu của em....…”

Tiêu Chiến gượng cười, vung tay anh ta ra và nói: “Em đã nói với anh nhiều lần rồi, anh…”

Tiêu Chiến còn chưa nói hết câu thì bên ngoài vọng lại giọng nói rất to.

“Anh Bác, sao…”

Giọng nói bỗng nhiên im bặt.

Thế giới đột nhiên im lặng như tờ!

Tiêu Chiến muốn nói hết câu vừa rồi: “Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, anh không tìm được người yêu thì cũng đừng đổ hết trách nhiệm lên người em, em đồng ý yêu anh lúc mà em mới có năm tuổi thôi! Lúc đó, ngoài anh trai em ra thì chỉ có anh là người em thấy vừa mắt.”

Nhưng trái tim đập mạnh khiến anh không nói nên lời…

Tiêu Chiến vội vàng chạy ra kéo cánh cửa, ánh mắt gấp gáp tìm kiếm từng ngóc ngách, hy vọng tìm được bóng hình quen thuộc trong tâm trí anh…

Ngoài cửa không có ai, hành lang vắng lặng không một bóng người, chỉ thấy một điếu thuốc hút dở đã bị dụi tắt trên mặt đất, điếu thuốc ấy dường như bị giày xéo rất mạnh nên nó hoàn toàn biến dạng, tựa như tình yêu của họ.

Anh chạy nhanh qua hành lang dài, bước nhanh xuống cầu thang, chạy thẳng ra bên ngoài.

Áng mây đen buổi xế chiều che khuất ánh mặt trời, bầu không khí nặng nề ngưng tụ cả một khoảng trời. Anh đứng bên đường, nhìn xe thể thao màu đen gần bãi để xe… Chiếc gương chiếu hậu bám đầy bụi phản chiếu khuôn mặt u ám của hắn, phản chiếu dáng đứng đoan trang của anh. Qua chiếc gương, ánh mắt họ chạm nhau.

Rất lâu sau, cuối cùng anh không thuyết phục được mình, lùi lại một bước, sự xúc động nhất thời bị những cơn gió lạnh cuốn đi.

“Xin lỗi!” anh nói không thành tiếng.

Giọt mưa từ đám mây đen rơi xuống, từng giọt, từng giọt rơi lên chiếc gương chiếu hậu đang phản chiếu khuôn mặt của họ, lăn dài, lăn dài…

Hắn cười, thu ánh mắt và nổ máy rời đi.

“Vương Nhất Bác, xin lỗi, anh có nỗi khổ tâm riêng…”

“Tiêu Chiến… lần này, anh hết hy vọng rồi! Hoàn toàn hết hy vọng rồi!” Vương Nhất Bác nhìn bóng hình anh nhỏ dần trong gương chiếu hậu, nụ cười hư vô, miễn cưỡng. “Không chỉ đối với em, mà còn là với thế giới đầy dối lừa này…”

Vương Nhất Bác dừng xe dưới khu nhà của Hàn Tuấn Hào, lấy từ trong hộp loại thuốc mà Hàn Tuấn Hào thích, châm lửa, hút một hơi thật sâu. Hút gần hết điếu thuốc, hắn dùng đầu ngón tay dập tắt, rồi lên nhà.

Khi mở cửa nhìn thấy hắn, vẻ mặt Hàn Tuấn Hào hiện rõ sự vui mừng: “Mấy ngày nay chú đi đâu vậy?”

Vương Nhất Bác giơ nắm đấm, ngập ngừng một lúc, rồi lại buông xuống.

“Có mì không, em đói.”

“May ơi, nấu một bát mì nhé!” Hàn Tuấn Hào nói với vào bên trong. Chưa đầy năm phút sau, một cô gái trong chiếc váy ngắn màu tím nhạt bưng ra bát mì nóng hổi trước mặt hắn, đặt lên bàn, cười thẹn thùng rồi lại trở về phòng ngủ. Cô ta tên là May, người yêu của Hàn Tuấn Hào. Cô không phải loại phụ nữ có thân hình nóng bỏng, lả lơi đa tình, mà là một cô gái cũng hiểu biết, chỉ khoảng mười tám tuổi. Nói theo kiểu của Vương Nhất Bác, thì là: “Anh Hào, những phụ nữ tốt đều bị anh làm khổ.”

Vương Nhất Bác gắp từng miếng thật to, cho đến khi bát mì trống trơn, hắn mới mở miệng: “Anh Hào, em có thể hỏi anh một câu được không?”

“Chú biết lễ phép từ bao giờ vậy?”

“Tại sao anh lại đi vào con đường này?”

Hàn Tuấn Hào cúi đầu, không trả lời.

“Sau khi Hoắc Đông bị giết, anh đã ra khỏi xã hội đen, tại sao lại quay lại?”

“Vì một người, lúc còn nhỏ, anh nhìn thấy bà ấy chịu khổ nhưng bất lực, đến khi lớn rồi, anh nghĩ rằng mình có thể làm được điều gì đó cho bà… nhưng anh lại làm sai! Vì bà ấy mà anh đi vào bước đường cùng, nhưng rốt cuộc cũng không kịp nhìn mặt bà lần cuối trước khi bà ấy ra đi…”

Trong đầu Vương Nhất Bác bỗng loé lên khuôn mặt của bà chủ quán trà Vu Ký đã qua đời, nụ cười ngọt ngào, giọng nói thân mật. Còn nữa, bà thường thích hỏi những câu như:

“Xã hội đen có phải là rất nguy hiểm không?”

“Cậu vào xã hội đen thế không sợ người nhà lo lắng à?”

“Hai suất đậu nành? Mang về cho bạn à? Lần sau bảo cậu ấy đến đây uống nhé, đậu nành phải uống nóng mới ngon…”

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác nói: “Tự dưng em muốn uống đậu nành Vu Ký.”

Hàn Tuấn Hào đang dựa lưng trên sofa, chống tay lên thành ghế và đứng dậy, đi ra ban công. Hai tay hắn vịn vào lan can, tấm lưng run lên trong gió lạnh.

Vương Nhất Bác định bụng sẽ chửi hắn là kẻ bội tín, đánh cho hắn một trận, rồi sau đó tuyệt tình anh em với hắn, nhưng khi nhìn thấy cảnh ấy, ngay cả một câu trách móc hắn cũng không nói nên lời.

Hắn đi đến ban công, vỗ vỗ vai Hàn Tuấn Hào, cố ý làm ra vẻ thật thoải mái rồi nói: “Em nghe nói quán Vu Ký thay chủ mới rồi, đậu nành vẫn ngon như trước, khi nào rảnh rỗi anh qua đó thử uống xem.”

“Bác… thực ra anh có chuyện muốn nói với chú đã lâu…”

“Ngày mai đi anh, hôm nay em có chút việc phải làm.”

“Việc gì?”

“Việc riêng.”

Khi Vương Nhất Bác rời khỏi nhà Hàn Tuấn Hào, ngoài trời mưa tầm tã. Hắn cứ đứng ở cửa hộp đêm, mặc cho người ướt sũng.

Ngày mai nhất định sẽ có cầu vồng. Ngày mai, nếu hắn không có ngày mai nữa, thì không biết sẽ có bao nhiêu người khóc và bao nhiêu người cười? Tiêu Chiến thì sao? Anh ấy sẽ khóc hay cười? Đến nửa đêm, Trác Diệu ôm một cô gái đi ra, Vương Nhất Bác đi về phía hắn ta, nước mưa rửa sạch con dao trên tay hắn khiến nó trở nên sáng bóng.

Hắn chờ đúng thời cơ, cầm dao lao về phía Trác Diệu. Hắn vừa giơ dao lên bỗng một người xông vào ôm chặt hai tay hắn. Hắn định vung dao lên đâm chết tên đó thì phát hiện ra rằng… đó chính là đàn em tin cậy nhất của Hàn Tuấn Hào - thằng Thanh.

Trong lúc thất thần, một mũi dao lạnh như băng đâm vào người hắn, máu của hắn hoà cùng nước mưa trên mặt đất…

Anh em - ai có thể nói cho hắn biết: Thế nào mới thực sự là anh em?

“A! Vương Nhất Bác! Vương Nhất Bác! Em không thể chết! Hãy tỉnh lại đi! Không!”

Tiêu Chiến kêu la thảm thiết, cho đến khi anh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, có người nói với anh là Vương Nhất Bác bị thương, anh vội vã chạy đến bệnh viện. Vương Nhất Bác nằm trong phòng bệnh màu trắng toát, mặt tím tái. Hắn nhìn anh, vẫn mỉm cười với anh một cách thanh thản, nắm lấy tay anh và nói: “Không được khóc! Anh khóc trông xấu lắm!”

Anh không nghe lời, ôm chặt cơ thể đang lạnh dần đi của hắn và khóc nức nở: “Vương Nhất Bác, em không thể chết được!”

Khi cơ thể hắn trong vòng tay anh lạnh toát cũng là lúc cả thế giới sụp đổ, tất cả đều đã kết thúc.

Lý tưởng! Chính nghĩa!

Kết quả! Quá trình!

Tất cả kết thúc rồi!

Nếu có thể, anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ mình có, chỉ cần Vương Nhất Bác có thể sống lại, sống thật tốt…

Tỉnh cơn mơ, anh ôm chiếc gối ướt đẫm nước mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa càng lúc càng to, hạt mưa đập mạnh vào cửa kính. Anh không thể ngủ tiếp được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro