Phần 19.
Nếu tình yêu là một liều thuốc mê, thì tình yêu vụng trộm là một loại bùa ngải. Bất kể là người nào uống phải cũng đều thần trí điên đảo, không thể dứt bỏ được.
Tiêu Chiến ngồi trong phòng họp cả buổi chiều mà “tâm hồn treo ngược cành cây”. Cuộc họp vừa kết thúc, anh liền chạy nhanh ra siêu thị, không chỉ mua một con gà mà còn trao đổi với chị bán hàng hơn nửa tiếng đồng hồ, ghi ghi chép chép còn cẩn thận hơn cả ghi chép nhật ký cuộc họp, mua đủ các loại gia vị. Về đến nhà, anh quên cả ăn cơm, làm theo đúng kinh nghiệm được truyền lại, kiên nhẫn hầm món canh gà được coi là bổ nhất cho người bệnh.
Sau một chiến dịch bếp núp kinh hoàng, con gà đáng thương vì quá lửa mà anh dũng hy sinh. Anh chạy đi mua nốt số gà ở siêu thị bắt đầu làm lại. Sau năm tiếng đồng hồ nỗ lực, cuối cùng thì anh cũng đã thành công với món canh gà thơm phức.
Sau đó, anh khoác lên người bộ quần áo y tá lấy được ở bệnh viện lúc sáng, cẩn thận cầm chiếc bình giữ nhiệt đựng đầy canh gà và ra khỏi nhà.
Đường phố buổi đêm thật yên tĩnh, những ngọn đèn đường sáng hơn, gió cũng thổi nhẹ hơn mọi ngày.
Anh còn chưa ăn tối, ngay đến mì tôm cũng chưa ăn, bước chân thoăn thoắt trên đường, khe khẽ hát một khúc tình ca.
Đến bệnh viện, anh đeo khẩu trang, lén đẩy một chiếc xe chở dụng cụ y tế, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng Vương Nhất Bác.
Xuyên qua khe cửa, anh nhìn thấy hai tên đàn em của Vương Nhất Bác đã nằm trên sofa ngáy như sấm. Còn hắn vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên giường cầm chiếc điều khiển ti vi liên tục bấm chuyển kênh, điện thoại hắn để bên cạnh giường, với tay là lấy được.
Anh rút điện thoại ra, bấm số của hắn. Điện thoại vừa đổ chuông, hắn lập tức vứt chiếc điều khiển trong tay, với lấy điện thoại.
Anh hỏi nhỏ: “Ngủ rồi à?”
“Đã mười hai giờ rồi, em chưa ngủ thì còn làm gì?”
“Anh lại cứ nghĩ là em đợi điện thoại của anh”
“Hả? Em đâu có nhàm chán đến thế!”
“Vậy em ngủ đi nhé, mai nói chuyện tiếp.”
“Đợi đã.” Hắn bứt tóc, vẻ mặt vừa ấm ức lại vừa tỏ vẻ không biết làm thế nào. “Anh bận đến nỗi em sống chết thế nào cũng chẳng thèm quan tâm sao?”
“Vậy lúc rỗi anh sẽ đến thăm em.”
“Khi nào?”
“Anh cũng không biết, khi nào rỗi…”
“Tuỳ anh vậy, em ngủ đây!”
Hắn tắt máy, nắm chặt điện thoại, đấm tay lên chiếc giường sắt, vì chạm vào vết thương nên hắn đau đến mức cắn chặt răng. Đứng ngoài cửa nhìn hắn như vậy, anh thấy xót xa đến rơi nước mắt.
Anh cứ nghĩ trêu hắn một chút cho vui, giờ mới phát hiện ra rằng, việc đó so với tra tấn còn đau hơn rất nhiều. Anh lau nước mắt, chỉnh lại chiếc khẩu trang trên mặt, đẩy xe đi vào như không có chuyện gì xảy ra.
Vương Nhất Bác nhìn thấy anh thì ngẩn người một lúc, ngạc nhiên hỏi: “Muộn thế này, rồi vẫn còn thay thuốc sao?”
“Ừm!”
Anh đi đến cạnh giường, cúi xuống lấy bình canh gà để ở dưới, trong đầu đang nghĩ xem làm thế nào để hắn bất ngờ, bù lại nỗi đau vừa rồi.
Không ngờ, Vương Nhất Bác bỗng lôi anh lại, khẽ vuốt ve vai anh.
Tiêu Chiến toàn thân run rẩy, vừa định đứng dậy thì Vương Nhất Bác đột nhiên kéo mạnh anh lên giường, chồm lên người anh.
“Tiểu Nhã, hôm nay tình nhân của anh không đến, em ở lại với anh được không?” Giọng điệu và ánh mắt hắn vô cùng ngả ngớn.
Mặt anh tối sầm lại, mắt nóng lên như lửa đốt. Toàn thân như bị tê liệt.
Anh không thể nào tin nổi, trước mặt anh, Vương Nhất Bác thề non hẹn biển, tình yêu nồng nàn, sau lưng anh thì hoàn toàn khác.
Hắn cởi một khuy áo của anh, nhìn anh với ánh mắt thèm thuồng: “Em yêu, anh đảm bảo là sẽ làm cho em cảm thấy khoái lạc hơn đêm qua…”
Anh quên cả việc phản kháng, trợn tròn đôi mắt tuyệt vọng nhìn người đàn ông hoàn toàn xa lạ trước mặt mình, cố gắng hít thở, mỗi lần thở ra lại cảm thấy mũi đau nhức. Bức tranh tình yêu đẹp đẽ trước mắt anh bị xé vụn thành từng mảnh, lâu đài tình ái sụp đổ, khiến anh tan nát…
“Thật chán!” Vương Nhất Bác buông tay anh, kéo chiếc khẩu trang trên mặt anh xuống: “Điệu bộ lúc ghen của anh chẳng đáng yêu chút nào.”
“Em” anh thở không ra hơi. Nỗi khiếp sợ vẫn còn đọng lại, anh vừa muốn cười, lại vừa muốn đánh cậu mấy cái thật đau.
Hắn vuốt ve má anh, tóc anh, nhíu mày: “Lần sau sẽ không đùa nữa, dáng vẻ lúc ghen của anh làm em thấy đau lòng!”
Anh thở phào, trách hắn: “Em… sao lại có thể như thế chứ?”
“Rõ ràng là anh trêu em trước.”
Lại nói đến chuyện lúc nãy, anh vội vã cầm tay hắn, xoa xoa mu bàn tay sưng đỏ: “Đau không?”
“Đau! Tự dưng lại bị đau một cách oan uổng!”
“Lần sau anh sẽ không trêu em nữa, chẳng lãng mạn chút nào!”
“Vậy thì… chúng ta lãng mạn một chút đi…”
Hắn mím môi, đưa tay đến khuy thứ hai trên áo anh.
Tiêu Chiến liền gạt tay hắn ra.
“Đừng đùa nữa, có người…”
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn hai tên đang ngủ say như chết trên sofa, chửi thầm một tiếng, lưu luyến không nỡ rời tay khỏi chỗ đó của anh.
Anh ngồi dậy, lấy chiếc bình giữ nhiệt bên dưới, mở nắp, rồi đưa đến trước mặt hắn nói: “Anh hầm canh gà cho em này, nghe nói rất tốt cho người bệnh.”
Hắn cầm lấy chiếc bình từ tay anh, hơi nóng bay lên đọng trên mí mắt hắn thành những giọt nước long lanh trong suốt.
Hắn nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói: “Thật lãng mạn! Lãng mạn chết mất!”
Hai tên đang ngủ trên ghế bỗng bò dậy, chửi thầm: “Không thể chịu nổi hai người! Mẹ kiếp, buồn nôn quá!”
Vương Nhất Bác liền ném cuốn sách vào người bọn chúng: “Cút ra ngoài đi!”
Hai tên kia vội vã chạy ra ngoài, lúc đóng cửa còn không quên nói thêm một câu: “Anh Bác, hành động nhanh chút nhé, ngoài trời lạnh lắm!”
“Đêm nay có lạnh đến chết cóng thì cũng không được phép vào!”
Anh giận dỗi nhìn hắn, múc một thìa canh bón cho hắn.
“Thế nào? Có ngon không?” anh sốt ruột nhìn biểu hiện của hắn.
“Rất ngon.”
“Thật à?” anh cười rạng rỡ. “Đây là lần đầu tiên anh nấu, chỉ sợ em không thích.”
Hắn ngắm nụ cười của anh thật lâu, cười gượng gạo, rồi lại cúi xuống ăn tiếp, cho đến khi hết sạch không còn giọt nào hắn mới nói: “Em bị người ta chém chưa đến một trăm lần thì cũng phải đến mấy chục lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên được ăn canh gà.”
“Vậy thì sau này anh sẽ…” Anh ngừng lại và sửa thành: “Sau này em đừng có hơi một tí là liều mạng nữa, Hàn Tuấn Hào nói đúng, em nên xin lỗi Kỳ Dã đi.”
“Nếu em sợ chết thì đã không vào con đường này.”
“Anh sợ!” anh kéo tay áo hắn và khẩn khoản van nài. “Anh biết tại sao anh lại muốn đối đầu với hắn. Vương Nhất Bác, em vì anh, anh hiểu. Em tốt với anh, anh hiểu! Nhưng chuyện của anh, anh sẽ dùng cách của anh để giải quyết, không cần em phải lo lắng.”
“Anh hãy tin em, em sẽ giúp anh báo thù.”
“Có báo được thù thì anh ấy cũng không thể sống lại… nhưng em thì nhất định phải sống! Coi như là vì anh, dù thế nào đi nữa thì em cũng phải sống.” Anh cầm tay hắn. “Đồng ý với anh, có được không.”
Hắn ôm đôi vai gầy của anh nói dịu dàng: “Được! Em đồng ý!”
“Vậy em giảng hoà với Trác Diệu đi nhé, đừng gây sự với hắn nữa.”
“Được rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro