Phần 22.
Mới hơn tám giờ, Tiêu Chiến chọn một bộ đồ vô cùng thoải mái, cùng đôi giày thể thao trẻ trung. Anh đeo chiếc kính râm hiệu Gucci màu nâu đậm kiểu dáng mới, sẽ không ai nhìn thấy đôi mắt đang si tình của anh, và cũng không nhận ra anh là ai.
Với cách ăn mặc ấy, ngay cả đến nhân viên phục vụ trong quán ăn Nhật quen thuộc đó cũng không nhận ra anh chính là cảnh sát đoan trang thường ngày.
"Chào anh, xin hỏi anh đặt bàn trước chưa ạ?"
Anh vừa bước vào cửa, nhân viên phục vụ liền đón tiếp niềm nở.
"Phòng 222 còn trống không?"
"Đã có người rồi, hay là em đưa anh xem phòng 322 nhé, phòng đó cũng nhìn ra công viên phía trước mặt."
"Có người?" anh nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Có phải là một người đàn ông mặc áo da màu đen không?"
Cô phục vụ hiểu ý, trả lời: "Đúng ạ, anh ấy đợi anh rất lâu rồi, mời đi theo em."
"Cảm ơn! Tôi biết đường đến đó."
Bước đến cửa phòng, anh cẩn thận quan sát xung quanh, khi đã chắc chắn là không có ai, anh mới kéo cửa đi vào. Cửa vừa kéo một nửa, hắn liền ào tới, anh giật mình, chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã ôm anh vào trong, mùi đàn ông quen thuộc trên người hắn làm anh thôi không la lên vì giật mình nữa.
Nụ hôn cháy bỏng, cuồng nhiệt, cháy bỏng hơn cả củi khô bén lửa, cuồng nhiệt hơn cả trận cuồng phong. Anh còn chưa kịp hoàn hồn vì bị hắn làm cho giật bắn mình thì đã bị chìm đắm vào một cuộc "mây mưa vần vũ".
Trong sự phấn khích mạnh mẽ của hắn, anh đầu hàng một cách hạnh phúc, trong vòng tay nồng nàn của hắn, anh mặc sức tận hưởng... Cho đến khi không thể thở nổi, anh mới lưu luyến đẩy Vương Nhất Bác ra. Hắn vẫn đang trong trạng thái "hưng phấn", anh cười mê mẩn, đôi tay anh vuốt ve ngực hắn: "Em chưa nhìn kỹ đã hôn rồi, không sợ hôn nhầm à?"
Đôi môi hắn di chuyển ra sau tai anh, say đắm hôn lên làn da ấm áp: "Không thể sai được, anh có biến thành gì đi nữa thì em cũng vẫn nhận ra..."
"Thị lực tốt nhỉ!"
"Em chưa bao giờ nhìn anh bằng mắt."
"Vậy nhìn bằng gì?"
"Cảm giác!"
Hắn bỏ chiếc kính râm của anh xuống, kéo sát eo anh vào người mình. Hắn hít hà mùi hương của anh, trên mặt hiện rõ nụ cười thoả mãn: "Người có thể làm cho con tim em loạn nhịp, chỉ có thể là anh..."
"Thật sao?" anh ôm lấy bờ vai hắn, khoé miệng cong lên: "Vậy không gặp được anh, lẽ nào em là đồ bỏ đi?"
"Không gặp anh, em chỉ là một cái xác không hồn..."
Những lời nói đường mật của đàn ông không chỉ là thuốc phiện đối với phụ nữ, mà ngay với một nam nhân như Tiêu Chiến, anh cũng khó cưỡng lại, biết rõ là có độc, nhưng vẫn không thể bỏ được.
Anh cười, dùng ngón trỏ chỉ vào môi hắn: "Cái miệng này của em... hại nước hại dân."
"Vậy nói cho anh biết, bây giờ em đang nghĩ gì?"
"Em đang nghĩ..." Hắn ôm eo anh và hôn một đường xuôi xuống phía dưới. "Cảnh sát Tiêu, sáng nay anh lục soát rất kỹ người em, bây giờ cũng phải "trả lễ" một chút chứ nhỉ!"
"Hạ lưu, vô sỉ..." Hắn làm anh nhột đến rùng mình. Anh cứ ngọ nguậy không yên trong vòng tay hắn, né tránh nụ hôn tham lam của hắn. "Không hiểu sao anh lại cứ thích em thế nhỉ..."
"Chỉ một lát thôi sẽ biết em đáng ghét thế nào..."
Hắn nghiêng người, ấn anh ngã xuống ghế đệm dưới sàn, giữ chặt cơ thể anh rồi hôn cuồng nhiệt lên vai anh, xuống khuôn ngực đang phập phồng của anh...
Cơ thể của anh bị hắn xâm chiếm, hắn cũng không thể kiềm chế bản thân, dần dần cởi bỏ áo của anh.... Hắn không thể kìm nén, khẽ rên nhẹ một tiếng rồi ngậm lấy hai điểm nhỏ trên cơ thể anh.
"A..." Sự kích thích đặc biệt khiến sống lưng anh cứng lại, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lý trí. Lần đầu tiên anh bị một người đàn ông hôn như vậy, từng đợt sóng cảm xúc từ nơi tiếp xúc với miệng hắn tiến sâu vào trong lồng ngực, lan ra toàn thân khiến anh không thể nằm yên. "Không được..."
Mặc dù anh hoàn toàn bị hắn làm cho mê hoặc, chính anh cũng khát khao hắn, nhưng anh cố gắng kiềm chế bởi vì đây là nhà hàng, một lát nữa nhân viên phục vụ sẽ đến tiếp bọn họ.
Vương Nhất Bác dường như cũng nhận ra được điều này, hắn với áo đưa anh mặc, lấy lại nhịp thở đều đặn, đỡ anh ngồi dậy.
"Không ngờ khả năng kiềm chế của em cũng được đấy." Anh vừa nói vừa mặc lại áo.
"Cũng tàm tạm."
Sự kiềm chế của Vương Nhất Bác thực sự rất tốt, ở bất cứ thời điểm nào cũng không đánh mất hoàn toàn lý trí. Có lẽ cũng vì khả năng kiềm chế đó mà hắn mới có thể giữ mình ở một nơi tràn ngập sắc dục và những ham muốn vật chất tầm thường như hộp đêm. Chỉ điểm đó thôi cũng có thể chứng minh hắn là người đàn ông có thể tin tưởng trọn đời - nếu như hắn không gây ra tội ác tày trời, giết người không ghê tay như vậy.
"Lát nữa muốn đi đâu?" Hắn hắng giọng hỏi.
"Tuỳ em."
Anh ngồi bên cạnh hắn, một tay ôm cổ, một tay luồn vào mái tóc dày của hắn, cảm nhận sự mềm mại của mái tóc ấy qua từng ngón tay.
Hắn suy nghĩ rất nghiêm túc rồi nói: "Đi khách sạn, có vẻ hơi dung tục."
"..."
Hình như các đôi tình nhân đều chọn khách sạn, anh cảm thấy cũng không có gì hay ho.
"Hộp đêm... thì náo nhiệt quá!"
"Em đi đến đâu thì náo nhiệt đến đó!"
Anh vuốt ve khuôn mặt của hắn, cười đến say lòng người.
"Bãi tắm ven biển..." Hắn nhìn một lượt khắp cơ thể anh. "Thế nào?"
"Không..."
Cái thế giới trên trời dưới nước đó, mới nghĩ đến thôi anh đã thấy xấu hổ rồi, quá khêu gợi.
"Ở đó rất lãng mạn, em đảm bảo là anh sẽ không thể quên được."
"Anh không đi đâu!" Anh từ chối.
"Tiêu Chiến, anh phải nghe lời chứ..."
"..."
"Chúng ta không ăn ở đây nữa, lát nữa ra bãi tắm em sẽ mời anh những món ngon hơn..."
Thấy anh gật đầu, Vương Nhất Bác liền kéo tay anh chạy ra ngoài. Vừa mở cửa, Vương Nhất Bác bỗng kinh ngạc đứng lại. Anh tò mò tiến lên trước một bước, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông cũng đang đứng ngẩn ra vì ngạc nhiên. Người đàn ông đó khoảng năm mươi tuổi, thân hình rắn rỏi đang run lên, hai hàng lông mày nhíu chặt hằn rõ những nếp nhăn, những mạch máu chạy trên trán căng ra như sắp đứt. Đứng đằng sau người đàn ông này là chàng trai trong bộ cảnh phục phẳng phiu, mặt tái mét - Trình Bùi Nhiên.
"Các người..."
Người đàn ông liếc mắt nhìn hành lang dài rồi bước nhanh vào trong. Trình Bùi Nhiên ở phía sau đi theo, vội vàng đóng cửa lại.
Tiêu Chiến ấp úng nói: "Bố!"
Mặt Vương Nhất Bác liền biến sắc, buông tay anh ra như có điện giật.
"Bố ở ngoài cửa nghe thấy tiếng con, vẫn nghĩ là mình nghe nhầm, không ngờ..."
Giọng Tiêu Đồ Nhiêu không lớn, nhưng thể hiện rõ sự tức giận, thất vọng và đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro