Phần 34.
Khi ấy hắn mới hiểu: anh bước ra khỏi thế giới của hắn, mang theo tình yêu cả đời hắn.
Sau này dù có gặp bao nhiêu người tốt, hắn cũng không thể yêu được nữa!
Bởi vì hắn sống nhưng cũng chỉ như một cái xác không hồn...
Đêm đó, hắn mới thực sự cảm nhận được dư vị của nỗi đau, không thể nào làm vơi đi nỗi đau đó.
Hắn không nhớ rõ đã uống bao nhiêu rượu, chỉ nhớ rằng hắn nói rất nhiều lần câu: "Xin lỗi, Tiêu Chiến, hãy tìm cho mình một người biết yêu thương, trân trọng anh, em không xứng đáng, em không xứng đáng! Mẹ kiếp, em không bằng loài cầm thú!"
Nửa năm trôi qua...
Yên ắng gần nửa năm, cuối cùng xã hội đen lại bắt đầu ầm ĩ, hộp đêm và sòng bạc của Vương Nhất Bác và Hàn Tuấn Hào hoạt động trở lại. Thế lực của họ ngày càng lớn mạnh, họ chiếm giữ các bến tàu, những kẻ trước kia là quân của Kỳ Dã bây giờ đều đến nhờ cậy họ.
Trong giới xã hội đen, hắn và Hàn Tuấn Hào đã tiếng tăm lừng lẫy, không ai còn dám gọi tên hắn, ai nhìn thấy hắn cũng phải cúi chào và gọi "anh Bác". Nhưng hắn rất nhớ cái tên đầy đủ của mình: "Vương Nhất Bác".
Nửa năm qua, Vương Nhất Bác chưa một lần gặp lại Tiêu Chiến. Mỗi lần luyện quyền xong, hắn lại chống tay bên cửa sổ, nhớ lại nụ cười hôm đó của anh rồi lại tự hỏi chính mình, yêu anh, hắn có hối hận không? Hắn cũng không biết nữa!
Hắn chỉ biết rằng, thời gian nửa năm có thể cai được thuốc phiện, nhưng vẫn không đủ để loại bỏ được bùa yêu trong lòng.
"Có lẽ một thời gian nữa sẽ khá hơn." Hắn tự an ủi mình như vậy, luôn luôn như thế!
Đằng sau sự huy hoàng, hắn luôn có cảm giác trống vắng không sao chịu nổi. Có lúc, hắn cũng muốn giống như Hàn Tuấn Hào, tìm một cô gái để khoả lấp sự trống trải trong lòng, nhưng mỗi khi ôm một cô gái lạ mặt, hắn lại nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến văng vẳng bên tai: "Bắt đầu từ hôm nay, em là "vật cưng" của riêng anh...", "Không thể, tuyệt đối không được!"
Hắn cúi đầu cười đau khổ, nghĩ bụng: "Xin anh đừng tiếp tục làm phiền em, em sợ anh rồi..."
Một năm trôi qua...
Sự đời lắm điều bất ngờ!
Không ai tin được quan hệ giữa Hàn Tuấn Hào và anh cả Lôi có thể đổ vỡ, vậy mà điều đó đã thành sự thật. Càng kỳ lạ hơn là họ không nói lý do với bất cứ ai.
Ngày sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Vương Nhất Bác, anh cả Lôi gọi Vương Nhất Bác và Hàn Tuấn Hào tới nhà hắn.
Đương nhiên họ mang theo rất nhiều thứ đến, cả bình rượu mà anh cả Lôi rất thích nữa.
Nhưng tiếc thay họ không được đón tiếp bằng một bữa ăn ngon.
Họ vừa bước vào cửa, cánh cửa sắt bỗng đóng rầm.
Chưa hiểu chuyện gì thì Vương Nhất Bác đã bị người giữ sang một bên, tiếp đó, mấy tên đàn em của anh cả Lôi xông đến đấm đá Hàn Tuấn Hào túi bụi.
Hàn Tuấn Hào không đánh trả, cũng không xin tha mạng. Vương Nhất Bác chỉ có thể nhìn lên trời, lặng lẽ đếm từng giây. Một, hai, ba, bốn... Trong lòng họ hiểu rõ rằng, nếu anh cả Lôi muốn lấy mạng của Hàn Tuấn Hào thì sẽ lựa chọn dùng dao và súng. Còn sử dụng cách này... chẳng qua là để hả giận!
Khi Vương Nhất Bác đếm đến năm nghìn hai trăm bốn mươi tám thì bọn đàn em của anh cả Lôi mới kéo Hàn Tuấn Hào đến bãi cỏ, vứt trước mặt anh cả Lôi.
"Mày có biết tại sao tao đánh mày không?" Anh cả Lôi hỏi.
Hàn Tuấn Hào nói: "Đại ca, em không làm gì có lỗi với anh cả."
Anh cả Lôi đập một bức ảnh vào mặt hắn.
Bức ảnh rất đẹp, trên nền ánh mặt trời lúc hoàng hôn, Hàn Tuấn Hào mặc bộ vét đen quỳ trước một bia mộ ngọc trắng, tay lau bụi trên tấm bia, dưới chân đặt một bó cúc trắng thanh khiết. Đứng đằng sau hắn là cảnh sát Vu, nước mắt rưng rưng.
Vương Nhất Bác đi tới, nhặt tấm ảnh lên xem, cười nhạt: "Bức ảnh này ai chụp vậy? Kỹ thuật chụp ảnh rất khá, khi nào rảnh rỗi bảo hắn chụp cho em vài kiểu."
Lúc hắn nói, ánh mắt sắc lẹm liếc từng người một, tên lái xe của anh cả Lôi quệt quệt mồ hôi tay vào quần có vẻ căng thẳng.
Anh cả Lôi liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, không để tâm đến hắn, lại cúi xuống hỏi Hàn Tuấn Hào: "Mày và tên đó rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Mày có phải là nội ứng của cảnh sát không?"
Hàn Tuấn Hào nhìn đám người đang vây xung quanh hắn, nghiến răng nói: "Đại ca, em đi theo anh bao nhiêu năm như vậy mà anh vẫn không tin em sao?"
Anh cả Lôi tức giận đứng bật dậy, đạp một cái vào ngực Hàn Tuấn Hào, làm gãy hai chiếc xương sườn trên người hắn.
"Cút! Từ hôm nay trở đi đừng nhìn mặt tao nữa!"
Vương Nhất Bác thở dài, tiến đến đỡ Hàn Tuấn Hào dậy, từng bước từng bước rời khỏi biệt thự của anh cả Lôi.
Hàn Tuấn Hào ôm ngực, hỏi hắn: "Sao chú không đánh cho anh một trận?"
"Em đợi vết thương của anh lành rồi mới đánh!"
"Bác, anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với chú, chú có tin anh không?"
Hắn nói: "Em tin!"
Hàn Tuấn Hào cười chua xót: "Anh thực sự coi chú như anh em, anh muốn giúp chú trở thành ông trùm thực sự của xã hội đen, anh muốn chú thực hiện được ước mơ của mình..."
"Em hiểu!"
Lúc ấy, hắn chợt nhớ đến Tiêu Chiến. Hình như anh cũng từng nói với hắn câu tương tự như thế: "Em hãy tin anh, tất cả những việc anh làm đều là vì em, anh muốn nhanh chóng giúp em trừ bỏ được Kỳ Dã, anh muốn em trở thành ông trùm thực sự của xã hội đen, anh muốn em có thể thực hiện được mơ ước của mình. Anh muốn em sống tốt..."
Nếu có thể, hắn muốn nói với anh một câu: "Em tin! Em hiểu!"
Một năm rưỡi sau...
Vương Nhất Bác cảm thấy vết thương lòng dường như đã hoàn toàn bình phục. Tim hắn không còn nhói đau nữa. Hắn không nhớ tới Tiêu Chiến, cũng không muốn nghe tin tức gì của anh nữa, thậm chí không muốn nghe thấy ai nhắc đến tên anh.
Hắn cho rằng mọi chuyện đã qua rồi.
Thực ra, tất cả giới xã hội đen đều biết rằng, Tiêu Chiến là hai chữ cấm kỵ. Chỉ cần nghe thấy hai chữ này thì ít nhất gần một tháng liền gặp ai hắn cũng chửi!
Ngay cả Hàn Tuấn Hào cũng không phải ngoại lệ.
Vào một ngày mùa đông, ngày lạnh giá nhất trong ký ức của Vương Nhất Bác. Hắn muốn đến khu vực phồn hoa nhất để mua một căn biệt thự. Đang trên đường đến một tiểu khu cao cấp thì bỗng nhiên hắn phanh gấp lại, dừng xe ở giữa đường, khiến một loạt xe đi sau cũng phải phanh gấp. Hắn nhìn lên chiếc gương chiếu hậu bám đầy bụi, tay nắm chặt vô lăng
Hình ảnh Tiêu Chiến trong bộ đồ thể thao màu nâu nhạt phản chiếu qua gương. Anh cúi xuống hôn đứa bé trong tay, nét mặt tràn đầy hạnh phúc, sau đó anh đưa đứa bé cho cô gái bên cạnh. Anh mở chiếc xe Mercedes, cẩn thận đưa đứa bé lên xe. Cô gái kia cũng lên xe theo.
Nhìn cảnh ấy, lòng Vương Nhất Bác như bị dao đâm mạnh khiến hắn đau đến mức không còn tri giác nữa.
Anh đã chấp nhận một cuộc sống bình thường như bao người khác. Lấy một người phụ nữ, đã có con! Nhìn cuộc sống của anh rất hạnh phúc!
Hắn nên mừng cho anh mới phải, nghĩ đến anh cùng một người khác, hắn lại không chịu đựng nổi. Chẳng phải anh nói hắn là của duy nhất mình anh, tại sao anh thì lại không coi hắn là duy nhất.
Tối hôm ấy, Vương Nhất Bác uống rất nhiều rượu. Hắn cúi xuống bồn rửa tay, ra sức nhúng mặt vào nước lạnh, nhưng không thể nào tỉnh táo được, không thể nào xoá đi nụ cười thanh khiết của anh khỏi đầu, không thể nào làm dịu đi nỗi đau trong ngực, cũng không thể nào đối mặt với sự tan vỡ của tia hy vọng cuối cùng sót lại trong tim hắn.
Hàn Tuấn Hào đứng ở cửa nhìn hắn hỏi: "Lần này chú hết hy vọng rồi chứ?"
Hắn lắc đầu liên hồi: "Anh Hào, em không muốn bước vào xã hội đen, em muốn làm một cảnh sát!"
"Bước vào con đường này, chúng ta không thể quay lại được nữa!"
"Em muốn gặp lại anh ấy, em muốn hỏi anh ấy: Sống có tốt không?"
"Có ý nghĩa gì không?"
"..."
Cuối cùng hắn vẫn đi, rồi đứng dưới căn hộ tráng lệ đó, nhìn từng ngọn đèn êm dịu bên cửa sổ, những tấm rèm cửa ấm áp...
Một gia đình thật hạnh phúc, đây là thứ mà một người như hắn chưa bao giờ có được.
Hắn chưa bao giờ mua một ngôi nhà nào, bởi hắn chuyển chỗ ở nhiều hơn thay quần áo, số lần về nhà ngủ còn ít hơn rất nhiều số lần qua đêm trên sofa ở hộp đêm. Hắn cũng từng mơ ước có một căn nhà như thế này, không cần phải để điện sáng chờ hắn về hằng đêm, cho dù là để hắn nấu mì đợi người mình yêu trở về nhà, hắn cũng thấy thoả mãn lắm rồi.
Nhưng sau khi gặp Tiêu Chiến, ước mơ nhỏ bé ấy trở nên quá xa vời. Hắn cố gắng hạ thấp mong ước ấy xuống, thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa... nhưng rốt cuộc... nó vẫn là một mong ước qua xa vời.
Cũng may anh là một người thông minh và lý trí, hiểu được những gì là có thể, những gì là hạnh phúc với anh.
Cũng may điều mà hắn không thể mang lại cho anh thì người khác đã mang đến cho anh rồi.
Hắn xoay người, màu áo đen càng trở nên u ám dưới ánh đèn đường, tiếng cười của hắn vang vọng trong bóng đêm.
Hắn cười và nói: "Tiêu Chiến... chúc mừng anh! Chúc mừng anh không phải khắc tên em trên bia mộ..."
Hắn rút một điếu thuốc từ trong túi ra, bật lửa, ngọn lửa rung rung trong gió, soi chiếu giọt lệ đọng nơi đáy mắt hắn.
Hắn không biết mình đã đi bao lâu, khi rượu và sự mệt mỏi làm hắn không bước tiếp được nữa thì một cô gái bám lấy cánh tay hắn, cười hỏi: "Có cần em giúp không?"
Trong đầu hắn lại vang lên giọng nói: "Vương Nhất Bác, em là duy nhất của anh!"
Hắn bỏ tay cô ta ra, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được hai bước, hắn dừng lại, quay lại cười ngỗ ngược với cô ta: "Bao nhiêu tiền?"
Cô gái đó ngẩn người một chút, rồi nở nụ cười tươi như hoa tiến về phía hắn: "Tuỳ anh!"
Hắn giẫm chân dập tắt điếu thuốc, đồng thời dập tất cả tia hy vọng cuối cùng.
Hắn đáp lại giọng nói khi nãy vang lên trong lòng: "Tiêu Chiến, hãy yêu thương vợ anh, yêu thương con anh... Kể từ hôm nay tôi sẽ làm cho Vương Nhất Bác mà anh đã từng yêu biến mất khỏi thế giới của anh - đây là điều cuối cùng tôi có thể làm được cho anh!"
Yêu là gì? Yêu là quay mặt đi, để giọt nước mắt rơi vào bóng đêm nơi anh không nhìn thấy, còn thứ mà anh thấy... dưới ánh mặt trời... là nụ cười rạng rỡ của em!
Con người sẽ thay đổi!
Vương Nhất Bác và Hàn Tuấn Hào đã chứng minh rất rõ chân lý này cho giới xã hội đen.
Một buổi trưa rực lửa, Vương Nhất Bác đang ngủ say thì nhận được điện thoại của cảnh sát Vu, ông nói rất ngắn gọn: "Mau đưa người đến khách sạn Vạn Hào."
Vương Nhất Bác tưởng Hàn Tuấn Hào xảy ra chuyện gì, không kịp mặc quần áo tử tế, chỉ kịp tóm lấy chiếc quần, vội vã chạy đi.
Khi hắn chạy đến khách sạn Vạn Hào thì thấy anh cả Lôi đang nằm bò ra đất, đôi mắt đầy căm hận trợn lên, máu từ hốc mắt, miệng và mũi chảy ra... đỏ thẫm cả một vùng trời. Lúc Hàn Tuấn Hào bị ba tên cảnh sát lôi lên xe, hắn vẫn cố vùng vẫy, ôm chặt thi thể của anh cả Lôi, nói: "Đại ca, đại ca..."
Hắn nghe thấy có tiếng kêu gào, khi ngẩng lên nhìn thì thấy ở ban công thấp thoáng bóng một phụ nữ.
Hắn liền chạy ra dưới ban công, kêu thất thanh: "Chị cả, không được! Không được... nhảy..."
Người phụ nữ vẫn nhảy xuống, ngay trước mắt hắn, chiếc váy nhuốm đỏ tựa như chiếc lá phong đang rơi...
Hắn quỳ xuống, nắm chặt tay phải, đấm mạnh xuống.
"Anh Bác, đừng như vậy!" Một tên đệ tử chạy lại cản hắn.
"Tìm thằng đó cho tao, cho dù có lật cả xã hội đen lên cũng phải tìm ra thằng đó cho tao."
Trước đây, mỗi khi hắn cứ nhìn thấy ai ngứa mắt là Hàn Tuấn Hào lại khuyên: "Đừng giết họ, để cho người ta ít đất sống thì mới có thể giữ được cho mình ít đất sống."
Lần này Hàn Tuấn Hào bị vu cáo là buôn bán ma tuý, bị từ chối bảo lãnh, trong đầu hắn chỉ còn lại bốn chữ: "Nhanh chóng giết hết!"
Hắn thực sự muốn lật cả xã hội đen lên, tất cả những kẻ hắn từng nhẹ tay, bây giờ hắn sẽ trừ tận gốc...
Sau khi Hàn Tuấn Hào đích thân báo thù cho anh cả Lôi, trong giới xã hội đen bắt đầu lan truyền một câu: Hàn Tuấn Hào giết người nhanh như chớp mắt, Vương Nhất Bác thay người yêu còn nhanh hơn cả chớp mắt...
Hắn cười cả một buổi tối vì câu nói này, cười đến đau cả miệng, cười đến chảy nước mắt!
Khi ấy, Hàn Tuấn Hào đã ra khỏi xã hội đen, còn hắn thực sự trở thành ông trùm của xã hội đen. Không có băng đảng nào dám cướp địa bàn của hắn, không có băng nhóm nào dám bí mật chém giết lẫn nhau, thậm chí không có tên nào dám không nói một câu với hắn trước khi "làm ăn"... Còn những tên muốn vào xã hội đen thì trước tiên phải học một điều: Vương Nhất Bác nói một, đừng bao giờ nói hai.
Khi ấy, Vương Nhất Bác hai mươi bốn tuổi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro