Phần 43.
Đúng năm giờ, Tiêu Chiến bước vào quán, anh mặc một bộ đồ màu đen, màu đen làm anh trông gầy hơn. Trên vai anh khoác một chiếc túi rất to và nặng.
Vương Nhất Bác nhanh chóng chạy đến bên anh, nắm lấy đôi tay đang băng bó của anh nhìn rồi nhẹ nhàng buông ra.
Anh nhìn vết thương trên mặt hắn, khi bắt gặp ánh mắt hắn, anh liền né tránh.
Hắn đỡ chiếc túi của anh đang cầm, nhấc nhấc áng chừng: “Nặng thế này à? Cái gì vậy?”
“Thư!”
“Nhiều thế này sao? Không phải là thư tình viết cho em đấy chứ?”
Anh nhìn hắn, tính phóng túng, cợt nhả lúc nào cũng như khắc trên mặt, không bao giờ mất đi, cho dù vết thương trong lòng có đau đớn thế nào, hắn vẫn xuất hiện với nụ cười cợt nhả rất Vương Nhất Bác. Hình như hắn muốn cho mọi người biết rằng: “Tôi, Vương Nhất Bác này là tên lưu manh, côn đồ không có tim gan, ai làm được gì nào?”
Tiêu Chiến nhoẻn miệng cười, vẫn nụ cười rạng rỡ đó, nói ba từ: “Cậu mơ à?”
Hắn vỗ vỗ ngực vờ như trút được gánh nặng: “Vậy em yên tâm rồi, từ bé đến giờ em không thích học, cứ nhìn thấy chữ là đau hết cả đầu. Nếu bắt em đọc nhiều thư tình thế này thì thà giết em còn hơn!”
“Vậy sao?”
Anh trầm tư một lúc rồi cười nói: “Vậy cậu mang về nhà đọc từng chữ từng chữ một, học thuộc lòng cho bằng hết, không thuộc thì đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu.”
“Không phải chứ! Trước kia em cứ nghĩ rằng cô giáo tiểu học của em là người ác độc nhất trên thế giới…” Thấy Tiêu Chiến liếc ánh mắt nhìn mình, hắn bỗng hồn bay phách lạc, nghiêm túc nói: “Bây giờ em vẫn nghĩ thế!”
“Vậy sao? Thế còn tôi?”
“Anh là người lương thiện nhất, em yêu anh đến chết mất!”
Trên thế gian này, có mấy ai trong khổ đau vẫn tìm được niềm vui, trong lòng Vương Nhất Bác chất chứa bao nhiêu cay đắng, ngoài hắn ra thì không ai có thể hiểu được.
Nhưng hắn biết rằng, hắn và Tiêu Chiến, từ khi quen biết đã được định sẵn, bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, xa cách không biết bao lâu mới có thể gặp lại, vì vậy hắn hiểu sâu sắc một điều: Nỗi sầu khổ chỉ cần giữ cho riêng mình, còn sự đùa vui thì phải nắm lấy thời cơ.
Hoa nở phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô! Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nói cười đi đến trước bàn rồi ngồi xuống, làm cho đôi vợ chồng ngồi phía đối diện hiểu thế nào là vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà.
Hàn Tuấn Hào dựa lưng vào ghế, quan sát với ánh mắt sâu thẳm.
“Thoắt cái đã mười lăm năm, không ngờ hai người họ vẫn có thể ngồi với nhau uống cà phê, ôn lại chuyện cũ.”
“Thật là sự đời khó đoán.” Tiêu Chiến mỉm cười nhìn Thiên Thiên phía đối diện, rồi lại nhìn Hàn Tuấn Hào. Họ không quá thân mật, không ôm ấp, cũng không tay trong tay quấn quýt. Họ, một tay cầm cốc trên mặt bàn, người tay trái người tay phải, tay còn lại có lẽ đề phòng những khi cần.
Sự ăn ý đó tuyệt đối không phải là thói quen một sớm một chiều mà thành…
Thấy bệnh nghề nghiệp của mình lại tái phát, anh thu ánh mắt không mấy lịch sự của mình.
“Nghe Amy nói, cậu muốn gặp tôi nói chuyện?”
“Ừ!” Giọng hắn hơi lạnh.
“Có chuyện gì thì nói đi.”
Vương Nhất Bác cảm thấy hai người họ đang căng thăng như “sẵn sàng chiến đấu” nên xoa dịu một chút: “Chỉ ôn lại chuyện cũ thôi mà, hai người có thể đừng như kiểu đang đàm phán được không, tôi không mang theo huynh đệ đâu.”
“Đó là cậu ta có thành kiến với tôi”, Tiêu Chiến nói.
“Không phải tôi có thành kiến với anh, mà là tôi có thành kiến với cảnh sát”, Hàn Tuấn Hào dửng dưng nói.
“Tôi hiểu, lúc hơn mười tuổi, tôi cũng nghĩ rằng cảnh sát là chính nghĩa, là vĩ đại. Nhưng mười hai năm làm cảnh sát, vất vả, mệt nhọc… có thể bắt được mấy tên đáng bắt, cứu được mấy người đáng cứu?” Tiêu Chiến mỉm cười, nhìn những hoa văn trên tường. “Cảnh sát tốt không phải là không có, ngồi rình mấy ngày mấy đêm, liều mạng bắt được tội phạm, đến lúc toà phán một câu: “Vô tội, thả!”, chúng tôi ngoài việc nhìn nhau cười đau khổ thì còn làm được gì? Lâu dần, chúng tôi cũng thấy vô cảm, cứ nghĩ đến câu: “Vô tội, thả” lại thấy thà ở nhà chăm sóc gia đình, chăm sóc con cái còn tốt hơn!”
Bầu không khí dịu xuống một chút, câu nói ấy giống như viên đá ném xuống một hồ nước phẳng lặng làm cho nước bị vẩn đục, không còn trong nữa…
Hàn Tuấn Hào cũng bớt lạnh lùng: “Nói như thế, làm cảnh sát cũng không dễ dàng gì.”
“Đúng vậy! Tính ra tội phạm mà tôi bắt được không nhiều bằng số tội phạm mà Vương Nhất Bác giết.” Anh nhíu mày, liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái. “Có lúc nhìn thấy những tên tội phạm làm rất nhiều việc ác mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, trong lòng lại nghĩ, bao giờ Vương Nhất Bác mới có thể giết hết bọn chúng, chúng tôi cũng đỡ tốn công mất sức điều tra đêm ngày!”
Vương Nhất Bác cầm lấy tay anh, tỏ vẻ sẵn sàng hy sinh thân mình: “Anh liệt kê cho em danh sách, em đảm bảo sẽ không bỏ sót tên nào!”
Anh nhìn hắn nói: “Tên đầu tiên trong danh sách nếu không phải là cậu thì tôi thấy có lỗi với đời!”
“Thật tốt!” Hàn Tuấn Hào chớp lấy thời cơ. “Tôi tìm anh chính là muốn nói chuyện này. Vương Nhất Bác không đành lòng ép anh nên tôi gợi ý cho anh hai cách. Cách thứ nhất, anh ly hôn, lấy Vương Nhất Bác. Cách thứ hai, tôi ném Vương Nhất Bác xuống biển, để nó không phải mang bộ dạng sống dở chết dở, tôi nhìn cũng thấy phiền lòng, mà anh nhìn cũng sẽ thấy vậy.”
Tiêu Chiến không chút do dự trả lời: “Lúc cậu ném cậu ta xuống biển thì nhớ bảo tôi một câu, tôi không tận mắt nhìn cậu ta chết thì không cam lòng.”
Hàn Tuấn Hào gật gật đầu, nói với Vương Nhất Bác đang thất thần nhìn cốc rượu: “Anh ngại phải phí sức, chú xem làm thế nào đi.”
Nói xong, Hàn Tuấn Hào đưa tay ôm Thiên Thiên đang chống cằm cười tủm tỉm bên cạnh: “Chúng ta đi thôi.”
“Vâng!” Thiên Thiên không hỏi thêm câu nào nữa, chớp chớp mắt nhìn Tiêu Chiến. “Hai anh cứ nói chuyện nhé, khi nào rảnh thì gọi điện cho em.”
Sương xuống, thành phố đã lên đèn.
Hàn Tuấn Hào đỡ Thiên Thiên ngồi lên xe. Hắn không cho xe chạy ngay mà dựa vào ghế thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Thiên hỏi Hàn Tuấn Hào: “Sao em không thấy Sean đau khổ và khó xử nhỉ?”
“Ừ! Trả lời rất quyết đoán.”
“Vậy anh có phát hiện thấy Anthony và Vương Nhất Bác giống nhau không? Đặc biệt là lúc họ nói chuyện, nét mặt và cách thể hiện rất giống nhau.”
Hàn Tuấn Hào nhìn xa xăm: “Giống y như đúc! Lúc mười bảy tuổi Vương Nhất Bác cũng có ánh mắt như vậy, lương thiện, thẳng thắn… như Anthony, nụ cười cũng bao dung, quảng đại như thế… Tiếc là xã hội đen đã chọn nó.”
“Ý anh là…”
“Nếu anh đoán không nhầm, Anthony chính là con trai nó.”
“Vậy tại sao vừa rồi anh không nói cho anh ấy biết?”
“Việc này Tiêu Chiến mới là người có quyền.” Hàn Tuấn Hào lắc đầu, giọng thông cảm. “Mười lăm năm tủi hận, chờ đợi, không thay đổi, anh ấy không tận mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác bị giày vò thì khó mà trút được nỗi hận trong lòng, sao có thể cam tâm được?”
Thiên Thiên cười, dựa vào vai hắn, nghịch nghịch mấy sợi tóc bên tai hắn.
“Anh không sợ tối nay Vương Nhất Bác sẽ nhảy xuống biển à?”
“Nhảy cũng không oan!” Hắn cười nhẹ nhõm, nụ cười duy nhất trong mấy ngày qua. “Anh vẫn nghĩ rằng mọi việc còn khó hơn nhiều… Người ta đang dùng tình cảm để giày vò nó, nó vẫn chưa nhận ra thôi…”
“Trong chuyện tình cảm, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, còn người trong cuộc lại u mê…”
U mê cũng không sao, vấn đề là Vương Nhất Bác là loại người cố chấp không chịu tỉnh ngộ! Biết rõ là chính mình bị tình cảm làm cho đầu óc mê muội, nhưng vẫn khinh thường người khác, cho là họ không hiểu gì, nói rằng họ nghĩ không trong sáng!
Hàn Tuấn Hào nói bóng gió nhiều lần với Vương Nhất Bác rằng không cần phải nhiều lời, cứ bế lên giường là xong, Vương Nhất Bác lại không tin!
Thu ánh mắt lại rồi nhìn xa xăm, Hàn Tuấn Hào cúi nhìn Thiên Thiên đang ngả đầu lên vai mình, ngón tay vuốt ve khiêu khích bờ môi cô…
Cô muốn né tránh, hắn nhanh tay ấn người cô, ghé mặt xuống khẽ liếm nhẹ vành tai cô.
Mắt cô trở nên hoang mang, đôi môi khẽ mở, hơi thở dồn dập.
“Đừng như vậy!”
“Đêm nay, em có thể cho anh thấy… cái gọi là “thà chết cũng không chịu” của em…”
Phía chân trời vang lên giọng than thở: Đàn ông, có thù phải báo cũng không hẳn là điều tốt!
------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro