Phần 46.
Bố!
Con là Toả Nhi, năm nay con sáu tuổi rồi, bố đang ở đâu? Hắn nhìn Tiêu Chiến đang ngồi uống nước phía đối diện.
"Toả Nhi, Toả Nhi là...." Giọng hắn run run
"Toả Nhi là Vương Tiêu Toả, tên tiếng Trung của Anthony" Anh trả lời.
Mắt hắn nhoà đi, định nói mà cổ họng cứ nghẹn lại.
Anh cười: “Ngủ được nữa không?”
Sợ rằng cả đời này hắn sẽ không ngủ được!
Hắn xông đến ôm anh, hôn mãnh liệt lên tóc anh, mặt anh, môi anh…
Không phải là dục vọng, không phải là chiếm hữu, chỉ đơn thuần là muốn hôn từng tấc da thịt anh, tìm lại cảm giác và sự ấm áp ngày xưa…
"Ngày đó, anh đã nói dối em, anh đã nén lấy tinh trùng của em để giữ em lại. Anh đã muốn cho em biết rằng, em không chỉ sống cho em, cho anh mà cho cả con của mình nữa, nhưng tiếc là...em đã không cho anh cơ hội để nói."
Hắn không đáng, hắn chỉ là một tên tội phạm, một thằng đàn ông không có tư cách lấy anh…
Hắn đã làm gì với anh?
Lúc theo đuổi anh thì thề non hẹn biển, sau một đêm thoả mãn thì biến mất không dấu vết. Anh đứng gõ cửa nhà hắn cả một đêm, hắn vẫn không ra mở… Hắn còn ôm một người phụ nữ khác và nói những lời đường mật ngay trước mặt anh…
Hắn không thể ngờ được, chỉ vì một người như hắn, anh không những chờ đợi vì lời hẹn ước mười năm mà còn cho hắn một đứa con!
“Tại sao? Tại sao…” Hắn cố gắng lắm mới nói được thành lời.
Anh ngả đầu trên vai hắn, ôm chặt lấy hắn. Anh làm những điều ấy chỉ là để được ôm hắn như lúc này.
“Bởi vì anh không muốn mất em, anh không muốn em từ bỏ.”
“Không muốn mất em thì có rất nhiều cách, đây là cách ngốc nghếch nhất…”
“Nhưng cũng đúng đắn nhất.” Anh nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm của hắn trong lòng mình. “Vương Nhất Bác, anh hiểu sự khó xử của em. Em có ước mơ, có hoài bão. Hai mươi tuổi, em bị tình nghĩa trói buộc, trăm mối ngổn ngang. Không có anh, không có anh cả Lôi và Hàn Tuấn Hào, thì sẽ chẳng có ai ràng buộc em, chi phối em… Em phải tự do một mình không chút vướng bận gì thì mới có thể làm được những việc mà mình muốn. Em không còn điểm yếu nào thì mới dám chuyên quyền độc đoán, một tay che cả bầu trời.”
“Em không phải là người tốt như vậy…”
“Em thực sự rất tàn bạo. Ai dám cãi lời em, thì sau này đừng mong có thể mở miệng nữa. Nhưng mười năm, xã hội đen không có băng đảng nào dám chém giết lẫn nhau, em làm cho tỷ lệ tử vong ở khu vực đó giảm xuống mức thấp nhất từ trước đến nay.”
Hắn không nói thêm gì nữa, ánh huỳnh quanh của chữ “Waiting” cứ ẩn hiện trước mắt hắn, áy náy không nói nên lời, cảm động không nói nên lời, tình yêu không nói nên lời…
Anh buông hắn ra, cầm bức thư trên mặt bàn: “Điều duy nhất mà em có thể bù đắp cho anh, đó là hãy nhớ kỹ từng chữ trong bức thư… Hãy nhớ kỹ con trai em yêu bố nó như thế nào…”
Hắn run run cầm lấy bức thư, đọc bức thứ hai, chỉ nhìn qua hắn đã nhắm mắt lại, quay mặt đi, không muốn nhìn thêm nữa.
Cả một trang,
… Bố, bố, bố, bố…
Từng chữ, từng chữ nguệch ngoạc như kết tội hắn - so với giết người còn nặng hơn rất nhiều lần!
Hắn cầm bức thứ ba, rất lâu sau mới nhìn rõ trên đó viết gì.
Bức thứ tư, bức thứ năm… mới đầu là những nét nguệch ngoạc, không viết nhiều lắm, thể hiện sự nhớ nhung những vẫn có vẻ xa lạ, khách sáo, dần dần, nét chữ ngày càng gọn gàng hơn, viết ngày nhiều hơn, giọng điệu tràn đầy yêu thương.
Bố!
Toả Nhi rất thích hiệp sĩ biến hình, ba không mua cho con, nói là con còn quá nhỏ, phải mười tuổi trở lên mới có thể lắp được…
Bố!
Bố là người bố tốt nhất trên đời này. Con nhất định sẽ lắp được hiệp sĩ biến hình, đợi bố về xem!
“Người bố tốt nhất trên đời?”
Người bố tốt nhất trên đời? Cậu bé mười bốn tuổi ngồi bên cạnh hắn hỏi: “Chú có phải là Vương Nhất Bác không?”, “Tại sao chú lại thay người yêu nhanh hơn cả chớp mắt?”
Còn gì mỉa mai hơn câu ấy?
Hắn khó nhọc giở tiếp trang sau, cầm chặt bức thư, giấy bị đầu ngón tay vò rách.
Bố!
Con và bạn cùng lớp đánh nhau, ba mắng con là không ngoan… Con biết đánh nhau là không đúng, nhưng chúng nó nói rằng con không có mẹ. Con nói với bọn nó rằng con có hai người bố, con cho bọn nó xem thư của bố, bọn nó cướp nhau làm thư rách mất rồi, lại còn chế giễu con…
Từng trang, từng trang, từng chữ, từng chữ, giống như chiếc roi da xù xì quất vào lòng hắn, không cần đọc thuộc lòng hắn cũng đã rớm máu rồi…
Bố!
Hôm nay Toả Nhi nhìn thấy chú Vương Nhất Bác rồi, đằng sau chú ấy có bao nhiêu người đi theo, thật uy phong! Chú ấy còn đẹp trai hơn, lạnh lùng hơn con tưởng tượng! Hút thuốc thì có người khác châm cho. Người khác nói chuyện với chú ấy không dám ngẩng đầu lên, sợ đến mức run cả tay!
Ba nói chú ấy là người đàn ông rất giỏi, có lý tưởng, có lòng tin, dù ở trong bùn đen vẫn có thể toả sáng. Toả Nhi cũng muốn giống như chú ấy. Toả Nhi cũng muốn làm ông trùm xã hội đen…
Trong đó có một đoạn mà hắn cứ đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Bố!
Hôm nay hình như ba rất buồn. Vừa bước vào cửa ba đã khóc, con hỏi ba: “Có phải là ba nhớ bố không?” Ba kéo tay con và nói: “Ba dẫn con đi tìm bố. Con giúp ba hỏi bố xem là bố có nhớ đã hứa gì với ba không?”
Trên đường, con và ba gặp chú Vương Nhất Bác. Con nhìn thấy có một người đàn ông quỳ xuống dưới chân chú ấy, cứ van xin, chú ấy chỉ vỗ vỗ tay, người đàn ông đó liền bị lôi đi, lúc bị lôi đi còn kêu to: “Anh Bác, tha mạng cho em, em không dám như thế nữa…”
Con hỏi ba: “Tại sao lại thế?”
Ba nói với con: “Vì người đàn ông đó buôn bán thuốc phiện, cảnh sát truy bắt hắn rất lâu mà chưa thể bắt được.”
Không biết tại sao, lúc chú Vương Nhất Bác dựa vào xe hút thuốc luôn nhìn gương chiếu hậu, có một cô rất xinh nhìn thấy chú ấy đang nhẹ nhàng miết lớp bụi trên đó, cô ấy định rút khăn ra lau thì bị chú ấy giận dữ đẩy ra, cô ấy lại còn bị chú ấy đuổi đi nữa chứ.
Ba ngồi xuống bên cạnh con và nói: “Chúng ta không đi tìm bố nữa, được không? Bố còn có mục tiêu phải theo đuổi, chúng ta cho bố thêm chút thời gian để bố có thể làm những việc mà bố muốn làm. Bố không quên lời hứa với ba và con đâu.”
Con hơi thất vọng, nhưng ba nói bố và chú Vương Nhất Bác lợi hại như nhau, giỏi như nhau. Vậy thì bố cứ làm những việc mà bố muốn làm đi nhé, con và ba sẽ đợi bố.
Chữ của Toả Nhi ngày càng đẹp, thư ngày càng dài, có những bức thư dài mấy trang liền. Nó càng ngày càng nhắc tới ba nhiều hơn, nhắc đến nụ cười của ba, nước mắt của ba… Nó nhắc đi nhắc lại: Bố, ba đang đợi bố!
Khi Vương Nhất Bác cầm bức thư cuối cùng lên thì cũng đã khuya lắm rồi…
Bố!
Hôm nay ba ngồi trong quán cà phê viết đi viết lại chữ “waiting” rất lâu, rồi ba khóc! Ba ôm con nói rằng: “Bố không trở về nữa rồi, sau này bố không cần ba con mình nữa rồi.” Không phải là sự thật không đúng? Bố sẽ không bỏ ba con con? Bố đã nói bố yêu Toả Nhi, bố yêu ba, bố nhất định sẽ trở về, bố đã nói thế rồi mà!
Hắn nhìn ngày viết, là hôm qua.
Ngày hôm qua, rõ ràng là anh từ chối hắn!
------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro