Phần 47.

Vương Nhất Bác đặt bức thư xuống, hắn phải hít thở thật sâu rất nhiều lần mới lấy lại được giọng: “Tại sao lại nói với con là em sẽ không quay trở về? Là vì anh nói anh không còn yêu em, là vì anh…”

“Anh tưởng… em là chồng của Amy.”

“Cái gì?” Sự hiểu lầm này quá vô lý. “Lần nay anh quan sát kiểu gì vậy?”

Anh cười gượng: “Em lái xe đến đón Amy, nói nói cười cười với cô ấy, lại còn sờ bụng cô ấy… Vương Nhất Bác mà anh biết không dịu dàng với phụ nữ một cách dễ dãi như vậy. Amy nói rằng người cô ấy yêu là bố nuôi, em và cô ấy lại hơn nhau mười mấy tuổi, anh tưởng…”

“Vì thế anh cố ý vờ như không biết em?”

Hắn nắm chặt bàn tay vẫn đang băng bó của anh…

“Vì thế anh mới nói em hãy trân trọng người em yêu, trân trọng người luôn ở bên cạnh em?”

“Anh buồn cười lắm phải không? Buổi chiều khi Amy gọi điện cho anh, anh cũng thấy rất buồn cười!”

Hắn sà đến, ôm anh vào lòng, má hắn cọ vào tóc anh: “Không buồn cười, không buồn cười chút nào!”

Đêm khuya yên tĩnh, từng chữ “waiting” lấp lánh trên giấy dán tường màu đen, đó là tình yêu mà anh vẫn giữ bên mình.

Trên bàn, những trang thư bị hắn vê nhàu, nước thấm khiến những dòng chữ trên đó mờ nhạt đi, mỗi tiếng “bố ơi” đều là sự cảm thông của anh, sự kiên nhẫn và chờ đợi không đổi thay của anh.

Còn anh, trong mười lăm năm chờ đợi vô vọng, vẫn âm thầm chịu đựng, anh còn có thể vì người khác mà lén gạt đi đau thương…

Hắn ôm chặt anh trong vòng tay. Ngoài cái ôm vô cùng thắm thiết ấy, hắn không biết phải dùng cách nào để thể hiện và thổ lộ tình yêu cháy bỏng trong lòng hắn đối với anh…

Sông Yara vẫn êm đềm chảy trôi trong đêm khuya tĩnh mịch, trong thành phố phồn hoa mênh mông, rộng lớn, một tình yêu sau mười lăm năm giấu kín cuối cùng cũng có thể đơm hoa kết trái trên mảnh đất phì nhiêu ấy…

Tiêu Chiến dựa vào đôi vai lực lưỡng của Vương Nhất Bác, hít hà mùi cơ thể hắn, vẫn là mùi hương đậm chất đàn ông mang theo sự chiếm lĩnh mạnh mẽ, giống hệt như trong ký ức của anh…

Anh cảm nhận thấy tay hắn đang nhè nhẹ vuốt eo anh, nhưng không giống như đang ham muốn cũng chẳng giống như đang khiêu khích, mà giống như đang trân trọng một món đồ quý giá hiếm có. Anh ngẩng lên nhìn, phát hiện hắn đang nhíu mày, không giống ánh mắt mọi khi, nụ cười bỡn cợt trên môi cũng biến mất, vẻ mặt của hắn lúc này khiến anh cảm thấy có chút gì đó thật xa lạ.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

“Em đang nghĩ những năm qua anh sống như thế nào, vòng eo anh nhỏ hơn xưa rất nhiều…”

“Công việc của anh rất bận, thường xuyên đi sớm về muộn, thỉnh thoảng có những vụ án bận mấy ngày mấy đêm, không có thời gian ngủ nghỉ, sao mà không gầy được.”

“Ở Australia thì sao? Mở quán cà phê cũng rất mệt phải không?”

“…”

Chẳng phải hắn cũng gầy hơn rất nhiều sao? Những góc cạnh trên mặt ngày càng hiện rõ.

Anh vuốt nhẹ cặp lông mày của hắn, mắt hắn, môi hắn, cổ hắn… Những cảm xúc trong trí nhớ lần lượt ùa về. Anh muốn vuốt ve tiếp xuống dưới, hắn bỗng nắm lấy tay anh, mở to mắt nhìn cổ tay anh.

Vết seo dài hơn hai centimét mặc dù đã mờ đi nhiều nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy. Anh định rút tay ra thì hắn càng nắm chặt hơn.

“Yêu em, anh có hối hận không?”

“Không hối hận!”

Hắn nhếch miệng gượng cười: “En từng gặp nhiều người ngốc nghếch, nhưng chưa từng gặp ai ngốc như anh. Vì một người đàn ông không thể mang lại cho anh bất cứ thứ gì, không biết bao lần làm tổn thương anh, khiến anh đau khổ vậy mà vẫn cắn răng nói: Không hối hận.”

“Em có hối hận không?”

“Hối hận! Hối hận vì khi ấy không đưa anh đi chạy trốn!”

Anh vung tay hắn ra, vẫn nụ cười rạng rỡ ấy.

“Em tưởng tượng rất giỏi!”

Đương nhiên là anh sẽ không nói cho hắn biết, lúc Toả Nhi ra đời, anh mong chờ hắn hơn bao giờ hết. Nếu như không phải vì bố anh ngăn cản, thì anh đã liều mình đi tìm hắn, rồi cùng hắn rời khỏi nơi này. Đi đâu cũng được, chỉ cần họ được ở bên nhau, sớm sớm tối tối, trọn đời trọn kiếp.

Nhưng khi anh nghe thấy tiếng khóc chào đời của đứa bé, nghĩ lại anh cảm thấy thật vui vì mình đã không làm thế.

Hai mươi tuổi, họ vì tình yêu mà từ bỏ ước mơ, lý tưởng.

Nhưng ba mươi tuổi thì sao? Khi tình yêu mãnh liệt đã phôi pha theo thời gian, họ sẽ giống như những đôi tình nhân khác, mâu thuẫn, cãi cọ vì những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống, rồi oán trách nhau.

Vương Nhất Bác chắc sẽ nói: “Tôi phải từ bỏ ước mơ vì anh!”

Anh chắc cũng sẽ nói: “Tôi cũng vì cậu mà từ bỏ nghề cảnh sát của mình!”

Đến lúc đó, bi kịch của tình yêu sẽ thực sự diễn ra…

Anh không phải là một người thông minh nhưng anh cũng không ngu ngốc đến mức chỉ nghĩ đến niềm vui trước mắt!

Anh hiểu rằng, tình yêu không phải là tất cả đời người, họ không thể từ bỏ tình yêu, cũng giống như không thể từ bỏ ước mơ!

“Tiêu Chiến!” Trong lúc anh đang thất thần, bàn tay ấm áp của Vương Nhất Bác nâng cầm anh lên, ngón tay chạm nhẹ lên khuôn mặt anh “Anh biết em… phụ tấm lòng của anh. Tại sao anh vẫn đợi em."

“Vì anh luôn tin rằng, dù em có ôm hàng ngàn cô gái trong lòng, thì người mà trái tim em luôn nhớ đến vẫn là anh.”

“Anh… tự tin thế sao?”

“Chưa bao giờ em cho ai chạm đến gương chiếu hậu trên xe em, bị mưa ướt đến mờ đi em cũng không cho ai lau, anh nghĩ, em vẫn đợi anh…”

Câu nói tiếp theo của anh bị chôn vùi trong đôi môi hắn…

Nụ hôn của hắn tràn đầy yêu thương, sự quý trọng, tựa như đối với một bảo bối vô cùng quý giá…

Anh ôm hắn, hôn đáp trả bằng tình yêu nồng nàn, tha thiết của mình.

Anh thực sự rất yêu hắn, yêu đến mức chỉ đứng ở đằng xa nhìn thôi cũng cảm thấy ấm lòng.

Thực ra, một người đàn ông hô phong hoán vũ, hoành hành bá đạo trong giới giang hồ như hắn chỉ cần dùng nụ cười chết người cũng đã đủ làm cho không biết bao nhiêu người phải ngã gục si mê rồi, chứ không riêng gì anh.

“Vương Nhất Bác”, ba chứ ấy là ước mơ của hàng ngàn người, một giấc mơ thật đẹp nhưng không thể thực hiện được. Họ chỉ nhìn từ xa thôi cũng sẽ hét ầm lên, nhắc đến tên hắn thôi là cũng sẽ như phát điên…

Anh là người hạnh phúc nhất trong số đó. Anh được hắn yêu, được nuôi dưỡng cốt nhục của hắn.

Anh tin rằng sẽ có một ngày, anh chiếm được con người hắn, để hắn cả đời này không thể thoát khỏi cái bẫy của anh.

Chính vì niềm tin ấy mà anh có thể kiên nhẫn chờ đợi trong một thời dài tưởng chừng như không thể…

-------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro