Phần 49.

Anh chợt cảm thấy trong lòng như gợn sóng, cơ thể anh như một chiếc lá đang trôi dập dềnh bỗng bị nước hồ nhấn chìm, đắm chìm trong dục vọng không bờ bến.

Hắn nhanh chóng giúp anh mở rộng, sau đó đưa dục vọng đã bùng phát từ lâu đến đến nơi đó của anh, lần này anh thực sự không thể cử động được, toàn thân mềm nhũn như trúng độc, cũng chẳng còn sức mà né tránh, anh cũng không kiềm chế bản thân được nữa, bắt đầu rên khe khẽ…

“Thoải mái không?” Hắn cười ma quái.

Anh không trả lời. Hắn đột nhiên đâm sâu vào mà không hề báo trước.

“A!…"

Cảm giác trống rỗng bỗng được cơ thể hắn lấp đầy, hơi đau, nhưng trên tất cả là sự kích thích mãnh liệt. Anh chưa kịp thở thì hắn đã lại dùng sức tiến thật sâu, chạm thật mạnh vào trong cơ thể anh không chút thương tiếc.

Đau đến cứng người, anh ngẩng đầu, cắn môi đau đớn, miệng rên rỉ…

“Đau lắm à?” Hắn đè trên người anh, ngón trỏ vuốt ve vết răng trên môi anh.

“Một chút!”

Nếu so với lần đầu tiên, thì bây giờ anh hiểu rằng sự đau đớn không phải vì hắn thô bạo, mà xuất phát từ… bản thân hắn.

“Mới có một chút đã không chịu được rồi à?” Hắn cười bỡn cợt. “Anh còn dám thách thức khả năng kiềm chế của em không?!”

“Khả năng kiềm chế của em kém thì liên quan gì đến anh…”

Hắn ngậm lấy đôi môi anh, đầu lưỡi thương tiếc liếm đi vệt máu.

“Em thấy đề nghị thú vị lúc trước của anh chúng ta sẽ giữ lại để lần sau dùng, đêm nay chúng ta thử… tình yêu trước đã!”

Anh miễn cưỡng cười, sự đau đớn chưa tan hết, chờ đợi đợt trào dâng tiếp theo.

Hắn nhẹ nhàng rút ra, rồi lại tiến vào, không nhanh và mạnh như trước mà rất nhịp nhàng, êm ái như sợ làm tổn thương anh.

Thỉnh thoảng không kiềm chế được sự cuồng nhiệt, hắn lại mạnh mẽ hơn, nhưng rất nhanh sau đó, hắn lấy lại nhịp nhẹ nhàng, sự giao hoan tràn đầy khoái cảm, nhịp nhàng, bất tận…

Thực sự là rất đẹp, đó không phải là ham muốn dục vọng, mà là tiếng gọi tình yêu. Tựa như tiếng gọi của sự nhớ nhung, những câu nói của tình yêu nồng nàn… đang tan chảy trong cơ thể anh, tan chảy một cách đau đớn.

Động tác của Vương Nhất Bác càng lúc càng nhanh, sự khoái lạc đã vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn.

“Tiêu Chiến…” Hắn nhắm mắt, mơ hồ gọi tên anh, tiếng gọi cứ to dần, ngày càng gấp gáp, động tác ngày càng nhanh hơn nữa. “Tiêu Chiến… em yêu anh, thật sự rất yêu anh!”

Ham muốn, từ xác thịt, linh hồn, cuối cùng cũng phá vỡ tất cả sự trói buộc, và tuôn trào…

Anh ôm chặt hắn, dùng hết sức hôn hắn, thậm chí là cắn môi hắn.

Mây khói ngàn năm không dứt, tình cảm chân thành đến chết cũng không phai.

Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời Melbourne. Trên chiếc ga trải giường màu trắng, hai cơ thể đang quấn quýt lấy nhau, những nụ hôn cuồng nhiệt không dứt, dạt dào những si mê và chờ đợi không hề thay đổi…

Những cảm xúc mãnh liệt kết thúc, anh đã mệt lử, thậm chí không còn sức để mở mắt nữa…

“Lần này còn có điều gì không hài lòng không?” Hắn trở lại trạng thái bình thường.

Bởi nhịp thở quá dồn dập trong suốt quá trình ấy nên anh cảm thấy hơi khô miệng, anh nói giọng khàn khàn: “Cứ như thế này, nếu anh không chết vì đau thì cũng chết vì mệt.”

“Anh đợi nhé!” Hắn rời đi, một lúc lâu sau không thấy động tĩnh gì, anh vừa định mở mắt nhìn xem thì đôi môi lạnh ngắt của hắn đặt lên môi anh, đầu lưỡi hắn khẽ đẩy, một dòng nước chua chua ngọt ngọt và mát lạnh chảy vào miệng anh…

Cổ họng đang khát khô của anh được làm ướt… anh mở mắt nhìn hắn, không thể tin được rằng hắn chu đáo như vậy. (Vương Văn Bo bắt chước vợ chồng Hàn Tuấn Hào nhanh thế🤣)

“Tốt hơn rồi chứ?”

Hắn cầm cốc nước ngồi lên giường, ôm vai và đỡ người anh dựa vào vai hắn rồi để cốc nước trên môi anh, giống như cho một đứa bé uống nước. Uống xong, hắn lấy khăn giấy lau thứ dịch lỏng trên người, rồi đặt anh nằm xuống, lấy chăn quấn chặt người anh và ôm vào lòng.

Anh chớp đôi mắt đã mờ đi, cười nói: “Cả buổi tối nằm đè lên người anh, đến ngủ cũng ôm chặt anh thế này, cho anh thở chút được không?”

“Không được!” Hắn ôm càng chặt hơn. “Nhỡ may mở mắt ra lại không thấy anh nữa thì làm thế nào?”

“Trước đây anh đã từng biến mất trong vòng tay em sao?”

“Ừ… mở mắt ra là biến mất!” Hắn ôm anh chặt hơn nữa. “Tiêu Chiến, bắt đầu từ hôm nay anh là của em!”

“Từ trước đến nay, vẫn luôn như vậy.”

Hắn ngồi dậy, nắm chặt tay anh.

“Cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi, mở mắt ra là có thể nhìn thấy, nhắm mắt lại vẫn có thể được ôm như thế này…”

“Ừ!” anh đưa tay sờ lên những vết răng trên vai hắn, hỏi nhỏ: “Có phải anh hơi thô lỗ không?”

“Lần sau anh nên cắn mạnh hơn chút nữa, đem chiến tích huy hoàng của anh khắc thật sâu lên người em…”

Lại bắt đầu rồi! Người đàn ông đáng chết này không thể nghiêm túc được quá ba phút! Tiêu Chiến ngoảnh mắt đi, chẳng thèm để ý đến hắn nữa.

Vương Nhất Bác ôm anh nằm xuống, để anh gối đầu lên ngực mình. Hắn nhắm mắt lại, rơi vào hồi ức xa xưa.

“Anh biết không? Lúc mười tuổi, mơ ước của em là được làm một võ sĩ quyền anh giỏi nhất, em nghĩ như thế sẽ chẳng có ai dám bắt nạt mình. Lúc hai mươi tuổi, em muốn làm ông trùm xã hội đen để không ai dám coi thường em… Năm ba mươi tuổi, em bị một phát súng bắn vào ngực trái, viên đạn chỉ cách tim đúng một centimét, lúc ngã xuống trước cửa đăng ký ở sân bay, em mới hiểu rằng, điều em mong muốn nhất là anh sống thật tốt…”

“Anh biết…”

Tiêu Chiến áp mặt vào ngực hắn, đặt bàn tay lên vết thương trên ngực hắn.

“Năm năm trước, em vừa xuất hiện ở sân bay thì bị cảnh sát chặn lại. Bởi vì em có liên quan đến nhiều vụ án bạo lực, cảnh sát nghi ngờ em chạy trốn để thoát tội. Em và phía cảnh sát giằng co trong mười mấy tiếng, cuối cùng xảy ra xung đột…”

“Lúc anh nghe tin này, thấy em thật là ngốc! Anh nói chờ em mười năm, thì sẽ đợi mười năm thật à?! Anh có thể đợi em mười năm… thì còn ngại gì chờ thêm vài ngày? Vài năm… hay vài chục năm…”

“Nhưng cảnh sát không nhận hộ chiếu của em. Em biết, trừ phi em chết, họ sẽ không để em rời khỏi Hồng Kông.”

“…”

Có lẽ vì mệt quá, có lẽ vòng tay của hắn thật ấm áp, nên anh gối đầu trên ngực hắn và ngủ lúc nào không biết.

Sáng sớm, trong lúc đang ngủ rất ngon, Tiêu Chiến có cảm giác hơi thở không được bình thường, có thứ gì đó mềm mại ẩm ướt đang di chuyển trên người anh, khiến toàn thân anh vừa ngứa ngáy lại vừa tê dại, vừa muốn lại vừa không…

Anh gắng mở mắt, ánh nắng buổi sáng chiếu vào phòng, đôi mắt ngái ngủ nhìn thấy Vương Nhất Bác đang phấn khích trên người anh.

“Đừng làm phiền nữa, để anh ngủ một chút nào…”

“Anh ngủ là việc của anh, em cứ làm việc của em.”

Anh cười, rồi lại nhắm mắt.

Hắn nâng một chân anh lên, tay hắn đè lên chân kia, trong lúc anh vẫn mơ hồ chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì hắn đã nhanh chóng tiến sâu vào.

“Em…” Sự kích thích mạnh mẽ khiến anh đột nhiên ưỡn thẳng người, tay nắm chặt ga giường. Anh mở to mắt, cơn buồn ngủ bỗng chốc tan biến.

“Em...em…”

Hắn vừa cười vừa thở hổn hển: “Trên thế giới này không gì đẹp đẽ bằng việc mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh.”

Người đàn ông đáng chết này! Anh còn chưa kịp tức giận thì hắn đã bắt đầu chuyển động lên xuống, cùng với sự chuyển động nhịp nhàng của cơ thể hắn, người anh cũng lay chuyển theo. Khoái cảm xâm chiếm khắp người khiến anh lại rên rỉ, đắm chìm trong đôi mắt mê dại của hắn…

Rồi hắn cắn lấy môi anh, tuôn trào trong cơ thể anh…

"Hình như bây giờ, anh không sợ bẩn nữa?"

"....."

“Tiêu Chiến, em yêu anh!”

Hắn thả lỏng mình trên cơ thể ướt đẫm mồ hôi của anh và hít thở khoan khoái, thế giới như tan chảy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro