Phần 7.
Một tuần trôi qua, Vương Nhất Bác ngày nào cũng đi đi lại lại bên ngoài sở cảnh sát, nhưng hắn không vào. Từ sau hôm hôn anh cuồng nhiệt đến mức gần như không thể kiềm chế nổi bản thân, hắn không gặp lại anh, gọi điện anh cũng không nhấc máy. Lần đầu tiên hắn nghiêm túc tự hỏi: “Vương Nhất Bác, mày như thế thật sao?”
Hắn không biết, thực sự không biết. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến một tình yêu vĩnh hằng, sông cạn đá mòn. Hắn chỉ muốn trêu cho anh cười, chọc cho anh giận, nhìn anh trẻ trung khi mặc thường phục và nghiêm trang, lạnh lùng khi mặc cảnh phục. Thế là đủ rồi!
Nhưng sau nụ hôn cuồng nhiệt đó, khát khao có được anh lại càng mãnh liệt hơn, hắn muốn nhiều hơn thế!
Buổi chiều, hắn nhận được điện thoại của Hàn Tuấn Hào. Hàn Tuấn Hào nói, để chúc mừng sinh nhật hắn, trước đó một ngày anh ta đã đuổi May đi và lôi đại ca vừa mới mắc vào bẫy tình ra khỏi nhà, để hắn có một ngày sinh nhật đáng nhớ nhất. Và đương nhiên, Vương Nhất Bác nhất định phải uống đến say mèm...
Tắt điện thoại, hắn dẫn mấy anh em đến hộp đêm. Vừa đi đến cửa, hai tên cảnh sát chặn hắn lại, rút tờ “Lệnh bắt giữ” ra trước mặt hắn.
“Vương Nhất Bác, anh bị tình nghi là người sát hại ông XXX, quốc tịch Trung Quốc, mời anh về sở cảnh sát để hỗ trợ điều tra.”
“Mẹ kiếp, chúng mày không có việc gì làm, cũng không cần biết người khác có bận hay không à? Cái vụ án từ đời nào rồi còn điều tra gì nữa?”
“Xin lỗi, mời anh đi theo chúng tôi.”
Hai cảnh sát liền lôi còng số 8 ra, định còng tay hắn lại.
“Đợi đã! Đưa lệnh bắt giữ và thẻ cảnh sát ra cho tôi xem.”
Dân xã hội đen như hắn làm gì cũng phải hết sức cẩn trọng, không thể dễ dàng đưa tay cho người khác còng được, nhỡ may đó là hai tên cảnh sát giả mạo thì cái mạng nhỏ của hắn coi như tiêu đời.
Hắn cầm thẻ cảnh sát lên đối chiếu với mặt họ, nhìn cái dấu đỏ chống giả mạo, rồi xem lệnh bắt giữ, mục ký tên phía dưới hiện rõ hai chữ: Tiêu Chiến.
Vừa nhìn thấy hai chữ này, hắn như “mở cờ trong bụng”, chủ động đưa tay ra để họ còng: “Đồng chí cảnh sát, phiền anh nhanh nhanh cho.”
Hắn vội vàng đi hẹn hò...
Hắn nhanh chóng được đưa đến phòng thẩm vấn. Tiêu Chiến đã ngồi đợi hắn. Hắn hưng phấn ngồi xuống phía đối diện, nhìn anh chăm chú.
Hai cảnh sát kia mở còng cho hắn. Sau khi họ rời đi, hắn lập tức nói: “Nhớ em à. Hẹn gặp mà cũng chẳng báo trước một câu, người ta còn chưa kịp chuẩn bị gì này.”
Anh cúi nhìm chăm chú vào biên bản thẩm vấn, giọng có chút lạnh lùng nhưng không xa cách: “Vương Nhất Bác, giỡn với chúng tôi thích lắm phải không? Bọn chúng không hề có bất cứ hành động mua bán phạm pháp nào...”
“Anh không nói thì em quên mất!” Vương Nhất Bác cười nham hiểm. “Anh có biết là tên súc sinh đó phải đổ mất ba triệu tiền hàng xuống dưới biển không? Ha ha, nghe nói là sau khi người của bọn anh rời đi, bọn chúng tức sôi máu!”
“Không thể nào, chúng tôi hành động rất bí mật!”
“Tiêu Chiến... Anh quá ngây thơ rồi. Nếu tên đó không có mấy tai mắt trong cảnh sát, làm sao mà hắn dám phạm pháp chứ!”
“Ý cậu là...”
Tiêu Chiến trầm tư một lúc, rồi nói: “Cậu có thể giúp tôi tra ra ai là nội gián không?”
“Không vấn đề gì, nhưng lần này anh định báo đáp em thế nào?”
Hình như anh đã chuẩn bị sẵn rồi, rút từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp đưa cho hắn: “Phí truyền tin cho cậu đây!”
Hắn tò mò mở hộp. Nhìn thấy một chiếc thắt lưng Prada kiểu dáng mới, hắn thấy xúc động. Ngoài bà hắn, từ trước đến giờ chưa ai tặng quà sinh nhật cho hắn.
Bà tặng hắn quà sinh nhật, một đôi găng tay len, một đôi giày vải, thậm chí là một quyển sổ nhỏ, hắn đều coi là báu vật, cất giữ rất kỹ. Cho đến nay những món quà đó vẫn rất mới, cái cây nhỏ mọc trước mộ của bà giờ đã rất cao rồi...
Hắn sờ tay lên chiếc thắt lưng da nhẵn mịn, cảm giác xúc động và ấm áp tưởng đã đánh mất từ lâu đang lan truyền trong người hắn.
“Sao lại tặng em món quà đắt tiền thế này?” Hắn biết rõ là ở sở cảnh sát có hồ sơ của mình, vẫn cố ý hỏi. “Cái này đủ cho anh ăn mì tôm cả một năm.”
“Tôi không nghèo như cậu nghĩ đâu, tôi vẫn có cơm ăn mà. Chẳng qua là tôi chưa quen đồng nghiệp mới, một mình thì ăn gì chẳng được, chỉ cần no mà không phiền hà là xong.”
“Anh xem xem, anh gầy khiến em rất đau lòng.”
Lúc nói câu đó, mắt hắn lại liếc xuống phần xương quai xanh của anh, rồi từ từ nhìn xuống dưới.
“ Cậu có thể nhìn sang chỗ khác được không?”
“Hay là...” Ánh mắt hắn vẫn dán vào chỗ đó, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là làm thế nào lừa được anh lên giường.
“Anh đến chỗ em đi, em nấu cơm cho anh ăn, em nấu ăn rất ngon.”
“Tôi không rảnh.”
“Anh có muốn biết ai trong sở cảnh sát bọn anh bị mua chuộc không?”
Tiêu Chiến thở một hơi dài, nói: “Năm giờ tôi tan sở.”
“Được, em sẽ đợi anh.”
“Vương Nhất Bác...” Lần này anh không trốn tránh, mà nhìn thẳng vào mắt hắn. “Có phải cậu đang nghĩ là tôi lợi dụng cậu không?”
“Em rất hân hạnh, vì mình vẫn còn có giá trị lợi dụng!”
Hắn cầm chặt dây thắt lưng trong tay. Anh sẽ không bao giờ biết món quà sinh nhật đó quý giá như thế nào đối với hắn. Chiếc dây lưng ấy chưa lần nào hắn nỡ bỏ ra đeo, nhưng kể từ hôm đó, nó đã buộc chặt trái tim hắn, có làm thế nào đi nữa cũng không tháo ra được...
Tan giờ làm, Tiêu Chiến về nhà Vương Nhất Bác. Anh không muốn đến nhà hắn, bởi vì lần thân mật trước khiến anh sợ một mình đi cùng hắn đến những nơi riêng tư không người, nhưng vì phá án, anh không còn lựa chọn nào khác. (Tui nghĩ Tiêu cảnh sát lấy lý do vì việc công ra để biện minh cho việc mình đến nhà Vương Nhất Bác, kiểu nghiện còn ngại này của anh tui biết lâu rồi😅)
Mặc dù anh đã nghĩ nhà hắn sẽ rất bừa bộn, thật không ngờ nó lại bừa bộn đến mức như vậy. Vừa mới bước vào cửa, anh đã suýt bị ngã vì vướng vào cái tay kéo lò xo, may mà anh phản ứng nhanh.
Vương Nhất Bác nhặt tay kéo lò xo vứt lên chiếc sofa cũng ngỗn ngang đồ đạc.
“Anh tìm tạm một chỗ mà ngồi nhé, đợi em chút, một tí là xong thôi.”
Anh thở dài. Vừa thu dọn lại đống đồ trên chiếc sofa cho gọn gàng, nhét đống quần áo vào trong máy giặt thì Vương Nhất Bác đã mang đồ ăn ra.
Khi nhìn thấy trên bàn là hai bát mì tôm, anh chẳng biết nói gì nữa.
“Cậu đừng nói với tôi là chúng ta sẽ ăn cái này đấy. Không phải cậu nói là cậu nấu ăn rất ngon sao?”
Anh vẫn đang nghĩ đến những món ăn thơm phức...
“Cái này là nấu, chứ không phải ngâm đâu. Anh xem này... Em còn cho cả trứng gà vào nữa.”
Hắn nhét đôi đũa vào tay anh, cười nói: “Rất ngon đấy, anh thử đi!”
Người đàn ông này thực sự làm anh tức đến nghiến răng, nhưng anh vừa tức lại vừa thấy buồn cười.
Anh ăn thử một miếng, hình như đúng là ngon hơn mì tôm mà anh ngâm.
“Ngon nhỉ?”
“Ừ!” anh gật đầu.
Anh biết, hôm nay là sinh nhật hắn, đáng lẽ hắn đã vui vẻ cùng bọn đàn em ở hộp đêm, nhưng hắn lại sẵn sàng nấu mì cho anh, cùng anh tận hưởng không khí yên tĩnh này, anh còn gì mà cảm thấy không hài lòng nữa chứ.
“Sao cậu lại gia nhập xã hội đen?”
“Em không gia nhập xã hội đen thì làm gì? Khi em còn rất nhỏ, bố mẹ đã bị tai nạn xe, em sống với bà. Khi em học trung học, bà bị bệnh, không thể đi làm nuôi em được, em chỉ có cách đến các sàn đấm bốc giúp việc cho những người dạy đấm bốc để kiếm tiền. Sau đó, em cũng học đấm bốc, nghĩ rằng khi thắng, có được tiền thưởng thì có thể chữa bệnh cho bà. Em tập đấm bốc chăm chỉ nhất trong số những người đến học ở đó...”
Hắn cười cay đắng nói.
“Tiếc là chẳng có tác dụng gì, kết quả của cuộc thi đã được định sẵn rồi, em chỉ cùng với người ta đi “diễn kịch” thôi. Sau khi bà qua đời, em đi đấm bốc ở chợ đen, bị người ta đánh cho gần chết, tiền thắng cuộc còn không đủ sống trong một tháng. Anh nói xem loại người như em, ngoài vào hộp đêm diễn cho người ta xem thì em có thể làm được gì chứ? Anh cả Lôi và anh Thần rất tốt với em...”
Anh nghe mà cảm thấy hơi chua xót, không ai sinh ra cũng có số mệnh tốt, không phải lo lắng đến chuyện cơm ăn áo mặc để theo đuổi những mơ ước cao cả. Trước kia anh cũng từng bắt một vài tên trộm, cướp đồ, thực ra họ cũng có cảnh ngộ thật đáng thương.
So với những người đó, anh còn ghét bọn ăn bám xã hội hơn, chúng sống một cuộc sống xa hoa, tiền tiêu như nước, nhưng vẫn khinh rẻ mồ hôi nước mắt của người khác...
Anh nhanh chóng xua đi vẻ đa sầu đa cảm. Để không bị Vương Nhất Bác phát hiện ra sự đồng cảm và thương hại của mình, anh cười: “Tôi nghĩ là cậu nên đi làm trai bao, tôi đã từng bắt một trai bao, anh ta chỉ đẹp trai bằng nửa cậu thôi, phụ nữ mê như điếu đổ, một tháng ít nhất anh ta cũng kiếm được mấy vạn tệ.”
“Không phải chứ?! Sao em không biết anh sớm hơn nhỉ, nếu em mà biết có con đường kiếm tiền kiểu đó, thì việc gì em phải liều mạng với người khác thế này!”
“Nếu cậu biết tôi sớm hơn, cũng chẳng cần phải làm trai bao, tôi bao cậu là được rồi.”
“Bây giờ cũng chưa muộn mà...”
Anh đột nhiên không biết trả lời thế nào nữa.
Trong quan niệm của anh, mối tình đầu phải là một câu chuyện tuyệt đẹp không có thực, thường là không có kết quả, nhưng vô cùng đẹp.
Nhưng anh và Vương Nhất Bác... Anh chăm chú nhìn người đàn ông khiến anh say đắm. Từ yêu, đến không yêu, thì cần bao lâu? Nếu không phải là cả đời, thì anh sẽ bất chấp tất cả để được yêu một lần.
Anh chỉ sợ, người đàn ông này sẽ làm anh không thể quên nổi...
“Tiêu Chiến, anh nhìn em hơi lâu rồi đó”
Vẻ mặt hắn rất đắc chí. Hắn nói tiếp:
“Em biết mình đẹp trai, nhưng anh cũng không cần phải nhìn em đắm đuối thế đâu.”
-----++++
Vương Văn Bo đã nhận thức được vẻ đẹp trai của mình rồi cơ đây🤣
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro