Phần 42.
Hi vọng anh luôn luôn được vui, dù lựa chọn gì trôi qua cũng đều tiêu sái.
Câu nói này khiến Tiêu Chiến rất xúc động, có thể thấy rõ được tâm ý của Vương Nhất Bác, trong đó ẩn chứa tình cảm sâu đậm của hắn. Nhưng thực chất Tiêu Chiến cũng biết rõ, câu nói này tuy êm tai, nhưng suy cho cùng cũng là hắn đang chừa đường lui cho anh, hắn sợ nếu sau này chia tay, trên người anh còn lưu lại hình xăm, khi đấy sẽ rất đau lòng.
Cảm động thì có cảm động, nhưng điều này cũng khiến Tiêu Chiến không được vui, sự săn sóc này của hắn khiến Tiêu Chiến cảm thấy buồn lòng. Tình cảm của hai người đã đủ chín rồi, nhưng có chút chuyện vẫn cần phải nói, có những vấn đề vẫn cần phải giải quyết. Trong lòng Vương Nhất Bác suy nghĩ quá nhiều, chuyện gì hắn cũng giấu trong lòng, Tiêu Chiến còn chưa nói chuyện với hắn bởi vì anh còn chưa tìm được cơ hội, anh đã dằn lòng lâu lắm rồi.
Lúc ấy Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa đầu Vương Nhất Bác, nở nụ cười với hắn, nói: “Chỉ cần em ở bên thì anh sẽ luôn vui vẻ, không có ý định lựa chọn gì khác, em phải có chút lòng tin vào anh chứ, có được không Vương tiên sinh?”
Vương Nhất Bác gật đầu dưới lòng bàn tay Tiêu Chiến, mỉm cười nói “Được”.
Trong lòng Tiêu Chiến thầm nói, nếu đã quyết định không quay đầu lại giống anh rồi, thì đừng chừa cho anh đường lui, mình cùng nhau tiến về phía trước, hào hiệp một chút.
Trước giờ tính cách Vương Nhất Bác đều như vậy, gặp chuyện gì hắn cũng có thói quen cân nhắc nhiều lần. Dù sao lão Tào cũng quen biết hắn nhiều năm như vậy, hiểu rõ về hắn. Bình thường anh ta lắm lời, nhưng thực ra trong nhóm người kia là người tinh tế nhất. Kể từ khi quen nhau thi thoảng vẫn gửi mấy tin nhắn tán gẫu với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng thân với anh ta.
Có một ngày lão Tào gửi tin nhắn hỏi anh một câu: Thầy Tiêu à, ở với lão Vương có uất ức không?
Tiêu Chiến trả lời anh ta: Làm gì có chuyện đó, vẫn khỏe re.
Anh cảm thấy rất tốt, con người thầy Vương dịu dàng săn sóc, hắn tốt thế nào người khác không hiểu được, chỉ có Tiêu Chiến biết.
Lão Tào nói: Giờ hai người mới quen nhau nhất định nhìn gì cũng thấy tốt, anh đợi một thời gian nữa mà xem. Tôi hiểu lão Vương quá mà, con người lão ấy khù khờ, nhìn lão ấy thôi tôi cũng đủ điên người rồi.
Tiêu Chiến bênh người mình nhất, lão Tào nói thầy Vương của anh như vậy đương nhiên Tiêu Chiến không thể khoan dung, anh liền nói: Thế cậu đừng nhìn nữa.
Một lúc sau lão Tào lại gửi tin nhắn tới: Mấy lời tôi hay nói với anh thực ra chỉ là đùa thôi, tôi để ý tới anh là sự thật, nhưng tôi không ra tay với người yêu của bạn đâu. Lão ấy.. tôi muốn nói câu này, có những lúc lão Vương rất lao lực, đường não của lão ấy quanh co gấp khúc hơn người bình thường. Nhưng mà lão ấy là người tốt, hai người rất hợp nhau, nếu một ngày nào đó lão ấy có khuyết điểm gì thì anh.. anh kiên trì một chút. Trước giờ bọn tôi cứ lo cái củ dưa kia sẽ héo trong tay bọn tôi mất, không dễ gì mới có anh tới nhận về, anh đã nhận rồi thì giữ lấy nhé.
Trong lòng Tiêu Chiến nói tâm can của tôi sao có thể để cậu giẫm đạp như vậy, đương nhiên tôi phải giữ cho chắc rồi, tôi không nhận thì ai nhận, mà có ai khác muốn nhận tôi cũng không cho đâu.
Lúc đó anh mỉm cười gửi tin nhắn thoại cho lão Tào, nói: “Yên tâm đi, người của tôi tôi quản, con người tôi có thể khiếm khuyết những thứ khác, nhưng đủ kiên trì.”
Giờ anh và Vương Nhất Bác còn trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, nhìn kiểu gì cũng thấy một ngàn một vạn điều tốt đẹp. Nhưng Tiêu Chiến vốn là một người có tình cảm dài lâu, bây giờ thấy hắn tốt đẹp thì về sau cũng không khác. Điều ấy nhìn tiền nhiệm là biết, nếu anh chỉ có lỗi với em, em sẽ không vội buông tay. Nhưng nếu anh chạm tới giới hạn của em, thì tất cả những chuyện trước kia đều không tồn tại. Anh không chạm vào giới hạn thì em vẫn mãi đối xử thật tốt với anh.
Trên phố mới mở một cửa tiệm bánh ngọt, cách chỗ họ hai cửa tiệm. Chủ tiệm là một cô bé mới tốt nghiệp, trước đó còn từng xăm hình ở chỗ Vương Nhất Bác, rất khéo tay. Hôm đó khai trương mang rất nhiều đồ ngọt qua, đều là đồ tự tay làm, còn mang theo hai hộp kem.
Từ Lâm không ở đây, các thợ xăm trong cửa tiệm đều đang làm việc, chỉ có Tiêu Chiến rảnh rang không có chuyện gì để làm. Kem rất ngon, vị matcha nguyên chất, bơ cũng không bị ngấy. Bánh gato và bánh quy còn để được lâu, nhưng kem mà không ăn sẽ chảy mất, Tiêu Chiến làm ổ trong sofa ăn từng miếng từng miếng kem một, xem Vương Nhất Bác xăm hình cho người ta. Cứ thi thoảng Vương Nhất Bác lại ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, những lúc nhìn sang Tiêu Chiến đều mỉm cười với hắn.
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ thi thoảng lại nhìn anh.
Mãi đến khi Tiêu Chiến mở hộp kem thứ hai ra ăn được mấy miếng, Vương Nhất Bác đột nhiên tắt máy, nói với người phía trước: “Nghỉ một lát nhé.”
Người kia lập tức đứng dậy, vừa giậm chân vừa nói: “Em còn sợ anh không có thời gian, làm em ngại không dám xin nghỉ, thần linh ơi, chân em tê rần luôn rồi ý.”
Vương Nhất Bác đặt máy xuống, cởi găng tay ra, đi tới nói với Tiêu Chiến: “Đưa cho em.”
Tiêu Chiến ngẩn ra, anh đưa kem tới. Vương Nhất Bác nhận lấy ăn mặt không biểu cảm, Tiêu Chiến nhìn một lúc mới mỉm cười, ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Em thích ăn à?”
Vương Nhất Bác vẫn mặt không đổi sắc ăn tiếp, hắn lắc đầu nói: “Không thích ăn. Nhưng em không ăn thì dạ dày anh chịu được không? Mới khỏi đau được mấy ngày, cái này lạnh quá.”
Tiêu Chiến sửng sốt hồi lâu không nói gì, cứ như vậy chăm chú nhìn Vương Nhất Bác ăn, thấy hắn ăn mấy miếng lớn đã xong, sau đó cầm một cốc nước uống lọc miệng. Vương Nhất Bác uống nước xong hắng giọng một cái, thấy Tiêu Chiến vẫn còn đang nhìn mình, hắn nở nụ cười hỏi anh: “Sao cứ nhìn em ăn mãi vậy, em ăn hết nên không vui à?”
Có gì đâu mà Tiêu Chiến không vui chứ, tâm tình anh lúc này chẳng có gì là không vui hết. Tiêu Chiến là một người đàn ông, đến chính anh trước giờ cũng không chú ý đến mấy chuyện ăn mặc, dù sao cũng không phải con gái, không cần để ý tới vậy. Đổi lại là người khác nói nhất định Tiêu Chiến sẽ bật cười, bảo rằng “Ăn một hộp kem thôi mà, không đến nỗi như vậy”, nhưng lời do Vương Nhất Bác nói ra thì lại khác.
Tiêu Chiến rất thích cảm giác được người ta đặt trong lòng.
Tiêu Chiến đứng dậy vẫy tay với Vương Nhất Bác, xoay người đi vào phòng vẽ tranh. Vương Nhất Bác theo sau anh vào, Tiêu Chiến trở tay đóng cửa lại, đè Vương Nhất Bác lên cửa mà hôn.
Một nụ hôn vị matcha, nhiệt tình mãnh liệt là vậy, nhưng tình cảm vẫn rất nội liễm ôn nhu.
Cuối cùng Tiêu Chiến nhẹ nhàng thơm đôi môi Vương Nhất Bác, dán vào môi hắn khàn giọng nói: “Thầy Vương à em ngọt quá.”
Lúc nói lời này đôi mắt anh đỏ lên, anh thật sự thích người này, thích đến mức trái tim nhói lên từng đợt. Ba mươi tuổi mà còn kích động hơn cả hồi còn trẻ. So với hồi đôi mươi còn giống mối tình đầu hơn, trái tim loạn nhịp như ngày còn khờ dại, mỗi khớp xương trên người dường như đều đang thủ thỉ những lời tâm tình…
Vương Nhất Bác đặt tay mình lên eo Tiêu Chiến, khẽ vỗ nhẹ một cái, giọng cũng hơi khàn: “Đừng quyến rũ em nữa thầy Tiêu, còn chưa xong việc đâu.”
Tiêu Chiến nhắm mắt, lại tới gần hôn một cái nữa mới buông người ra.
Vương Nhất Bác tiếp tục công việc, Tiêu Chiến ở trong phòng tranh xem tác phẩm mới của Vương Nhất Bác, không đi đâu. Những bức tranh thủy mặc và sơn dầu anh xem còn hiểu được, nhưng bản thảo hình xăm anh thật sự không hiểu được. Thế nhưng Tiêu Chiến cũng không thật sự muốn xem tranh, chỉ vì ban nãy cơ thể có phản ứng, muốn bình tĩnh lại một chút, nguyên nhân chỉ đơn giản vậy thôi.
Tiêu Chiến cầm bản thảo tranh của Vương Nhất Bác lên mở ra nhìn, ngón tay vuốt ve lên mặt tranh, nhớ tới tin nhắn trước đó của lão Tào, anh ta nói nếu đã giữ hắn rồi thì giữ chặt vào. Tiêu Chiến lắc đầu nở nụ cười, thầm nghĩ chưa nói anh đã giữ hắn rồi, dù ai có ý đồ muốn chạm vào lòng người này, thì cũng phải tự cân nhắc một chút.
Lúc Tiêu Chiến ra ngoài, di động Vương Nhất Bác đổ chuông nửa buổi mà hắn không bắt máy, Tiêu Chiến đi tới nhận, đặt điện thoại bên tai để hắn nghe điện thoại.
Vương Nhất Bác bảo anh bật loa ngoài, Tiêu Chiến liền bật loa ngoài đặt điện thoại sang một bên.
Gọi điện tới là người quen cũ của Vương Nhất Bác, qua giọng nói có thể nghe thấy sự thân thiện. Người này ở trong ban tổ chức triển lãm lần này, mặt khác cũng là người đứng đầu trong giới xăm hình ở một thành phố sầm uất. Có thể làm ban tổ chức của triển lãm thi đấu này hiển nhiên là người mà các thợ xăm hình khác đều công nhận, nếu không có chút địa vị thì không ai dám nhận làm, bởi cần có được sự công nhận của những người khác.
Người này rất có địa vị trong giới xăm hình trong nước, là một nhân vật lớn.
Anh ta gọi điện thoại mời Vương Nhất Bác tham gia triển lãm thi đấu lần này, nhưng không bảo hắn thi đấu, chỉ là muốn mời hắn mang tác phẩm tới triển lãm, chủ yếu nhất là làm ban giám khảo chấm điểm.
Vương Nhất Bác nở nụ cười nói: “Quá coi trọng tôi rồi, Hiểu Đông. Tôi không đủ sức đâu, bỏ đi.”
“Ông nói như vậy khác nào vả vào mặt tôi chứ.” Người ở đầu dây bên kia cũng cười nói, “Năm nào cũng có người mời ông, mà chẳng năm nào ông chịu đi cả. Năm nay tới lượt tôi tổ chức, nể mặt tôi đi mà, người anh em. Ông cứ như cao nhân ẩn thế ý, cuộc sống của ông bình thản quá, tôi hâm mộ lắm.”
Vương Nhất Bác nói: “Không chuẩn bị trước, làm gì có tác phẩm gì đâu. Ban giám khảo cũng không thiếu người như tôi, tôi ngồi ở đấy cũng chẳng làm được gì, không ngồi được.”
“Sư bố ông,” Người này cười mắng hắn, “Ông đừng nói với tôi như vậy chứ? Giữa chúng ta không cần phải chém gió, hiểu nhau quá mà. Tôi cảm thấy ban giám khảo không đủ sức nên mới tìm ông, trưởng bối Đài Loan không tới, “Duyên tuyến hòa cao thọ” cũng rút lui, vốn vẫn còn chịu được, thế nhưng bọn họ lắm chuyện lắm, còn phái tiểu binh tới, đỡ mấy lão già kia thế quái nào được!”
“Không giấu gì ông đâu, thấy còn một tuần nữa tôi không tìm được ai nên mới nhờ tới ông. Mấy bạn bè quốc tế đã đến đông đủ rồi, triển lãm cũng gần xong, vị trí triển lãm của “Duyên tuyến hòa cao thọ” ở ngay bên cạnh tôi, giờ vẫn trống không này, nếu ông muốn tới thì tôi dành cho ông, vị trí một ngày mười vạn, tôi không lấy tiền ông đâu, bảo tôi đưa ông mười vạn một ngày cũng được.”
Trước giờ nói mấy chuyện này với Vương Nhất Bác cứ như nước đổ đầu vịt, người ta nói cả buổi mà hắn cũng không đổi ý.
Sau đó đối phương thở dài, nói: “Tôi biết ông không vừa mắt mấy cái này, không muốn dính dáng tới. Nhưng mà người anh em à, giờ mấy đứa bắt chước ông đều thành đại sư rồi, ông vẫn không xuất hiện, chẳng ra đánh dấu tên tuổi, cứ để cái đám bắt chước ông ra ngoài rêu rao. Mỗi lần bọn tôi nhắc tới ông đều cảm thấy không biết có phải ông bị thần kinh hay không, ông mắc chứng tự bế à?”
Vương Nhất Bác bị anh ta nói vậy thì bật cười, sau đó nói: “Nếu ông thật sự không chống đỡ được thì mang tác phẩm của tôi đi, để Tiểu Bắc gửi hình cho ông, chính ông chọn, nếu ưng thì nó gửi cách thức liên lạc cho ông, chính ông tự nghĩ cách liên hệ, có thể để tôi trau chuốt lại, ông tự xem được hay không. Bản thảo và hình ảnh cũng tùy ý ông, ưng thì cầm đi. Lần này trong cửa tiệm tôi cũng có người đi, lấy tên tôi mở một gian triển lãm, cùng lắm chỉ như vậy thôi.”
Vương Nhất Bác chỉ giúp được như vậy thôi, nhiều hơn nữa hắn không giúp được. Bản thân hắn sẽ không tham dự triển lãm, không cần phải suy nghĩ làm gì. Bao nhiêu năm qua hắn không tham dự vào mấy chuyện trong giới, lần này có thể để các thợ xăm khác trong cửa tiệm mang tác phẩm của hắn đi triển lãm, cũng là nể tình bạn nhiều năm rồi.
Hắn và Hiểu Đông quen nhau ở khu người da đen Mỹ, thực ra suốt mấy năm qua cũng không liên lạc gì nhiều, mỗi lần liên lạc đều là bạn bè tâm sự, không mang theo tâm tư riêng hay đòi hỏi lợi lộc gì. Chỉ là bạn bè đơn thuần quen nhau khi còn trẻ, tuy không chung một con đường, nhưng đôi bên vẫn có sự hiểu ngầm, cũng có tình cảm.
Sau khi cúp máy Vương Nhất Bác tiếp tục bình tĩnh xăm hình cho khách hàng, đại ca phía trước quay đầu lại nhìn hắn mấy lần, qua hồi lâu mới mở miệng nói: “Đại sư à sao thầy ngầu thế.”
Vương Nhất Bác đang xăm đầu lưỡi của thần thú, màu đỏ sẫm, đi từ nhạt tới đậm. Vương Nhất Bác nói: “Có cái gì mà ngầu, do tính cách thiếu hụt thôi.”
Hắn không có hứng thú với danh lợi, lười dính líu vào, thậm chí còn thấy phiền phức. Đây không phải là ngầu, chỉ là do tính cách thiếu hụt thôi. Tiêu Chiến nhẹ nhàng vỗ lên cổ hắn, trả lời câu nói kia: “Thiếu hụt gì mà thiếu hụt, đây là lựa chọn trong cuộc sống mà thôi.”
Mấy chuyện lựa chọn thì làm gì có đúng với sai, chỉ là không thích, không muốn thôi mà, có gì đâu.
Sau đó Lục Tiểu Bắc làm xong việc đi ra, Vương Nhất Bác hỏi cậu có hứng thú không, có muốn đi không.
Lục Tiểu Bắc nhìn hắn một chút, đoạn nói: “Ban nãy em ngồi ở bên kia nghe thấy anh nói chuyện điện thoại rồi, anh muốn cho em đi à? Anh muốn em đi thì em đi.”
Vương Nhất Bác nói: “Xem ý cậu thôi.”
Lục Tiểu Bắc đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: “Đó giờ em cứ thấy khó chịu, cứ thấy sai sai khi nhìn bọn nó mang hình bắt chước anh đi triển lãm. Phòng làm việc Vương Nhất Bác chỉ có hai người, anh, với em. Bọn họ ở tiệm mình nhưng không thể để họ đại diện cho anh được, nếu đưa tác phẩm của anh ra ngoài thì phải để em đi, anh không đi thì chỉ em mới có thể đại diện cho Vương Nhất Bác thôi.”
Vương Nhất Bác huých nhẹ cùi chỏ vào cái đầu trọc lốc của cậu, cười nói: “Mấy cái này không thành vấn đề, cậu tự cân nhắc xem bản thân mình có muốn đi hay không, đừng nghĩ mấy cái đấy.”
“Anh không nghĩ chứ em không thể không nghĩ được.” Lục Tiểu Bắc ngước mắt lên nhìn hắn, lại nhìn Tiêu Chiến, vẫn nhỏ giọng nói: “Thực ra em cũng không đủ sức đại diện cho anh đâu, nhưng ngoài anh ra cũng chỉ còn em mà thôi. Em là đồ đệ của anh, đến đấy em cũng oách lắm nhé, Vương Nhất Bác chỉ có mỗi một đồ đệ là em thôi. Anh Tiêu à anh thấy sao?”
Tiêu Chiến cũng bị lời cậu nói làm cho bật cười, đi tới xoa xoa đầu cậu, đè xuống rồi xoa nhè nhẹ, cười nói: “Đúng rồi, chỉ có mỗi cậu thôi.”
Thực ra trước đó Tiêu Chiến cũng cảm nhận được, Lục Tiểu Bắc là một cậu nhóc rất hộ thực. Cậu thể hiện rõ ý muốn sở hữu đồ vật của mình, của cậu thì là của cậu, người khác đừng hòng đụng vào. Thế nhưng đồ của cậu thật sự rất ít, mấy cái ngoài mặt thì chẳng thèm để ý, cũng chỉ còn lại một sư phụ. Cậu vẫn rạch ròi trong vấn đề này, các thợ xăm trong cửa tiệm không thể nói mình là học đồ, mấy người họ chỉ là thợ xăm ở cùng cửa tiệm thôi, đồ đệ của Vương Nhất Bác chỉ có một mình cậu, học đồ cũng không được.
Lục Tiểu Bắc ngồi xổm nghĩ một chút, sau đó đứng lên nói: “Nếu anh muốn đưa bảng tên ra ngoài thì em đi, không thì thôi em không đi. Để lát nữa em đi liên lạc với Hiểu Đông, hỏi ý anh ấy một chút.”
Cậu nói xong định bỏ đi, Vương Nhất Bác hỏi cậu: “Cậu định mang hình của anh đi à? Thế cậu thì sao? Chuẩn bị một chút, dẫn theo hai người với một vài bản thảo, thật sự không được thì tới nhóm hiện trường.”
Lục Tiểu Bắc nói: “Em không mang đi đâu, em lười làm lắm, phiền chết đi được. Với cả em sợ anh mất mặt, người ta nhìn vào lại nói, hừm, đồ đệ của Vương Nhất Bác chỉ ở trình độ chó gặm này thôi à?”
Vương Nhất Bác cúi đầu đánh bóng, hờ hững nói: “Đồ đệ của Vương Nhất Bác nhận thưởng như chơi đùa thôi ý mà.”
Tuy rằng Tiêu Chiến thường xuyên cảm thấy hai người này rất có cá tính, nhưng khoảnh khắc ấy Tiêu Chiến cảm thấy hai anh em họ thật sự rất ngầu, cốt cách như thần.
Lục Tiểu Bắc nói: “Dẹp đi dẹp đi, còn mỗi một tuần thôi mà, em biết đi đâu tìm người mẫu đây.”
Mới hôm trước cậu còn nói như vậy, kết quả hôm sau có người chủ động tới muốn làm người mẫu cho cậu, vẻ mặt rất thành thật cười hì hì nói: “Anh à em có thể làm người mẫu cho anh, anh cứ làm bừa đi, miễn không lộ ra ngoài như cổ tay là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro