Phần 47.

Thầy Tiêu là vạn năng, thầy Tiêu có thể cứu vớt tất cả.

Buổi tối hôm ấy Tiêu Chiến nằm bên cạnh Vương Nhất Bác, nắm lấy tay hắn, nói với hắn rằng: “Đêm nay em hãy ngủ ở chỗ anh, anh nhìn em ngủ.”

“Ừm,” Ngón tay Vương Nhất Bác nắn bóp mu bàn tay Tiêu Chiến, nhẹ giọng trả lời, “Được.”

Tiêu Chiến nở nụ cười với hắn, cười đến là dịu dàng, trong đôi mắt hàm chứa sự bao dung. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Vương Nhất Bác, đoạn nói: “Ngủ đi, anh bảo vệ em.”

Tiêu Chiến nói anh bảo vệ Vương Nhất Bác, thật sự bảo vệ suốt một đêm. Cả đêm không tắt đèn, để ánh đèn tối mờ, căn phòng ngủ vẫn luôn có ánh sáng nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ. Sau khi Vương Nhất Bác nhắm mắt Tiêu Chiến có thể cảm nhận được cơ bắp trên người hắn dần trở nên cứng căng, lòng bàn tay dần lạnh lẽo.

Tiêu Chiến ghé vào tai hắn thấp giọng thủ thỉ: “Cưng à là anh đây.”

Vương Nhất Bác lập tức mở mắt ra nhìn anh, Tiêu Chiến vẫn nở nụ cười ôn hòa: “Ngủ đi.”

Cả đêm Tiêu Chiến nằm ngay bên cạnh Vương Nhất Bác, chống tay lặng lẽ nhìn hắn. Qua hồi lâu Vương Nhất Bác vẫn không thể ngủ, không dễ dàng như vậy. Nhưng Tiêu Chiến không hề hoang mang, không tiếp xúc thân thể với hắn, chỉ nhẹ giọng động viên, kéo dài giọng để truyền đi sự tồn tại của mình, để người ta cảm thấy yên ổn, thấy chân thật.

Sau đó Vương Nhất Bác thật sự vào giấc, chỉ là ngủ không sâu. Tiêu Chiến không nhắm mắt, vẫn luôn chăm chú nhìn hắn. Chỉ cần hắn bất an một chút, Tiêu Chiến sẽ lập tức nhẹ giọng nói bên cạnh hắn: “Là anh đây, đừng sợ, anh là Tiêu Chiến.”

Cứ kéo dài như vậy suốt cả một đêm. Đêm hôm đó cũng không dài đằng đẵng, mỗi phút mỗi giây Tiêu Chiến chăm chú nhìn đều cảm thấy thật thỏa mãn, người trước mặt là người trong lòng, anh  không cảm thấy khó khăn cũng không coi đây là gánh nặng, thậm chí buổi tối trôi qua như vậy lại có một cảm giác hạnh phúc lạ thường. Tiêu Chiến cười tự giễu, đúng là suy nghĩ của người đang yêu.

Sáng sớm Vương Nhất Bác tỉnh dậy vẫn còn nghe thấy Tiêu Chiến dịu dàng nói: “Ngủ tiếp đi, có anh đây.”

Hắn mở mắt ra liền trông thấy gương mặt mang theo ý cười của Tiêu Chiến, cùng với đôi mắt bị tơ máu giăng kín. Vương Nhất Bác lấy lại ý thức, chìm trong tầm mắt Tiêu Chiến hai giây, sau đó vươn tay ra kéo Tiêu Chiến lại, vùi mặt vào hõm vai anh, giọng trầm thấp khàn khàn: “…Vẫn không ngủ à?”

Tiêu Chiến nở nụ cười, trở tay ôm phía sau gáy của Vương Nhất Bác, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, giọng nói cất cao lên, mang theo chút kiêu ngạo, anh hỏi: “Trước tiên đừng để ý anh có ngủ hay không, anh hỏi một chút, có phải em ngủ được cả đêm không?”

Vương Nhất Bác thấp giọng trả lời: “Ừm.”

“Thầy Tiêu nói được là làm được.” Tiêu Chiến cười hai tiếng, sau đó ngáp dài một cái, mệt mỏi nói: “Vốn là định hôm nay về nhà mẹ anh dùng bữa, nhưng mà thôi đi, anh tới cửa tiệm ngủ bù một giấc.”

Mất rất lâu mà Vương Nhất Bác không nói được nên lời, chỉ nhẹ nhàng âu yếm hôn lên vành tai và cần cổ của Tiêu Chiến. Trong lòng hắn trướng đầy, cảm giác chưa từng được trải nghiệm qua, trái tim lạnh lẽo được người ta nâng niu, sưởi ấm trong lòng bàn tay, không biết rốt cuộc mình đáng giá đến nhường nào.

Bản thân Tiêu Chiến không cảm thấy uể oải hay bị dày vò, nhưng dù sao cũng đã có tuổi rồi, không còn trai tráng như hồi đôi mươi, hai năm gần đây cũng không đi đêm nữa. Một đêm không ngủ cảm giác rất nặng nề, lúc tới cửa hàng Lục Tiểu Bắc cũng nhìn ra được, cậu nhìn chòng chọc Tiêu Chiến hỏi thẳng tưng: “Đậu xanh… tối qua hai người làm gì hả?”

Tiêu Chiến ngáp một cái, nói: “Dẹp mấy tư tưởng bất lương đi, bọn anh trong sáng lắm đấy.”

“Ờ,” Lục Tiểu Bắc gật gù, “Trong sáng cả đêm làm chuyện không trong sáng chứ gì?”

“Phắn đi.” Tiêu Chiến cười mắng cậu.

Hôm nay Vương Nhất Bác tiếp tục làm hình xăm bán thân của hôm trước, anh trai kia vẫn nằm trần truồng trên giường, Vương Nhất Bác đeo khẩu trang, gương mặt lạnh lùng đi nét.

Nhưng cũng chỉ lạnh lùng ngoài mặt vậy thôi, chứ trong lòng hắn chẳng lạnh một chút nào, mà ngược lại còn mềm nhũn, nhớ nhung thầy giáo anh tuấn đang ngủ bù ở phòng bên.

Thầy giáo anh tuấn không biết gì cả, đắp kín chăn ngủ say sưa.

Tuy rằng Tiêu Chiến nói rất chắc chắn, chuyện này cứ giao hết cho anh, nhưng thực ra chuyện này chẳng ai dám nắm chắc cả, rốt cuộc có thể chữa được tật này hay không, không ai biết. Nhưng Tiêu Chiến không tin, một tháng không được thì hai tháng, hai tháng không đủ thì một năm, một năm không đủ thì ba năm, năm năm, theo thời gian cuối cùng cũng sẽ có kết quả.

Đùa gì chứ, thầy Tiêu sống sờ sờ ra đó, chẳng lẽ không đấu lại được ai? Cứ bên hân bảo vệ hắn như vậy, đến khi hắn nhắm mắt lại trong lòng chỉ còn mình anh.

Chút tự tin ấy Tiêu Chiến vẫn có.

Cứ từ từ thôi, không cần phải sốt ruột. Bởi vậy nên Tiêu Chiến vẫn như trước kia, những lúc không có việc gì thì tới tìm Vương Nhất Bác, lúc anh lên lớp, Vương Nhất Bác cũng có việc, dù là yêu đương hay là chữa bệnh cũng không cần vội vã, còn nhiều thời gian như vậy, gấp gì chứ.

Có một ngày tan làm Phương Kỳ Diệu đợi trước cổng trường Tiêu Chiến, đón anh đi. Tiêu Chiến vừa lên xe Phương Kỳ Diệu liền cười giễu: “Cảm tạ Tiêu gia đã có lòng cùng tại hạ ăn một bữa cơm. Gặp mặt cũng không dễ dàng gì.”

Tiêu Chiến nở nụ cười, liếc mắt nhìn cậu ta: “Nói chuyện tử tế đi, đừng vớ vẩn.”

Phương Kỳ Diệu liền nói: “Giờ muốn gặp anh cũng phải hẹn trước, anh đúng là gặp sắc quên bạn, người như anh sau này không có bạn nữa đâu. Ây dà, hồi trước anh cũng có đến mức này đâu cơ chứ?”

Tiêu Chiến vẫn cười, tâm trạng rất tốt: “Đừng chém gió nữa. Cậu hẹn anh trước á? Anh nhận điện thoại của cậu hay là nhận lời trên wechat nhỉ.”

“Đấy là em quan tâm, em biết anh bận chăm cho người thương, ngại chiếm thời gian của anh.” Phương Kỳ Diệu cười hai tiếng, “Hôm nay anh theo em đi một chuyến đi, em mà đi một mình thì khó xử lắm, trong đó có người muốn nhờ vả em làm việc, em không muốn để người đó có cơ hội nói chuyện với em.”

Tiêu Chiến dựa lưng vào ghế, giơ tay ra dấu: “Tiêu gia giải quyết cho cậu.”
Một lúc sau Phương Kỳ Diệu lại hỏi anh: “Cảm tình với thầy Vương nhà anh vẫn được chứ? Có mâu thuẫn gì không?”

Tiêu Chiến nhắm mắt dựa vào ghế, vẻ mặt thỏa mãn: “Vẫn tốt.”

“Giờ vẫn còn trong giai đoạn mặn nồng mà,” Phương Kỳ Diệu nhắc đến rồi thôi, không nói nhiều, “Anh lớn tuổi rồi, đừng để người ta đùa giỡn, đừng để bị thiệt thòi.”

Lúc đó Tiêu Chiến chỉ cười cười, gật đầu với Phương Kỳ Diệu, “Ừ” một tiếng. Nhưng anh nghĩ trong lòng, trai trẻ nhà anh là cục vàng cục bạc, hắn thì có thể lừa ai chứ? Đến nói dối hắn còn không biết, trong lòng giấu chút chuyện không thẳng thắn đã cảm thấy mình tội đáng muôn chết, xin lỗi thầy Tiêu, em có lỗi với tình cảm của thầy rồi, có lỗi với tấm lòng ngay thẳng chân thành thầy dành cho em rồi.

Ôi, đáng yêu quá đi mà, đã mấy ngày rồi không được gặp, thấy nhớ rồi.

Trên bàn cơm Tiêu Chiến không uống một giọt rượu nào, thực ra không phải lần nào uống rượu anh cũng bị đau dạ dày, nhưng anh vẫn không muốn uống, không muốn để thầy Vương phải lo lắng.

Dùng bữa xong, lúc đi karaoke, Tiêu Chiến nhắn tin hỏi Vương Nhất Bác: Đang bận hay rảnh?

Vương Nhất Bác trả lời anh: Rảnh, về nhà rồi.

Thế là trước khi hát Tiêu Chiến gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, nói với hắn: “Thầy Tiêu hát cho em nghe nhé.”

Điện thoại để ở chế độ rảnh tay, Tiêu Chiến nắm trong tay, hát một bài tình ca hết sức chân thành, người khác không biết Tiêu Chiến còn đang bật điện thoại, ầm ĩ đòi anh hát tiếp. Tiêu Chiến liếc nhìn sắp đến mười một giờ rồi, liền vung tay cười mở cửa đi ra ngoài.

Anh tắt chế độ rảnh tay, đưa điện thoại lên tai, cười hỏi: “Có thích không?”

Vương Nhất Bác nói: “Thích chứ, hay lắm.”

Tiêu Chiến hạ thấp giọng, nghe như đang thủ thỉ bên tai, vừa mông lung lại vừa mập mờ: “Thế lần sau anh hát cho một mình em nghe…”

Một câu nói rất đỗi bình thường, nhưng Tiêu Chiến nói ra với ngữ khí như vậy, khiến người ta suy nghĩ viển vông. Yết hầu Vương Nhất Bác giần giật, qua vài giây thấp giọng nói: “….Nhớ anh lắm, thầy Tiêu à.”

Tiêu Chiến nghe một thoáng rồi bật cười, vốn là anh cố ý, dụ dỗ anh trai trẻ rất thú vị, mới thả thính một cái đã cắn câu rồi. Dưới sự kích động, Tiêu Chiến rất muốn nói em đợi một lúc anh về, nhưng nghĩ lại chuyện phía Phương Kỳ Diệu vẫn chưa xong, nếu cứ thế mà đi thật chỉ sợ sau này không thể làm bạn nữa. Bởi vậy nên anh vẫn phải nói: “Giờ muộn rồi, đợi anh một ngày nhé.”

Ngày mai là thứ sáu, lúc tan làm Vương Nhất Bác đã đứng ngoài cổng trường đợi anh rồi. Hai ngày liên tiếp có xế xịn tới đón, thầy Tiêu cảm thấy mình thật khoa trương. Nhưng cũng hết cách rồi, một người là bạn thân, một người là tâm can, khoa trương thì mặc khoa trương đi.

Tiêu Chiến còn chưa thắt dây an toàn đã nghiêng người qua hôn lên mặt Vương Nhất Bác một cái, híp mắt cười: “Hôm nay Lễ Vật đẹp trai lắm nhé.”

Vương tiên sinh thường mặc quần áo sáng màu, về cơ bản đều là màu trắng, hôm nay hắn mặc một chiếc áo polo màu đen, trông rất ra dáng. Bình thường Tiêu Chiến đi làm cũng quen mặc quần áo nghiêm chỉnh một chút, dù sao cũng là nhà giáo nhân dân mà, những lúc không mặc áo blouse trắng, về cơ bản anh thường mặc áo sơ mi. Áo sơ mi cũng rất kén người, nhưng có quần áo nào mà thầy Tiêu không mặc được đâu cơ chứ, gọi là “Tiêu soái” cũng đâu phải vô cớ.

Vương Nhất Bác nở nụ cười trầm thấp, Tiêu Chiến biết anh chàng này ngượng ngùng rồi đây.

Thực ra Vương Nhất Bác cũng cố ý mặc như vậy, mấy hôm trước hắn cố ý bảo Lục Tiểu Bắc mua cho hắn mấy bộ quần áo tối màu, lịch sự một chút. Yêu thầy Tiêu đẹp trai như vậy đúng là rất áp lực, nhất là sau khi gặp tiền nhiệm của thầy Tiêu thì áp lực càng tăng lên gấp bội. Người kia lớn tuổi hơn, lại rất có khí chất, vừa nhìn đã biết là nhân sĩ cao cấp. Vương Nhất Bác rửa mặt nhìn mình trong gương, càng nhìn lại càng không vừa lòng, cảm thấy mình non trẻ quá, sợ không đủ tin tưởng.

Lục Tiểu Bắc cười mấy tiếng liền, ngay cả lúc làm việc cũng cười. Hôm đó đúng lúc cậu chỉ làm mẫu chữ nhỏ, làm xong Lục Tiểu Bắc liền đi, cậu hẹn một người ra ngoài đi dạo, đến tối mới về, cả dãy ghế phía sau là thành quả mua cho đại ca cậu, đi dạo một ngày mà quẹt mấy chục ngàn.

“Mặc đi, đi khoe trước mặt anh Tiêu của em đi.” Lục Tiểu Bắc mệt mỏi cả ngày, nhưng thấy vẻ mặt hờ hờ hững hững của đại ca, cậu vẫn rất muốn cười, “Em còn mua cả đồ mùa khác cho anh, dù sao ưu thế duy nhất của chúng ta cũng là dư tiền. Nhà thiết kế kia làm hình một tháng cũng không bằng em xăm một cánh tay.”

Vương Nhất Bác lắc đầu nói: “Đừng so sánh như vậy.”

Lục Tiểu Bắc bảo: “Không so sánh cái này thì vẫn còn có thể so sánh cái khác, em đang an ủi anh đấy, anh có biết hay không hả.”

Tiêu Chiến không biết những chuyện này, chỉ nghĩ là Vương Nhất Bác nhất thời nổi hứng thay đổi phong cách, thoạt trông còn rất mới lạ, khiến thầy Vương nhà anh thêm phần chững chạc. Mãi đến khuya về nhà Tiêu Chiến tới tủ quần áo lấy đồ lót để thay, trông thấy một đống túi giấy thì ngẩn ra, anh tiện tay lật qua lật lại, sau đó ngồi xuống đất cười suốt mấy phút liền.

Vương Nhất Bác tắm xong đi ra Tiêu Chiến đã khôi phục lại bình thường, lúc cầm đồ lót vào tắm đi ngang qua người hắn, anh còn tiện tay véo eo hắn một cái, cắn tai hắn nói: “Thầy Vương lên giường đợi anh nhé.”

Thực ra Vương Nhất Bác đã nghĩ nhiều rồi, hắn mặc gì thì có liên quan gì chứ, hắn như nào mà Tiêu Chiến chẳng thích? Ví dụ như lúc họ trầm luân tiêu hồn trong tình ái là lúc Tiêu Chiến thích nhất, khi đó bộ dạng Vương Nhất Bác ẩn nhẫn chau mày kiềm chế, Tiêu Chiến chỉ cần liếc mắt nhìn qua là đã khó có thể kiềm chế được rồi. Đến cả bộ dạng khi hắn ở trần anh còn mê mệt như vậy, mặc gì mà chẳng được cơ chứ.

Hoan ái lắng xuống, Tiêu Chiến thoải mái nằm trên giường, nói với Vương Nhất Bác đang nhặt đồ dưới đất: “….Eo thầy Vương cừ ghê.”

Vương Nhất Bác dừng động tác lại, đưa mắt nhìn anh, cười nói: “Mệt rồi ngủ đi anh.”

Tiêu Chiến lười mặc quần lót, nằm trần truồng ở đấy nhìn Vương Nhất Bác, mỉm cười dang cánh tay: “Anh không ngủ đâu, em mau dọn xong rồi qua đây, vòng ôm ấm áp của thầy Tiêu còn đang đợi em đấy.”

Vương Nhất Bác lắc đầu, ném bao đi rồi tới hôn anh một cái, nói: “Anh ngủ đi, em ra ngủ phòng riêng.”

“Chia phòng á?” Tiêu Chiến nhướn mày, “Thầy Tiêu không có mị lực à?”

“Không phải đâu,” Vương Nhất Bác cọ chóp mũi với anh, đôi mắt rõ ràng không nỡ, “Anh nghỉ ngơi cho tốt.”

Tiêu Chiến hé miệng cắn mũi hắn, tỉ tê: “Thế thì đừng đi, anh nằm một mình khó ngủ.”

Anh đã chuẩn bị tinh thần suốt cả một tuần để hai ngày này giúp Vương Nhất Bác ngủ rồi, đùa à mà chia phòng ngủ, không thể đồng ý được. Vương Nhất Bác thu dọn xong trở về, Tiêu Chiến liền ôm lấy hắn, dịu dàng hỏi: “Hôm nay anh ôm em ngủ… có được không?”

Vương Nhất Bác không hề nghĩ ngợi liền đáp: “Được.”

Vòng ôm của Tiêu Chiến rất ấm áp thoải mái, hai người nhịp đập giao hòa hơi thở vấn vít, đều có cảm giác mình thuộc về nhau, rất đỗi chân thật. Thấy Vương Nhất Bác sắp ngủ rồi Tiêu Chiến mới buông hắn ra, dành ra một chút khoảng cách, không tiếp xúc thân thể với hắn nữa. Vương Nhất Bác hít sâu mấy hơi, Tiêu Chiến nhẹ giọng nói: “Thả lỏng nào, để thầy Tiêu hát cho anh nghe.”

Tiêu Chiến hát rất hay, Vương Nhất Bác đã nghe từ trước, thế nhưng lần nào cũng là nghe anh hát trong quán karaoke ầm ĩ, micro phóng đại giọng anh lên. Ban đêm Tiêu Chiến nhẹ giọng hát bên tai hắn, cảm giác này rất đỗi kỳ diệu, khiến lòng người lắng lại bình yên thư thái.

Tiêu Chiến hát bài “I don’t want to change you”, là một bài hát tiếng Anh, giai điệu rất nhẹ nhàng, Vương Nhất Bác từ từ điều chỉnh hô hấp theo giai điệu anh hát. Còn chưa hát xong ca khúc, Vương Nhất Bác đã ngủ rồi.

Tiêu Chiến khẽ cười không thành tiếng, bởi vậy nên thực ra cũng không khó khăn như vậy đúng không. Không có chuyện thầy Tiêu không theo đuổi được người ta, cũng không có chuyện thầy Tiêu không xử lý được một tiền nhiệm.

Đêm đó anh vẫn gần như không ngủ suốt cả đêm, cứ lặng lẽ cọ cảm giác tồn tại, giữ cho giọng mình rõ ràng, để Vương Nhất Bác dù đang ngủ thì thính giác vẫn có thể phân biệt được giọng nói của anh. Tuy hơi vất vả, nhưng Tiêu Chiến không cảm thấy mệt.

Cứ như vậy suốt một thời gian dài, mỗi lần Tiêu Chiến tới đây đều không ngủ cả đêm, nhưng dù anh vẫn luôn chăm chú quan sát bảo vệ, vẫn có lúc Vương Nhất Bác thức giấc, chống cự bên cạnh có người tồn tại. Những lúc như vậy Tiêu Chiến liền cất tiếng hát, hắn rơi vào ác mộng nói gì cũng vô ích, nhưng hát thì hữu dụng.

Điều này có thể phân biệt được Tiêu Chiến với người kia, giọng ca, tiếng nói của anh đều mang theo hơi ấm. Thanh âm kia chỉ thuộc về mình Tiêu Chiến, lúc anh cất tiếng hát tình cảm gửi gắm trong từng lời ca chỉ dành riêng cho Vương Nhất Bác.

Sau đó, khoảng cách giữa những lần Vương Nhất Bác thức giấc trở nên giãn ra, Tiêu Chiến có thể nhân lúc này mà chợp mắt một lúc, nhưng dù như vậy thì giấc ngủ cũng rất nông, chỉ cần Vương Nhất Bác vừa tỉnh giấc anh liền tỉnh lại trong nháy mắt, anh dỗ dành người này, nói với hắn mấy câu, hoặc hát mấy bài ca trầm lắng.

Lúc Lục Tiểu Bắc biết chuyện này không nói được gì, rất kinh hãi. Cậu sửng sốt nửa buổi, đôi mắt đỏ cả lên, sau đó chắp tay trước ngực, cậu muốn nói gì đó, nhưng chẳng thể nói gì, không tìm được lời nào thích hợp. Cuối cùng chỉ nặn ra được một câu: “…Anh vất vả rồi.”

Tiêu Chiến mỉm cười xua tay, rất tiêu sái, không để ý chút nào: “Không vất vả gì cả, không thành vấn đề. Cậu nghĩ đại ca cậu không vất vả hay sao? Em ấy còn mệt hơn anh.”

Trên thế gian này làm gì có nhiều chuyện dễ dàng như vậy, anh theo đuổi Vương Nhất Bác, quên đi những chuyện ngày trước của Vương Nhất Bác mà ở bên hắn, những chuyện này đều không dễ dàng gì. Tuy có anh ở bên dỗ dành như vậy, nhưng dù Vương Nhất Bác có ngủ cũng ngủ trong mỏi mệt, lúc nào tinh thần cũng căng thẳng, có những lúc hắn nằm mơ, ngủ cũng chẳng thoải mái hơn so với khi thức trắng.

Nhưng nếu nghe theo trái tim thì phải đi con đường này, đầu tiên vất vả nhổ hết cỏ dại, con đường sau này sẽ bằng phẳng, đi đường càng bằng phẳng thì càng thoải mái.

Lục Tiểu Bắc chỉ nghe thôi mà đã đỏ mắt xúc động như vậy, Vương Nhất Bác tối nào cũng cảm nhận thì càng thấu tỏ tâm ý của Tiêu Chiến hơn. Hắn không nỡ một chút nào, mỗi sáng tỉnh giấc đều khắc khoải, nhưng hắn không thể phụ tấm lòng sâu nặng của Tiêu Chiến, hắn chỉ có thể thả lỏng mình không suy nghĩ nhiều nữa, cố gắng để mỗi tối có thể ngủ quen hơn.

Nhưng có những lúc cảm giác tội lỗi rất nặng nề, giấc ngủ vốn còn bình ổn không hiểu sao càng trở nên tệ hơn, thậm chí có một ngày vừa mở mắt thấy bên cạnh có người hắn còn duỗi tay đẩy Tiêu Chiến đi.

Không có lực khống chế, Tiêu Chiến bị hắn đẩy cổ va đập mạnh một tiếng.

Lúc đó Tiêu Chiến vừa mới ngủ đột nhiên bị đánh thức cũng hoảng hồn, anh còn chưa xem tình huống, phản ứng đầu tiên chính là dịu giọng nói: “Bảo bối đừng sợ, là anh Tiêu Chiến đây.”

Chuyện này khiến Vương Nhất Bác suy sụp suốt một ngày, từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến vùi mặt vào hõm vai anh, hắn không nói lời nào. Có cảm giác rất thất bại, rất rối bời.

Suy cho cùng vẫn rất đau lòng, Tiêu Chiến gầy cả đi, cằm nhọn hơn trước.
Buổi tối hôm đó Vương Nhất Bác tắm xong liền đi tới phòng khác, lặng lẽ không nói lời nào.

Tiêu Chiến đứng ở cửa phòng hắn, dựa vào cửa ngoắc tay với hắn: “Được rồi tâm can, trở về phòng ngủ đi.”

Vương Nhất Bác lắc đầu, thấp giọng nói: “Đêm nay em ngủ ở đây.”

Tiêu Chiến ôm cánh tay cười gằn: “Em xác định em chịu được kết quả chia phòng ngủ không? Nếu nửa đêm Tiêu gia mộng xuân bên cạnh không có ai thì sao?”

“Mộng xuân gì chứ,” Vương Nhất Bác cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Đến nhắm mắt anh cũng không nhắm được, anh mộng thế nào chứ.”

Tiêu Chiến không phí lời với hắn, anh đập cánh cửa gọi hắn: “Em mau tới đây cho anh, đừng để anh qua đó kéo em.”

Vương Nhất Bác kiên quyết, không muốn mỗi tối Tiêu Chiến đều phải chịu dày vò như vậy, hắn không nhúc nhích, chỉ lắc đầu.

Tiêu Chiến đứng ở cửa đối đầu với hắn nửa buổi, sau đó anh không kiên trì nữa, anh trầm mặt, giọng cũng trầm xuống, mở miệng hỏi hắn: “Thầy Vương, sau này không ngủ với anh nữa đúng không?”

Chắc Vương Nhất Bác điên rồi, thế mà lại gật đầu.

Tiêu Chiến không thể tin, cũng bị hắn làm tức đến cười gằn. Cuối cùng anh gật đầu, đoạn nói: “Được rồi thầy Vương, tôi biết rồi.”

Tiêu Chiến quay về phòng ngủ liền trở tay khóa phòng, cánh cửa đập “rầm” một tiếng, hai trái tim cùng run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro