3.1
BGM: "IDK You Yet"
"Một nửa??"
Mặc dù tố chất tâm lí khá tốt, nhưng khi nghe lời này từ Tiêu Chiến, Jaden vẫn không khỏi cả kinh.
Dọc đường đi, anh ta suy tư hồi lâu, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng đành mở miệng:
"Ông chủ, dự án Nam Sơn cạnh tranh lâu như vậy chúng ta mới có thể độc lập trúng thầu. Hơn nữa, đây lại là động thái lớn đầu tiên của cậu sau khi tiếp quản Thịnh Hồng. Bên ngoài đều nhìn vào nó mà đánh giá...Lúc này đừng nói một nửa, dù là một phần cũng không thể động vào."
Tiêu Chiến ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt lại xoa xoa mi tâm, chậm rãi nói:
"Anh đang dạy dỗ tôi?"
Một chút lo lắng phảng phất trong ánh mắt, Jaden hiểu bức tranh đó đối với Tiêu Chiến quan trọng đến mức nào, nhưng anh cũng biết Nam Sơn rốt cuộc có tầm ảnh hưởng ra sao tới Thịnh Hồng và Tiêu Chiến.
Nam Sơn là chiến dịch đầu tiên của Tiêu Chiến tại tập đoàn, đây mới là khởi đầu trò chơi mà thôi, việc Tiêu Chiến có thể ngồi vững trên cái ghế hội đồng đó hay không, phụ thuộc rất lớn vào thành bại của dự án.
"Ông chủ, tôi hy vọng cậu sẽ xem xét lại."
"Anh nghĩ Vương Nhất Bác muốn gì?" Tiêu Chiến hỏi.
"Chính là Nam Sơn," Jaden đáp.
Xác thực mấy năm cạnh tranh gần đây, Trì Long và Thịnh Hồng luôn là kì phùng địch thủ, bây giờ tiểu Vương tổng kia ra tay mua trước bức tranh sơn dầu mà sếp của anh muốn nhất, Jaden có nhắm mắt cũng đoán được ý đồ của Vương Nhất Bác.
" Tôi đã đưa ra một nửa để trao đổi, nhưng cậu ta không muốn." Tiêu Chiến tự lẩm bẩm, nhắm mắt lại thì thào: "Vậy rốt cuộc cậu ta muốn cái gì..."
Ngay cả nhân vật sấm vang chớp giật, tâm tư tỉ mỉ như Tiêu Chiến cũng cảm thấy Vương Nhất Bác quả thật rất khó đoán định.
Chuyện ân oán cá nhân giữa hai người họ, chỉ có thể nói rằng khúc mắc đã bắt đầu từ rất lâu trước đây.
Họ quen biết nhau từ nhỏ, trong quá trình trưởng thành có vô số thời khắc tương giao quan trọng. Ví như Tiêu Chiến năm sáu tuổi đã tham dự bữa tiệc 100 ngày của Vương Nhất Bác, và năm Vương Nhất Bác năm tuổi đến viếng đám tang của Tiêu phu nhân.
Sau bữa tiệc 100 ngày của Vương Nhất Bác, cuộc sống của Tiêu Chiến vẫn tiếp tục như bình thường. Hàng ngày, các vệ sĩ riêng sẽ gửi anh đến trường học tư thục quý tộc, những giáo viên được mời tới nhà để dạy dỗ anh nhứng lí thuyết và tư tưởng kinh doanh từ khi còn nhỏ.
Anh vẫn là con trai yêu của ba, là con trai duy nhất của nhà họ Tiêu, là người kế vị tương lai của Thịnh Hồng trong mắt mọi người ...
Một thời gian dài trôi qua, Tiêu Chiến thậm chí còn suýt quên chuyện bẩn thỉu mà mình lỡ chứng kiến, quên mất người phụ nữ họ Vương quấn lấy cơ thể ba mình đêm nào.
Rốt cuộc từ bao giờ mẹ trở nên khác lạ như vậy? Tiêu Chiến không thể nhớ. Anh quên mất một đêm nao đã nghe thấy tiếng mẹ ẩn nhẫn khóc thầm khi dậy uống nước, anh chỉ biết rằng chắc hẳn đêm đó ba không về nhà.
Tiêu Chiến cũng đã nhìn thấy ba mẹ mình thương lượng rõ ràng với nhau, đứa trẻ trốn trong góc tầng hai của ngôi nhà rộng lớn, nín thở theo dõi bí mật, nhìn thấy mẹ nước mắt giàn giụa nói nếu như ly hôn cái gì cũng không cần, chỉ cần con trai nhỏ.
Mà ba anh lại quyết một lời như chém đinh chặt sắt: "Không thể!"
Nhà họ Tiêu có thể cho nàng tiền, có thể cho nàng rất nhiều tiền, nhưngTiêu gia sẽ không cho phép nàng lấy đi giọt máu duy nhất của gia tộc.
Đêm đó, bàn tay nhỏ bé của Tiêu Chiến bấu chặt vào vách tường, đầu ngón tay đau đớn, nghe ba mẹ ân ái khi xưa thương lượng như kẻ thù, trong lòng thấp thỏm bất an, trân trối chờ đợi sự an bài của số mệnh dành cho mình.
Đứa trẻ ấy sẵn lòng đi với mẹ, khi còn nhỏ anh không hiểu ý nghĩa của tiền bạc, trong ngôi nhà to lớn này, hàng ngày sẽ có rất nhiều người ra ra vào vào, nhưng chỉ có anh và mẹ là không quan tâm đến những thứ phù hoa đó.
Người mẹ chỉ muốn con trai mình, vậy con trai nàng muốn gì đây..?
Cậu bé Tiêu Chiến chỉ muốn có một mái ấm, một mái ấm mà ba nó không lừa dối.
Tiêu Chiến phần nào quên mất kết quả cuối cùng của cuộc thương lượng đêm khuya đó, anh chỉ nhớ rằng sau ngày hôm, ba mẹ anh dường như đã trở lại dáng vẻ thân thương lúc xưa, tương kính như tân, phảng phất hết thảy đều chỉ là một hồi ác mộng, mọi ta vỡ chưa từng tồn tại thực sự.
Có điều anh hiểu tất cả cũng chỉ là giả tạo, là ảo ảnh. Tiêu Chiến biết ba mình đã đưa người phụ nữ họ Vương về nhà, trong ngôi nhà rộng lớn nơi anh đã sống từ khi cất tiếng khóc chào đời.
Tiếng thở hổn hển từ phòng ngủ, và tiếng kêu phóng đãng thô tục của người phụ nữ.
Đó chính là phòng của mẹ Tiêu Chiến.
Anh đã nhìn thấy ba mình đặt người phụ nữ thân thưởng thức, nhìn người phụ nữ lắc mông phát tao trên giường của mẹ mình.
Tiêu Chiến trải qua những ngày tháng đó trong tâm trạng bất an vô hạn, mỗi khi mặt trời lên đều đếm ngày bố mẹ ly hôn, đoán xem rốt cuộc mình sẽ ở bên ai.
Anh muốn đi cùng mẹ, không muốn nghe những tiếng la hét dâm đãng vô liêm sỉ của nữ tử họ Vương, càng không muốn nhìn ba mình ôm eo người phụ nữ kia mà đưa đẩy.
Tiêu Chiến rất sợ hãi, trong thế giới nhỏ bé của anh ấy, việc cha mẹ ly hôn là chuyện lớn, ngay cả thân phận Tiêu thiếu gia tôn quý của anh cũng chẳng giúp ích được gì.
Nhưng điều anh không bao giờ ngờ tới, đó là năm lên mười tuổi, mẹ anh lại mang thai.
Ngày đó, khi mẹ nắm lấy tay anh và nói rằng con sắp có em trai, đôi mắt đẹp đẽ của Tiêu Chiến tràn đầy nghi hoặc.
Làm thế nào như vậy được? Cha không phải không yêu mẹ nữa sao? Không phải họ sẽ ly hôn sao? Làm thế nào mẹ lại mang thai em bé?
Lúc đó, cậu nhóc mười tuổi Tiêu Chiến đã thấu hiểu rất nhiều đạo lý, đại khái là những đứa trẻ lớn lên trong danh môn đều trưởng thành sớm. Từ lâu anh đã rõ ràng ba mình và nữ tử họ Vương đang làm gì, anh cũng hiểu, ông ăn chả bà ăn nem rốt cục là ra làm sao.
Tin tức Tiêu phu nhân đang mang thai đứa con thứ hai gây xôn xao, Tiêu Chiến nhớ tới ngày hôm đó biệt thự rất náo nhiệt, có vô số người lạ mặt đến thăm, ai ai cũng nở cùng một nụ cười giả tạo như nhau, cùng một lời xu nịnh như nhau, hời hợt chúc mừng nhà họ Tiêu sắp có thêm thành viên mới.
Một lát sau, một người đàn ông trẻ tuổi dày dặn kinh nghiệm đến nhà, Tiêu Chiến nhớ anh ta là trợ thủ đắc lực nhất của ba mình trên thương trường.
Thật ra anh có chút sợ hãi kẻ này, những năm nay mọi người nhìn thấy Tiêu Chiến đều sẽ kính cẩn gọi thiếu gia, chỉ có vị trợ lý này xưng hô là " cậu"
Trợ lí của ba anh chưa bao giờ gọi anh một tiếng" Thiếu gia", Tiêu Chiến lúc nhỏ cũng không biết tại sao lại như thế, chỉ cảm thấy người này không dễ trêu chọc.
Ngày hôm đó, anh ta mặt mày nghiêm túc đưa cho Tiêu Chiến một bản thỏa thuận khó hiểu.
Tiêu Chiến mới mười tuổi, dù có khôn ngoan đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ, anh không thể hiểu được điều gì trong bản thỏa thuận, nhưng mẹ đã đưa cho anh cây bút và giục anh ký vào.
Tiêu Chiến biết mẹ sẽ không hại mình, nên bèn mím môi nhặt cây bút nặng nề lên, tay nhỏ vụng về viết tên mình lên tờ giấy, sau đó cùng mẹ ấn lên dấu tay màu đỏ trên bản hợp đồng.
Anh không biết đó là hợp đồng gì, chỉ biết rằng sau khi ký kết ngày hôm đó, lần đầu tiên trợ lý của ba gọi anh là "Thiếu gia", theo một cách vô cùng kính trọng.
Tiêu Chiến nghĩ điều đó thật tuyệt vời, bố mẹ anh ấy sẽ không ly hôn, trong tương lai sẽ có thêm một em trai nhỏ, ngay cả trợ lý mặt lạnh khó tính nhất cũng bắt đầu tôn trọng anh ấy ... Thật sự, thật sự là mọi chuyện tốt đẹp đều đến cùng một lúc rồi.
Nếu cuộc sống có thể tiếp tục như vậy, Tiêu Chiến sẽ mãi mãi được làm đại thiếu gia không rành thế sự nhà họ Tiêu, sẽ luôn ở trong chiếc lồng pha lê được bảo vệ chu toàn...
Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, mọi điều bất hạnh đã ập đến quá bất ngờ, lồng pha lê cuối cùng cũng phải vỡ.
Vào ngày mẹ anh kéo anh lến tầng thượng của toà nhà cao nhất Thâm Quyến với cái bụng tám tháng tuổi, hết thảy đã xoay chuyển, không thể vãn hồi.
Lúc đó Tiêu Chiến không hề biết sắp xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ mẹ muốn cho mình xem phong cảnh thành phố một chút. Nhưng Tiêu Chiến rất sợ độ cao, đứa trẻ cố gắng thoát khỏi bàn tay mẹ, không tự chủ được lắc đầu nói:
"Con không muốn chơi nữa, con rất sợ."
Tiêu phu nhân một khắc đó đã thoáng do dự, nửa bàn chân vừa bước ra bị câu "sợ hãi" của con trai kéo lại phía sau. Nàng xoa đầu Tiêu Chiến, nhẹ nhàng căn dặn:
"Bé ngoan, đừng sợ, lát nữa sẽ có người đón con."
Nói xong liền đẩy Tiêu Chiến lại, một mình nhảy xuống từ tầng thượng với đứa con tám tháng tuổi trong bụng.
Ngày ấy Tiêu Chiến đứng trên tòa nhà cao nhất, nhìn mẹ mình biến mất trước mặt như một con bướm, sợ hãi đến mức chết lặng, cổ họng không thể gào thét ra bất cứ âm thanh nào.
Sau đó Tiêu Chiến được đưa trở lại biệt thự.
Bão sắp đổ bộ, mưa sa gió giật. Tiêu Chiến nhớ hôm đó Thâm Quyến trời mưa to, sấm chớp đùng đoàng, nhìn ly sữa nóng mà mẹ chuẩn bị cho anh để trên bàn ăn, trước khi đi Tiêu Chiến đã quên chưa kịp uống. Sữa đã nguội, và anh biết mẹ sẽ không bao giờ quay về.
Sau ngày hôm đó, một thời gian dài sau Tiêu Chiến không hề mở miệng nói chuyện,không phải không muốn, mà là không nói được. Tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ mình giống như một búa của Thiên Lôi giáng xuống, toàn thân nát vụn, khiến đứa trẻ mười một tuổi sợ hãi đến mất ngôn.
...............................
Trans/Edit: Yisanse 🐽
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro