CHAP 2 : VÂY QUANH
CHAP 2 : VÂY QUANH
Tiêu Chiến ngồi ở phòng khách , tay vẫn cầm tấm ảnh lên nhìn .
Thời gian cũng quá là lâu , ngay cả bây giờ trong tay cậu cũng không còn tấm hình nào của ba mẹ , chỉ có duy nhất một sợi dây chuyền trên cổ là kỉ vật cuối cùng .
Tất cả những gì trong căn nhà gỗ đó đều đã cháy sạch...
Tiêu Chiến không nhớ...
Cậu không nhớ ra điều gì ngoài vụ việc năm đó .
Bỗng dưng nước mắt lại rơi , rơi vì sợ hãi , rơi vì đau đớn .
Lớp bụi mịn phủ lên trái tim do thời gian tạo ra cũng không bằng một khắc cầm trong tay những bức ảnh này .
Tiêu Chiến co người lại , hai tay ôm đầu gối cúi mặt xuống , càng nhớ đầu lại càng đau , Tiêu Chiến rất dễ bị ám ảnh , sự việc năm đó thi thoảng cậu vẫn còn mơ lại , nỗi đau bủa vây khiến Tiêu Chiến không thể nén được nước mắt .
Trong lòng cũng nơm nớp lo sợ những người ban nãy cậu nhìn thấy sẽ ra , chứng kiến cậu khóc thì đúng là kì quái . Chính vì vậy Tiêu Chiến lau vội nước mắt nuốt hết tất cả vào lòng .
Hai người phụ nữ đó ngồi thêm khoảng nửa tiếng nữa liền ra ngoài , Tiêu Chiến nghe tiếng cửa liền bật người dậy khỏi ghế nép vào một góc nhìn họ .
Tú bà liếc mắt nhìn Tiêu Chiến , dáng người thật vừa mắt , chỉ cần mập hơn một chút sẽ rất có giá . Bà ta không kiềm được nói . - " Tiểu Chiến...lại đây ".
Tiêu Chiến bỗng dưng mở lớn mắt , mặc dù đầu không ngước lên nhưng hiện tại khuân mặt cậu chứa đầy sự sợ hãi , hai từ Tiểu Chiến khiến cậu cảm thấy có chút khó chịu...
Tiêu Chiến không ngẩng tú bà cũng không cưỡng cầu . - " Thôi vậy , để lần sau gặp mặt ".
Tiêu Chiến vẫn không nói gì , hai người phụ nữ kia ra khỏi cửa Tiêu Chiến mới ngẩng đầu .
Tố Cảnh Nhàn lúc đó lại từ trên lầu gọi xuống , Tiêu Chiến nghe thấy lúc qua nhà bếp cũng tiện thể cầm lên chút đồ ăn mới mua cho Tố Cảnh Nhàn .
Tiêu Chiến - " Cô thấy sao rồi...có cần đến bệnh viện không...? ".
Tố Cảnh Nhàn ngồi dậy , vừa tận hưởng đồ ăn vừa nói . - " Không cần , mà mày ăn nhiều lên một tí , con trai gì mà người gầy bé tẹo ".
Tố Cảnh Nhàn nói khá thoải mái , Tiêu Chiến ngốc cũng chẳng nhận ra bà ta có ý gì , cậu cũng chỉ mỉm cười gật đầu . - " Con biết rồi... ".
Tố Cảnh Nhàn - " Sau này sung sướng đừng có quên bà già này đấy ".
Tiêu Chiến rụt rè nói . - " Cô rất tốt , nếu có thể con cũng muốn báo đáp cô ".
Tố Cảnh Nhàn bật cười tiếng lớn , thật ra mấy năm nay bà ta chưa một lần nói chuyện tử tế với Tiêu Chiến , một ngày còn chưa chắc đã nhìn nhau đến một lần .
Bà ta thức đêm ngủ sáng , Tiêu Chiến làm sáng ngủ đêm .
Chẳng có thời gian mà gặp mặt .
Tiêu Chiến cảm thấy hơi mệt nên về phòng trước , tay lại vô thức gạt rèm cửa ra xem có ai không . Thế nhưng nhìn không thấy liền kéo kín lại cửa .
Không biết người ta có ý đồ gì mà lại gửi đến thứ này , nhưng từ hôm qua cho đến giờ đều rất kì lạ . Hôm qua chạy còn tưởng là vì mình bị chú ý bắt cóc , nhưng cho đến hôm nay thì...
Kẻ bắt cóc nào lại quan tâm đến một người không tiền không của , đã vậy...còn có ảnh của gia đình cậu . Biết rõ căn nhà cháy tàn năm đó , và còn nữa....
Một bức ảnh về bản hệ thống công nghệ tiên tiến , Tiêu Chiến không nhớ rõ nó là cái gì .
Nhưng rất quen .
Đêm nay lại không ngủ được , cứ nhắm mắt lại là một màu vàng cam cam lại hiện lên rõ mồn một trong đầu .
Mãi đến sáng lúc nào không hay .
Tiêu Chiến không chợp mắt được , sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt . Nhìn càng lúc càng tiều tụy .
Tố Cảnh Nhàn nhìn thấy cũng sốt xình xịch . - " Ăn nhiều vào , không có tiền tao mua cho mà ăn , nhìn mày tao sợ quá " .
Tiêu Chiến nép người vào cửa phòng bếp nói . - " Không phải...hôm qua con không ngủ được mới thế ".
Tố Cảnh Nhàn - " Làm gì mà không ngủ được ? Mày có người yêu rồi đấy à ? ".
Tiêu Chiến ngay lập tức lắc đầu . - " Con không có , chỉ là mất ngủ thôi ạ ".
Tố Cảnh Nhàn - " Thế thì tốt ".
Tiêu Chiến bỗng dưng ngẩng đầu , tốt...? Tốt cái gì ?
Tố Cảnh Nhàn thấy mình nói hơi lố liền sửa lại . - " Mày còn nhỏ yêu đương nhăng nhít , toàn chuyển vớ vẩn " .
Tiêu Chiến mỉm cười . - " Con biết mà...".
Chờ một lúc , Tiêu Chiến liền nhìn Tố Cảnh Nhàn ngồi trên ghế sofa . Miệng bỗng dưng thốt ra một câu . - " Cô...cô có biết gì về ba mẹ con không ? ".
Tố Cảnh Nhàn đang bóc quýt cũng tự dưng dừng lại , xong vẫn điềm nhiên nói . - " Tao biết được ba mẹ màu như nào , chị họ tao làm dâu đằng ngoại nhà mày tao cũng chỉ nghe nói ba mẹ mày làm ăn phi pháp cái gì bị người ta đến đòi nợ , phóng hỏa cướp của , tao biết thế thôi ".
Tiêu Chiến không đáp , cậu nghe lời này cũng không phải lần một lần hai , vốn dĩ lúc chuyển nhà qua lại , ở cùng với những người kia họ cũng nói vậy .
Cho đến bây giờ cậu còn không nhớ nổi một người trong gia đình hai bên nội ngoại nữa...
Tiêu Chiến lẳng lặng quay đầu vào trong bếp , làm bữa sáng sẵn tiện làm một chút đồ ăn để cho bữa trưa luôn .
Mặc dù hai hôm nay có những chuyện kì lạ xảy ra , nhưng Tiêu Chiến vẫn phải đi làm . Lương đã quá thấp rồi , nếu còn nghỉ thì tháng này không có dư mất .
Lúc đến quán thấy người lạ cũng tự mình dẹp sang một bên , kéo kín khẩu trang và áo xuống che đi , người ngoài nhìn cậu thì thấy thật kì quặc nhưng Tiêu Chiến làm là bởi vì cậu cảm thấy nó an toàn .
Trưa nay vẫn tiếp tục là một ngày đông khách , Tiêu Chiến chạy qua chạy lại đến đổ mồ hôi ướt áo , nhưng cậu không thay đổi vẫn bịt kín mít người .
Phục vụ ở đây thấy cũng quen , nhắc cũng chán rồi nên để mặc Tiêu Chiến muốn làm gì thì làm , miễn sao không ảnh hưởng đến công việc là được .
Hai giờ chiều vừa lúc kết thúc ca làm việc , Tiêu Chiến kéo nhẹ khẩu trang thở ra một hơi . Bấy giờ lại có người đến nói . - " Tiêu Chiến ! Ra có người gọi kìa ".
Tiêu Chiến quay đầu , người chợt cứng lại một chút hỏi . - " Ai vậy ạ ....? ".
- " Tôi không biết cậu ra nhanh đi ".
Tiêu Chiến còn do dự , thế nhưng vẫn đi ra ngoài xem thử là ai .
Cậu không thấy trực tiếp đến mà đứng một chỗ quan sát , không thấy hai người đàn ông kì lạ hôm trước liền thở hắt ra . Thế nhưng vừa hay lúc đó lại có một tiếng nói . - " Tiêu Chiến đúng không ? " .
Tiêu Chiến bị giật mình quay ngang , vẻ mặt thoáng hoảng hốt đáp . - " Phải.... " .
Người đàn ông kia mỉm cười , anh ta lấy trong người ra một danh thiếp nói . - " Tôi là người môi giới công việc , nếu cậu không ngại ngùng chúng ta nói chuyện một chút ".
Tiêu Chiến lễ phép cầm lấy danh thiếp , trên đó có tên , số điện thoại và một địa chỉ trong trung tâm thành phố .
Cậu ngước mắt nhìn người đàn ông kia đáp . - " Xin lỗi...thật ra tôi chưa đủ tuổi trưởng thành để đi làm trong thành phố , nếu anh thuê tôi...có lẽ sẽ vi phạm pháp luật ".
Nam nhân vẫn cười đáp . - " Không sao , công việc này cậu làm rất hợp , không có gì nặng nhọc đâu ".
Tiêu Chiến càng nghe người kia nói cậu càng sợ , chân lùi về phía sau cười gượng từ chối . - " Thành thật là không cần...xin lỗi , anh tìm người khác đi ".
Vừa dứt câu Tiêu Chiến đã hướng ánh mắt sợ hãi chạm vào mắt người đàn ông kia , thoáng một cái quay đi chạy lại phòng thay đồ .
Thật kì lạ .
Họ biết tên của cậu .
Biết nơi làm việc của cậu .
Một công việc nhẹ nhàng với lứa tuổi của cậu vốn dĩ là không thể nào có được , chưa nói đến muốn có nhiều tiền thì buộc phải làm việc vất vả....
Tiêu Chiến càng nghe càng cảm thấy vô lý cho nên đã quyết định từ chối , ai biết được người đàn ông kia có liên quan đến bức ảnh mà cậu nhận được hôm qua không...
Lúc sau khi đã bình tĩnh lại , Tiêu Chiến liền đưa tấm danh thiếp lên xem , địa chỉ nằm ở khu hạng sang trong thành phố , Tiêu Chiến từ tới đó để xin việc .
Nhưng mà ngoài các nhà hàng ra thì khu đó chỉ tập chung các loại quán bar và khách sạn .
- "......"
Nghĩ đến thông suốt liền hiểu ban nãy người ta đến là để làm gì , cơ mà cũng chỉ là suy nghĩ phiến diện nên cũng không quan tâm nữa , dù sao cũng từ chối rồi .
Chẳng mấy chốc mà đến tối , Tiêu Chiến tiếp tục đi tàu điện ngầm đến địa chỉ làm tiếp theo , cũng có chút cảnh giác .
Mỗi lúc đi đều nhìn ngó xung quanh .
Nhưng không có ai theo sau cả .
Tiêu Chiến tới cửa hàng tiện lợi đổi ca cho một nhân viên , ngồi đó một lúc liền có khách vào . Hôm nay tự dưng buồn ngủ lạ thường nên làm có chút chậm chạp .
Bị người ta mắng cho mới giật mình tỉnh .
Cuộc sống của Tiêu Chiến đôi lúc đều diễn ra như thế , không có màu sắc gì hết , ngày ngày chỉ đi tới đi lui qua hai địa điểm để làm việc , cậu sợ người ngoài nên cứ cúi mặt xuống đất cách xa người ta mấy mét , cũng không thích ngao du chỗ nào cả .
‼‼‼‼‼
Khúc này tui xin phép spoil tí nha . Tiêu Chiến trong chuyện này ban đầu thì sợ người ngoài nên cách xa người ngoài mấy mét . Còn Bo trong này thì là Lão Đại , LUÔN LUÔN mình nói là LUÔN LUÔN cách xa người khác một mét nha . Đấy như kiểu là một cái quy tắc của Bo ý . KHÔNG AI ĐƯỢC ĐẾN GẦN BO QUÁ MỘT MÉT . Thế mà lúc Bo gặp ai đó thì cái mặt vẫn thấy ghét như z nhưng cứ bắt ai đó xán vào mình cơ 😒 . Tui là tui bấm máy mà chán chả bùn nói 😗
Thui vài truyện típ ạ , sì poi zậy cho mọi ngừi hoi .
Hôm nay về muộn hơn mọi khi , Tiêu Chiến cũng cảm thấy mệt hơn mọi ngày , đầu đau vô cùng .
Cánh cửa vừa bật mở đã thấy có ánh đèn rồi , mọi lần trở về căn nhà đều tối om vậy mà hôm nay vẫn còn mở đèn .
Tiêu Chiến treo túi lên móc , vào nhà đã thấy Tố Cảnh Nhàn ngồi trên ghế mặt mày khó chịu .
Tiêu Chiến - " Cô sao vậy...? Khó chịu ở đâu sao ? ".
Tố Cảnh Nhàn - " Tao không làm sao hết , mày đi đâu giờ này mới về ? ".
Tiêu Chiến - " Hôm nay đổi ca hơi muộn nên con về trễ , cô ăn cơm chưa con nấu.....".
Tố Cảnh Nhàn - " Mày chăm cho cái thân mày béo lên ấy , không cần quan tâm tao , từ lần sau đừng có về trễ chẳng biết có kẻ vác đi lúc nào không hay đâu ".
Tiêu Chiến không nói gì , dù sao thì Tố Cảnh Nhàn nói cũng không hẳn sai .
Cậu quay vào nhà bếp nấu chút đồ ăn nhẹ đem ra ngoài cho Tố Cảnh Nhàn xong mới đi nấu phần của mình , cả ngày chưa ăn gì cả .
Tố Cảnh Nhàn nhướn người ngó Tiêu Chiến một cái thấy cậu cứ ngồi thẫn thờ liền nói . - " Hôm nay có ai đến tìm mày không ? ".
Tiêu Chiến bỗng ngẩng mặt , hoi ngơ ngác một chút nói . - " Có ạ...nhưng mà....".
Tố Cảnh Nhàn - " Có người bạn giới thiệu cho tao chỗ đấy , mày xem qua đi việc nhàn lương cao , không phải vất vả chạy ngược chạy xuôi ".
Tiêu Chiến chớp nhẹ mắt nói . - " Là việc gì vậy ạ...? ".
Tố Cảnh Nhàn không nói được , bà ta quay đi tránh ánh mắt của Tiêu Chiến đáp . - " Tao lo cho mày thôi , người ta đến tận nơi rồi thì tới thử xem có mất gì đâu ".
Tiêu Chiến biết ngay có điều kì lạ .
Nhưng kì lạ ở đâu thì vẫn còn mơ hồ .
Muốn ăn cơm nhưng không nuốt nổi nên đành bỏ dở .
Quá mệt và đau đầu nên tắm xong Tiêu Chiến liền nhảy lên giường , bao thư đặt trên nóc tủ sáng nay vẫn còn nguyên . Tiêu Chiến gớm tay lấy bức ảnh gia đình của cậu ra nhìn , chẳng nhớ được gì hết nhưng mà lúc đó phải thật sự hạnh phúc thì nụ cười của ba mẹ cậu mới rạng rỡ như vậy .
Họ là những người mà Tiêu Chiến yêu quý nhất , và cũng chỉ có họ mới có cảm xúc thật lòng với cậu .
Nhưng đáng tiếc mọi thứ chỉ là quá khứ .
Tiêu Chiến đặt bức ảnh xuống dưới gối rồi thiếp đi lúc nào không hay , đêm đó cậu mơ một giấc mơ lẫn lộn .
Từ ảo cảnh hồi nhỏ đến đám cháy với ngọn lửa cam cam , một giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu .
Giấc mơ lẫn lộn hành hạ sức hồi tưởng của cậu , nhưng nó cứ đắm chìm mãi không thể nào tỉnh dậy .
Lúc bấy giờ dưới nhà lại có người đến , Tố Cảnh Nhàn lại tiếp tục chơi mạt chược . Hôm nay không chỉ có một người đồng hành mà có tới ba người .
Tú bà cũng có ở đây .
Bà ta nói . - " Sáng nay tôi cho người đến nhưng nó từ chối , bà định thế nào ? ".
Tố Cảnh Nhàn - " Thế nào là thế nào ? Nó cũng là con người , tự dưng bị bắt ép đi mất ngộ nhỡ cảnh sát phát hiện thì hóa ra là tội của bà già này à ? Nếu để nó tự đi thì có phải tốt hơn không ? ".
Hàn Duệ Tâm cũng nói . - " Cũng phải ! Tú bà thấy thế nào ? ".
Tú Bà hừ một tiếng ném quân mạt chược xuống nói . - " Bởi vì nó xinh đẹp nên tôi mới kiên nhẫn đợi , nhưng muốn thuyết phục nó thì đến bao giờ ? Nếu bà không cần tiền nữa thì thôi , mối giao dịch này không có kết quả ".
Tố Cảnh Nhàn chột dạ , ho nhẹ . - " Thế phải làm như nào mới vừa ý bà ? " .
Tú bà thẳng thừng đáp . - " Cho nó thuốc mê đi , lẳng lặng đưa nó vào bar , một khi đã vào thì không ai phát hiện được cả , giao dịch xong bà sẽ có một món tiền như trong hợp đồng ".
Dứt câu tú bà còn ném một túi thuốc mê lên bàn , bà ta rất mất kiên nhẫn với con mồi , người có cái đẹp lạ như Tiêu Chiến phải có một cái giá cực cao , chính vì vậy bà ta lại càng nóng lòng đem con mèo nhỏ này về thuần hóa .
Chỉ cần có nó thì sau này cũng sẽ hút được rất nhiều khách .
Tố Cảnh Nhàn cầm lên túi thuốc mê hơi do dự một chút nói . - " Làm thế nào ".
Tú bà - " Cho thuốc mê vào nước cho nó uống , khéo léo vào tôi không muốn cậu ta bị thương tích ".
Hàn Duệ Tâm - " Làm đi , do dự cái gì ? Dù sao thì thằng nhóc đó cũng không khác nào của nợ , nó cũng chưa đủ mười tám tuổi công việc kia của nó cũng chẳng trụ lâu được , sau này bà sẽ phải đèo bòng nó sau lưng , bây giờ đẩy được nó đi lại chẳng thoát nợ ".
Tố Cảnh Nhàn nghe cũng sợ , ngày trước quả thật mỗi tháng phải trích tiền cho cậu , họ hàng cũng chả gửi đến một đồng .
Kia...Cũng không tính là bán , chỉ là cho nó một công việc thôi , nhàn nhã lương cao , còn có thể nuôi lại mình tội gì mà không làm .
Tố Cảnh Nhàn - " Biết rồi ".
Hàn Duệ Tâm nhìn tú bà , môi khẽ kéo lên một đường cong .
Tú bà cũng không khác là mấy .
Từ trước nhìn thấy Tiêu Chiến , tuy người còn chưa đủ trưởng thành , thậm chí là gầy nhỏ nhưng mà có nét đẹp rất lạ .
Trong bar hiện tại ngoài Thanh Thanh ra thì không còn đứa nào đủ lôi kéo khách nữa , chính vì vậy phải có thêm một đứa nữa .
Tố Cảnh Nhàn đem thuốc nhét vào túi áo , vừa làm vừa nói . - " Bà cho người theo dõi nhà tôi đấy à ? Nó có chạy đâu mà phải theo dõi làm gì ".
Tú bà nhíu nhẹ mày . - " Ai theo dõi ? ".
Tố Cảnh Nhàn khựng người . - " Vậy...hai người đàn ông mặc áo đen loanh quanh mấy ngày nay là ai ? ".
Tú bà đứng dậy , từ phòng bếp vén nhẹ rèm lên nhìn xuống , tối đen không thấy gì .
Bà ta đang sợ rằng sẽ có người khác hớt tay trên cho nên mới vội vàng như vậy .
Tú bà - " Bao lâu rồi ? ".
Tố Cảnh Nhàn - " Khoảng ba ngày , thi thoảng nhìn ra lại thấy , khu này lắm bọn lưu manh nên nghĩ là chúng nó , nhưng mà có lần thấy bọn nó mặc véc giống xã hội đen nên tưởng bà ? ".
Tú bà - " Tôi không bố trí người đến ".
Tố Cảnh Nhàn tặc lưỡi . - Chắc bọn lang bang thôi , khu này thiếu gì , có điều dạo này chúng nó lại chăm chút thế à ? Bình thường toàn quần đùi áo lỗ ".
Hàn Duệ Tâm chậc một tiếng nói . - " Chưa chắc , mấy năm nay Vương Gia tiến xuống phía Nam Trung Quốc nhiều lắm , khu này nổi tiếng lắm băng đảng , muốn đến thu hồi cũng là chuyện tất nhiên ".
Tố Cảnh Nhàn bỗng nhướn mày , bà ta chợt nhớ đến chuyện gì đó .
Cơ mà lại không nói ra .
Tú bà quay lại ghế nói . - " Ngày mai làm luôn đi , tôi không có nhiều thời gian ".
Tố Cảnh Nhàn - " Gấp thế ? ".
Tú bà - " Nó hay đi làm đêm chẳng may gặp phải nhóm người đó thì có nước đứt , muốn tiền thì làm luôn đi ".
Tố Cảnh Nhàn cũng chưa chuẩn bị tâm lý , nó ở đây cũng lâu rồi tự dưng lại xuống tay hạ thuốc , nói thật cũng không nỡ .
Ban đầu định từ từ nói nhưng mà xem ra không được rồi .
20 . 3 . 2022
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro