Chương 3

Hoàng hôn hạ xuống, đỏ rực như gò má giai nhân, thiếu niên nâng tay đỡ lấy một chiếc lá phong, khoé môi khẽ cong, cả người ngập trong nắng ấm.

Trong mắt Vương Nhất Bác dường như chỉ còn lại người thiếu niên tuyệt sắc ấy.

"Ta còn chưa biết tên của huynh đâu, huynh tên gì?"

Một thoáng thất thần Vương Nhất Bác cảm nhận được trước mũi nóng ấm, hoá ra là thiếu niên không biết từ bao giờ đã thả lá phong, chạy đến trước mắt hắn. Mắt thấy hình bóng bản thân ngập tràn trong đôi đồng tử đen nâu, nhịp tim trong lồng ngực trái chợt gia tốc, Vương Nhất Bác lặng lẽ lùi về sau, đáp.

"Vương Nhất Bác."

Dường như cảm thấy bản thân quá khô khan, hắn nói tiếp.

"Vương trong vương giả, Bác trong đánh cuộc."

Dứt lời, hắn thấy thiếu niên cười rộ, trăm hoa khó sánh.

"Ta gọi là Tiêu Chiến, Chiến trong chiến đấu."

Tiêu Chiến hai tay chắp sau lưng, khẽ rướn người về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

"Ta cảm thấy chúng ta rất có duyên."

Vương Nhất Bác rũ mi nhìn vào đôi mắt đen tuyền của thiếu niên, chợt hắn mỉm cười.

Tiêu Chiến cảm thấy trước mắt thật chói loá, giống như có rất nhiều ánh lửa cùng lúc nổ tung, nhưng hắn không muốn cúi đầu tránh đi.

Vì người trước mặt, thật quá đỗi dịu dàng.

Dịu dàng của hắn đọng lại bên khoé môi, di chuyển trong đáy mắt, ôm lấy thiếu niên, không nơi để trốn.

"Thế nào gọi là có duyên?"

Tiêu Chiến phải mất thời gian một hô hấp mới giải nghĩa được câu hỏi của Vương Nhất Bác, trong não liền loạn thành một mớ tơ vò.

"Là bởi vì....tên của chúng ta giống nhau."

Vương Nhất Bác nhếch mày.

"Giống chỗ nào."

Đôi đồng tử đen láy đảo loạn mọi nơi, từ góc nhìn của Vương Nhất Bác hắn tựa như thấy được một con hỉ thước nhỏ, duyên dáng đậu trên bờ mi của thiếu niên*.

*Mình có thấy trên face có page mang bài về, nói rằng mắt anh Chiến nhìn như dáng chim hỉ thước.

"Ở một phương diện nào đó, tên của chúng ta có nghĩa giống nhau, Bác trong đánh cuộc phen liều, Chiến trong tử chiến vi vinh, đều là vì mục đích mà Bác nhất Chiến."

Tiêu Chiến cong mi, đôi môi màu anh hoa mở ra lại đóng vào, lấp ló đâu đây cái lưỡi đỏ hồng thu hút sự chú ý của Vương Nhất Bác.

Nếu là bình thường, Vương Nhất Bác sẽ không nói hai lời ôm lấy vòng eo mềm mại của Tiêu Chiến, hôn xuống, hôn đến khi người thương của hắn hai mắt mơ màng ngập nước, cả người mềm nhũn không làm gì được ngoài việc dựa vào hắn thở dốc. Đôi khi tiểu hồ ly giận dỗi, đấm đá lung tung, chọc cho hắn trong tim mềm thành một cục.

Nhưng bây giờ, Vương Nhất Bác không có can đảm, khó khăn lắm mới tìm lại được, hắn không nỡ.

Nơi xa tiếng chuông vang lên, Tiêu Chiến nghe thấy, khuôn mặt đầy sự lưu luyến.

"Ta phải về mất rồi."

Một bàn tay ấm áp xoa đầu hắn, Vương Nhất Bác thấp giọng nói.

"Ta ở đây, chờ ngươi."

Bóng thiếu niên khuất dần sau cổng thôn, Vương Nhất Bác chấp nhất dõi nhìn, bỗng nhiên bước chân thiếu niên dừng lại, thiếu niên quay đầu, dường như đã mỉm cười.

Mặt trời vừa vặn xuống núi, sắc đêm thâm dần, một lớp màng trong suốt nhanh như chớp vòng lấy ngôi làng nhỏ bé. Vương Nhất Bác đứng trên thân cây, lạnh lùng nhìn ma thú dưới đất.

"Ta ở đây, bảo vệ em."

Duyên nợ là gì?

Là khi ta nhìn khanh, khanh vừa lúc ngoảnh đầu, đôi ta trầm mê trong biển yêu cùng tiếng tim đập của sự rung động.

.
.
.

"Hôm nay tuyết lại rơi rồi."

Trước tường cổng thành hoang vu, một ông lão quần áo lam lũ vén rèm lều nhỏ nhìn từng bông tuyết to rơi trên mặt đất.

"Lão ăn mày, lão ăn mày, sao lão hôm nay buồn tủi, kể nhỏ ăn mày nghe đi."

Bên cạnh đó còn có mấy túp lều lụp xụp như sắp đổ, ba đứa nhỏ mặc vải bố đua nhau chạy tới túm lấy vạt áo bẩn màu tro bụi của lão, ra sức lung lay.

Ông lão bất đắc dĩ cười.

"Thiên hạ có ngàn chuyện hay ta đều đã kể hết rồi."

Ba đứa nhóc xị mặt, lao nhao ôm lấy chân lão.

"Lão ăn mày chắc chắn còn có chuyện lão biét nhưng không kể cho nhỏ ăn mày."

Ông lão nghe vậy liền ngẩn người, đôi mắt vẩn đục vì sương gió nhìn về phương xa, như đang đắm chìm trong hồi ức.

"Thật đúng là có chuyện ta chưa kể."

"Chuyện hay ta từng kể, có thần thoại, có bát quái, có nghe được, nhưng chưa có chính mắt thấy. Lần này kể đến, là vị mỹ nhân đẹp như thiên tiên hạ phàm của tướng quân nước Tần."

"Thiên hạ từng đồn thổi, phủ tướng quân nước Tần có giấu một mỹ nhân. Người này phong tình vạn chủng, đến bên tướng quân đã gần năm năm, không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến cho tướng quân nước Tần phi quân không lấy*. Ngay cả thánh chỉ tứ hôn cũng bị tướng quân xé nát ngay trước thánh diện*, doạ cho quan văn quan võ một trận trắng mặt."

(Phi quân không lấy: trừ người ra không lấy ai hết)

(Thánh diện: ông Hoàng Thượng đó)

"Lại có người nói rằng, quý nhân trong phủ tướng quân kia là một con hồ ly thành tinh hàng ngàn năm, dùng yêu thuật tà ma quyến rũ tướng quân nên mới khiến hậu viện của người không một bóng kiều hoa."

"Lời đồn thổi đầu môi có ngàn ngàn vạn vạn chủng loại, nhưng lại không hay mỹ nhân trong phủ là nam hay nữ, chỉ biết người ấy khuynh thành tuyệt sắc, không ai sánh bằng."

Tiêu Chiến là hồ yêu, một con tuyết hồ đã sống ngàn năm, chín cái đuôi tựa như chín mạng, đứt đi một cái, đau thấu đến tận xương tuỷ.

Vậy nếu như, cả chín cái đuôi cùng bị chặt đi, thì cảm giác sẽ như thế nào?

Là đau đến mức không còn cảm giác?

Hay là đau đến muốn chết đi?

Không, không thể hình dung được.

Vương Nhất Bác thẫn thờ ôm một con hồ ly đỏ vào lòng, nó là hồ ly đỏ ư?

Không, nó là tuyết hồ, chỉ là bộ lông trắng tuyết của nó đã bị máu nhuộm đỏ, kết dính sậm đi, tanh tưởi vô cùng, cứ thế mà dán chặt vào da thịt hắn.

Ôi kìa mau xem, hốc mắt màu bạc giờ còn đâu.

Là ai tàn nhẫn, móc mắt nó rồi?

Vương Nhất Bác điên rồi, hắn dùng thanh kiếm đã từng chém đầu trăm ngàn giặc ngoại xâm, một nhát đâm chết quân chủ của mình.

Trên tay vị cửu ngũ chí tôn đã tắt thở ấy, là chín cái đuôi trắng muốt như bông tuyết.

Hành động điên cuồng của vị tướng quân ngày xưa từng dẫn trăm vạn dũng sĩ bảo vệ nước nhà đã gây ra một phen phẫn nộ cho cả thiên hạ, nơi nơi đều vang lên tiếng chửi rủa.

Công danh huy hoàng nào còn đâu, tiếng yêu nịnh bợ sớm đã không bóng, chỉ có phủ lớn không người cùng lá khô đầy sân.

Tứ quốc khởi binh, đích vì diệt quỷ nước Tần.

Nhưng, tứ quốc hợp lực có thật chỉ là để diệt quỷ?

Dũng sĩ tứ quốc lên đến trăm ngàn vạn một hơi ùa tới hoàng cung nước Tần thật chỉ để giết một tên thí quân*?

Thí quân: giết vua

.
.
.

Quỷ nước Tần ngày ấy, tay ôm tuyết hồ trắng tinh nhảy xuống vực sâu, từ đó về sau, hắn và quý nhân tuyệt sắc khuynh thành trong phủ chỉ còn tồn tại trong lời nói đầu môi mỗi khi trời phủ tuyết trắng.

Bởi vì ngày hắn thành quỷ, tuyết rơi tràn hồ, không đất đặt chân.

____

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro