Chương 27. Quá khứ của Trương Ái Hân
Wang Yi Bo dạo gần đây mấy dự án cứ xảy ra vấn đề, cho đến hiện tại đã có hơn 5 dự án bị hỏng.
Hợp đồng bị hủy liền 5 cái, tâm trạng hiện giờ không có gì có thể lý giải được sự bức bối này.
Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra trục trặc, nếu cứ như vậy thì cho đến bao giờ mới xong đây?
Cả một ngày chẳng làm lên trò trống gì khiến anh ta như muốn phát điên, còn thêm sự kiện ở Pháp khiến anh ta thêm mệt mỏi...
Đồng hồ đã chuyển sang 11 giờ rồi, giờ nghỉ trưa cũng đã đến, ai nấy đều đi làm việc chỉ có Wang Yi Bo vẫn ngồi ở đây, một mình suy nghĩ.
Trong lòng cảm thấy có gì đó rất đáng ngờ nhưng lại không muốn điều tra cho rõ, nói chính xác đã bị người bên cạnh làm cho điên đảo rồi.
Wang Yi Bo tin tưởng Trương Ái Hân như vậy làm sao mà chịu tin đây là sự thật, anh ta thà cứ ngơ ngơ như thế cũng chẳng muốn làm gì.
Lúc bấy giờ người đó cũng đến rồi, cũng lựa rất đúng thời cơ đấy!
Trương Ái Hân mặc một bộ đồ quyến rũ hở ngực, khoét hông đi đến, dáng người õng ẹo bước chân loạng choạng bước vào, cô ta hôm nay không biết là đổ bao nhiêu chai nước hoa lên mình nữa, mùi hương phảng phất khắp căn phòng, nhân viên nhìn vào cũng phải lắc đầu tránh né.
Chỉ riêng Wang Yi Bo cảm thấy có gì đó rất đúng vậy, thế mà cũng ngửi được hương thơm này.
Một chai chưa chắc đủ, ước chừng cũng phải hơn ba chai trở lên ấy.
Hương thơm đắt tiền chỉ cần một chút đã đủ làm thanh cao rồi, cái loại mà đắt tiền nhưng lạm dụng quá đà sẽ khiến cho mùi càng thơm giảm bớt chút đắt tiền đó.
Thiên Nga có lông rất đẹp, nếu như cạo hết phần lông đó khoác lên nó một chiếc áo khác chỉ khiến nó càng thêm xấu mà thôi.
Cái đồ tự nhiên nó đẹp lắm, chỉ có thứ đồ không tự nhiên lại tưởng chừng nó là tự nhiên đấy mới đẹp thôi. Cũng là thứ tầm thường cố tỏ vẻ mình càng thanh cao hơn, thêm nhiều một chút, cao sang một chút ấy mà.
Để xem Trương Ái Hân rốt cuộc muốn hành Wang Yi Bo như thế nào, biến anh ta thành một người ra sao, tất cả những thứ mà Trương Ái Hân làm cũng chính là trả mối thù khi ấy.
Nhớ lúc đó Wang Yi Bo là một học bá đứng đầu đại học C, những nữ sinh và nam sinh khối dưới rất mê anh ta.
Kể cả Trương Ái Hân cũng vậy, cô ta học đại học T, nhỏ hơn Wang Yi Bo 2 khối, tính lúc đó Trương Ái Hân tuy có gia thế nhưng không được Trương gia nhìn nhận, chỉ có thể lấy danh xưng.
Ngoài ra muốn làm chuyện gì cũng chẳng được ai để ý, Trương Ái Hân lúc đó không phải tên Trương Ái Hân mà là Lưu Uyên con gái Lưu Uyển là tình nhân của Trương Tô.
Lúc gặp Wang Yi Bo đã sinh lòng thích anh, lần đầu gặp mặt là ở công viên giải trí gần đại học C.
Lưu Uyên lúc đó là một nữ sinh tầm thường không có gì đặc biệt, vẻ ngoài từ trên xuống dưới không có gì là ổn cả. Lần đầu tỏ tình với Wang Yi Bo đã bị từ chối.
"Học bá em... em có thể... có thể làm bạn với anh không?"
Wang Yi Bo lúc đó vừa nhìn Lưu Uyên đã không thích rồi, anh chỉ để ý đến Tiêu Nam mà thôi liền thẳng thắn từ chối.
"Xin lỗi nhưng anh không muốn làm bạn với em."
Cậu nói vừa thốt ra lập tức lấy hết tất cả sức lực của một nữ sinh nhỏ, xung quanh vô số người xầm xì to nhỏ nhìn cô nữ sinh đại học T làm trò cười.
Một người có vẻ ngoài tầm thường lại đi thích một học bá điển trai toàn khối, có phải là rất nực cười không? Chẳng những thế vừa mới xin làm bạn đã bị từ chối rồi thì còn có thể tiến hơn sao?
Bao nhiêu ánh mắt chê cười của mọi người nhìn vào Lưu Uyên, nỗi uất nghẹn không thể thốt ra được bị coi thường bán tán.
"Xem kìa là con gái Lưu Uyển đó, mày biết không bà ta là tình nhân của chủ tịch tập đoàn MM đó. Nghe đồn có con riêng với ông ta mà nhà có tiền làm gì nhận."
"Ôi trời sao mày biết hay thế, nhỏ này tầm thường như vậy sao lại con của Trương Tô được nhỉ? Người ta vừa lịch lãm, con gái ruột của ông ta là Trương Ái Hân đẹp vãi ra, còn nhỏ này sao tầm thường thế chứ?"
"Tầm thường đã nhẹ rồi, thứ cho tao nói thẳng là xấu hại mắt người nhìn ấy. Tao không thể tin được lại có loại con gái như thế này, con dám qua đây tán tỉnh học bá nữa, chẳng hiểu được mấy đứa con gái như thế này, bộ nó không có gương soi à?"
"Mù mắt người nhìn, tao khinh..."
"Phi phi... đi thôi mày đệt mợ."
Từ ngày hôm đó Lưu Uyên đã đem lòng đố kỵ, ghen ghét với Trương Ái Hân, nếu không phải Trương Ái Hân sống trên đời này thì người con gái độc nhất Trương gia chỉ có thể là cô ta. Wang Yi Bo cũng sẽ không từ chối như vậy.
Trương Ái Hân là con gái của vợ chính thất của ông ta sau khi xảy ra tai nạn thì không cứu được, Trương gia lại chẳng có người kế thừa vì thế mới nhìn nhận Lưu Uyên.
Nhưng nói là nhận cũng không phải, Trương Tô không chấp nhận Lưu Uyên là con cái chính thống của mình, thậm chí ngay cả Lưu Uyển cũng không được bước chân vào Trương gia.
Cha mà lại không muốn nhận con mình còn bắt buộc Lưu Uyên nếu muốn nhận tổ quy tông thì phải phẫu thuật và làm mọi cử chỉ giống như Trương Ái Hân thì mới được công nhận là con gái của Trương Tô.
Sống dưới một lớp da không phải của mình, ban đầu Lưu Uyên cảm thấy rất khó chịu, nhưng dần khi ra ngoài mọi người đều nhìn cô bằng con mắt khác, những người trước đây từng coi thường cô cũng phải nép một bên khen cô xinh đẹp.
Những người từng chê bai cô cũng phải há mồm nhìn cô, Lưu Uyên cũng dần hòa mình vào cái thân phận này hơn 7 năm, trong suốt khoảng thời gian này người gặp cô đều gọi là Trương Ái Hân.
Trương Ái Hân, Trương Ái Hân, cái tên này mãi được xem như một thứ động lực nào đó vậy, chỉ cần là Trương Ái Hân cái gì cũng dễ dàng hơn, cái gì cũng dễ thâu tóm.
Gạt bỏ lớp áo cũ khoác lên mình chiếc áo mới, sống trong vị trí nhờ may mắn có được, ngày ngày, tháng tháng, năm năm luôn được gọi với cái tên Trương Ái Hân, Trương tiểu thư con gái của chủ tịch tập đoàn MM Trương Tô, có gia thế khủng sống trong nhung lụa từ nhỏ đến lớn luôn được cưng chiều.
Sống dưới cái bóng của người khác nhưng lại khiến cho cô ta vui như vậy, một con người trong bờ tuyệt vọng một khi được cho một thân phận khác, cứu rỗi cuộc đời đầy đau thương này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro