Chương 6: Nỗi niềm khó nói
Chuyện Tống Minh Dã, Hồ Thanh Châu cũng là sau khi báo cáo được Hà tư lệnh phê chuẩn, mới quyết định đưa người tới Nam Kinh đổi về tin tình báo nằm vùng. Hà Quảng Hoa cảm thấy sắp lớn chuyện, ngồi ở quê cũng không yên, tức tốc chạy về Thượng Hải, sợ bại lộ ra cái gì, ai biết tàu hỏa còn chưa đến trạm, Tống Minh Dã đã bị diệt khẩu.
Diệp Cẩm Nguyên dẫn theo vài tên thuộc hạ lái xe đi đón, lập tức đem tin xấu báo cáo lên cấp trên, Hà Quảng Hoa vừa vội vừa tức, chửi ầm lên nói Hồ Thanh Châu là tên phế vật, ngay cả một người sống sờ sờ ra đấy cũng không trông chừng được. Diệp Cẩm Nguyên quen thói rèn sắt khi còn nóng, nói: "Cái chết của thiếu tá Tanaka còn chưa sáng tỏ, manh mối về "bác sĩ" cũng bị chặt đứt, hiện giờ Tống Minh Dã lại bị diệt khẩu", hắn lo lắng nói, "Tư lệnh, bên phía khu đặc cấp sợ là khó ăn nói."
Nghĩa đen: Hồ đại đội trưởng gây họa rồi, còn bắt lão già ngài đi chùi mông cho hắn. Hà Quảng Hoa tức tới nhà mình cũng chẳng thèm về, kêu tài xế chạy thẳng đến bộ tư lệnh, tất cả trưởng ban đều ở phòng họp đợi lệnh. Dọc đường hỏi hắn: "Hành động từ đầu đến cuối, Hồ Thanh Châu có báo với cậu không?"
"Thuộc hạ hỏi, Hồ đội trưởng không chịu nói, dù sao hành động là tuyệt mật, không nói cho tôi biết cũng hợp tình hợp lý, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn." Diệp Cẩm Nguyên ngừng lại, giận dữ nói tiếp: "Nhưng hắn ngay cả trưởng ban Phương cũng không nói, theo lý thuyết ban hành động tuy rằng không có quyền chỉ huy, cũng nên kéo vào để họ trợ giúp mới đúng, dưới tay Hồ đội trưởng mới được bao nhiêu người? Tội phạm quan trọng như Tống Minh Dã, nghe nói chỉ có bốn đội viên canh giữ cửa", Diệp Cẩm Nguyên lắc đầu, hơi hơi tiếc hận, "Hồ đội trưởng lần này quả thực là sơ suất quá."
"Hắn sợ lão Phương cướp mất công lao của hắn." Hà Quảng Hoa căm giận nói, "Hồ Thanh Châu này, dã tâm quá lớn, lòng dạ quá nhỏ, không biết dùng người, khó thành đại sự!"
Diệp Cẩm Nguyên giả vờ giả vịt vì đồng nghiệp nói khéo mấy câu, sắc Hà Quảng Hoa lại không hề thay đổi, vừa đến nơi đã gọi một mình Hồ Thanh Châu vào văn phòng, những người khác tiếp tục ở phòng họp chờ đợi.
Hồ Thanh Châu vốn tưởng sẽ bị phê bình thẳng tay, nhưng Hà Quảng Hoa vẫn coi như vững vàng, chỉ hỏi hắn: "Hiện trường là loại tình huống gì rồi?"
"Bốn đội viên đều đã chết, một phát chết ngay, trên trán Tống Minh Dã ghim hai viên đạn, vào cùng một lỗ, là sát thủ chuyên nghiệp."
"Cửa đâu?" Hà Quảng Hoa hỏi, "Bị cạy?"
Hồ Thanh Châu lắc đầu, "Hẳn là Tống Minh Dã tự mình mở cửa."
"Có khả năng đó sao?" Hà Quảng Hoa cười lạnh, "Tống Minh Dã nôn nóng muốn chạy đi Nam Kinh, cực kì sợ chết, tuyệt đối không dễ dàng mở cửa cho người lạ, nếu là người hắn quen hoặc đồng đội cộng sản, càng không có khả năng."
"Tư lệnh nói đúng." Hồ Thanh Châu cúi đầu, ngữ khí suy sụp, "Dưới gối Tống Minh Dã có giấu vũ khí phòng thân, nhưng khi mở cửa chưa hề cầm trên tay, chứng tỏ hắn nhận ra giọng nói của sát thủ, hơn nữa đoán rằng đối phương sẽ không thương tổn hắn."
"Cho nên?"
"Cho nên", Tống Minh Dã gian nan thừa nhận, "Sát thủ là người của chúng ta, trong lúc hành động từng tiếp xúc với Tống Minh Dã, nhưng Tống Minh Dã không biết thân phận đảng ngầm của kẻ đó."
Hà Quảng Hoa tiện tay ném văn kiện trên bàn vào mặt hắn, "Phế vật!"
"Thuộc hạ thất trách", Hồ Thanh Châu chật vật nói, "Thuộc hạ cam lòng chịu phạt."
"Phạt cái rắm!" Hà Quảng Hoa mắng, "Việc cấp bách bây giờ là đào ra được hung thủ! Lần này tuyệt đối liên quan đến vụ án của thiếu tá Tanaka, rất có thể là cùng một người, phạt cậu thì có tác dụng mẹ gì! Khu đặc cấp trách tội xuống, cả tôi lẫn cậu đều gánh không nổi!"
"Thuộc hạ hiểu rõ! Nhất định tập trung toàn lực truy nã hung thủ!" Hồ Thanh Châu phấn khởi tiến lên trước hai bước, "Thực ra vừa rồi khảo sát hiện trường, tôi đã có phát hiện, muốn báo lên để ngài ra quyết định cuối cùng."
"Nói."
"Cảm tạ tư lệnh." Hồ Thanh Châu định liệu xong xuôi, mới nói, "Vì để an toàn, tôi đã để trống cả tầng lầu của Tống Minh Dã, nơi đó là tầng cao nhất của khách sạn Mỹ Hoa, tạp vụ dọn dẹp xong tuyệt đối không nhàn rỗi ở lại đó. Cho nên chúng ta có thể lập giả thiết, tất cả manh mối có mặt ở hiện trường, đều liên quan đến hung thủ."
Hà Quảng Hoa hỏi: "Cậu phát hiện ra cái gì?"
"Hai giọt máu. Ở gần giữa cầu thang, bốn đội viên gặp chuyện không may đều nằm ở hành làng trước phòng khách sạn, Tống Minh Dã không có cơ hội chạy ra ngoài, cho nên thuộc hạ to gan phỏng đoán, đó là máu của hung thủ."
"Ý của cậu là, hung thủ bị thương?" Hà Quảng Hoa cau mày, "Vậy thời điểm hắn rời khách sạn, hẳn phải có người chú ý mới đúng."
Hồ Thanh Châu chậm rãi lắc đầu, "Không hẳn. Thuộc hạ đã kiểm tra súng của bốn đội viên, bắn ra tổng cộng ba phát đạn, toàn bộ đầu đạn đều tìm được ở khu vực gần cầu thang, cho nên hung thủ rất có thể chỉ bị đạn làm xước da, đó là lí do vì sao trên mặt đất chỉ có hai giọt máu. Nếu là vết thương nhẹ, sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động, trà trộn vào khách thuê phòng liền dễ dàng thoát khỏi khách sạn." Hắn đi đến bên cạnh Hà Quảng Hoa, đè thấp thanh âm nói: "Thuộc hạ đề nghị triệu tập tất cả người của bộ tư lệnh đã gặp qua Tống Minh Dã, bắt cởi quần áo kiểm tra, trên người có vết thương, nhất là vết thương mới, lập tức trở thành đối tượng tình nghi trọng điểm!"
Hà Quảng Hoa nheo mắt, "Là một manh mối rất có giá trị, nhưng tôi không muốn gióng trống khua chiêng điều tra người nhà, phải tìm được cái cớ thích hợp." Hà Quảng Hoa ngồi thẳng người, dường như quyết định trong nháy mắt, "Không cần báo với bất cứ người nào, tôi tự có sắp xếp."
Diệp Cẩm Nguyên cảm thấy hơi kỳ lạ, từ sau khi ra khỏi văn phòng, Hà Quảng Hoa hình như không tức giận nữa, mà Hồ Thanh Châu cũng chẳng vì bị cấp trên khiển trách mà uể oải, hơn nữa đề tài thảo luận của hội nghị kế tiếp đều quy về án tử của Tanaka, chuyện Tống Minh Dã, Hà Quảng Hoa nửa câu cũng không hỏi.
Rất rõ ràng, bọn họ ở trong văn phòng tự mình tán gẫu, còn là tán gẫu về manh mối hung thủ để lại, cùng với kế hoạch hành động tiếp theo, chỉ là không chịu tiết lộ cho người khác biết.
Diệp cẩm Nguyên trong lòng hiểu rõ, Hà Quảng Hoa ngoài mặt tín nhiệm hắn, đứng trước mặt hắn phê bình từng vị lãnh đạo cấp cao thuộc bộ tư lệnh, âm thầm để lộ ý tứ "Cũng là để cậu yên tâm", thực tế lại là cao thủ thao túng cấp dưới, hơn nữa Hà Quảng Hoa tuy rằng háo sắc, nhưng không hồ đồ, thậm chí so với bất cứ người nào cũng thông minh giảo hoạt hơn rất nhiều.
Bao gồm cả hắn.
Tại cuộc họp, Hồ Thanh Châu thông qua hai ngày theo dõi quan sát, liệt kê ra mười kẻ tình nghi là hung thủ vụ án Tanaka, đa số là bác sĩ y tá của bệnh viện lục quân. Hà Quảng Hoa chia một nửa số đó giao cho Phương Long điều tra, ra lệnh trước mắt cứ tiếp tục theo dõi, tranh thủ thu nhỏ phạm vi, trước khi lấy được bằng chứng xác thực không được làm bừa, tránh đá phản lưới nhà, hồ ly không tóm được, ngược lại rước họa vào thân.
Cứ như vậy, tạm thời trấn an được Phương Long, Hồ Thanh Châu cảm thấy có bí mật cùng thượng cấp là biểu hiện của sự trọng dụng, cũng vui vẻ phối hợp, vì thế, ai nấy bình an vô sự giải tán, đạp lên bóng đêm về nhà.
Buổi sáng hôm sau, Tiêu Chiến dựa theo thời gian đã ước định đi bệnh viện lục quân phỏng vấn. Anh ở nhà ăn sáng, lại không thấy Diệp Cẩm Nguyên đâu, tối hôm qua anh tắm rửa sạch sẽ nằm trên sofa đọc sách rồi ngủ quên mất, không rõ Diệp Cẩm Nguyên về nhà lúc nào, sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện trên người mình có thêm một chiếc chăn.
Viện trưởng Thân xem qua sơ yếu lý lịch của anh, liền khen ngợi không dứt miệng, khen anh tuổi trẻ tài cao, đương nhiên là mặt mũi của đại thư ký Diệp đủ lớn, anh ngay cả phỏng vấn cũng chưa tham gia, đã ký hợp đồng với bệnh viện ngay trong ngày. Viện trưởng Thân sắp xếp anh tới khoa ngoại, nói nếu anh không còn vấn đề gì, hôm sau có thể đi làm luôn.
"Đúng lúc bên phía bộ tư lệnh mới gọi cho tôi, yêu cầu chúng ta ngày mai phái mấy bác sĩ qua làm kiểm tra sức khỏe cho toàn bộ công nhân viên chức." Viện trưởng Thân nói, "Thuận tiện thì, Tiểu Tiêu cậu cũng tham gia nhiệm vụ lần này đi."
Tiêu Chiến đương nhiên nguyện ý, thái độ vừa thận trọng vừa trách nhiệm, hỏi: "Muốn kiểm tra sức khỏe ở mục nào? Có cần chuẩn bị trước một chút không?"
"Không cần, chỉ là kiểm tra thân thể đơn giản." Viện trưởng Thân ngữ khí thoải mái, "Đo huyết áp, đo nhịp tim, nhìn xem có ngoại thương không gì gì đó đó, không cần căng thẳng."
Tiêu Chiến không căng thẳng, chỉ cảm thấy kỳ quái. Buổi tối Diệp Cẩm Nguyên trở về, hai người ăn nốt chỗ bánh chẻo còn lại, Tiêu Chiến cắt rất nhiều rau thơm, không thể thiếu tiết mục vỗ mông ngựa thư ký Diệp, Diệp Cẩm Nguyên xem màn biểu diễn của anh dường như vừa cười vừa chế nhạo, cuối cùng Tiêu Chiến ăn bánh chẻo no bụng, vỗ mông ngựa mệt nhọc, mới nhớ ra chuyện để hỏi: "Diệp tiên sinh muốn ăn điểm tâm gì? Ngày mai ngài phải kiểm tra sức khỏe, không nên ăn quá no."
Diệp Cẩm Nguyên đầy mặt nghi hoặc, "Kiểm tra sức khỏe?"
"Đúng vậy. Viện trưởng Thân nói ngày mai toàn thể công nhân viên chức ở bộ tư lệnh phải kiểm tra sức khỏe, còn phái tôi đi nữa đó." Tiêu Chiến hỏi, "Ngài không nhận được thông báo?"
Nét mặt mờ mịt của Diệp Cẩm Nguyên biến thành khẩn trương, cuối cùng định hình thành ngưng trọng, nhẹ nhàng buông đũa, nhìn chằm chằm mặt bàn có chút đăm chiêu.
Tiêu Chiến nào biết cả bộ tư lệnh ngoại trừ Hà Quảng Hoa và Hồ Thanh Châu, không ai biết chuyện kiểm tra sức khỏe, bọn họ chỉ nhận được thông báo hủy bỏ toàn bộ nghỉ phép ngày mai, tất cả mọi người phải đến làm nhiệm vụ, nếu không sẽ bị xử lí vi phạm kỷ luật. Anh trông thấy Diệp Cẩm Nguyên căng thẳng, nhịn không được nói giỡn: "Diệp tiên sinh không phải có nỗi niềm gì khó nói ngại để bác sĩ nhìn thấy đó chứ? Không sao đâu, mai tôi sẽ đánh ký hiệu ngoài cửa phòng khám, Diệp tiên sinh đến nơi cứ vào phòng tôi là được rồi, liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, tôi nhất định thay ngài giữ bí mật, tuyệt đối không tiết lộ nửa phần!"
Đầu mày Diệp Cẩm Nguyên giãn ra, phì cười, "Ý kiến hay." Nam nhân cười hỏi: "Thế bác sĩ Tiêu định lưu lại ký hiệu gì nào?"
Này lại làm khó bác sĩ Tiêu rồi, dễ thấy quá sẽ bị người khác phát hiện, bí mật quá lại dễ bỏ qua, lưu lại ký hiệu gì mới thích hợp đây?
Cuối cùng vẫn là Diệp Cẩm Nguyên kiến nghị: "Lưu lại ba điểm đi."
"Ba điểm?"
"Một bằng hữu ngoại quốc nói với tôi, gõ vào lòng bàn tay người khác ba lần, đại biểu cho 'tôi yêu em'." Diệp Cẩm Nguyên cười xấu xa, "Bác sĩ Tiêu thích tôi như vậy, cũng gõ ba lần như thế đi."
Tiêu Chiến: ". . . . ."
Không biết làm sao tay đã bị Diệp Cẩm Nguyên nắm lấy, tim anh đập có chút dồn dập, nhưng không hề giãy giụa, bàn tay nam nhân to lớn, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay ấm áp khô ráp, ngón tay dẻo dai nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh, chẳng biết từ lúc nào ngay cả người cũng kề sát lại, thanh âm trầm thấp ghé vào vành tai anh hỏi: "Đêm nay có muốn cùng nhau tắm rửa không?"
Tiêu Chiến cảm thấy đầu mình nóng đến bốc khói, còn giả bộ trấn định hỏi lại: "Không phải mắc bệnh khó nói sao?"
Diệp Cẩm Nguyên cười rung cả bả vai, nửa ngày mới buông tay anh ra, nói: "Gian thứ nhất ở lầu hai là phòng cho khách, em ở đó đi."
Tiêu Chiến không tin có thể vượt qua cửa ải dễ dàng như vậy, kinh ngạc nhìn đối phương, liền thấy nam nhân tiếc nuối nhún vai, "Hết cách rồi." Diệp Cẩm Nguyên cong môi, "Bệnh khó nói mà."
--------------------------
Chào cả nhà iu của Kemm
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro