Chương 16

"Thất Bảo, ta yêu em."

Tiêu Chiến là người mạnh miệng, ngày thường đều không chút ngại ngùng mà nói đủ loại lời thân mật với Vương Nhất Bác, nhưng khi Vương Nhất Bác thật sự đáp lại tình cảm của y, y lại lộ ra bộ dạng rụt rè nhút nhát vốn có. Giờ phút này, nghe được câu tỏ tình thẳng thắn, y không khỏi xấu hổ, tim đập thình thịch như trống trận, thậm chí còn cảm thấy hơi ấm từ vành tai thoát ra ngoài.

Giọng nói của Tiêu Chiến run run, bức thiết bất an hỏi: "Cái gì... Chàng nói chàng yêu ta sao?"

"Đúng vậy."

Tiêu Chiến đã thích Vương Nhất Bác nhiều năm như vậy, hai người cũng có thể coi là trúc mã. Ngày đầu gặp, Tiêu Chiến bởi vì nghịch ngợm mà bị thương khắp người, Hoàng huynh cũng không còn cách nào khác, đành phải cố ý cử người tới bảo vệ y. Từ ánh mắt đầu tiên, Tiêu Chiến đã cảm thấy người thị vệ này thật đẹp, lặng lẽ đứng đó, vừa cao ngạo lại vừa đẹp trai, giống như một làn sương lạnh đầu xuân. Lúc Vương Nhất Bác đi tới bái kiến, vẻ mặt hắn rất lạnh nhạt, khí chất lãnh đạm, tóm lại là một người rất khó gần, bởi vậy mà Tiêu Chiến lặng lẽ nắm chặt góc áo chính mình, vô cùng khẩn trương.

Có một lần Tiêu Chiến leo lên cây quýt yêu quý nhất của Hoàng Thái Hậu để hái trộm, không ngờ một chân dẫm vào khoảng không, hoảng sợ ngã xuống, ngã nhào vào vòng tay vững vàng của Vương Nhất Bác. Trong lúc giãy giụa, Tiêu Chiến đã làm rụng rất nhiều lá cây, lá xanh ào ạt rơi xuống. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến vẫn còn đang kinh hồn bạt vía, vẻ mặt bình tĩnh ôn hoà, hắn nói: "Đừng sợ, ngã xuống đã có ta đỡ rồi."

Người thị vệ lạnh nhạt này sẽ yên lặng canh giữ bên cửa sổ mỗi khi Tiêu Chiến ốm, sẽ luôn ở nơi mà Tiêu Chiến quay đầu lại là có thể nhìn thấy, sẽ lúng túng nhưng kiên quyết dỗ dành mỗi lần Tiêu Chiến không chịu ăn cơm.... Tiêu Chiến cảm thấy mình không thể không thích hắn.

Y đã yêu Vương Nhất Bác rất nhiều năm, dùng trăm phương nghìn kế để kéo gần khoảng cách với Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác là một người lạnh nhạt, Tiêu Chiến chỉ có thể viện đủ mọi cớ để gây sự rồi bị thương, cột Vương Nhất Bác ở bên cạnh mình.

Tiếp cận quá gần thì sợ ép người ta phải rời đi, tiếp cận quá ít lại khát khao đến mức đêm không thể ngủ. Từ nhỏ, y là người muốn gì được đó, bây giờ rất thích nhưng lại không chiếm được, vì thế mà yên lặng si mê rất nhiều năm.

Nhưng người này vừa mới hôn tay y, còn nói "Ta yêu em". Tuy rằng trước đây bọn họ cũng có những cử chỉ thân mật, nhưng chính tai nghe thấy Vương Nhất Bác nói ba từ này, Tiêu Chiến vẫn run rẩy, giấc mơ khát vọng nhiều năm đã trở thành sự thật vào giờ phút này.

Tối hôm đó, trước khi bọn họ chia tay, Tiêu Chiến đứng trước bức tường son đỏ cao lớn, hai tay xoa đều lên vách tường, mười ngón tay dường như đang vuốt ve người bên kia, cũng như muốn cùng người kia ký kết một loại khế ước nào đó. Y nói: "Thừa nhận yêu ta, vậy thì không thể vạch ra ranh giới với ta được nữa."

Vương Nhất Bác nói: "Được."

Đêm yên tĩnh dưới ánh trăng, những cánh hoa bay đầy trên đầu bọn họ. Thật lâu sau, Tiêu Chiến mới nhẹ giọng nói: "Ta cũng yêu chàng, rất lâu, rất lâu rồi."

Tuổi trẻ chung tình, trì hoãn nhiều năm, tới bây giờ tâm ý tương thông, nhưng cũng may không tính là quá muộn.

Nửa tháng cấm túc của Vương Nhất Bác vẫn còn mấy ngày nữa nhưng được gỡ bỏ, nguyên nhân là tới thời điểm "Diện thân" nửa năm một lần của Tước sơ doanh.

Trong Tước sơ doanh tổng cộng có 150 người sở hữu chức quan, trong đó chỉ có một người là tam phẩm tham lãnh, một người là trưởng thị vệ tam phẩm, còn lại là thị vệ tứ phẩm. Nhưng mà trên thực tế, số lượng ám vệ trong Tước sơ doanh có hơn 500 người, đa phần không có chức quan, huấn luyện hàng ngày, chờ đợi trong 150 người kia có người bị tử thương hoặc từ quan, bọn họ liền lập tức bổ sung vào chỗ trống. Vương Nhất Bác cũng như vậy mà từng bước mà đi tới vị trí này.

Bọn họ là những thanh gươm của Hoàng Đế, cả người đều nhuốm máu, người nhà cũng gặp rất nhiều nguy hiểm, có thể bị bắt để báo thù hoặc uy hiếp. Bởi vậy, Hoàng Đế sẽ đem người nhà của các thị vệ trong Tước sơ doanh đến Khải Hà Sơn Trang, nơi thuộc quản lý của Hoàng gia, không chỉ để bảo vệ gia đình họ, cũng là nắm được điểm yếu của họ.

Ngày thường bọn họ đều không được gặp người nhà, nhưng có thể trao đổi thư tín và vật phẩm bất cứ lúc nào, nửa năm mới có thể cùng người nhà gặp mặt một lần, chính là Diện thân.

Vương Nhất Bác có hai người nhà ở Khải Hà Sơn Trang - đó là tẩu tử và đệ đệ của hắn. Nếu muốn đi Khải Hà Sơn Trang, Hoàng Đế cần gỡ bỏ lệnh cấm túc cho Vương Nhất Bác và Trần Tự Nguyên, dù sao cách thời điểm nửa tháng cũng chỉ còn mấy ngày.

Sau khi Vương Nhất Bác ra ngoài, đương nhiên là đến gặp Tiêu Chiến trước tiên. Hắn hôn lên trán Tiêu Chiến, cảm thấy không đủ lại tiếp tục hôn môi. Tiêu Chiến cũng quấn lấy người hắn, lăn lộn một hồi lâu mới chịu tách ra. Trước khi đi, Vương Nhất Bác còn hỏi Tiêu Chiến có muốn cùng mình đi gặp tẩu tử và đệ đệ hay không, Tiêu Chiến hầm hừ cự tuyệt: "Đệ đệ chàng không thích ta, ta mới không muốn đi gặp nó!"

Tiêu Chiến nói thì nói vậy, nhưng vẫn kêu Tuyết Thoa gói một chút bánh ngọt tinh xảo để Vương Nhất Bác mang đi cho đệ đệ.

Đệ đệ của Vương Nhất Bác tên là Vương Ân Kỳ, năm nay vừa mười bốn tuổi, quả nhiên là cùng một mẹ sinh ra, cũng là tính cách lạnh lùng, cho dù xô đẩy thế nào cũng không cho người ta một chút phản ứng. Mà Vương Ân Kỳ còn đặc biệt không thích nói chuyện với Tiêu Chiến, cảm thấy Tiêu Chiến luôn quấn lấy Vương Nhất Bác, còn thường xuyên gây hoạ, thật sự không có gì để ngưỡng mộ ngoại trừ là một Khôn Trạch lá ngọc cành vàng.

Một người nhà khác là tẩu tử của Vương Nhất Bác, tên gọi là Kim Y. Phần lớn người của Tước sơ doanh đều là con nhà bình thường, thậm chí là trẻ con trong các nhà nghèo, bọn họ liều mạng, lại có căn cơ tốt, vì thế được Hoàng thất nhận nuôi, lớn lên liền tham gia huấn luyện. Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ, năm đó quê nhà bị lũ lụt, nhà cửa bị phá huỷ, cha mẹ và huynh trưởng đều mất tích trong cơn lũ, chỉ còn tẩu tử mang theo hai đứa nhỏ đi xin ăn. Sau này, Vương Nhất Bác đồng ý vào Tước sơ doanh, nguyên nhân chính vẫn là để tẩu tử và đệ đệ được đưa đến Khải Hà Sơn Trang, có được cuộc sống không cần lo cơm ăn áo mặc.

Tới Khải Hà Sơn Trang, Vương Ân Kỳ là người chạy ra đầu tiên, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng mắt lại sáng ngời. Cậu bé vội vàng gọi "Nhị ca", Vương Nhất Bác sờ sờ đầu Vương Ân Kỳ, "Ừm, đệ chạy nhanh như vậy, có chăm sóc tốt cho chị dâu không?"

Vương Ân Kỳ liên tục gật đầu. Kim Y cũng tiến lên chào đón, khuôn mặt đã có nếp nhăn, nhưng vẫn còn rất đẹp. Nàng cười nói: "Ân Kỳ đếm từng ngày mong đệ tới đấy."

Vương Ân Kỳ hơi hơi đỏ mặt, có chút quẫn bách mà mím môi lại. Vương Nhất Bác ngồi xuống, cẩn thận hỏi han tình hình gần đây của đại tẩu và đệ đệ, Kim Y cũng trả lời tỉ mỉ, nhưng phần lớn đều nói đến chuyện của Vương Ân Kỳ: "Hiện giờ đệ là quan được Hoàng Thượng coi trọng, chúng ta cũng được nở mày nở mặt. Ân Kỳ sùng bái đệ, mỗi ngày đều luyện công trong sân, nói là về sau cũng muốn vào Tước sơ doanh giống đệ."

Nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Vương Ân Kỳ sắp bỏ bừng như tôm luộc, Vương Nhất Bác đem túi giấy bánh ngọt trong tay đẩy đến trước mặt Vương Ân Kỳ, "Ăn bánh đi, đại tẩu cũng nếm thử xem."

Kim Y vừa đưa tay cởi dây buộc chiếc túi giấy, vừa nói: "Đệ không cần mua những thứ này mang đến, Hoàng Thượng đối xử với chúng ta rất tốt, trong sơn trang cũng không thiếu cái gì, đồ vật tốt đều có."

Nhưng mà cởi túi giấy ra mới thấy bánh ngọt bên trong đều là những món mà bọn họ chưa từng nhìn thấy, bánh ngọt được tạo thành hình hoa, thậm chí cả lớp da bánh vừa giòn vừa ngọt cũng tạo thành các cánh hoa tầng tầng lớp lớp, tản ra hương thơm ngọt ngào, cắn vào một miếng sẽ chảy ra các hương vị khác nhau, còn có bánh ngọt hình con thỏ, hình đèn lồng.... Món nào cũng hấp dẫn và sinh động, khiến cho ngón tay người ta không kìm lại được mà muốn nhón lấy.

Kim Y cầm chiếc bánh ngọt đáng yêu trong lòng bàn tay, tán thưởng nói: "Không ngờ còn có món bánh ngọt xinh đẹp như vậy. Quả thật tẩu chưa từng nhìn thấy. Ân Kỳ, mau nếm thử đồ ngon nhị ca mang đến cho đệ đi."

Bất kể là nhị ca mang đến thứ gì, Vương Ân Kỳ đều thích, huống hồ là món bánh ngọt này thật sự quá đáng yêu, Vương Ân Kỳ đã nếm thử hai cái rồi. Vương Nhất Bác nhìn hai má phúng phính của đệ đệ nhà mình, khẽ cười, chậm rãi nói: "Đồ vật trong cung của Quận vương điện hạ đều là tốt nhất, nơi khác không có."

Vương Ân Kỳ nghe vậy thì sững người, sau đó cúi người ho dữ dội, nhổ ra toàn bộ đồ ăn còn chưa nhai xong, đồ ăn thừa trong tay cũng ném đi, "Khụ khụ khụ.... Đại tẩu, nước, nước!" Kim Y vội vàng rót một tách trà, mặt mày Vương Ân Kỳ đỏ bừng, uống sạch tách trà, sau đó mới chậm rãi vuốt ngực.

Vương Nhất Bác khoanh tay lạnh lùng nhìn, trên mặt là gió êm sóng lặng, nhưng giọng điệu vẫn lộ ra chút bất mãn: "Sao vậy? Thân thể đệ quá quý giá, đồ vật trong hoàng cung cũng không hầu hạ được đệ sao?"

Vương Ân Kỳ biết nhị ca tức giận vì mình đã đem bánh ngọt ném đi. Nhị ca che chở cho vị Điện hạ phiền toái kia như vậy, không cho người khác nói xấu y một chữ, càng không được phép phá hỏng đồ mà y đưa. Nhưng Vương Ân Kỳ cũng không phải là người mềm mỏng: "Đệ không cần đồ vật của y!"

Nếu câu nói trào phúng vừa rồi của Vương Nhất Bác chỉ là cảnh cáo, thì bây giờ mới thực sự tức giận, hắn nói: "Vương Ân Kỳ, nếu đệ còn muốn người ca ca là ta, vậy thì hãy nhận lỗi đi."

Hai mắt Vương Ân Kỳ đỏ hoe, thiếu niên vẫn còn không biết che giấu cảm xúc của chính mình, dù bình thường có cứng cỏi thế nào đi nữa, giờ phút này nước cũng đọng trên khoé mắt. Chính mình bất bình cho nhị ca, nhưng nhị ca lại trách ngược mình. Thật là uỷ khuất không chịu được. Vương Ân Kỳ lớn tiếng đối đầu với Vương Nhất Bác: "Đệ không sai nên không cần nhận lỗi! Quận vương kia căn bản không xứng với nhị ca! Nhiều năm như vậy, nhị ca đã thay y dọn dẹp bao nhiêu chuyện rối rắm? Vì y mà chịu không ít vết thương? Biết rõ chính mình chỉ là một tên ngốc, lại còn làm loạn, giương oai khắp nơi, chỉ lo chơi cho vui vẻ, để mặc nhị ca lăn lộn đến mệt mỏi!"

Vương Nhất Bác nhìn đệ đệ đang tràn đầy tức giận trước mặt, ánh mắt đã hoàn toàn lạnh băng. Kim Y bên cạnh vội vàng giải hoà: "Được rồi Ân Kỳ! Sao đệ lại bướng bỉnh với nhị ca như vậy? Nhị ca nửa năm mới đến đây một lần, mau xin lỗi nhị ca đi!" Nói xong, nàng lại giải thích với Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, đệ đừng nóng giận. Ân Kỳ không học thói xấu, chỉ là khoảng thời gian trước, nó nghe nói đệ vì Quận vương điện hạ mà bị đánh năm mươi roi, còn bị cấm túc nữa, cho nên mới đau lòng."

Bất cứ ai nghe thấy người thân yêu quý của họ vì người khác mà bị tổn thương nặng nề đều sẽ tức giận. Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, thở dài, khi mở mắt ra đã không còn tức giận nữa. Hắn nhìn đệ đệ của mình, xoa đầu Vương Ân Kỳ, kiên nhẫn nói: "Được rồi, ta biết đệ không có ý xấu."

Vương Ân Kỳ được xoa đầu cũng thu lại bộ dạng giương cung bạt kiếm, nhưng câu tiếp theo của Vương Nhất Bác lại khiến thiếu niên muốn bùng nổ. Vương Nhất Bác nói: "Nhưng đệ vẫn phải xin lỗi Điện hạ."

"Tại sao?!"

Vương Nhất Bác nói: "Số roi kia là ta chủ động cầu xin Hoàng Thượng. Đệ biết tại sao ta lại làm như vậy không?"

Vương Ân Kỳ lắc mạnh đầu.

"Bởi vì ta muốn cầu xin được cưới Quận vương điện hạ."

"Hả?!" Vẻ mặt Vương Ân Kỳ hoàn toàn khiếp sợ, đến Kim Y cũng không dám nói gì.

Vương Nhất Bác lại nói: "Khi còn nhỏ, ta tiến cung chỉ để tìm con đường sống cho đệ và đại tẩu. Sau này, Hoàng Thượng phái ta đi bảo vệ Quận vương điện hạ, y vừa ngoan ngoãn lại vừa xinh đẹp, nói là thường xuyên gây rối, thực ra có rất ít người cùng y chơi đùa, cho nên chỉ có thể tự mình an ủi chính mình. Thật ra y rất ngoan, chỉ cần ta nói một câu 'Điện hạ đừng đi ra ngoài nghịch nữa', y nhất định sẽ ngồi trong tẩm cung không dám động đậy, sợ ta không vui. Nhưng ta chính là thích nhìn y chạy nhảy khắp nơi, che chở cho y trước khi bị thương, điều này khiến ta cảm thấy y thực sự cần ta. Thân phận của ta và y cách xa nhau như vậy, chỉ có lúc y ăn vạ, ta mới cảm thấy mình là người không thể thay thế được đối với y."

Vào cái đêm hai người thổ lộ tình cảm, Tiêu Chiến đã nói: "Ta cũng yêu chàng, rất lâu, rất lâu rồi."

Vương Nhất Bác nghĩ, dù sao cũng không lâu được bằng mình. Trong ấn tượng của hắn, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến, hắn đã mềm lòng, sau đó thì rung động, thích, sủng ái, đấu tranh, yêu cho đến khi gục ngã, toàn bộ quá trình này chỉ cần không đến một năm.

"Nói cho cùng, y kiêu căng như thế nào cũng là do ta vui vẻ dung túng mà thành. Ta thích y như vậy. Từ trước đến nay, y không làm gì sai. Đến cả năm mươi roi kia, cũng là Hoàng Thượng nói, ta muốn cùng Điện hạ ở bên nhau, vậy thì phải nhận lấy năm mươi roi này. Ta vô cùng vui mừng, đó là Hoàng Thượng ban ân cho ta."

"Điều ta mong đợi nhất chính là vài năm nữa, ta có thể từ chức quan, sau đó cưới Điện hạ của ta về nhà. Cho nên Ân Kỳ, không được khi dễ nhị tẩu tương lai của đệ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro