Chương 276: Lại giận rồi

Lần thứ hai Trần Vũ tỉnh lại, đã là một ngày sau đó. Cậu thấy mình đang nằm trong một phòng bệnh sạch sẽ, bên cạnh là bác sĩ Cố xinh đẹp đã ngủ gục tự lúc nào. Trần Vũ giơ giơ ngón tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt Cố Ngụy. Cậu đã ngủ bao lâu? Cố Ngụy sao lại gầy như thế này? Thời gian qua Cố Ngụy hẳn là đã rất lo lắng cho cậu. Trần Vũ khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy hết sức áy náy, nhưng cậu bây giờ bất luận thế nào cũng không lựa chọn buông tay. Trần Vũ nắm tay Cố Ngụy, phần áy náy này, cậu sẽ dùng phần đời còn lại để bù đắp cho anh.

"Em tỉnh rồi à? Có khó chịu ở đâu không?" Cố Ngụy giống như bị giật mình, đột nhiên bừng tỉnh.

"Không có...Ngụy Ngụy" Trần Vũ muốn ngồi dậy, nhưng đã bị Cố Ngụy ngăn lại.

"Đừng lộn xộn, em vẫn còn đang cắm ống." Cố Ngụy nhíu mày, đứng dậy giúp cậu điều chỉnh túi dựa sau lưng.

"Đừng đi..." Trần Vũ nhạy bén nắm bắt được tâm trạng Cố Ngụy có chút bất thường, cậu giơ tay kéo anh lại, bất luận thế nào, cứ giữ người lại đã.

"Chậc, kim truyền lệch ven bây giờ..." Cố Ngụy nhíu mày ngồi xuống giúp cậu rút đầu kim, xem ra phải bảo y tá đổi vị trí đặt kim cho người nào đó, bạn nhỏ quá không nghe lời.

"Ngụy Ngụy...anh...đừng giận." Mặc kệ cơn đau truyền đến từ chỗ vết thương, bây giờ trong đầu Trần Vũ chỉ có một chuyện...dỗ người.

"Em biết anh đang giận cái gì không?" Cố Ngụy nhướng mày, ấn nút gọi y tá.

"Em..." Đầu óc Trần Vũ đang làm việc hết tốc lực, vì nhiệm vụ? Cố Ngụy khẳng định sẽ không vì nhiệm vụ mà tức giận với cậu, bằng không anh sớm đã bỏ đi khi cậu nhận điện thoại rồi, chưa kể thái độ khi đó còn rất phối hợp. Vậy là vì...cậu không trở về theo đúng thời gian hẹn ước? Cũng không đúng, bác sĩ Cố nhà cậu không phải là người bốc đồng như vậy. Vậy chỉ còn lại chuyện cậu kiên quyết muốn về biên giới tìm anh, Trần Vũ ngước mắt quan sát sắc mặt Cố Ngụy, bác sĩ Cố mà giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng...

"Không biết? Vậy em từ từ nghĩ đi." Cố Ngụy khoanh tay đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đi tìm y tá lấy kim truyền, nhưng Trần Vũ không chịu buông tay.

"Em biết! Ngụy Ngụy anh...đừng đi...a" Trần Vũ gấp quá, không cẩn thận động đến vết thương, cậu liền thuận thế "a" nhẹ một tiếng, chiêu này quả nhiên hữu dụng, Cố Ngụy lập tức dừng mọi động tác.

"Chậc, đã nói em đừng lộn xộn mà, anh đi lấy kim truyền cho em." Chân mày Cố Ngụy nhíu chặt, đối với Trần Vũ, anh thực sự vừa bực lại vừa đau lòng.

"Kim truyền của anh đây, có cần tôi giúp không?" Nữ y tá mang kim truyền đến, cô vốn định giúp Trần Vũ thay kim truyền, nhưng thấy hai người đang nắm tay nhau, cô mỉm cười, trực tiếp đưa kim truyền cho Cố Ngụy, cô biết Cố Ngụy cũng là bác sĩ, hơn nữa chính anh làm phẫu thuật cho bệnh nhân này.

"Không cần, tôi tự làm được." Cố Ngụy nhận kim truyền, khéo léo từ chối đề nghị của nữ y tá.

"Ngụy Ngụy...nghỉ một lúc đi, lại đây..." Trần Vũ vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh mình, sau đó thỏa đáng bị Cố Ngụy trừng cho một cái.

"Trần Vũ, em có biết viên đạn đó chỉ cách huyết quản trên phổi em 1mm không, nếu nó tiến thêm một chút, hoặc là tay anh không vững, cái mạng nhỏ của em đã mất rồi." Cố Ngụy giận là vì cho dù trúng đạn, người này vẫn muốn đến biên giới tìm anh, cậu ấy rõ ràng có thể đến bệnh viện trước, tại sao lại không làm vậy?

"Em biết, anh sẽ không để em...khụ khụ khụ." Trần Vũ càng nói càng nhỏ giọng, cậu biết Cố Ngụy đang giận cái gì, nhưng Cố Ngụy ở biên giới cũng rất nguy hiểm, cậu không về, Cố Ngụy sẽ không đi, bảo cậu sao có thể yên tâm cho được? Cậu bị bắn ở cự ly rất xa, cho nên rất may mắn, vết thương của cậu không đến mức trí mạng, cho nên cậu mới kiên trì quay về tìm Cố Ngụy, cậu biết, Cố Ngụy khẳng định sẽ không để cho cậu xảy ra chuyện, hơn nữa...nói không chừng còn có thể giúp Cố Ngụy một phen, và thực tế chứng minh Cố Ngụy đúng là đã thành công, ca phẫu thuật này, do chính anh tự mình hoàn thành, bởi vì anh không còn lựa chọn nào khác.

"......" Cố Ngụy thực sự cạn lời, vốn dĩ anh chỉ là suy đoán, nhưng phản ứng của Trần Vũ đã chứng minh tất cả, cậu ấy muốn dùng chính bản thân mình để giúp anh chữa lành chấn thương tâm lý. Tâm trạng Cố Ngụy rất phức tạp, có thể độc lập hoàn thành phẫu thuật cho Trần Vũ, hơn nữa cả quá trình đều đều không bị run tay, chứng tỏ tay của anh đã hoàn toàn hồi phục, nhưng đây là Trần Vũ dùng mạng của mình mạo hiểm đổi lấy, anh không muốn cậu ấy làm vậy, anh càng không hi vọng Trần Vũ vì anh mà mạo hiểm.

"Ngụy Ngụy, đây là em nợ anh, anh khỏi rồi, áy náy trong lòng em cũng có thể đặt xuống, em không chỉ là vì anh, xin hãy...tha lỗi cho em." Trần Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Ngụy, nếu để cho cậu chọn lại lần nữa, cậu vẫn sẽ làm như vậy, mặc dù là mạo hiểm, nhưng rất xứng đáng.

"Vậy em có từng nghĩ, nếu em xảy ra chuyện gì, em bảo anh..." Lồng ngực Cố Ngụy phập phồng, nói không rõ là giận hay là sợ hãi, khoảnh khắc đó, bất luận là anh hay là Trần Vũ, ai cũng không thể đảm bảo ca mổ nhất định thành công, nếu Trần Vũ chết dưới tay anh thì sao? Anh...anh không biết mình sẽ phải sống tiếp thế nào...

"Em..." Trần Vũ im lặng, cậu thật sự chưa từng nghĩ đến tình huống này, lúc đó cậu chỉ muốn quay về bên cạnh Cố Ngụy, dẫn anh rời khỏi nước Y, về phần vết thương, cậu không có nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa...cậu tin, Cố Ngụy nhất định sẽ cứu được cậu.

"Đừng nói nữa, em phải nghỉ ngơi rồi, anh đi xem mọi người thế nào, sẽ trở lại ngay." Cố Ngụy cài lại kim truyền cho cậu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

"Ngụy..." Trần Vũ muốn đứng dậy, nhưng nghĩ đến ánh mắt của Cố Ngụy, cậu lại không dám lộn xộn nữa, sợ Cố Ngụy mắng cậu không biết quý trọng bản thân, chỉ có thể yên lặng nằm xuống, đợi Cố Ngụy trở về.

Cố Ngụy kì thực không có đi xa, anh đang ngồi ngoài hành lang, Trần Vũ tỉnh rồi, anh cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, mặc dù ca mổ rất thành công, nhưng anh vẫn rất lo lắng rất lo lắng, Trần Vũ vì anh mà mới đến đây, nếu cậu ấy xảy ra chuyện...cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho mình. May mà viên đạn ấy không tổn thương huyết quản, may mà lúc Trần Vũ chạy đến chỗ anh viên đạn không di chuyển vị trí, may mà anh khắc phục được chấn thương tâm lý, thành công hoàn thành phẫu thuật, may mà sức khỏe Trần Vũ đủ tốt...

Trần Vũ vừa mới tỉnh lại, đợt lát nữa thuốc tê tan hết, cậu ấy hẳn là sẽ rất khó chịu. Anh biết mình không nên tức giận vào lúc này, nhưng vừa rồi anh không nhịn được, cứ nghĩ đến việc Trần Vũ mạo hiểm tính mạng quay lại tìm anh, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, nếu cậu ấy không gặp được Samuel thì sao? Nếu anh không thể hoàn thành phẫu thuật thì sao? Cố Ngụy không dám tưởng tượng thêm nữa. Một lúc sau, Cố Ngụy mới từ từ đứng dậy, anh phải đến đội y tế một chuyến, với tình hình hiện tại Trần Vũ không thể xuất viện, càng không thể ngồi máy bay về nước, anh đương nhiên sẽ không để cậu ở lại một mình, cho nên anh phải đi tìm ba anh thương lượng một chút.

Anh còn phải...làm chút đồ ăn tẩm bổ cho bạn nhỏ nhà mình, chỗ họ đang ở là một bệnh viện thuộc thành phố L gần biên giới nước B, trong bệnh viện cũng có đồ ăn, nhưng đều là khẩu vị địa phương, anh sợ Trần Vũ ăn không quen. Cố Ngụy khẽ thở dài, anh đã quen với một Trần Vũ sinh long hoạt hổ, bây giờ nhìn cậu tái nhợt nằm ở đó, thật sự có chút không quen...





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bjyx#boxiao