Chương 281: Chúng ta về nhà thôi

Sau 2 tháng ở lại nước B, đội y tế cuối cùng cũng hoàn thành viên mãn lần cứu trợ không biên giới này, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Cố Ngụy dẫn Trần Vũ đến bệnh viện cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, xác nhận sức khỏe cậu không sao, mới đồng ý cho cậu ngồi máy bay trở về. Trên máy bay, Cố Chương Ngọc nhướng máy nhìn con trai mình chăm sóc cho Trần Vũ từng ly từng tí một, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, đãi ngộ này, người làm ba như ông còn chưa được hưởng vậy mà tiểu tử kia còn hưởng thụ rất thoải mái. Bỏ đi...ai bảo Trần Vũ là bệnh nhân, phẫu thuật mở lồng ngực chính là đại phẫu, rất thương nguyên khí, phổi bị thương càng phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể hoàn toàn hồi phục, áp suất trên máy bay không giống dưới mặt đất, Cố Ngụy lo lắng cũng là lẽ thường tình, Cố Chương Ngọc chỉ còn biết tự khuyên nhủ mình như vậy.

Trên thực tế, Cố Ngụy đúng là rất lo lắng, áp suất biến hóa lúc máy bay cất cánh và hạ cánh ảnh hưởng rất nhiều đến vết thương, cho dù vết thương của Trần Vũ đã hoàn toàn hồi phục, nhưng anh vẫn không quá yên tâm, phàm là một chút gió lay cỏ động, anh đều sẽ theo thói quen xem xét tình hình Trần Vũ, làm cho Trần Vũ cũng cảm thấy buồn cười.

"Bảo, em không sao...anh nghỉ một lát đi." Từ lúc lên máy bay đến giờ, Cố Ngụy chưa từng chợp mắt.

"Anh không mệt, còn em nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào thì phải kịp thời báo cho anh nhé." Một tay Cố Ngụy đặt trên cổ tay Trần Vũ, âm thầm đếm mạch đập của cậu, hành động này cơ bản là vô thức.

"Em chỗ nào cũng thoải mái, anh lại đây, dựa vào đây, không được nhúc nhích." Trần Vũ giơ tay kéo Cố Ngụy vào lòng, nếu nói chuyến bay này có điểm gì khiến cậu hài lòng nhất, thì đó chính là ghế đôi.

"......" Cố Ngụy được Trần Vũ ôm, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn mà hữu lực, tâm trạng vốn có chút bất an cũng dần trở nên bình tĩnh, sau đó, anh cứ vậy mà ngủ thiếp đi...

Trần Vũ kéo tấm chắn sáng xuống, lại lấy một tấm chăn mỏng phủ lên người họ, tiếp viên đi qua cũng rất hiểu ý giúp họ kéo tấm rèm ngăn cách ghế ngồi với lối đi, tạo ra một không gian yên tĩnh chỉ thuộc về hai người. Cố Ngụy đêm qua gần như không ngủ, cậu biết, là anh lo lắng cho sức khỏe của cậu, Trần Vũ cúi đầu ngắm nhìn hàng lông mi dài dài của Cố Ngụy, trên người anh vẫn là mùi hương cam quýt mà cậu thích nhất, con người này lúc nào cũng ấm áp dịu dàng như vậy, khiến cậu cả đời cũng không thể buông xuống, không thể rời xa...

Cố Ngụy cũng không nghĩ là mình lại ngủ say như vậy, cho đến khi tiếng phát thanh vang lên, anh mới giật mình bừng tỉnh, nhìn thấy bạn nhỏ rất có tinh thần chớp chớp mắt nhìn mình, Cố Ngụy mới dám thở phào nhẹ nhõm. Vậy là họ sắp về rồi, chuyến đi này mặc dù sóng gió nhưng cũng có rất nhiều thu hoạch, ví dụ chấn thương tâm lý của anh đã hoàn toàn hồi phục, ví dụ anh và Trần Vũ cuối cùng cũng đã tìm được tiếng nói chung, duy nhất khiến anh không hài lòng chính là chuyện bạn nhỏ bị thương.

"Ngụy Ngụy, anh đang nghĩ gì vậy?" Trần Vũ điều chỉnh lại lưng ghế, máy bay đã chuẩn bị hạ cánh.

"Anh đang nghĩ mình nên xin chuyển công tác trước hay là nên xin nghỉ phép trước." Nhờ phúc của lần cứu trợ y tế này, số liệu lâm sàng của cánh tay robot đã có sự tăng trưởng vượt bậc, cho nên, những việc cần anh đã không còn nhiều nữa, đã đến lúc anh cần phải cáo biệt Sở nghiên cứu rồi, chỉ có điều nếu lập tức chuyển công tác, anh sẽ phải quay trở về với cuộc sống bận rộn, nhưng trước mắt, anh vẫn còn một 'bệnh nhân' cần phải chăm sóc, dù sao cũng phải rời khỏi Sở nghiên cứu, vậy thì anh sẽ dùng một lần đặc biệt, xin phép ba anh cho anh nghỉ dài hạn.

"Hả? Vẫn...vẫn phải nghỉ ngơi?" Trần Vũ chớp chớp mắt, cậu vốn định sau khi trở về sẽ tìm cục trưởng Trương trả phép.

"Đúng vậy, em bị thương ở phổi, hơn nữa còn là phẫu thuật mở lồng ngực, chí ít cũng phải nghỉ ngơi 3-6 tháng, bây giờ mới được hai tháng, em còn muốn làm gì?" Cố Ngụy trừng mắt, chẳng lẽ người này còn định phúc chức đi bắt tội phạm?

"Không phải...em là nói...anh không cần phải ngày ngày chăm sóc em, em khỏe rồi, hoặc em cũng có thể cùng anh đi làm." Trần Vũ vội vàng chuyển hướng, xin lỗi cục trưởng Trương, không phải cháu không muốn đi làm, mà là bác sĩ Cố thân yêu không cho cháu đi.

"Anh sẽ nhờ đồng nghiệp ở Hoa Tây căn cứ theo tình hình thực tế viết cho em một tờ chứng minh chẩn đoán, em mang đến cảnh đội tiếp tục xin nghỉ phép là được" Cố Ngụy trực tiếp đưa ra quyết định, sau lần xuất ngoại này, cảm giác anh và Trần Vũ đã đổi vị trí cho nhau, bây giờ chuyển thành anh sợ mất cậu, lần bị thương này thực sự đã dọa sợ anh.

"Tuân lệnh!" Với tình hình trước mắt của cậu, cho dù quay về phục chức, cục trưởng Trương cũng sẽ không cho cậu làm gì, nhưng Trần Vũ vẫn trả lời rất lưu loát, bởi vì cậu đột nhiên nhớ ra, cậu có thể tranh thủ lúc hai người cùng được nghỉ tổ chức đám cưới. Nhưng nhà mới vẫn chưa mua, hai người họ không thể cứ đi thuê nhà mãi, ở nhà cũ của cậu thì lại cảm thấy ủy khuất Cố Ngụy, Trần Vũ nhíu nhíu mày, đợi sau khi trở về, cậu vẫn là phải đi xem nhà trước, tiền tiết kiệm của cậu, chắc là đủ cho lần thanh toán đầu tiên...

Từ trên máy bay bước xuống, khoảnh khắc đứng trên mặt đất, trong lòng tất cả mọi người đều sinh ra một loại cảm giác an toàn, có thể sinh sống ở một quốc gia hòa bình như thế này, cũng là một loại may mắn. Bởi vì Trần Vũ kiên quyết không ngồi xe lăn, Cố Ngụy cũng chiều theo ý cậu, anh nhờ Tiểu Đỗ giúp họ lấy hành lý, còn mình thì đỡ Trần Vũ không nhanh không chậm đi ra ngoài. Lúc đi hai người còn chưa tìm được tiếng nói chung, cũng chưa xác định có thể cùng nhau bước tiếp hay không, vậy mà lúc về, vị này nhà mình rõ ràng chỉ muốn kết hôn, vừa đến thành phố S, đến hành lý còn chưa lấy xuống, đã nói muốn đi thăm mẹ Ngụy, Cố Ngụy liếc mắt lườm cậu một cái, đừng tưởng anh không biết, người nào đó chính là muốn đi lấy sổ hộ khẩu.

"Cố Ngụy, các con chuẩn bị ở đâu?" Cố Chương Ngọc vừa lấy vali vừa hỏi.

"Ở..." Cố Ngụy ngây người, đột nhiên phát hiện ra anh chẳng có chỗ nào để ở, trước mắt chỉ có hai con đường, hoặc là về nhà ba mẹ, hoặc là ở tạm nhà Trần Vũ.

"Hay là qua nhà ba mẹ trước đi, Tiểu Vũ cần tĩnh dưỡng, ba và mẹ cũng có thể giúp con một tay." Cố Chương Ngọc cũng biết chuyện Cố Ngụy muốn chuyển công tác, Trần Vũ trước mắt vẫn chưa thể đi làm, có vợ chồng ông ở nhà, Cố Ngụy cũng có thể yên tâm đến Sở nghiên cứu bàn giao công việc.

"Cũng..." Cố Ngụy đang định gật đầu thì Trần Vũ bên cạnh đã vội vàng đáp ứng.

"Dạ dạ dạ, vậy phải làm phiền ba mẹ rồi, con cảm ơn ba." Trần Vũ chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện sổ hộ khẩu, cậu vẫn nhớ Cố Ngụy từng uy hiếp "anh sẽ cùng Quý Hướng Hải đăng ký kết hôn", cậu có thể cho tình địch cơ hội sao? Cửa cũng không có!

"......" Cố Ngụy mím mím môi, người nào đó gọi 'ba' cũng thuận miệng quá đi mất, hơn nữa vẻ mặt ba anh còn rất hỉ hả, hoàn toàn không có ý định sửa lại cách xưng hô, anh cúi đầu cười, cũng tốt, bạn nhỏ đã rất tự giác coi mình là một thành viên trong nhà, và phụ thân và mẫu thân đại nhân của anh cũng đã ngầm đồng ý, xem ra anh phải bớt chút thời gian đi xem nhà rồi, một ngôi nhà thực sự thuộc về hai người họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bjyx#boxiao