Chương 2

Tiêu Chiến khổ sở khởi động xe: "Tại sao cậu cũng có bằng lái xe, mà lần cũng là tớ lái?"

Vương Nhất Bác nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng gợi lên một độ cong đáng ghét: "Cậu có biết cái gọi là lao động giá rẻ không?"

Tiêu Chiến tức tối giẫm ga, chiếc Jeep cảnh dụng* phát cuồng xông ra ngoài: "Nhìn biểu cảm khiếm khuyết của cậu, không nói tớ cũng biết cậu chính thiếu gia địa chủ ác bá, còn tớ là..."

*xe thường dùng của cảnh sát

Vương Nhất Bác cắt lời cậu: "Cậu chính là con trai nhà lành bị ác bá bắt đi, được chưa?"

Tiêu Chiến nghẹt thở, chuyên tâm lái xe.

Vào giữa hè, ngồi trong xe hưởng điều hòa nhìn dòng người bên ngoài đi dưới ánh nắng mặt trời chói chang quả thật rất có khoái cảm, mặc dù trời đang rất nóng mà phải vội vàng đến hiện trường vứt xác cũng không phải chuyện gì đáng khoe khang... Đang lúc đi lạc vào cõi thần tiên, Vương Nhất Bác mở miệng: "Hận thù kiểu gì mà khiến cho hung thủ không thể buông tha một sản phụ sắp sinh?"

Cậu ngẩn người, Tiêu Chiến cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái công việc: "Có thể là ân oán cá nhân, hoặc đứa bé chính là lý do."

Vương Nhất Bác cười khẽ: "Nói tiếp đi, tớ cảm thấy khá hứng thú với giả thuyết thứ hai."

"Ví dụ, nếu tớ là cha đẻ đứa bé này, đứa nhỏ được sinh ra không những khiến tớ không vui, mà còn có thể mang xui xẻo đến cho tớ, thì nếu là một người đàn ông vô trách nhiệm với tâm địa độc ác, tớ sẽ giết cả mẹ lẫn con."

Vương Nhất Bác mở to mắt, quay đầu nhìn cậu: "Quả nhiên biết cách đặt mình vào hoàn cảnh người khác, bạn học Tiêu Chiến phải cẩn thận, có thể một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ trở thành Trần Thế Mĩ thời hiện đại."

Từ sau khi tốt nghiệp, chỉ có lúc tâm trạng cực kỳ tốt Vương Nhất Bác mới dùng từ 'Bạn học' mà nói chuyện ngang hàng với cậu, Tiêu Chiến không để ý câu châm chọc khiêu khích của hắn: "Cậu nghĩ sao?"

Vương Nhất Bác miết môi dưới của mình, trầm ngâm nói: "Giả thuyết cậu vừa nói cũng có khả năng, cũng là trực giác của đại đa số. Chúng ta chỉ cần lấy khẩu cung và bắt giam nghi phạm để điều tra, dù sao cũng đã lấy được DNA thai nhi, đối chiếu với kho số liệu là tìm được ba ruột đứa nhỏ, ít nhiều cũng hỗ trợ được việc tìm ra thân phận nạn nhân. Có điều..."

Tiêu Chiến giúp hắn bổ sung lời chưa nói hết: "Số liệu cả nước phần lớn vẫn chưa có hoàn chỉnh, có thể đối chiếu được hay không còn phải xem vận may của chúng ta."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, thở dài, chỉ phía trước: "Đến cột đèn xanh đèn đỏ rẽ trái, dừng trên bờ, chúng ta xuống hạ lưu xem."

Hai người xuống xe, đi dọc bờ sông xuống, phát hiện quả nhiên nhóm cảnh sát biển đang đứng chờ.

"Sếp Vương." Mặc dù Vương Nhất Bác chỉ là đội trưởng của Tổ trọng án, nhưng trên thực tế chức vụ và quân hàm gần như cùng cấp với Trung đội trưởng, nhiều người không biết vẫn gọi hắn là sếp.

Vương Nhất Bác gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Ai là người phát hiện thi thể?"

"Là nhân viên vệ sinh tới sớm phát hiện." Cảnh sát biển lật sổ tay, "Người đó tới sớm nhặt rác, kết quả phát hiện có một cái túi trôi giữa sông, chất liệu vải dệt thông thường. Vớt lên xem mới phát hiện là thi thể, tội nghiệp thằng nhóc đó, lúc báo cảnh sát sợ muốn khóc luôn, khi chúng tôi đến cậu ta vẫn đứng đực người ra đó."

Giọng điệu quả thật có hơi buồn cười, Tiêu Chiến vừa viết ghi chú vừa cười trộm.

Vương Nhất Bác nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, đánh giá địa hình xung quanh.

"Sao vậy, sếp Vương?" Cảnh sát biển lấy làm lạ.

"Xung quanh đây có chỗ nào địa hình cao, có thể nhìn bao quát nơi này không?"

Cảnh sát biển suy nghĩ, chỉ về phía sườn núi xa xa: "Bên đó có thể xem như là chỗ cao nhất khu này, ở đây còn có bản đồ, nếu sếp Vương cần thì lấy tham chiếu."

Cảm ơn xong, hai người lại hì hục leo núi, quan sát từ nơi này quả nhiên có thể nhìn rõ từng nhánh chảy của dòng sông.

Vương Nhất Bác cầm bản đồ trong tay, lẩm bẩm: "Hiện tại là tháng 7, báo cáo pháp y thì thời gian tử vong là 5 đến 6 tháng trước. Mà tháng một hai là lúc lạnh nhất, nhiệt độ nước lúc đó ước chừng là 7 đến 9 độ, căn cứ vào vận tốc nước chảy và thời gian thi thể thối rữa, thi thể này trôi nhiều nhất là..."

Tiêu Chiến luôn ở bên cạnh tính toán: "Hẳn là 40.7km."

"Xem như 50 km đi, Giáp Giang thuộc về nhánh sông Trường Giang, mà Trường Giang cách thành phố này khoảng 90km, nên chúng ta đã tính sai một điểm, không phải hiện trường gây án đầu tiên ở đâu, mà nơi hung thủ chọn vứt xác ở đâu?"

Đôi mắt hắn sáng ngời, trong đôi mắt ấy có sự bình tĩnh lại kiên định kỳ lạ, Tiêu Chiến không chịu nổi nhất là bộ dáng tự kỷ này của hắn, nhưng bất đắc dĩ chân lý luôn nằm trong tay hắn, vì vậy không thể không thừa nhận nói: "Đúng vậy."

Vương Nhất Bác còn đang suy nghĩ gì đó, Tiêu Chiến lại đột nhiên 'ba' một tiếng khép sổ tay lại. Vương Nhất Bác bị cậu làm giật mình, quay đầu nhìn cậu: "Có phát hiện?"

"Tớ đang nghĩ, nếu người chết là một sản phụ sắp sinh, tại sao chúng ta không tìm danh sách phụ nữ đang mang thai tại thành phố? So với việc tìm số người mất tích, tớ không tin một người đang mang thai đột nhiên mất tích mà người nhà của họ lại không quan tâm!"

Vương Nhất Bác ngẩn người, cười to: "Không sai, Tiêu Chiến của chúng ta rốt cục cũng có lúc dùng đầu óc. Để tớ báo cho lão Trần bọn họ đi kiểm tra ngay lập tức, nhất là bệnh viện ven sông." Hắn ngừng lại, kiềm chế ý cười, "Tớ thấy vụ án này sẽ gặp khó khăn, phải hao tốn nhân lực rồi."

Tiêu Chiến cảm thán: "Cho nên thời gian sắp tới, tớ chỉ có thể mỗi ngày lấy mỳ tôm làm thức ăn, lấy văn phòng làm gia vị phải không?"

Vương Nhất Bác thẳng thừng: "Vậy nên tớ đề nghị chúng ta nên đi siêu thị mua đồ ngay lập tức, để tối nay ăn một bữa ngon, sau đó nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai có báo cáo pháp y với cả báo cáo giám định, cậu đừng mơ mà có thời gian nấu cơm."

Tức đến nghiến răng, Tiêu Chiến bất đắc dĩ đuổi theo: "Vương Nhất Bác, người như cậu chỉ muốn nhận không muốn cho đi, xứng đáng cô đơn tới già, tớ thấy không có người con gái nào trên thế giới chịu được cậu."

Tuy tức giận thì nói vậy, nhưng hai người vẫn đến siêu thị gần nhất để mua lương thực dự trữ. Hai người con trai cao trên mét tám vốn đã dễ thu hút ánh nhìn, hơn nữa còn mặc cảnh phục lựa rau giữa một hội bác gái, suýt chút nữa trở thành hiện tượng idol dạo phố.

"Buổi tối ăn cái gì? Hôm nay mướp giảm giá." Tiêu Chiến nhíu mày nhìn rau củ héo úa trước mắt, tới trễ nên đồ ngon bị người ta chọn hết mất rồi.

Vương Nhất Bác có vẻ không để tâm lắm: "Tớ muốn ăn cá, rau thì miễn có là được, cậu xem rồi chọn đi, tớ đi mua dầu gội."

Tiêu Chiến đảo mắt, tiện tay lấy vài trái mướp và cà chua, lại mua thêm hai con cá trích. Lúc xếp hàng chờ nhân viên làm cá thì Vương Nhất Bác cũng đã đẩy xe trở lại, giỏ hàng đầy ụ, nhìn sơ qua thì thấy hai thùng mỳ tôm, cà phê hòa tan cũng hai hộp to.

"Cậu muốn tự sát xin cứ tự nhiên, trăm ngàn lần đừng kéo tớ theo." Tiêu Chiến tức giận.

Vương Nhất Bác lấy đồ trong tay cậu bỏ vào xe: "Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nếu đã xưng anh em thì trong lúc gian nan khổ cực chẳng lẽ cậu lại bỏ tớ sống an nhàn một mình?"

Tiêu Chiến cười nhạt: "Lúc cậu nhàn hạ ở nhà uống rượu vang ngắm trăng, hình như cũng đâu có nhớ tới tớ?"

Vương Nhất Bác không đáp lời, khóe mắt lướt nhìn xung quanh, chỉ vào quầy thu ngân bên cạnh: "Nhân viên thu ngân bên kia nghiệp vụ thuần thục nhất, người xếp hàng cũng không nhiều, quan trọng là bọn họ mua khá ít đồ, chúng ta qua bên kia đi."

Lái xe về nhà, rửa rau nấu cơm, lúc hai người ăn tối là đã gần 8 giờ.

Tiêu Chiến vừa gắp một miếng cá trích cho vào miệng, vừa khen ngợi bản thân: "Trên đời này sao lại có người chiên cá thơm ngon như vậy, quả thật là mỹ vị nhân gian, cảnh giới thiên tài đầu bếp đó!"

Vương Nhất Bác không tiếp lời, ngẩn người nhìn mâm cá trích.

"Sao vậy?"

Hắn mỉm cười, chậm rãi nói: "Tớ chỉ là đang nghĩ, cá này hẳn là sống trong sông Trường Giang, trùng hợp trong bụng nó cũng có trứng cá. Cậu không cảm thấy tình trạng này rất giống với xác nữ hôm nay sao?" (Anh cũng ít có ác lắm :v)

Tiêu Chiến: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro