chương 4:
Yulia: chú ý! chú ý! chú ý! chú ý chi tiết!
Tiếng đập cửa vang lên, là Phùng Tình Tình cùng Sở Ca tới, bọn họ hiển nhiên đã biết sự kiện giết người, nên ánh mắt nhìn Tiêu Chiến có chút quỷ dị.
"Bọn em nghe nói Tiêu Chiến không thoải mái, đến thăm anh ấy." Phùng Tình Tình cười gượng.
"Nghe ai nói?" Vương Nhất Bác thản nhiên hỏi.
"Triệu Vũ." Thói quen thành tự nhiên, Phùng Tình Tình bản năng đáp lại, Sở Ca nghĩ muốn ngăn cản cô, đã không còn kịp rồi.
Chuyện này Bạch gia từng hỗ trợ biện hộ giùm, chiếu theo quan hệ giữa hai nhà Bạch Sở, Triệu Vũ nhắc nhở Sở Ca chú ý cũng không có gì là kỳ quái. Vương Nhất Bác hỏi bọn họ, "Khi Tiêu Chiến gặp chuyện không may các em đi đâu?"
"Chơi ở phòng tập thể dục, làm sao vậy?"
Thấy được trong lúc trả lời Phùng Tình Tình có chút chần chờ, Vương Nhất Bác ngay sau đó liền nói: "Sau khi nhận được điện thoại của em, anh có đi tìm, nhưng các em căn bản không ở phòng tập thể dục."
"Trên tàu có đến mấy phòng tập thể dục, anh Nhất Bác chắc tìm sai chỗ rồi, hơn nữa em cũng không có gọi điện thoại cho anh."
Phùng Tình Tình lấy di động của mình ra cho Vương Nhất Bác xem, trong nhật ký cuộc gọi chính xác không có số di động của cậu, cậu vội xem xét di động của mình, nhưng lại phát hiện điện báo của Phùng Tình Tình cũng biến mất.
"Vậy em đã đi phòng thể dục nào, làm cái gì! ?"
Phùng Tình Tình nói quanh co làm cho Vương Nhất Bác nổi nóng, điện báo không phải ngẫu nhiên, thực rõ ràng có người biết hành tung của Phùng Tình Tình, mới cố ý gọi điện thoại dẫn mình rời đi, để giá họa cho Tiêu Chiến, mặc kệ câu lạc bộ bọn họ đến tột cùng muốn làm cái gì, hiện tại liên quan đến mạng người, không nên tiếp tục che giấu.
"Vương tiên sinh, xin hãy chú ý thái độ của anh!"
Thấy Vương Nhất Bác sắc mặt âm trầm, Phùng Tình Tình sợ tới mức cứng ngắc cả người, Sở Ca nhìn không nổi, chen vào nói: "Cho dù là bạn bè, hai bên đều có quyền lợi giữ lại bí mật của bản thân, anh không có tư cách truy vấn hành tung của Tình Tình! Chúng tôi đúng thật là có việc, nhưng tôi dám cam đoan là không liên quan đến chuyện của bạn anh, chúng tôi đến chính là nghĩ muốn nhắc nhở các anh mà thôi, theo truyền thuyết gần đảo Kim Ngân có ẩn náu một vùng biển chết, nơi đó tràn ngập sức mạnh thần bí vô cùng cường đại, khi tần số của nó ăn khớp với sóng điện não của người nào đó, sẽ ảnh hưởng tâm trí của người đó, làm cho hắn có thể làm ra một ít chuyện khó có thể tưởng tượng, xin hãy chú ý đến bạn của anh!"
Sở Ca nói xong, lôi kéo Phùng Tình Tình đi ra ngoài, nhìn xem sắc mặt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền cảm thấy tâm tình tốt lên không ít, cười rộ lên, "Chủ tịch, rất ít khi thấy cậu phát giận, không ngờ cậu nổi nóng mà vẫn đẹp trai như vậy."
Vương Nhất Bác tức giận liếc mắt nhìn anh, "Còn cười, nghe ý tứ của Sở Ca rõ ràng là coi anh là người bị tình nghi."
"Kỳ thật Sở Ca nói cũng có đạo lý, cái này giống như quỷ bám thân, quỷ cũng không phải tùy tiện người nào cũng đều có thể nhập vào được, nếu khí tràng và tần suất giống nhau, mới dễ dàng khống chế đầu óc của con người, theo góc độ y học mà nói, chính là thôi miên." Tiểu Bạch nói.
Vương Nhất Bác nhìn xem di động, chẳng lẽ lúc ấy cậu bị thôi miên, mới có thể nghĩ lầm là điện báo của Phùng Tình Tình? Cùng một lý do, Tiêu Chiến cũng là bị người thôi miên mới đi lên boong tàu. . . . . . Không, Tống Giản bắt cóc Hoắc Ly cùng với việc hắn bị giết đều là đột phát, nếu có người muốn giá họa cho Tiêu Chiến, cũng không có khả năng đem thời gian sắp xếp một cách chuẩn xác như vậy.
"Tiểu Ly, em đi theo Tình Tình, xem bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì." Nghe lời nói vừa rồi của Sở Ca, mục đích ra biển lần này của bọn họ nhất định có liên quan đến sức mạnh thần bí mà cậu ta nói với cậu, này có lẽ cũng là nguyên nhân hung thủ giấu người ở dưới khoang thuyền, cho nên Hoắc Ly đi theo bọn họ có thể sẽ phát hiện ra gì đó.
Hoắc Ly thích nhất thám hiểm, nên liền vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ mang Tiểu Bạch rời đi, Vương Nhất Bác nhắc nhở nó, "Trên thuyền có thể có tội phạm, các em phải cẩn thận."
"Yên tâm đi, em có năm trăm năm đạo hạnh mà." Hoắc Ly khoe khoang bị Tiểu Bạch xem thường, bất quá tiểu hồ ly không tự cảm nhận được, nhìn không thấy.
Hai con vật đi rồi, Tiêu Chiến vẻ mặt ỉu xìu, thở dài, "Đúng là phong thuỷ thay đổi, không thể ngờ được tôi đường đường thiên sư chính quy cũng có lúc suy yếu đến mức phải nhờ hồ ly tinh hỗ trợ."
Không để ý tới sự bực tức của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vươn tay tới, từ trong lòng bàn tay của anh lấy ra hai viên thuốc con nhộng, là thuốc vừa nãy bác sĩ Đỗ cấp cho, bị phát hiện giấu thuốc, Tiêu Chiến mím môi ha ha cười gượng, "Chủ tịch quả nhiên là hoả nhãn kim tinh, cái này mà cũng có thể bị cậu phát hiện."
Cậu ở cùng Tiêu Chiến cũng không phải ngày một ngày hai, cho dù không nhìn thấy anh giở trò, nhưng cũng biết rõ anh không có khả năng ngoan ngoãn uống thuốc, bất quá, không uống cũng được, trước khi chưa biết rõ ai là hung thủ, Vương Nhất Bác cảm thấy vẫn là không nên tùy tiện ăn uống linh tinh thì tốt hơn.
Cậu đem súng của Ngụy Chính Nghĩa đưa cho Tiêu Chiến, anh hoảng sợ, "Cậu là muốn tôi giữ súng?"
Vương Nhất Bác gật đầu, cậu không có khả năng 24 giờ đều ở bên cạnh Tiêu Chiến, Tiêu Chiến có súng phòng thân, cậu sẽ yên tâm hơn.
Tiêu Chiến trước kia đã làm việc ở văn phòng thám tử, súng hơi thì đã sờ qua, súng thật thì đây vẫn là lần đầu, tiếp nhận súng, thật cẩn thận sờ sờ thân súng sáng loáng, bỗng nhiên mắt xanh xoay chuyển, hỏi Vương Nhất Bác "Cậu liền yên tâm như vậy? Nếu giống như Sở Ca đã nói, cái tần suất từ trường quỷ quái kia đã khống chế sóng điện não của tôi, làm cho tôi dùng súng giết người thì làm sao bây giờ?"
"Tôi cho dù không tin bản thân mình, thì cũng sẽ tin anh!" Vương Nhất Bác rất cứng rắn khẳng định.
Không phải lời tỏ tình, nhưng lại có thể làm rung động lòng người hơn so với lời tỏ tình, Tiêu Chiến nở nụ cười, giơ súng làm động tác bắn, nói: "Được chủ tịch xem trọng như vậy, người nào dám hãm hại tôi, tôi sẽ làm cho hắn chết càng khó xem!"
Có thể là thích ứng tốc độ chạy của tàu biển chở khách, ngày hôm sau tinh thần Tiêu Chiến tốt hơn rất nhiều, cơm trưa ăn tại nhà ăn nhỏ ở cùng tầng, chỉ có khác với lúc trước chính là, bên cạnh có hai ba người đi theo, đều là nhân viên bảo vệ bị phái tới giám thị Tiêu Chiến, cha con Bạch gia cũng xuất hiện, nhìn thấy bọn họ, Bạch Tiên Khải thoáng gật đầu rồi đẩy xe lăn đi.
"Trùng hợp quá, lại gặp các cậu." Cơm ăn được một nửa, ông lão tóc trắng tối hôm qua nhắc nhở Vương Nhất Bác tìm bác sĩ đi tới gần, ông ta nhìn xem Tiêu Chiến, mỉm cười nói: "Chàng trai này sắc mặt đã tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua rồi."
"Cám ơn." Tiêu Chiến kỳ thật không nhớ rõ mặt mũi của ông lão, chính là lễ phép đáp lại mà thôi.
"Trên biển sóng to gió lớn, phải cẩn thận mới được, đừng nhìn trên mặt biển sóng yên biển lặng, đáy biển có lẽ sóng ngầm cuộn mãnh liệt đấy." Ông lão nói ra một câu đầy ý vị thâm trường, bỗng nhiên nhìn xem bên ngoài, cười nói: "Lại có người đến đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm, tôi phải tranh thủ trốn nhanh."
Ông ta chống gậy vội vàng rời đi, Vương Nhất Bác nhìn ra phía cửa, thấy người tới là Tả Thiên, xem ra mục tiêu đẩy mạnh tiêu thụ của anh ta là ông lão này, ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Lâm Lâm đứng ở bên ngoài nhà ăn vẫy vẫy tay với mình, giống như có ý bảo mình lại đó.
Tiêu Chiến còn đang ăn cơm, Vương Nhất Bác không muốn cắt ngang, vì thế nói: "Tôi đi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay."
Người trong nhà ăn rất nhiều, lại có bảo vệ đi theo, cậu tin tưởng Tiêu Chiến rất an toàn, sau khi thấy anh gật đầu đáp lại xong, liền đi vào bên ngoài, Chu Lâm Lâm vội kéo cậu đến một góc sáng sủa nhưng yên tĩnh, nhỏ giọng hỏi: "Tiêu Chiến không có việc gì chứ?"
"Không sao, các cậu thì sao?"
Vương Nhất Bác rất lo lắng cho cái đám sinh viên trong câu lạc bộ tâm linh này, nhưng Phùng Tình Tình lại khăng khăng không chịu nói gì, xem ra Chu Lâm Lâm là người dễ khai thác hơn, đã xảy ra án giết người, cậu không muốn bọn họ còn tiếp tục làm cái trò chơi quỷ thần gì đó.
"Bọn tôi cũng không có việc gì, tôi tới là nghĩ muốn nói cho anh, cẩn thận Sở Chính Nam, ông ta có thể sẽ làm hại Sở Ca, Tiêu Chiến nói không chừng cũng là bị ông ta hãm hại."
"Tại sao?" Vương Nhất Bác trong lúc nhất thời không hiểu ra sao.
Chu Lâm Lâm do dự một chút, nói: "Cụ thể tình huống tôi cũng không rõ ràng lắm, trong lúc vô ý tôi nghe được vài thông tin, Sở Chính Namlần này đi du lịch kỳ thật là đã có kế hoạch từ trước."
"Nếu như vậy, sao cậu lại không trực tiếp nói cho Sở Ca?"
"Vô dụng. . . . . ." Chu Lâm Lâm cười đến có chút bất đắc dĩ, bỗng nhiên nhìn thấy Sở Ca và Triệu Vũ đang đi tới, vội nói: "Tôi đi trước, hết thảy phải cẩn thận."
"Từ từ. . . . . ."
Vương Nhất Bác rất muốn hỏi rõ ràng, Chu Lâm Lâm lại khua khua tay chạy xa, cậu trở lại nhà ăn, Tiêu Chiến đã ăn xong rồi, hỏi: "Ai tìm anh à?"
"Chu Lâm Lâm."
Vương Nhất Bác kể lại những gì Chu Lâm Lâm đã nói, Tiêu Chiến nở nụ cười, "Mặc kệ tin tức có đáng tin cậy hay không, chúng ta chú ý một chút cũng không sai, nhưng mà nguyên nhân là gì?"
Vương Nhất Bác lắc đầu, nếu điều Chu Lâm Lâm nói chính là thật sự, thì lý do thực sự rất đáng để suy nghĩ, Sở Chính Nam và Tiêu Chiến cũng không quen nhau, ông ta tại sao lại muốn hãm hại Tiêu Chiến?
Cơm nước xong, hai người đi xem Đặng Nghiên, Đặng Nghiên ở trong một gian khách phòng rất nhỏ, có y tá ở bên, Tiêu Chiến xuyên qua cánh cửa thủy tinh thấy cô ta gắt gao cuộn tròn người ngồi ở một góc giường, ánh mắt hoảng sợ không ngừng nhìn về bốn phía, anh nói: "Tôi rất tò mò rốt cuộc cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng ghê gớm như thế nào mà sợ hãi đến mức độ này?"
"Anh không phải là định. . . . . ." Nghe ra được ngụ ý của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lật tức gạt bỏ: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Hì hì, chủ tịch, chúng ta thật sự là càng ngày càng hiểu nhau nha." Tiêu Chiến làm vẻ ngượng ngùng, mắt lúng liếng nhìn Vương Nhất Bác.
Trở lại khách phòng, Tiêu Chiến chủ động rót chén trà nóng cho Vương Nhất Bác, cậu lại bất vi sở động, thản nhiên nói: "Lấy lòng vô dụng!" Tiêu Chiến thoạt nhìn tựa hồ đã khôi phục sinh lực, bất quá cho dù như vậy, Vương Nhất Bác cũng sẽ không để cho anh đi dò xét khoang thuyền chứa đồ, chuyện này chính cậu sẽ đi làm.
"Chính là cậu đi thám hiểm, bỏ lại một mình tôi ở trong này, thì tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm đúng không?" Tiêu Chiến dẫn dắt từng bước, lòng hiếu kỳ là nhược điểm lớn nhất của anh, biết khoang thuyền có vấn đề, lại không có cách nào khác đi thăm dò xem ra sao, với anh mà nói so với say tàu càng khó chịu hơn.
"Tôi sẽ bảo Tiểu Ly ở cùng anh." Vương Nhất Bác là một người đàn ông trưởng thành và nghị lực, cực kì cứng rắn mà ép buộc người yêu.
"Tiểu Ly không phải đi theo dõi Tình Tình sao?"
Lần trước sai bối hậu linh bảo vệ, lần này lại nói hồ ly tinh bảo vệ, Tiêu Chiến cảm thấy anh làm thiên sư càng lúc càng vô dụng, chưa từ bỏ ý định, anh thay đổi chiến lược, ngon ngọt không được thì đổi sang 'sắc dụ', ghé sát lại, khóa ngồi ở trên đùi Vương Nhất Bác, mỉm cười như yêu tinh dụ người, "Chủ tịch, tôi có thể chứng minh mình thật sự rất khỏe, có muốn thử xem hay không?"
Mắt xanh mơ màng, lóe ra vẻ khiêu khích, trong đáy mắt tựa hồ như có một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt, bất quá Vương Nhất Bác không thấy được, giờ phút này thần trí của cậu hoàn toàn lâm vào trong sự mê hoặc của Tiêu Chiến, sắc màu trong mắt so với nước biển còn sâu thẳm hơn, làm cho cậu chìm đắm trong đó.
Tim đập thình thịch, tai đỏ đến nhỏ máu, Vương Nhất Bác vẫn giọng khàn khàn nói: "Đừng nháo."
Thời điểm rối loạn, thân thể Tiêu Chiến lại vừa mới phục hồi như cũ, cậu không có tâm tư tán tỉnh, chính là tâm vốn không kiên định cho lắm hoàn toàn bị sụp đổ trước những động tác của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến kề sát lại mặt cậu, sau khi chăm chú nhìn thật lâu liền dâng lên một nụ hôn đầy nóng bỏng.
"Không tin, liền thử xem."
Lửa cháy lan ra trên đồng cỏ, ý niệm 'dừng lại' ở trong đầu Vương Nhất Bác loáng lên vài cái rồi liền tiêu tán, cậu tiếp nhận nụ hôn dâng tặng của Tiêu Chiến, ôm anh lên giường, đưa anh đặt ở dưới thân.
Tình ái là sa trường giữa hai người, một hồi chiến đấu trong mồ hôi, điên cuồng tìm kiếm nhược điểm của đối phương, đồng thời cũng trả giá bằng tình cảm của mình, trong cuộc chiến này không có thắng bại, mà là truy cầu tình cảm mãnh liệt của đối phương.
Trong khoảng khắc đem tinh dịch bắn vào trong cơ thể Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhất thời thất thần, từ từ nhắm hai mắt nhớ lại vẻ mặt mê ly động tình của Tiêu Chiến khi nãy, cậu nghĩ, Tiêu Chiến là của cậu, vĩnh viễn đều là, nếu có người dám thương tổn anh, vậy dùng mạng đến chôn cùng đi!
"Chủ tịch, hiện tại tôi có thể đi thám hiểm cùng với cậu rồi chứ?"
Đắm chìm trong tình yêu một hồi làm cho vẻ mặt của Tiêu Chiến hồng hào lên, thay đổi hoàn toàn so với bộ dáng mệt mỏi ngày hôm qua, anh không quên ước nguyện ban đầu, mắt xanh chớp chớp nhìn Vương Nhất Bác, giọng nũng nịu mềm mại, năn nỉ.
Vương Nhất Bác đầu hàng , gật đầu đáp ứng, mục đích đạt được, Tiêu Chiến rất vui vẻ, nói: "Tôi đi tắm rửa trước, buổi tối hành động."
Tiêu Chiến đi tắm rửa, Vương Nhất Bác tựa vào đầu giường xem TV, sau một hồi hoan ái sự mệt mỏi đang gặm nhấm cậu, nhưng cậu biết mình không thể lơi lỏng, có lẽ hung thủ giờ phút này đang trốn ở chỗ nào đó trên tàu biển chở khách lạnh lùng theo dõi bọn họ, cậu phải duy trì bình tĩnh, bởi vì đây là điều kiện hàng đầu để chiến thắng đối thủ.
Đêm đó, hai người xuất phát, bảo vệ giám sát bọn họ bị Tiêu Chiến dùng một lá bùa mê hồn xử lý gọn gàng, bọn họ theo lời kể của Hoắc Ly đi đến đoạn đường xuống khoang thuyền dưới tầng thấp nhất, Tiêu Chiến thấy cửa phòng khóa, liền lấy ra sợi dây thép nhỏ để mở.
Trợ lý thiên sư nhà cậu đúng là cái chìa khóa vạn năng, trừ bỏ làm việc thì mọi thứ khác đều thông thạo, ngay cả mở khóa đều luyện thành thạo như vậy, Vương Nhất Bác ở một bên thấy mà thở dài.
"Có cái quái gì đâu."
Đi vào, vượt qua hai cánh cửa, vào căn phòng bên trong, Tiêu Chiến bật đèn, trong phòng rộng rãi thoáng đãng, phía trên ngăn tủ hai bên còn chất đống một ít đồ linh tinh, không có hòm gỗ, bất quá hung thủ vẫn để lộ một chút chân tướng, đó chính là ở trong không khí có lưu lại mùi lạ, không nặng, nhưng đủ để chứng minh nơi này từng có cái gọi là quái vật tồn tại.
"Hung thủ hành động nhanh thật." Tiêu Chiến cảm thán nói.
Vương Nhất Bác nhìn nhìn những thứ vật phẩm được đặt trên tủ sắt, đều là những đồ dùng khi bức thiết, dưới một góc tủ sắt có một cái huy hiệu bạc nhỏ rớt ở đó, cậu nhặt lên.
Là huy hiệu nhỏ mà nhân viên trên tàu đeo trên cổ áo, mặt sau có logo của tàu Thiên Dương, xem ra là có người khi di chuyển quái vật không cẩn thận làm rơi.
Vương Nhất Bác đem huy hiệu bỏ lại chỗ cũ, cậu không trông cậy có thể từ chiếc huy hiệu này mà tìm được manh mối, hung thủ sau khi phát hiện huy hiệu bị mất, nhất định sẽ tìm một cái khác để che dấu, cậu hiện tại cảm thấy khó hiểu chính là hung thủ tại sao phải hoảng hốt tốn nhiều công sức như vậy đem người giấu trên chuyến tàu biển chở khách này.
Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh bấm đốt ngón tay với tốc độ thần tốc, sử dụng sở trường tìm người của mình, bất quá lần này rất khó khăn, một là không biết ngày sinh tháng đẻ, hai là không biết tướng mạo, thậm chí ngay cả đối phương là người hay quỷ cũng không biết, toàn bộ dựa vào khí tức còn lưu lại ở nơi này để làm phép, hoàn toàn là đang khảo nghiệm giác quan thứ sáu của anh.
"Ôi!"
Giữa lúc bấm đốt ngón tay Tiêu Chiến vừa mới bước ra được vài bước, thân thuyền đột nhiên lắc lư kịch liệt, đầu của anh không may va vào một tủ sắt, đành cuống quít bắt lấy nó, may mà sự rung chuyển dừng lại nhanh chóng, Vương Nhất Bác vừa mới đứng vững, thấy sắc mặt Tiêu Chiến không tốt, vội lại gần, hỏi: "Anh sao vậy?"
"Không sao. . . . . ."
Tiêu Chiến cố hết sức trả lời, kỳ thật khi thân thuyền chấn động, trái tim của anh cũng rung động, cảm nhận sâu sắc máu từ trái tim không ngừng chảy ra khắp toàn thân, vì bị đau đớn kích thích mà nháy mắt mồ hôi lạnh đã thấm đẫm trên trán, cảm giác choáng váng như sóng cuộn kéo tới, hoảng hốt nhìn thấy như có từng ngọn sóng cuộn trào mãnh liệt đang vây quanh anh, vội nắm chặt tay của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác thấy bộ dạng của Tiêu Chiến như thế, không còn tâm tình ở lại chỗ này tìm kiếm manh mối, cậu dìu Tiêu Chiến đi ra ngoài, khi đi ra khỏi khoang thuyền chứa đồ, thoáng nhìn đến cuối hành lang có bóng người chợt lóe, bóng dáng có chút quen thuộc, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, cậu cũng không suy đoán nhiều, đỡ Tiêu Chiến trở về phòng, ôm anh lên giường.
"Cảm giác thế nào?"
Vương Nhất Bác lau mồ hôi trên trán cho Tiêu Chiến, ngồi ở bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ của anh lo lắng hỏi.
Tiêu Chiến gật gật đầu, cảm giác đau tim đã giảm bớt, có điều đầu vẫn còn đau, là hậu quả lúc nãy không cẩn thận va vào tủ sắt, càng thêm đáng ghét chính là, linh cảm cũng bị cảm giác đau đớn đánh bay, bùa chú tìm người thất bại.
"Đáng chết, tôi vất vả lắm mới tìm được linh cảm. . . . . ." Tiêu Chiến phụng phịu giận dỗi, trông đáng yêu không chịu được.
"Lúc này anh đừng nghĩ đến linh cảm gì cả, nghỉ ngơi đi." Tiêu Chiến cả ngày tinh thần đều tốt lắm, Vương Nhất Bác còn tưởng rằng anh đã ổn, không ngờ anh lại đột nhiên không khoẻ, điều này làm cho Vương Nhất Bác rất không yên tâm.
"Tôi thề đời này sẽ không bao giờ lên thuyền nữa, thà rằng bơi qua biển còn hơn." Tiêu Chiến xoa xoa cái trán bị đau, than thở.
"Tiêu Chiến, anh nói có khả năng là có người hạ bùa chú với anh hay không?"
So sánh với cách nói âm khí từ trường, Vương Nhất Bác càng thiên về bùa chú hơn, bất quá lời này đổi lấy sự cười nhạo của Tiêu Chiến, "Đừng hồ đồ thế, ai có bản lĩnh hạ chú người không có hồn phách chứ?"
Tiếng sóng biển vang lên ở bên tai, giống như tiếng hát ru, Tiêu Chiến chậm rãi nhắm mắt lại, thấy anh ngủ, Vương Nhất Bác đắp chăn cho anh, đi sang buồng bên cạnh, gọi điện thoại cho Vương Duệ Đình, hỏi: "Em làm sao mà có được vé trúng thưởng chuyến tàu biển chở khách này thế?"
"Anh hai, anh gọi điện thoại cho em để hỏi chuyện này sao? Không có gì đặc biệt, chỉ là khi mua loa có điền vào tờ trăc nghiệm có thưởng, sau đó cửa hàng điện tử liền gửi vé đến cho em, sao vậy?"
"Đọc tên và điện thoại của cửa hàng điện tử đó cho anh."
"Từ từ, em tìm xem đã . . . . . ." Bên kia điện thoại vang lên tiếng lẩm nhẩm, còn có giọng nói oán giận của Vương Duệ Đình: "Xú quỷ, đều là do ngươi làm cho nhà của ta trở nên loạn như vậy, mau giúp ta tìm bưu kiện mà công ty điện tử kia gửi tới, anh hai cần. . . . . ."
Người này dám xem Nhan Khai như người hầu, nó không phải là sợ quỷ sợ đến chết sao? Vương Nhất Bác đang suy nghĩ, chợt nghe Vương Duệ Đình nói: "Tìm được rồi, anh hai nhớ ghi lại nhá."
Ghi lại tên của cửa hàng điện tử xong, Vương Nhất Bác lập tức gọi điện thoại, cửa hàng điện tử có đường dây nóng phục vụ suốt hai mươi tư giờ, khi cậu hỏi nhân viên trong danh sách trúng thưởng có tên Vương Duệ Đình hay không, đối phương liền trả lời là không có.
Đáp án đúng như dự đoán, vé trúng thưởng của Vương Duệ Đình là bị người giở trò. Nếu vé trúng thưởng này mang danh nghĩa của tập đoàn Vạn Hoa, vậy thì người của Vạn Hoa chắc chắn có liên quan. Chính là, bọn họ tốn nhiều công sức như vậy lừa Vương Duệ Đình lên tàu, mục đích là gì?
Vương Duệ Đình bên người có Nhan Khai, Vương Nhất Bác không lo lắng lắm, cậu biết nguy hiểm thực sự chính là chuyến tàu này, sắp đặt trúng thưởng đi ra biển, quái vật trong khoang thuyền, còn có hoạt động thần thần bí bí của câu lạc bộ tâm linh, bọn họ có liên quan gì đến nhau hay không?
Tiêu Chiến còn đang ngủ say, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, ở máy bán tự động mua một bao thuốc, khi trong lòng khó chịu, hút thuốc trấn tĩnh là lựa chọn tốt nhất.
Lững thững đi đến góc rẽ của hành lang dài, từ nơi này, có thể liếc mắt liền nhìn thấy phòng của mình, bên cạnh lại có nhân viên bảo vệ đứng gác, Vương Nhất Bác không lo lắng có người lẻn vào phòng làm hại Tiêu Chiến .
Cậu rút ra một điếu thuốc, dựa vào cửa sổ yên lặng nhìn xem mặt biển đen sẫm một mảnh bên ngoài, điếu thuốc chuyển động qua lại giữa những ngón tay, nhưng không có đốt lửa.
Tiếng bước chân truyền đến, Vương Nhất Bác quay đầu, thấy là Triệu Vũ, cô ta lấy ra cái bật lửa nghĩ muốn giúp đốt lửa, Vương Nhất Bác từ chối, thuốc lá nơi bàn tay đã bị vân vê thành một nhúm, lại bỏ vào trong túi áo, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Triệu Vũ, cậu mỉm cười nói: "Bạn của tôi rất ghét tôi hút thuốc, cho nên tôi chỉ có thể ngửi mùi thuốc cho đỡ nghiền thôi."
"Người bạn anh nói chính là Tiêu Chiến phải không?" Tối hôm qua Triệu Vũ cũng đến chỗ hiện trường án mạng, nhớ tới Vương Nhất Bác một mực bảo vệ Tiêu Chiến, cô hỏi.
Vương Nhất Bác gật đầu, Triệu Vũ trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ, nghĩ nghĩ, lại cẩn thận hỏi: "Có câu này tôi hỏi có lẽ hơi mạo muội, hai người là bạn bè bình thường sao?"
"Không phải, anh ấy là 'laopo' tôi." Vương Nhất Bác không nói là người yêu, cậu cảm thấy từ người yêu rất ngả ngớn, không đủ để nói rõ tình cảm giữa cậu và Tiêu Chiến .
"Thảo nào." Triệu Vũ nở nụ cười, lập tức thở dài, "Xem ra ông nội phải thất vọng rồi, anh chắc là biết tối hôm qua ông nói giúp anh là vì có mục đích."
Vương Nhất Bác cũng cười , "Nói như vậy cô tìm đến tôi cũng là xuất phát từ sự sai bảo của ông ấy? Thế Sở Ca đâu?"
"Sở gia cũng không tồi, bất quá nhiều lựa chọn luôn tốt." Triệu Vũ trong mắt bịt kín vẻ u ám, buồn bả nói: "Không gạt anh, Bạch gia năm gần đây bởi vì kinh doanh không tốt, việc làm ăn cứ xuống dốc, tuy rằng mặt ngoài nhìn qua còn rất tốt đẹp, kỳ thật bên trong đã nguy cơ tràn ngập, cho nên ông nội mới muốn dùng liên nhân để thay đổi tình hình hiện tại."
"Cô . . . Tuổi có vẻ như cũng không lớn? Không có anh chị em nào khác sao?" Thương giới kỳ thật chính là tàn khốc như vậy, vì phát triển, việc đem người thân ra buôn bán thế này cũng không hiếm thấy, Vương Nhất Bác nhất thời tìm không ra lời nói thích hợp để an ủi, liền thuận miệng hỏi.
"Không có, mẹ tôi không phải vợ chính thức, khi tôi còn rất nhỏ bà đã qua đời, tuy rằng Bạch gia còn có những đứa con khác, bất quá ai cũng không muốn đi gặp mặt làm quen, cho nên cha mới tìm tôi." Triệu Vũ nói rất bất đắc dĩ.
Kỳ thật lúc nghe đến tên Triệu Vũ, Vương Nhất Bác liền đoán được con vợ lẽ, nên cô theo họ mẹ.
"Có phải là tôi than phiền làm cho anh không vui?" Thấy Vương Nhất Bác trầm mặc, Tiêu Vũ cười đổi đề tài, "Kỳ thật cũng không đến nổi tệ như vậy, tuy rằng ở nhà cha không được làm chủ, nhưng ông ấy rất tốt với tôi, cái bật lửa này chính là tôi cố ý mua, vì đánh lửa cho ông ấy hút thuốc."
Cô xoay xoay cái bật lửa trên tay, đột nhiên ghé sát vào Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật tôi tới tìm anh còn có một nguyên nhân khác, tôi đoán Tiêu Chiến là bị người ta hãm hại, anh phải cẩn thận Sở Chính Nam."
Lại có người nhắc nhở anh chú ý Sở Chính Nam, Vương Nhất Bác vội hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì tối hôm qua tôi có nhìn thấy Sở Chính Nam xuất hiện ở gần hiện trường giết người, ông ta lúc ấy rất kích động, cho nên tôi cũng không tới chào hỏi, sau đó ngẫm lại, cảm thấy được ông ta rất quái lạ, ông ta không nói mình từng đi qua boong tàu, còn giựt giây thuyền trưởng giam giữ Tiêu Chiến."
"Cám ơn cô đã nhắc nhở."
"Tôi đi về trước đây, chuyện này anh ngàn vạn lần đừng nói với người khác, nếu ông nội biết tôi lắm miệng, sẽ giết tôi mất." Triệu Vũ nghịch ngợm le lưỡi, cáo từ rời đi.
Lời Tiêu Vũ nói đã gợi ý cho Vương Nhất Bác, cậu trầm tư trong chốc lát, xoay người trở về phòng, tắm rửa xong, nằm xuống bên cạnh Tiêu Chiến .
Bên gối có thoang thoảng mùi thơm, là hương thơm từ Tiêu Chiến toả ra, anh hô hấp rất ổn định, làm cho Vương Nhất Bác thoáng yên tâm, xích lại gần anh một chút, chìm vào mộng đẹp.
"Chủ nhân, chủ nhân."
Tiếng gọi xa xăm, đánh úp tới theo từng đợt sóng, ở bên tai nhẹ giọng quanh quẩn, Tiêu Chiến khó chịu lắc lắc đầu, muốn tránh khỏi sự dây dưa của tiếng kêu gọi.
"Chủ nhân. . . . . ."
Thanh âm càng đến gần, Tiêu Chiến hoảng hốt nhìn thấy ánh sáng phiêu diêu dưới đáy biển tối đen, hai con rồng bạc phi nhanh cuốn lấy nhau, chuyển động theo dòng nước, giữa làn sóng màu trắng bạc hiện lên bóng sương màu đen, thân hình cao to, khuôn mặt mơ hồ, chỉ nhìn thấy một đôi mắt màu vàng.
Mắt vàng rất quen thuộc. . . . . .
Tiêu Chiến đột nhiên mở mắt ra, tiếng kêu gọi giống như còn đang quanh quẩn bên tai, sóng biển quay cuồng, liên miên không dứt, mang theo sự thân thiết đến quỷ dị.
Anh ngồi xuống, đầu có chút nặng, bên cạnh Vương Nhất Bác đang ngủ say, đẩy đẩy cậu, lại không hề có phản ứng.
Vương Nhất Bác lúc ngủ đáng yêu vô cùng, đôi môi lạp xưởng hồng hào hơi dẩu lên, một bên má sữa bị đè xuống, phồng lên, nhìn như heo sữa đang ngủ vậy. Tiêu Chiến phì cười, nháy mắt tâm trạng vui vẻ hơn. Lấy tay chọc chọc má sữa, tưởng chừng anh chọc mạnh thêm một chút sẽ có sữa phun trào. Xúc cảm mềm mại, đàn hồi làm anh mãi thích thú.
Bên ngoài truyền đến tiếng sóng biển trầm thấp, một chút một chút đánh mạnh vào trái tim Tiêu Chiến, như bị thôi miên, bị tiếng sóng kia dẫn dắt, anh tùy tiện khoác lên một cái áo, chạy ra khỏi phòng.
Nhân viên bảo vệ đang giám sát ở ngoài nhìn thấy Tiêu Chiến đi ra, lập tức vây lại, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của anh, đều ngây ngốc, Tiêu Chiến đánh tay tách một cái, thản nhiên nhìn một đám bọn họ ngã sấp xuống, mới xoay người rời đi, đi lên boong tàu.
Đã gần đến đêm khuya, gió biển thổi vù vù, những ngọn sóng mãnh liệt đập vào thân tàu, gây ra những tiếng vọng quen thuộc, anh chậm rãi đi đến mạn thuyền, tay vịn mép thuyền thăm dò ra phía ngoài.
Mặt biển bình lặng, như là không biết đến thế giới thần bí kia, có lẽ đối với đại đa số người mà nói, biển cả rất đáng sợ, nhưng anh biết đại dương còn an toàn hơn nhiều so với chiếc tàu biển này, bởi vì sâu dưới đáy biển chính là nhà của anh. . . . . .
"Tiêu Chiến!"
Đứng lặng đã lâu, phía sau vang lên tiếng gọi, là Vương Nhất Bác tìm đến đây, hỏi: "Là anh đánh ngất nhân viên bảo vệ hả, xảy ra chuyện gì?" Vừa rồi cậu vừa tỉnh lại, phát hiện Tiêu Chiến biến mất, đi ra lại thấy, nhân viên bảo vệ đều té xỉu trên mặt đất, may mà Tiêu Chiến không có việc gì.
"Bọn họ thực rắc rối." Nhìn đến trong mắt Vương Nhất Bác lộ ra vẻ lo lắng, Tiêu Chiến tâm tình tốt lên, nháy mắt mấy cái, cười nói.
Trong đôi mắt chợt loé lên sắc vàng giảo hoạt, mê hoặc Vương Nhất Bác, trực giác cảm thấy Tiêu Chiến khác với lúc bình thường, lại không biết khác ở điểm nào, vì thế tiến lên cầm tay anh, hỏi: "Có cảm thấy tốt hơn không?"
"Ừm, ngủ không được, muốn ra xem biển." Tiêu Chiến cũng nắm lấy tay Vương Nhất Bác.
Thấy anh không có việc gì, Vương Nhất Bác thả lỏng người, cùng anh nhìn xem mặt biển, bất quá nói thật ra, đêm tối làm cho mặt biển bị bao phủ bởi một màu sắc quỷ dị, thực không có gì hay để xem.
"A. . . . . ."
Trong đêm tối tĩnh lặng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai quấy nhiễu hai người đang ngắm biển, tiếng la thảm thiết đầy hoảng sợ, Vương Nhất Bác vội kéo Tiêu Chiến trở về, nửa đường gặp Trần Dục, ông ta đi cùng với nhân viên bảo vệ phụ trách tuần đêm, mọi người đuổi tới căn phòng phát ra tiếng kêu, thì gặp phải Bạch Tích đẩy cửa đi ra, tiếng kêu là truyền ra từ phòng bên cạnh ông ta, cũng chính là phòng của Triệu Vũ.
Cửa không có khóa, Trần Dục vọt vào, bật công tác đèn, liền nhìn thấy trên tường đối diện viết một chữ "Tử" thật to, chữ mới viết không bao lâu, chất lỏng màu đỏ còn đang thong thả chảy xuống dọc theo nét viết, Tiêu Vũ mặc áo ngủ lui ở một góc phát run, nhìn thấy bọn họ, ngón tay run rẩy chỉ hướng đầu giường, trên tường ở đầu giường có vết súng bắn rất rõ ràng bắt mắt.
Bạch Tích bước lên phía trước nâng con gái dậy, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Vũ rất sợ hãi, run run không ngừng, muốn nói nói lại lực bất tòng tâm, Trần Dục vội bảo nhân viên bảo vệ đi gọi bác sĩ Đỗ, lại cùng với Bạch Tích an ủi cô, hơn nữa ngày cô mới trấn định trở lại, lắp bắp nói: "Có, có người tiến vào muốn giết con. . . . . ."
Một câu đem ánh mắt mọi người đều dẫn về phía Tiêu Chiến, Trần Dục nhìn anh, lại chuyển sang nhìn Triệu Vũ, hỏi: "Cô có thấy rõ là ai không?"
"Không, không có, súng bắn trật, tôi rất sợ hãi, lúc lao xuống giường đầu va vào mặt sàn, liền ngất đi . . . . ."
"Xem ra hắn không phải là muốn giết ngươi, chỉ là cảnh cáo." Không để ý tới ánh mắt hoài nghi mọi người, Tiêu Chiến thản nhiên nói, thuận tiện ở trong lòng cười nhạo sát thủ thủ pháp quá kém, chiêu dùng chữ bằng máu cảnh cáo người khác này là phương pháp vô cùng tầm thường, vô cùng lỗi thời.
Ngụy Chính Nghĩa nghe tin liền chạy tới, khi nhìn đến vết súng bắn trên đầu giường kia, mặt lập tức trắng bệch, nhìn xem Tiêu Chiến, muốn hỏi lại không dám hỏi, đành phải chạy tới xác nhận chữ máu trước.
Yulia: đã phát hiện được gì chưa nạ?! thân thế của anh Thỏ sắp được hé lộ chưa? toy còn chưa biết:v
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro