Chương 8:
Yulia: quãi đạn, để tui kể các chị nghe, hôm nay ốm bỏ xừ, thở đâu nổi đâu, nghỉ ở nhà cả ngày, chiều lết đi mua thuốc dù sốt cao vãi ò:) tối về phải học thì tui lại chán, giờ ngồi edit fic đây, định 2c là máu lắm rồi, cuối cùng lại là 3c, truyện kịch tính quá mờ:v
-----------
Tiêu Chiến im lặng, sau một lúc lâu, từ trong túi áo lấy ra một gói thuốc lá, giống như là muốn trút bỏ thứ gì đó, đốt lửa rồi hung hăng hít một hơi, giương mắt nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của Vương Nhất Bác, anh ảm đạm cười: "Tham tiền, ghét mùi thuốc lá là cái tên Tiêu Chiến kia, không phải ta."
"Có lẽ không phải hoàn toàn là anh, nhưng không thể phủ nhận đó là một phần của con người anh, giống như em mặc dù có trí nhớ của Kiệt, nhưng không phải là Kiệt."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong đôi mắt xanh hiện lên vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh liền chuyển thành căm hận, cười lạnh nói: "Thần sát phạt, ngươi đang trốn tránh trách nhiệm về việc mình đã gây ra sao? Ngươi đã nhớ ra tất cả, như vậy, còn nhớ rõ năm đó ngươi đã đối xử với ta như thế nào không! ? Có muốn biết cảm giác khi tê nhận cắm vào ngực đau đến mức nào không? đó là sự đau đớn cho dù trải qua vạn năm cũng không thể nào quên được!"
"Em nhớ rõ!" Làm sao có thể quên? Dù Tiêu Chiến là địch hay là bạn, đều chiếm một vị trí không thể thay thế ở trong lòng cậu.
Ngôn Cương, tên tự là Mãnh Chiến, thống trị bắc hải, lấy thủy làm thần chú, lấy song long làm thần khí, lấy phía bắc làm lãnh địa, chi phối cả phương bắc. (mé, Ngôn Mãnh Chiến, só rì anh Chiến, cái tên cười ẽ vl:")))
Vị thần Bắc Hải này, có được thần lực mạnh khôn cùng, cũng là chúa tể của 'phong' và 'ôn dịch', hắn có qua lại với Địch Sí, tính khí thất thường, không chính không tà, khi cao hứng, sẽ vì dân cầu phúc; khi khó chịu thì làm gây nên cuồng phong Tây Bắc, gieo rắc ôn dịch, dân chúng không chịu nổi sự cực khổ này, cậu lúc đó liền muốn mau chóng diệt trừ cái tên tai họa này, nhưng đến khi gặp hắn, lại phát hiện vị thần Bắc Hải tính tình ngông cuồng lại là một người tuấn tú vô cùng.
Tóc đen mắt xanh, nghiêng nghiêng người như đang dựa vào thủy triều, đầy vẻ biếng nhác, nhìn không ra nửa điểm bá chủ oai hùng.
Mãnh Chiến tựa hồ cũng cảm thấy rất hứng thú với cậu, nghe nói cậu đến phương bắc diệt trừ mãnh thú, cần mình giúp đỡ, liền nhẹ nhàng đồng ý, nhưng điều kiện là cậu phải vĩnh viễn ở lại bắc hải, và cậu chấp nhận.
Mãnh thú là một con tê giác phun hỏa lửa mấy trượng, hút linh khí thiên địa, hung ác vô cùng, bọn họ hai người hợp lực, mất ba ngày ba đêm mới chém chết được quái thú, cậu chém đứt sừng tê giác, lấy sừng làm đao, thừa dịp Mãnh chưa lấy lại được sức lực, đem tê nhận đâm vào trong ngực anh. (cái lùm mé:))
Đây mới là mục đích của cậu khi đến Bắc Hải, cậu là thần Sát Phạt, phụ trách diệt trừ tất cả những thứ hung ác trên đời, bao gồm cả thần, truyền thuyết lấy máu của Mãnh Chiến hiến tế tê nhận, sẽ làm cho tê nhận có thể trảm thần giết ma, cậu cần dùng thần khí này đi diệt trừ Địch Sí, về phần lời hứa hẹn kia, cậu căn bản không để ý, bởi vì cậu là chiến thần, chỉ có nhớ rõ sứ mệnh Ngũ Đế đã giao cho mình, trừ cái đó ra bất cứ sự vật gì cậu cũng không để ở trong lòng.
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, tựa hồ nhìn thấy mặt biển bị máu nhuộm đỏ, còn có ánh mắt oán hận của Mãnh Chiến nhìn cậu khi rơi xuống biển, sóng cuộn lên dữ dội, gió phất mạnh như đao, làm rối loạn tóc và tay áo, trong chớp mắt đó, người vô tình vô tâm như cậu tự nhiên lại cảm thấy đau lòng.
Cậu cuối cùng cũng không dùng tê nhận giết chết Địch Sí, mà là cùng hắn rơi vào luân hồi, anh nghĩ Tiêu Chiến hẳn là là nhớ lại chuyện cũ, cho nên mới giúp Địch Sí. Cậu nhìn Tiêu Chiến, hy vọng có thể từ trong mắt anh nhìn thấy được sự ôn hòa lúc trước, thế nhưng chỉ nhìn thấy tàn ác cùng giết chóc.
"Có muốn biết ta lưu lạc nhân gian như thế nào không?" Hút hết điếu thuốc, Tiêu Chiến đem đầu mẩu thuốc lá quăng đi, chậm rãi nói: "Năm đó ngươi tính toán sai, tê nhận không giết chết được ta, trên đời này không có thần khí gì có thể giết được ta, bởi vì ta từ biển sinh thành, tứ hải không cạn thì ta vĩnh viễn sẽ không chết, nhưng mà nguyên thần bị tê nhận gây trọng thương, chỉ có thể lấy trạng thái nguyên anh trôi dạt ở gần bờ biển, thế sự xoay vần, vạn năm nháy mắt liền trôi qua, ngày đó không biết tại sao mà bị thủy triều đẩy tới bờ biển, vì thế gặp sư phụ ta, sau đó ở nhân gian lớn lên."
Anh nhìn Vương Nhất Bác, đột nhiên cười: "Có một số việc thật sự đúng là số mệnh, cư nhiên ta lại gặp lại ngươi, thần sát phạt."
"Em biết chuyện đó là lỗi của "Kiệt", nhưng em sẽ không giải thích." Thấy đôi mi thanh tú của Tiêu Chiến giương lên, Vương Nhất Bác lại nói: "Như lúc nãy em đã nói, tuy rằng em có trí nhớ của "Kiệt", nhưng cũng không phải "Kiệt", bởi vì nếu lúc ấy người đó là em, em tuyệt đối sẽ không làm như vậy!" (nếu tui là anh Chiến, chỉ cảm thấy tất cả là bao biện)
Tiêu Chiến khẽ hạ mi mắt, lông mi mềm mượt ở mí mắt giống như mang màu xám nhàn nhạt, anh im lặng trong chốc lát, rồi mới nói: "Quên đi, cho đến giờ thì ta cũng không muốn truy xét cái gì nữa, hiện tại, ta chỉ là một người khán giả, ở đây xem kịch mà thôi."
"Xem kịch?"
"Đúng vậy, ta cũng không phải kẻ nhỏ mọn một chút việc nhỏ mà ghi hận đến vạn năm, ngươi cho rằng vụ tai nạn vừa rồi là ta trả thù ngươi sao? Hoàn toàn ngược lại, ta là tạo ra cơ hội cho ngươi. Hôm nay là đông chí, đêm nay là đêm dài nhất đen tối nhất trong năm, đến lúc đó linh lực của Địch Sí sẽ đạt tới đỉnh điểm, nơi này lại là trên biển, mạng ngươi mệnh hỏa, thủy là khắc tinh của ngươi, hơn nữa công lực lại còn không đủ, thiên thời địa lợi nhân hoà, ngươi đều không chiếm được thứ gì, nếu không thoát ly khỏi trói buộc của cơ thể phàm nhân, khôi phục linh lực, ngươi làm sao mà đấu lại Địch Sí?"
"Anh. . . . . . đang giúp em?" Nếu thật là muốn giúp cậu, thì sao biết thủy là khắc tinh của cậu mà còn cố ý dẫn cậu tới đây?
Tiêu Chiến không kiên nhẫn, cười lạnh nói: "Sau khi toàn tâm tương trợ ngược lại còn bị phản bội ngươi cho rằng ta còn có thể giúp ngươi sao!? Ta không có giúp cho bên nào hết, ta chỉ là khán giả mà thôi, các ngươi thần ma ai thắng ai thua, căn bản không liên quan đến ta."
Anh xoay người định đi, Vương Nhất Bác vội vươn tay giữ chặt, "Đừng như vậy, anh có thể bởi vì sai lầm năm đó của em mà bỏ mặc cho em sống chết thế nào cũng được, nhưng anh cũng nên biết dã tâm của Địch Sí, hắn muốn thống trị thế gian, đừng đem ân oán của chúng ta đổ lên cho trần thế, nhân gian không thể hủy ở trong tay Dạ ma được, nếu cả thế giới đều lâm vào hắc ám, thì không biết sẽ thê thảm đến cỡ nào."
Tiêu Chiến hất tay cậu ra, thản nhiên nói: "Hơn mấy ngàn năm, những gì bị hủy hại ở trong tay nhân loại còn ít hay sao? Cho dù tất cả đều bị hủy thì đã thế nào?"
"Tiêu Chiến!"
"Đừng quên, ta là thần Bắc Hải, không phải là chiến thần bảo vệ nhân thế! Phàm nhân sinh tử phúc họa không liên quan đến ta, ngươi còn thời gian ở đây thuyết phục ta thì chẳng thà nghĩ xem nên làm sao để đánh bại Địch Sí đi, đã là giờ Tuất, thời gian ngươi có được không nhiều lắm đâu."
Vương Nhất Bác còn muốn nói nữa, nhưng bốn phía đột nhiên tối om, ánh sáng theo sự biến mất của Tiêu Chiến mà tản ra, cậu chỉ cảm thấy trên tay trống không, âm phong lạnh như băng, xung quanh tối như mực, khói đen tràn ngập cả không gian, âm khí so với vừa rồi còn nặng hơn.
Cậu biết Tiêu Chiến nói không sai, đêm đông chí khi tý sửu giao thoa là thời khắc âm khí nặng nhất, chỉ bằng sức mạnh của một mình cậu, căn bản không thể chống lại Địch Sí, nếu có Xích Viêm và Nhan Khai thì. . . . . .
Vương Nhất Bác không quen lắm với Xích Viêm, không thể trong nháy mắt mà tính ra được hành tung của hắn, liền im lặng mặc niệm tìm kiếm linh khí của Nhan Khai, rất nhanh liền cảm nhận được một chút khí tức thuộc về Nhan Khai loáng thoáng truyền đến.
Vương Nhất Bác theo ý niệm đi xuyên qua bóng đêm, yêu quái liên tiếp vây tới hòng ngăn cản cậu đi về phía trước, âm khí càng nặng khí tức thuộc về Nhan Khai liền càng trở nên mãnh liệt, rất nhanh Vương Nhất Bác đi đến một chỗ rỗng rãi trống trải, nhìn thấy Nhan Khai bị treo cao ở giữa không trung, toàn thân bị luồng sáng xanh xám tầng tầng bao quanh trói buộc, luồng sáng xanh xám đó thỉnh thoảng lại bó chặt lấy cơ thể hắn, mỗi lần bị thắt chặt Nhan Khai liền phát ra tiếng gào thét dữ dội, tóc bạc tản ra bốn phía, trên trán vết sẹo như nổi hẳn lên, toát ra sự tàn ác âm u lạnh lẽo.
"Nhan Khai!" Linh thể bay tới trước mặt Nhan Khai, Vương Nhất Bác hoảng hốt kêu lên.
Cậu cuối cùng vẫn không có thể xem mình và vị thần vô tâm vô tình thời viễn cổ kia làm một, thói quen kêu tên Nhan Khai.
"Chủ nhân! Chủ nhân!"
Nhan Khai nâng lên mi mắt nhìn cậu, ánh mắt vì cừu hận mà ánh lên sắc đỏ giống như là cuồng thú, hắn há mồm thở hổn hển, cố sức giãy dụa phong ấn đang trói buộc mình, đáng tiếc Địch Sí bỏ thêm một phần khống chế vào trên phong ấn, làm hắn không thể giãy thoát.
"Chủ nhân, xin hãy ban cho ta sức mạnh!"
Nghe thấy Nhan Khai thống khổ rên rỉ, Vương Nhất Bác xông lên muốn cắt đứt luồng sáng trói buộc kia, lại nghe từ trong không gian truyền đến một tiếng rít gào tàn nhẫn, một cơn lốc đột nhiên cuốn tới, một con thú lớn gầm rú xông lên, con thú đó mặt giống như âm quỷ, thân giống hổ lông lại giống như chó, là ác thú toạ kỵ của Địch Sí, phía sau nó còn có vô số du hồn âm mị đuổi theo, nhất thời tiếng gào rống không dứt vang vọng khắp nơi.
Vương Nhất Bác vội lắc mình né qua sự công kích của ác thú, lập tức bay lên không lấy tê nhận ra quét ngang, ác thú biết lợi hại, ngừng chân không tiến lên, chỉ rống giận ở giữa không trung, dưới thân đột nhiên toát ra hàng vạn hàng nghìn ánh lửa, là liệt hỏa hừng hực đến từ địa ngục, những du hồn khác nhận được tiếng gào rống khích lệ của ác thú, đều phóng về phía Vương Nhất Bác, khí thế hung ác, Vương Nhất Bác bị bọn họ cuốn lấy, dù cho thần khí có đáng sợ thế nào nhưng thần lực đã bị phong ấn vạn năm thì không thể nào có được khí phách như năm đó, trong lúc nhất thời không thể thoát thân.
Không thể tương trợ, Nhan Khai phá ra tiếng thét rống giận, thân hình dưới sự thói buộc của phong ấn càng thêm nhạt dần, vết sẹo trên trán kia càng thêm sâu đậm, con thú kia thấy thuận lợi liền thét lớn xông lên, nửa đường lại bị một đoàn lửa đỏ ngăn chặn, Xích Viêm nhảy vào cuộc chiến, nói: "Vương công cẩn thận!"
Xích Viêm đột nhiên xuất hiện làm cho Vương Nhất Bác phấn chấn lên, thấy quần áo hắn loang lổ vết máu, dường như là vừa mới trải qua một hồi chinh chiến đẫm máu, vội hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì. Đã lâu rồi không đánh nhau, lần này đánh một trận thật là sảng khoái."
Kỳ thật mọi việc không phải là thoải mái như Xích Viêm nói, Địch Sí bày ra kết giới ở trong này, ngục hỏa âm liệt, yêu quái hoành hành, cho dù hắn có vạn năm đạo hạnh, cũng chịu không nổi, cũng may Địch Sí vì bắt giữ hắn, muốn khống chế thần lực của hắn để sử dụng, cho nên mới không xuống tay hạ sát, nếu không hắn cũng không thể chống đỡ được đến bây giờ.
Thừa dịp Xích Viêm ngăn cản mãnh thú, Vương Nhất Bác nhảy đến trước người Nhan Khai, tê nhận vung lên, phong ấn trói buộc hắn trong nháy mắt bị chặt đứt, thoát ly khỏi trói buộc, Nhan Khai phát ra một tiếng thét dài, trong lồng ngực linh khí phun ra, âm hồn quay chung quanh hai bên bị tiếng thét của hắn làm cho chấn động, kêu sợ hãi chạy trốn ra xa.
"Ngươi có biết hồn phách Duệ Đình ở đâu hay không?" Lo lắng cho an nguy của em trai, Vương Nhất Bác vội hỏi.
"Ở trong cơ thể ta." Nhan Khai do dự một chút, nói.
Linh lực của Nhan Khai dựa vào Vương Nhất Bác, trước khi thần lực của Vương Nhất Bác chưa khôi phục, linh lực của Nhan Khai rất hữu hạn, căn bản không thể chống lại với kẻ đứng đầu hắc ám như Địch Sí. Ngày đó hắn vì bảo hộ Vương Duệ Đình nên dễ dàng bị Địch Sí khống chế, lúc ấy bản thân Vương Duệ Đình đã bị trọng thương, hồn phách tạm thời thoát ly thân thể, hắn sợ Địch Sí làm hại Vương Duệ Đình, dưới tình thế cấp bách nên liền đưa hồn phách cậu ta thu vào người mình. Hắn vốn chính là linh thể do nhiều âm hồn nhập lại mà thành, thu hồn với hắn mà nói là rất đơn giản, sau đó hắn bị Địch Sí nhốt lại ở đây.
"Cám ơn." Nghe nói em trai không sao, Vương Nhất Bác an tâm.
Nghe thấy tiếng cảm ơn, Nhan Khai kinh ngạc liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, trí nhớ của hắn cũng đã khôi phục, đương nhiên nhớ ra thân phận thần sát phạt của Vương Nhất Bác, là một vị thần thiên địa tinh quái đều sùng kính chưa bao giờ cảm ơn người khác.
"Ta là Vương Nhất Bác!" Nhìn ra tâm tư của Nhan Khai, Vương Nhất Bác nói.
Mặc kệ kiếp trước có huy hoàng thế nào đi nữa, cậu chỉ biết là kiếp này cậu chỉ là một người trần bình thường, trời xanh giao thần lực cho cậu có lẽ chính là vì chờ đợi giờ khắc này, để tránh nhân gian sinh linh đồ thán một lần nữa phải đánh cho Địch Sí quay trở về địa giới hắc ám.
Nhan Khai không nhiều lời nữa, chỉ nói: "Có điều nếu hồn phách cứ ở trong cơ thể của ta thì sẽ bị linh thể của ta hấp thu, ta phải mau chóng chạy trở về, nếu không Vương Duệ Đình sẽ không thể hoàn hồn."
Vương Nhất Bác lo lắng, vội hỏi: "Còn có thể chống đỡ được đến bao lâu?"
"Không thể vượt quá giờ sửu tối nay. Giờ tý Đông chí âm khí nặng nhất, ta sợ đến lúc đó khống chế không được âm lực của bản thân."
Âm hồn càng hợp càng nhiều, Vương Nhất Bác vài lần làm chỉ quyết phá giới đều bị phá tan, ba người bị nhốt vào giữa, mắt thấy ác thú vô cùng ngoan lệ, Xích Viêm liên tiếp bị đánh lui, Vương Nhất Bác bắt đầu do dự.
Nơi này là địa giới của Địch Sí, hắn mở ra cánh cửa địa ngục, âm khí quá nặng, ngăn chặn linh lực của ba người, ở đây bọn họ không thể đánh bại hắn, trừ phi. . . . . .
Vương Nhất Bác nhìn Nhan Khai, chợt nghe một trận tiếng cười tàn nhẫn từ bốn phương tám hướng truyền đến.
"Kiệt, ngươi ngay cả tọa kỵ của ta cũng đánh không lại thì đừng có nghĩ sẽ đấu nổi với ta, ta sẽ đem bọn ngươi phong ấn tại nơi khôn cùng của hắc ám, cho ngươi nếm thử chút tư vị vĩnh viễn ở trong bóng tối là như thế nào."
Âm thanh vang như tiếng chuông, phần lớn yêu quái bị chấn động sợ hãi thoát đi, Vương Nhất Bác nhìn quanh bốn phía, hoảng hốt nhìn thấy Tiêu Chiến ẩn ở một nơi bí mật gần đó, cùng tồn tại với Địch Sí, cậu hô: "Tiêu Chiến, anh thật muốn giúp kẻ xấu làm điều ác sao? Anh đã quên kiếp này thân phận của cậu là gì rồi sao?"
"Thiên sư." Cậu tựa hồ như nghe được Tiêu Chiến nói như vậy, giọng nói bình thản lạnh lẽo, không hề mang vẻ linh hoạt như bình thường.
Vương Nhất Bác ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy mình có lẽ nên từ bỏ hi vọng đối với Tiêu Chiến, anh đã không còn là người cậu luôn chờ đợi nữa, anh chỉ còn là vị hải thần lãnh tình đạm mạc vạn năm trước mà thôi.
Gió lạnh đột nhiên thổi tới, ác thú phóng nhào về phía Vương Nhất Bác, phẫn nộ trào lên, linh khí giống như ở trong nháy mắt phá tan tất cả phòng tuyến, Vương Nhất Bác giơ tê nhận lên, ở giữa không gian xẹt qua một luồng ánh sáng chói loá, hung hăng đâm vào đỉnh đầu ác thú.
Quái thú phát ra tiếng rú rung trời, khuỵ gối ngã rầm xuống đất, ác thú bị đâm chết Vương Nhất Bác mới vừa nhẹ nhàng thở ra thì chợt thấy ánh sáng loé lên, là ánh sáng từ pháp khí đang phóng tới của Địch Sí, cậu vội xoay người tránh đi, Xích Viêm lại tránh né không kịp, bị âm khí đánh thật mạnh vào ngực.
"Đúng là đồ không biết điều!" Thấy Xích Viêm bị pháp khí của mình đánh trúng, chỉ sợ trọng thương khó khỏi, nghĩ đến thần thú hiếm có có thể trợ giúp mình đề cao linh lực sẽ chết, Địch Sí liền hung tợn mắng.
Vương Nhất Bác vội chạy tới trước người Xích Viêm, thấy hắn té trên mặt đất thân ảnh càng ngày càng nhạt đi, ngực máu tươi tung toé, hiển nhiên là không có phương pháp nào để cứu chữa.
"Xin lỗi, là lỗi của ta!" Cầm lấy tay Xích Viêm, Vương Nhất Bác hối hận không thôi, nếu cậu sớm quyết định nắm lấy thời cơ cởi bỏ phong ấn cho Nhan Khai thì Xích Viêm sẽ không bị trọng thương, sau này cậu biết đối mặt với Hoắc Ly như thế nào đây.
"Ta không sao."
Xích Viêm ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười Vương Nhất Bác, bàn tay dựa vào lòng bàn tay của cậu, Vương Nhất Bác cảm xúc dâng lên, nghe hắn dùng tâm ngữ nói với mình: 『 ngài đã quên ta từng nói qua từng tộc nhân của tộc hỏa hồ chúng ta đều có thần lực đặc thù riêng sao? Tiểu hồ là thần thủ hộ, còn linh lực của ta chính là có thể sống lại vô hạn, đừng lo lắng, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. . . . . . 』
Đang nói thì ngắt đứt, Xích Viêm gục đầu xuống, thân hình hóa thành bộ dáng hỏa hồ, cuối cùng biến thành trong suốt, một làn linh khí màu đỏ vờn quanh không trung, rồi dần tiêu tán.
Vương Nhất Bác nâng bàn tay lên, máu tươi đỏ sẫm trong lòng bàn tay đập vào mắt, cậu không biết lời Xích Viêm nói lúc nãy là thật hay chỉ là để an ủi mình, cậu chỉ biết là Địch Sí tùy hứng làm bậy, giết hại linh vật thiên địa, không thể tha thứ!
Đứng lên, lòng bàn tay khép lại, ngón tay gấp khúc đối ngược nhau, chỉ thẳng lên trời, lạnh giọng quát: "Ngũ Đế sắc mệnh, thống nhiếp vạn linh, thiên địa tứ phương lục hợp, theo ngô hành lệnh, thực lôi phong ấn, vi ngô sở giải, phá!"
Hai ngón tay giơ lên, ngọn lửa từ đầu ngón tay bắn ra, ngón tay chỉ thẳng vào trên trán Nhan Khai, lửa cháy hiện lên, vết sẹo trên trán Nhan Khai hóa thành khói nhẹ tiêu tán.
Vết sẹo kia là năm đó khi cậu thu phục quỷ ảnh bỏ thêm phong ấn vào trên người hắn, Nhan Khai là tập hợp của vô số oan hồn làm thành một thể, mang theo oán niệm khôn cùng, phong ấn kia không những trấn trụ được oán niệm của hắn mà còn dẫn đường cho hắn đi về phía chính nghĩa, phong ấn hơn vạn năm, một khi giải ấn, oán niệm trong lòng hắn sẽ phát ra, giống như cái tên trước đây của hắn chân chính hóa thành lịch quỷ oan hồn, mà với năng lực hiện tại của mình cũng không chắc là có thể trấn trụ hắn, đây cũng là nguyên nhân mà lúc nãy Vương Nhất Bác do dự, nhưng bây giờ tình huống đã như vậy cậu cũng không còn lựa chọn nào khác.
"Quỷ ảnh, nhớ kỹ lấy ý niệm thiện lượng tồn tại trong lòng ngươi, là thiện hay ác, chỉ tại một ý niệm!" Cậu lẩm bẩm nói.
Phong ấn vạn năm mất đi, Nhan Khai phát ra một tiếng gào rống, bay lên không, hào quang màu bạc hiện ra, quần áo trở về màu đen vốn có, sợi tóc bị âm khí tàn ác trong cơ thể truyền ra làm cho tung bay, yêu quái bốn phía không chịu nổi âm khí mãnh liệt này, hoảng loạn chạy trốn.
Kết giới của Địch Sí có thể khống chế cương khí của đạo giả nhưng lại vô dụng đối với Nhan Khai, càng âm u hắc ám càng hấp dẫn khí phách trong cơ thể hắn, phong ấn mang đi sự kìm hãm của thiện ý còn sót lại trong đáy lòng hắn, chỉ cảm thấy hơn vạn năm, chưa bao giờ sảng khoái như thế, âm khí ở quanh thân kích động, dấy lên lệ khí oán niệm, mắt lộ ra hung quang, thầm nghĩ hủy diệt hết thảy những gì trước mắt.
Không gian xung quanh bắt đầu kịch liệt dao động, kết giới âm ngục của Địch Sí do tác động từ oán khí của Nhan Khai bắt đầu muốn sụp đổ, Vương Nhất Bác theo đó làm ra chỉ quyết lục hợp, bay lên không tay vung ra, luồng sáng theo ngón tay cậu bay múa, ở không trung khắc ra một vết cắt rộng lớn, bốn phía chấn động dữ dội hơn, rốt cục sau một hồi nổ vang trời thì sụp đổ .
Trước mắt bầu trời đêm đầy sao loé lên, hình như có ánh sáng chợt hiện, nhưng lập tức liền bị hắc ám khôn cùng che dấu đi, hoá ra Địch Sí thấy bọn họ thoát vây, Nhan Khai lại dũng mãnh như thế nên không dám khinh địch, đem pháp khí ra, mặc kính che khuất trời đất, âm thế bao trùm, tứ phía gió nổi cuồn cuộn, làm cho thuỷ triều dâng lên, đập vào bờ làm đinh tai nhức óc.
Vương Nhất Bác đứng lơ lững trên biển, mắt lạnh nhìn Nhan Khai ở không trung múa may lợi khí, đem đám yêu ma quỷ quái đến từ địa ngục kia đánh cho chạy trốn khắp nơi, màn che của âm khí rất nhanh đã bị xả tan, nhưng không trung vẫn tối sầm như cũ, từ phương xa ẩn ẩn có tia chớp xẹt qua, chiếu sáng đống âm hồn du đãng đầy ngật trời nhưng lập tức lại bị hắc ám bao phủ.
"Chiến thần, lấy pháp khí của ngươi ra đi!" Địch Sí đứng giữa không trung, cao giọng quát.
Âm khí bá lệ của Nhan Khai ngay cả Địch Sí cũng kiêng kị vài phần, vội sai khiến đám yêu quái cuốn lấy Nhan Khai, nghĩ đến đây là địa giới của Tiêu Chiến, lại sắp đến canh giờ âm khí đại thịnh, bất giác tinh thần phấn chấn lên, múa may pháp khí khiêu chiến, Tiêu Chiến vẫn đứng ở xa xa, thờ ơ lạnh nhạt.
Vương Nhất Bác mắt khẽ nheo lại, ánh mắt đảo qua Tiêu Chiến, thấy mi mắt anh hơi sập xuống, nhìn không ra được cảm xúc, không khỏi thở dài, không hề nói nhiều, tay giơ lên không vẽ bùa chú, luồng sáng bay lên, sau lưng dấn ấn lục hợp dưới sự dẫn dắt của linh lực nhanh chóng lóe ra ánh sáng, chiếu rọi lục vị bát phương, thần khí Hổ hình thuộc về cậu theo đó vọt lên giữa không trung, phong hỏa hừng hực hợp thành hình dạng con hổ, gào thét chạy về phía Địch Sí.
"Tới thật đúng lúc!"
Địch Sí phát ra tiếng rống, pháp khí đang giơ cao sáng lên, tản ra những luồng bóng đen âm trầm, ở giữa là hàng vạn hàng nghìn lệ hồn bị phong ấn, cuốn lấy liệt hổ (ngọn lửa hình hổ) thần khí, hai thân ảnh tranh đấu cuốn nhập vào trong bóng đêm, triền đấu qua vô số hiệp, dưới thân tiếng thủy triều ầm ầm ngập trời, giữa không trung sấm sét cùng nháy lên, tà ác và chính nghĩa cuốn vào cùng một chỗ, lao nhanh khắp cả hải giới, chấn động lòng người.
Nhưng tất cả hết thảy đều không có lan đến gần Tiêu Chiến, anh chính là đứng ở phương xa hờ hững quan sát, anh đã nói qua, trong cuộc chiến này cậu chỉ là một khán giả mà thôi, chính là bàn tay đang nắm chặt không tự chủ được mà run rẩy.
Là căng thẳng sao? Cậu nghĩ có lẽ đúng vậy, bởi vì cuộc chiến lay động thiên địa này vừa kích thích vừa khốc liệt, tụ tập sự tàn ác của ma còn có ngạo khí của thần, làm cho anh không thể hoàn toàn thoát ra khỏi sức hút của nó, đập dồn dập, là hưng phấn, nhưng càng nhiều chính là lo lắng.
Nhìn xa xa phía trước, tiếng va chạm giảm dần, cử động của Vương Nhất Bác càng lúc càng chậm, hổ thần cong người phát ra tiếng thét điên cuồng, ra sức đánh bay bóng đen của mặc kính, nhưng ám khí vẫn tích tụ càng lúc càng nhiều, từng luồng khói đen biến hóa quỷ dị thành từng sợi từng sợi, từ bốn phương tám hướng vây đến quanh Vương Nhất Bác, âm khí quá nặng, làm cậu không thể sử dụng toàn lực công kích, nếu không phải Địch Sí kiêng dè tê nhận trong tay cậu nên không dám tới gần không thì chỉ sợ là đã sớm áp sát lại rồi.
Thừa dịp Địch Sí bị hổ thần ngăn chặn, Vương Nhất Bác thở dốc lấy sức, lại nhìn Nhan Khai, sau khi hắn hấp thu vô số âm hồn lệ khí càng lộ rõ, đôi mắt như ngọn lửa, thiêu đốt vô số oán niệm, cậu biết nếu mình không nhanh chóng ngăn cản, Nhan Khai sớm hay muộn sẽ bị âm khí của Địch Sí dẫn dắt, trở thành đồng loại của 'hắn', đến lúc đó, không ai có thể ngăn cản Địch Sí làm việc ác.
Nhìn xem trời đất càng lúc càng tối tăm, Vương Nhất Bác cắn răng tay vung lên không trung bắn ra lục hợp cương hỏa, ngăn cản sự tiến công của Địch Sí, linh thể nhanh chóng di chuyển ở trên mặt biển, đảo mắt liền bay ra khỏi vùng giao chiến, đi vào một khu vực yên tĩnh, cúi xuống nhìn mặt nước, trên biển là vô số đảo nhỏ liên tiếp mơ hồ giống như vùng xung quanh khu vực đảo Kim Ngân mà cậu từng đi qua.
Vương Nhất Bác thần trí như bừng tỉnh, nhớ lại tình cảnh năm đó anh và Địch Sí quyết chiến ở đây, đảo nhỏ hình tròn vì anh sử dụng lục hợp thần lực mà bị phân tán thành nhiều đảo nhỏ, hóa ra bất kể thần hay là người, đều không thể thoát khỏi sự khống chế của luân hồi, trải qua vạn năm, đến cuối cùng lại trở về nguyên điểm.
"Hóa ra chúng ta đều là những kẻ không có đường về." Cậu bỗng nhiên nở nụ cười, trong lòng mặc niệm: "Nay nếu có thể đồng quy vu tận giết chết dạ ma thì dù chết cũng không hối hận! Ngũ Đế, nếu ta chết, xin hãy thu hồi lại thần lực đã giao cho ta."
Hai bàn tay đan vào nhau, trong miệng thầm đọc thần chú, ánh sáng của lục hợp ở sau lưng uốn lượn chạy theo hoa văn, rồi sau đó bay vút lên nhập vào khoảng không, cương khí ở giữa không trung hợp thành một chiếc lưới phủ ngập trời, lấy 'lôi' 'phong' 'thuỷ' 'hỏa' 'sơn' 'trạch' bát phương quẻ vị đem trời biển nhập lại với nhau, làm ra lục hợp kết giới.
Đây là thuật kết giới mà chỉ có cậu mới có thể làm thành, năm đó Ngũ Đế đem lệnh bài của lục hợp giao cho cậu rồi đến thần lực điểu khiển lục hợp, sau đó lệnh bài đi theo cậu luân hồi thế gian, qua nhiều lần di chuyển thì tới tay Tiêu Chiến, nhưng bị Tiêu Chiến coi là miếng đồng vứt đi, cho đến cậu lại chạm đến lục hợp lệnh bài, mới thu hồi lại toàn bộ thần lực vốn có của nó.
Bày ra kết giới, trong lòng gọi tên Nhan Khai, qua thật lâu, mới thấy trước mắt có thân ảnh hiện lên, Nhan Khai hiện thân ở ngay phía trước, hắn không thể tiến vào kết giới mà Vương Nhất Bác thiết lập, chỉ có thể lơ lững ở bên ngoài , lệ khí tỏa ra bốn phía.
"Quỷ ảnh, tiến vào!"
Âm khí không thể xuyên thấu vào cương khí của lục hợp kết giới, chỉ có chủ nhân thiết giới chấp thuận mới có thể tiến vào, Vương Nhất Bác chờ Nhan Khai tiến vào trong kết giới thì liền lập tức vung tay, tia sáng bắn trúng ngay giữa trán hắn, hắn đau đớn gào thét, té ngã trên mặt đất, thân hình sau một hồi run rẩy thì khôi phục trầm tĩnh, đến khi ngẩng đầu lên, trong mắt lệ khí đỏ đậm đã tiêu tán, hóa thành đôi mắt đen như mực.
Một lần nữa phong ấn lại Nhan Khai, Vương Nhất Bác thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi cậu làm lục hợp kết giới đã dùng hết khí lực, đối với việc phong ấn Nhan Khai cũng không dám nắm chắc, may là chút ý niệm thiện lương trong tâm của Nhan Khai nổi lên tác dụng, nghe theo sự khống chế của cậu.
"Chủ nhân, xin hãy cởi bỏ phong ấn cho ta, để ta dẫn dạ ma xuống địa ngục." Nhan Khai nửa quỳ trước mặt Vương Nhất Bác, kính cẩn nói.
Vương Nhất Bác lắc đầu, "Nơi này đã có ta, ngươi quay về bệnh viện giúp Duệ Đình hoàn hồn đi."
Vừa rồi bấm tay tính qua, đã là giờ hợi, qua giờ hợi là sẽ đến giờ tý, sau giờ tý em trai sẽ không thể hoàn hồn được nữa, trận chiến này, cậu không có hi vọng xa vời là có thể chiến thắng trở về, cho nên, em trai nhất định phải sống sót, nếu không ông nội nhất định không chịu nổi sự đã kích khi cả hai đứa cháu của mình đều mất đi.
Nhan Khai không nói thêm nhiều, xoay người muốn đi, Vương Nhất Bác lại gọi hắn, "Quỷ ảnh, từ thời khắc này trở đi, ngươi tự do, ta không còn là chủ nhân của ngươi, sau khi cứu Duệ Đình, ngươi có thể tuỳ ý đi bất cứ đâu ngươi muốn."
Nhan Khai im lặng một chút, quay đầu lại nói: "Xem ra ngài cũng chưa hoàn toàn khôi phục toàn bộ trí nhớ. Căn cứ theo khế ước, trừ phi ngài thực sự tử vong, nếu không ta vĩnh viễn không có quyền tự do. Có điều. . . . . ." Hắn nói tiếp: "Ngài vẫn là người ta kính trọng nhất, ta thà rằng vứt bỏ tự do, cũng tình nguyện đi theo bên cạnh ngài, cho nên, xin ngài đừng dễ dàng từ bỏ!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro