chương 10:
A. . . . . .
Hình ảnh Trần Tuyết Nhi ngã xuống lầu không ngừng quanh quẩn ở trước mắt, tim Vương Nhất Bác đập mạnh, mở choàng mắt.
"Anh tỉnh rồi?"
Vương Duệ Đình từ bên cạnh sáp lại gần, cười hì hì nói: "Ngủ lâu như vậy, anh cuối cùng đã tỉnh."
Vương Nhất Bác nhìn xung quanh, đây không phải nhà riêng của cậu, mà là nhà của ông nội, là căn phòng trước kia cậu từng ở.
Thân thể có phần mệt mỏi, cũng rất đau nhức, cậu xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê.
Cậu nhớ rõ lúc ấy mình bị Trần Tuyết Nhi lôi kéo ngã từ tầng hai mươi ba xuống, tại sao sau khi tỉnh lại, lại có thể hoàn toàn không bị tổn hại gì nằm ở trên giường?
"Anh sao lại ở đây?"
"Trời ạ, anh cũng không nhớ rõ ? Nhưng mà cái loại chuyện thế này thì không nhớ sẽ tốt hơn, thật kinh khủng."
"Đến tột cùng sao lại thế này?"
Vương Duệ Đình nhức đầu.
"Nói ra thì rất dài, thang máy trong tòa cao ốc thật sự là cổ quái, khi Kiều Dương dùng xảy ra trục trặc, kết quả không quá vài ngày đã chết, lần này lại là Lý Thuận Trường, em nghĩ cái thang máy ăn thịt người kia sau này không dừng nữa thì hơn đấy."
Cậu ta nói dong nói dài nửa ngày, mới nói rõ ràng tổng thể sự tình đã diễn ra.
Nguyên lai sau khi Vương Duệ Đình nói chuyện điện thoại với Vương Nhất Bác, liền đến công ty, ai ngờ xe đi được nửa đường, phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, tắc xe nghiêm trọng, chờ khi cậu tới công ty đã là nửa đêm. Cậu (này là VDĐ) muốn dùng thẻ từ để vào đại sảnh, nhưng không có cách nào để mở được cửa, lúc đầu còn tưởng là thiết bị bảo vệ hỏng hóc gì đó, liền gọi điện thoại cho phòng bảo vệ, ai ngờ lại không có ai nghe.
Lúc này Vương Duệ Đình mới nhận thấy được tính nghiêm trọng của sự việc, đang định tiếp tục gọi điện thoại cho bảo vệ công ty, thì nhìn thấy Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác từ một bên tòa cao ốc đi tới, nói cho cậu chuyện Lý Thuận Trường tham ô công khoản bị bọn họ phát hiện, muốn giết bọn họ diệt khẩu, kết quả thất bại nên định đào thoát, nhưng lúc vào thang máy thì thang máy lại bị hỏng rơi từ độ cao tầng hai mươi ba xuống mà chết.
Vương Duệ Đình sau khi nghe xong, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, tiếp theo lại đưa Vương Nhất Bác quay về Vương trạch, xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu không dám tiếp tục giấu diếm nữa, sáng nay đem đầu đuôi mọi chuyện báo cáo lại với ông nội, sau đó lại trở lại công ty giải quyết công việc, chờ đến khi làm xong, đã gần đến giữa trưa .
Hiện trường đã được xử lý, trừ bỏ cái thang máy bị hỏng hóc kia, những thang máy khác đều vận hành bình thường, Chỉ có tầng cao nhất bởi vì là hiện trường Trần Tuyết Nhi bị giết, nên tạm thời bị phong tỏa.
Sau khi nghe xong, Vương Nhất Bác trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Em nói bọn anh là đi ra từ một bên cao ốc?"
Cậu thừa nhận lúc ấy sự việc xảy ra đột ngột, trí nhớ của cậu có chút hỗn loạn, nhưng có một điểm có thể khẳng định, nếu Tiêu Chiến trong tình huống nguy cấp ấy đúng lúc giữ kịp cậu, vậy bọn họ hẳn là phải ở tầng cao nhất, chứ không phải ở dưới lầu, cho dù ở dưới lầu, cũng phải là ở bên trong tòa nhà, không phải ở bên ngoài, trừ phi bọn họ cũng bị rớt xuống dưới lầu. Nhưng mà nếu đúng là như vậy, cậu bây giờ còn có thể hoàn hảo không bị gì nằm ở nơi này sao?
"Đúng vậy, là từ một bên cao ốc, với lại Tiêu Chiến còn ôm anh nữa."
Vương Duệ Đình cười rất mờ ám, "Anh hai, em còn chưa bao giờ thấy anh ngất xỉu, có phải bên cạnh có người để dựa vào, con người ta sẽ trở nên yếu ớt không?"
Vương Nhất Bác mặt đen lại.
Cho dù đầu bị thương, nhưng một người đàn ông trưởng thành bị dọa ngất xỉu dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì, cậu có chút không được tự nhiên, liền đổi đề tài.
"Vậy Kiều Linh và Trần Băng Nhi đâu?"
"Kiều Linh không có việc gì, chỉ là quá hoảng sợ, em đã an bài người đưa cô ấy đi bệnh viện, Trần Băng Nhi? Anh nói là Trần Tuyết Nhi hả, nói ra thì cô gái đó đúng là đáng thương, bị Lý Thuận Trường và Kiều Dương lợi dụng để tham ô của công, sau lại bị giết người diệt khẩu. Lý Thuận Trường bình thường thoạt nhìn nho nhã lễ độ, không ngờ lại là biến thái điên cuồng, sau khi giết người còn đóng đinh đồng lên thi thể, ngã chết cũng là báo ứng. . . . . ."
"Anh hỏi Trần Băng Nhi, là chị gái của Trần Tuyết Nhi, lúc ấy cô ấy đã ở bên trong cao ốc."
Vương Duệ Đình vươn tay sờ trán Vương Nhất Bác.
"Không có a, lúc em đến cũng chỉ nhìn thấy thi thể Trần Tuyết Nhi, còn có Kiều Linh và tên bảo vệ. Anh nhất định là lbị thương ở đầu, mới có thể mơ hồ thế này, lát nữa chắc phải đi chụp não mới được, hi vọng không lưu lại di chứng gì. Đây, uống cái này."
Cậu đem một chén chén thuốc trên bàn đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhìn bát nưới cổ quái đó.
"Là cái gì?"
"Dùng để trấn kinh, Tiêu Chiến cố ý dặn dò em nói chờ sau khi anh tỉnh lại, nhất định phải cho anh uống, cậu ấy nói anh gần đây thời vận kém, lại bị âm khí của lệ quỷ bám vào, uống nó, vừa có thể trấn kinh, vừa tránh được sau này lại nhìn đến những thứ không sạch sẽ gì đó."
Cái tên thần côn này, không chỉ có đem những lời cảnh cáo của hắn quên hết không còn một mảnh, còn trắng trợn tuyên truyền với em trai cậu, lập tức đuổi việc anh ta cho rồi.
Vương Nhất Bác phẫn nộ nhìn Vương Duệ Đình liếc mắt một cái, "Anh hiện tại đã thấy một cái rất không sạch sẽ."
Vương Duệ Đình sợ tới mức lập tức nhìn quanh, "Ở đâu? Ở đâu?"
"Ngay trước mặt anh, em tối hôm qua tắm rửa phải không? Cả người bẩn như vậy."
Vương Duệ Đình thở phào.
"Anh bây giờ còn có tâm tình đùa giỡn, anh ngủ ngon lành không có việc gì, em vì mọi người bôn ba cả đêm, còn phải nhờ người quen trong cục cảnh sát âm thầm xử lý chuyện này, nếu để cho phóng viên phát hiện, không biết sẽ bị nói lung tung thành chuyện gì nữa đâu."
Đem em trai không ngừng lải nhải đuổi về phòng, Vương Nhất Bác dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, những việc diễn ra tối hôm qua phá vỡ quan niệm hai mươi mấy năm qua của cậu, có điều dù là như vậy, cậu cũng sẽ không nghe lời Tiêu Chiến, đi uống bát nước bùa bẩn hề hề này.
Vương Nhất Bác cầm lấy bát nước, đem đổ vào chậu hoa trên cửa sổ, rồi cầm lấy điện thoại bàn, gọi điện thoại cho Trần Băng Nhi.
Điện thoại vang hai tiếng sau liền chuyển được , một giọng nữ xa lạ nói: "A lô."
Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, trí nhớ của cậu rất tốt, chắc chắn không nhớ lầm số, vì thế chần chờ hỏi: "Xin hỏi đây là di động của Trần Băng Nhi phải không?"
"Đúng vậy, tôi là đồng nghiệp của cô ấy, xin hỏi anh là ai?"
"Tôi là đồng nghiệp em gái cô ấy, tối hôm qua cô ấy đến công ty chúng tôi, đã xảy ra một vài chuyện, tôi lo lắng cô ấy có việc, cho nên gọi điện thoại cho cô ấy."
Bên kia sau một trận trầm mặc, đột nhiên bộ phát ra một tiếng thét chói tai.
"Tiên sinh, anh nói đùa gì vậy? Trần Băng Nhi trên đường đi công tác gặp tai nạn xe, đã hôn mê hơn một tuần, rạng sáng hôm nay vừa mới mất. . . . . ."
Tiêu gia.
Hai anh em thảnh thơi thảnh thơi nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi, bởi vì sự kiện tối hôm qua xảy ra liên tiếp, bọn họ căn bản không được ngủ, sau khi cùng Vương Duệ Đình giải thích ngọn nguồn sự tình, lại đến cục cảnh sát làm xong thủ tục mới về nhà, cho nên đều mệt mỏi.
"Đại ca, là anh gian lận làm cho chủ tịch ngất xỉu đúng không?"
"Không làm hắn ngất, để hắn nhìn thấy chúng ta từ hai mươi ba lâu nhảy xuống mà không bị gì, em nói sẽ như thế nào hả?"
Hoắc Ly nghĩ nghĩ, đột nhiên cười to: "Có thể cũng sẽ ngất xỉu! Có điều đại ca tối hôm qua rất oai nha, dùng thuật ngự hỏa (điều khiển lửa) bắt ác linh, còn giống như cao thủ võ lâm từ cao lầu nhảy xuống, pháp thuật của anh từ khi nào thì trở nên lợi hại như vậy?"
Tiêu Chiến xoa xoa cằm, lâm vào trầm tư.
Pháp thuật của anh luôn luôn khi linh khi mất linh, thời khắc mấu chốt phát huy không được là chuyện thường, Nhưng tối hôm qua lại đột nhiên bùng nổ, ngay cả chính anh cũng có chút giật mình.
Không nghe được đáp án, tiểu hồ ly nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ bàn tay.
"Em hiểu rồi, đại ca đột nhiên trở nên uy phong như vậy, nhất định là bởi vì nghe được chủ tịch xuất tiền."
"Không phải, trước kia người khác xuất tiền nhiều hơn, pháp thuật của anh vẫn chỉ là bình thường, hình như tối hôm qua là bởi vì chiêu tài miêu gặp nguy hiểm, anh mới nháy mắt phát huy vượt xa bình thường, em nói đây là vì cái gì?"
"Thông linh?"
"Không!"
Tiêu Chiến cười rộ lên.
"Tiêu gia chúng ta qua nhiều thế hệ luyện tập pháp thuật đều cần có nhân duyên thúc đẩy, nhân duyên không đến, luyện thế nào cũng không tiến triển. Anh nghĩ, chiêu tài miêu không biết có phải là nhân duyên của anh hay không? Nếu là như vậy, chất xúc tác để anh luyện thành chung cực pháp thuật hẳn là tình yêu. . . . . ."
"Phụt!"
Hoắc Ly đem nước nho ngậm trong miệng phun ra như thiên nữ tán hoa (là tiên nữ rắc hoa, thật là biết so sánh), quay đầu nhìn Tiêu Chiến.
"Lời anh nói quả thật rất đả kích nha, chủ tịch cũng có vẻ gì là thích anh đâu."
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, rốt cục cũng không nề hà thừa nhận: "Quả thật như thế, có điều hắn có thích hay không cũng không vấn đề gì, anh chỉ cần nhờ hắn là được rồi, vừa là 'nồi cơm' của anh, vừa có thể hỗ trợ anh tu hành, nhất cử lưỡng tiện."
"Vậy cậu phải chăm chỉ nỗ lực lên đó, nhưng mà, anh nói là Trần Tuyết Nhi đã biếnthành ác quỷ, vậy tại sao tối hôm qua không đánh tan hồn phách chị ta, mà chỉ bắt lại, không phải là anh muốn siêu độ cho chị ta chứ? Người tác pháp mà lại làm thế, anh căn bản là không xứng với chức thiên sư, ôi. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, Hoắc Ly liền bị Tiêu Chiến một cước đá bay đi ra ngoài.
"Con hồ ly ngốc này, nếu anh xứng với chức thiên sư, sớm đem em đánh cho thần hình câu diệt, còn để cho em ở đây giương oai sao?"
Hoắc Ly ở trên không trung linh hoạt trở mình, đến khi hạ xuống đã biến thành một con tiểu hồ ly tròn vo, cái đuôi lay động nhảy vọt đến trên người Tiêu Chiến.
"Ôi trời, hình như lại béo thêm . . . . . ."
Tiêu Chiến bị giẫm lên cắn răng một cái, ai oán kêu: "Em ăn đến nổi béo như vậy, còn anh từ tối hôm qua đến bây giờ một ngụm cơm cũng chưa được ăn, lập tức đi nấu cơm cho anh, nếu không anh sẽ cắt hết đồ ăn vặt của em."
Hoắc Ly kêu một tiếng lủi vào phòng bếp, chiêu này đối với nó luôn luôn hữu hiệu, không ăn cơm cũng không sao cả, nhưng không được ăn đồ ăn vặt, tiểu hồ ly ngày liền sống rất khổ sở.
Hoắc Ly chạy vào phòng bếp, Tiêu Chiến cũng đứng lên, đi đến trước hương án tổ sư, đốt ba nén hương bái bái, đem hương cắm vào lư hương.
"Sư phụ, theo thái độ căm thù quỷ thần đến tận xương tuỷ của chiêu tài miêu mà nói, con lần này khẳng định là làm không công, người phải phù hộ con lần sau kiếm thêm nhiều tiền nha, nếu không ngay cả tiền cung phụng hương khói cho người cũng không có, người nếu chịu không được, thì đi đến chỗ Lâm Thuần Khánh ăn đồ cúng cũng được, nói như thế nào người ta cũng là chính quy thiên sư."
Báo cáo xong, anh lấy một thứ ra khỏi túi quần, là đồng lệnh tối hôm qua Lý Thuận Trường dùng để đối phó Trần Tuyết Nhi, bị anh thừa dịp lấy làm của riêng.
Đồng lệnh màu đen, mặt trên lại khắc chữ 'sắc' theo kiểu chữ triện(một kiểu chữ), mặt sau là hình bốn thần thú huyền vũ chu tước, xung quanh còn có thêm một ít hoa văn kỳ quái, tuy nhìn không hiểu, nhưng biết không phải bùa trừ tà.
"Làm cái quái gì thế này, ngay cả phù lệnh cũng viết không đúng, thứ này mà cũng có thể trừ tà sao? Đừng có nghĩ ma quỷ ngu ngốc vậy chứ."
Tiêu Chiến than thở ném đồng lệnh lên hương án.
"Sư phụ, cái này coi như thổ sản đưa cho lão nhân gia ngài ."
Đồng lệnh lăn lông lốc trên hương án, dừng ở một góc, lóe sáng lên một lát, đáng tiếc là anh lại không nhìn thấy.
"Tiểu Ly, anh đói, còn bao lâu nữa mới được ăn cơm?"
"Sắp rồi sắp rồi."
Hoắc Ly đáp lại, cái đuôi thò ra ngoài, vừa to vừa đỏ rực, nhìn từ bên ngoài giống như là đồ chơi lông thú rất đáng yêu.
Cơm làm xong, Tiêu Chiến bụng đói, nhanh chóng ăn hết một chén cơm lớn, đang muốn ăn bát thứ hai, bị Hoắc Ly ngăn lại.
"Anh còn chưa nói cho em biết đinh đồng Lí Thuận Trường đóng ở trên đầu Trần Tuyết Nhi là để làm gì, như vậy thật sự có thể trấn trụ hồn phách của chị ta sao?"
"Trấn hồn thuật là một loại pháp chú, nếu bùa chú chính xác, quả thật có thể trấn trụ hồn phách, lệnh này không thể luân hồi. Nhưng Lý Thuận Trường chưa hiểu rõ hết về bùa chú, cho nên mới khiến Trần Tuyết Nhi tích tụ oán khí ngày càng mạnh, biến thành lệ quỷ."
Hoắc Ly cái hiểu cái không gật gật đầu, lại hỏi: "Cô ta bám trên thân chị gái, chẳng phải là sẽ hại chết cả chị gái cô ta sao?"
Tiêu Chiến nhún nhún vai, sắc mặt tối tăm, "Có lẽ chị gái cô ta và cô ta là cùng một số mệnh."
Tối hôm qua cậu thấy Trần Băng Nhi, mới hiểu được tại sao pháp thuật của mình không có tác dụng với cô ta, bởi vì Trần Băng Nhi không phải người, cũng không phải Quỷ Hồn, cô ta là hồn phách, có thể việc này ngay cả cô ta cũng không biết, linh hồn rời khỏi thể xác, chỉ vì tìm kiếm em gái đã mất tích.
Di động vang lên, Tiêu Chiến vừa mới bật máy, liền nghe tiếng rống giận dữ.
"Ai cho phép anh nghỉ!"
Vừa nghe là chiêu tài miêu, Tiêu Chiến tâm tình tốt lên, di di điện thoại ra một chút, cười hì hì nói: "Chủ tịch, cậu biết số điện thoại của tôi à, nghe giọng thì có vẻ tinh thần không tồi, cảm thấy thế nào? Có uống nước bùa không?"
"Anh cho rằng tôi sẽ uống cái thứ đó sao? Tại sao không đi làm?"
"Ơ, cậu không phải đang ở nhà nghỉ ngơi sao? Nói như thế nào tôi cũng vất vả cả đêm, nghỉ ngơi một ngày chắc cũng không đủ? Tôi đã xin phép. . . . . ."
"Ai nói tôi nghỉ ngơi? Tôi bây giờ đang ở công ty, anh lập tức đi làm cho tôi, nếu không sau này không cần tới nữa!"
Tiêu Chiến còn định nói thêm, bên kia đã ngắt máy .
Hoắc Ly thực thông cảm nhìn anh, chạy tới phòng khách đem cạp táp lại, đưa cho anh.
"Nhanh đi làm, công việc này là anh vất vả làm phép mới có được, anh cũng không muốn bị người ta đuổi việc đúng không?"
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, chạy tới phòng ngủ.
"Đi làm thì đi làm, nhưng trước khi đi làm phải chuẩn bị vài thứ, hy vọng chiêu tài miêu sẽ thích."
Vương Nhất Bác kỳ thật là vừa mới đến công ty, buổi sáng cậu và Vương Duệ Đình cùng đi đến cục cảnh sát tường trình lại mọi chuyện một lần nữa, tiện đường ghé qua bệnh viện thăm Kiều Linh. Kiều Linh đã phục hồi tinh thần, đưa tài liệu cho cậu, để cậu điều tra sửa lại rõ ràng, sau đó cậu mới đến công ty.
Thang máy bị hư đó đang được sửa chữa, dán thông báo "Tạm dừng sử dụng", phòng tạp vật trên tầng cao nhất cũng bị phong tỏa, trong văn phòng lại rất lộn xộn, Vương Duệ Đình đưa ra đề nghị mời người đến làm cúng bái hành lễ trừ tà, bị Vương Nhất Bác cự tuyệt .Cậu tạm thời ngồi ở văn phòng khác, uống cà phê, nghĩ đến những lời đồng nghiệp Trần Băng Nhi đã nói, đầu óc lại bắt đầu hỗn loạn, sờ sờ vết sưng lớn trên đầu, thở dài.
Lúc đầu nghe tin Trần Băng Nhi đã chết, cậu còn tưởng là đối phương nói đùa, sau một hồi giải thích, cậu mới biết rõ ngọn nguồn.
Xe buýt Trần Băng Nhi lên để đi công tác do trời mưa đường trơn, ở góc quẹo đâm vào thành lan can phòng hộ, rồi sau đó vì mưa to nên đường bị sụt lở, đến khi chiếc xe gặp tai nạn được phát hiện thì đã là ba ngày sau, hành khách bị thương được đưa vào điều trị ở bệnh viện địa phương gần đó, Trần Băng Nhi thì vẫn hôn mê bất tỉnh, không thể xác nhận thân phận, công ty của cô hôm qua mới nhận được thông báo, lúc này mới phái nhân viên đến bệnh viện, ai ngờ rạng sáng ngày hôm sau thì Trần Băng Nhi qua đời.
Thời điểm đó đúng là lúc Trần Tuyết Nhi sống lại, chẳng lẽ nói lúc ấy Trần Băng Nhi kỳ thật cũng là u linh? Như vậy, cô gái mình gặp trước đó là ai? Nếu cô ta là Trần Băng Nhi, một người bị tai nạn nằm mê man bất tỉnh làm sao có thể từ nơi khác xa hơn ngàn dặm chạy tới đây?
May là, người có thể giải thích chân tướng xuất hiện đúng lúc, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của Lý Đình, nói rằng Tiêu Chiến đến, sau đó có tiếng gõ cửa, Tiêu Chiến xách ba lô, cười hì hì đi vào.
"Chủ tịch khỏe không, nhìn qua khí sắc của cậu có vẻ không tốt lắm, thật đúng là siêu cường, đầu bị thương, vậy mà cũng không đến bệnh viện, liền lập tức đi làm, toàn thể nhân viên công ty chúng ta đều nên học tập tinh thần yêu nghề của cậu."
Cái gậy bóng chày kia đâu rồi? Cũng nên cho người này nếm thử một chút, nhìn xem anh ta có siêu cường hay không.
Vương Nhất Bác oán hận địa nghĩ, thấy Tiêu Chiến thần thái sáng láng, lại càng không thích, rõ ràng tối hôm qua hai người đều trải qua cuộc chiến kinh tâm động phách kia, tại sao cậu giữa đường hôn mê, mà Tiêu Chiến lại không có việc gì?
Cậu đem chuyện Trần Băng Nhi nói ra, hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Anh giải thích rõ ràng từ đầu tới đuôi cho tôi."
Tiêu Chiến nhún nhún vai, than thở: "Không có gì hay để giải thích, Trần Băng Nhi bị rơi vào trạng thái hôn mê chính là hiện tượng bề ngoài, đại não vẫn đang có ý thức. Song sinh thường có tâm linh tương thông, có thể cô ta cảm ứng được Trần Tuyết Nhi gặp chuyện không may, cho nên ngay lúc hôn mê dựa vào ý thức trở về tìm Tuyết Nhi. Tình cảm anh chị em đôi khi thật sự rất vĩ đại, nếu không lo lắng cho em gái, có thể Trần Băng Nhi đã sớm qua đời.
Về phần một người đã hôn mê làm sao có thể chạy loạn khắp nơi, đạo gia chúng tôi bình thường đem loại hiện tượng thế này gọi là"ly hồn", tức là linh hồn tách khỏi thể xác, khi chấp niệm đạt tới trình độ nhất định, sẽ hóa thành một loại năng lực rất mạnh, làm cho linh hồn thoát khỏi sự hạn chế của thân thể. Có thể ngay cả chính bản thân Trần Băng Nhi cũng không biết mình xảy ra chuyện, cô ta chính là dựa vào tín niệm trở về tìm em gái, nhưng ý niệm của Trần Tuyết Nhi lại bị bùa chú của Lý Thuận Trường trấn trụ, cho đến tối hôm qua, oán niệm của Trần Tuyết Nhi phá tan phù chú, Trần Băng Nhi mới cảm ứng được của vị trí của cô ta."
Nghe Tiêu Chiến chậm rãi nói, Vương Nhất Bác cảm thấy được ý thức càng hỗn loạn, những lý luận này so với các định luật vĩ mô tài chính, tài chính phân tích mà cậu từng học còn khó hiểu hơn.
Đầu lại bắt đầu đau, Vương Nhất Bác nhíu mày, Tiêu Chiến lập tức tiến lên, tay đặt lên vết sưng sau ót cậu, nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi: "Có phải chỗ này không?"
Dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng đau đớn nhanh chóng giảm bớt, chờ Tiêu Chiến buông tay, Vương Nhất Bác sờ đầu, phát hiện vết sưng đã biến mất.
Hắn nhìn Tiêu Chiến, "Xem ra anh cũng có chút đạo hạnh."
"Hì hì, đó là bởi vì có năng lực của chiêu tài miêu phối hợp, pháp lực của tôi mới có thể vận dụng thành thạo."
Nghĩ đến sau này chỉ cần đi theo Vương Nhất Bác, pháp thuật là có thể tùy ý sử dụng, Tiêu Chiến vui vẻ cười rộ lên.
"Hả?"
"Ách, ý của tôi là, tôi là thiên sư mà, đương nhiên phải lợi hại ."
Làm người phải tránh đắc ý vênh váo quá mức, Tiêu Chiến đúng lúc sửa miệng, đem hóa đơn đã chuẩn bị tốt trước đó đặt ở trên bàn.
"Tối hôm qua cậu có nói sẽ trả tiền, đây là giá cả đã tính giảm giá, cậu cảm thấy thế nào?"
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn lại.
Phí trừ quỷ là mười vạn hai, phí vật phẩm là một vạn năm nghìn năm trăm, tổng cộng mười một vạn bảy ngàn năm trăm.
"Tôi giảm giá cho cậu bảy phần trăm, nếu cậu còn chưa vừa lòng, năm trăm lẻ sau cũng có thể không tính, vừa rồi pháp thuật nhỏ giúp cậu giảm đau tính vào phục vụ thêm, không thu phí."
" Tiêu Chiến! "
Vương Nhất Bác tức giận.
Cậu nói sẽ trả tiền, nhưng chưa nói đồng ý chi tiền với giá trên trời như vậy!
Nghĩ đến hôm nay nếu đáp ứng thanh toán sổ sách, chỉ sợ ngày sau hậu hoạn vô cùng, Vương Nhất Bác mỉm cười, nói: "Tôi có thể trả tiền, điều kiện là anh thu tiền xong, lập tức rời khỏi vị trí công tác hiện tại, sau này không được bước vào Vương thị một bước, anh lựa chọn đi!"
Hóa đơn trong nháy mắt biến mất, Tiêu Chiến vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tôi lựa chọn công việc."
Tuy rằng tiền nhiều như vậy không lấy được thì có chút đau lòng, nhưng nếu từ bỏ công việc, anh sẽ không có phương pháp tiếp tục nhờ vào chiêu tài miêu để luyện công, dù sao muốn kiếm tiền, sau này có khi vẫn còn cơ hội.
Mục đích đạt được, Vương Nhất Bác thực vừa lòng, nói: "Anh có thể đi ra ngoài làm việc , đừng để tôi lại nhìn thấy anh."
"Tốt, có điều trước khi đi ra ngoài ta còn có việc nho nhỏ phải làm."
Tiêu Chiến lại tươi cười, đem đồ trong ba lô lấy ra, không bao lâu, trên bàn công việc trước mặt Vương Nhất Bác được chất đầy các loại đồ vật cổ quái."Đây là nước trừ tà, đây là vòng tay chiêu tài, đây là sừng tê giác trừ tà, đây là bạch ngọc Quan Âm, thực sự có phát ra ánh sáng đấy. . . . . ."
Cứ thêm một thứ, Vương Nhất Bác sắc mặt liền âm trầm lên, hai đầu mày cau lại, đến cuối cùng cậu thật sự nhịn không được , thấp giọng rống: "Nếu anh không muốn tôi đem những thứ đồ này ném xuống dưới lầu, thì lập tức mang theo chúng đi ngay!"
"Thật sự rất tốt mà, rồi, những thứ khác câuh có thể không cần, nhưng thứ này nhất định phải uống!"
Nhìn chiếc bình nhỏ màu trắng được đưa tới trước mặt, Vương Nhất Bác hỏi: "Cái gì?"
"Nước bùa, tôi bảo Vương Duệ Đình đưa cho cậu cậu không phải là không uống sao? Mạng cậu thuần âm, lại dính oán khí của Trần Tuyết Nhi, uống nó mới có thể cam đoan về sau không nhìn thấy những thứ không tốt, cậu chắc cũng không muốn gặp chúng mà biến thành một loại thói quen chứ?"
Vương Nhất Bác lập tức lắc đầu, "Tôi tuyệt đối không uống nước bùa!"
"Rất ngọt mà, không khó uống đâu, thử xem."
Tiêu Chiến giọng điệu giống như là bác sĩ đang dụ dỗ trẻ em uống thuốc.
"Không uống!"
Thấy Vương Nhất Bác kiên quyết như thế, Tiêu Chiến nhãn châu xoay động, đột nhiên mở chai, ngửa đầu, uống hết toàn bộ nước bùa.
Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Tiêu Chiến tiến đến trước mặt, nắm thắt lưng cậu, đem đôi môi ấm áp hôn lên môi cậu.
Chất lỏng có mùi kỳ quái từ miệng Tiêu Chiến chảy vào trong miệng cậu. Còn sợ cậu không uống, Tiêu Chiến đẩy thuốc sang xong, môi vẫn dán chặt trên miệng cậu, sử dụng đầu lưỡi ngăn chận, vì thế, thứ cậu ghét nhất trên đời cứ như thế bị nuốt hết.
Chuyển thuốc xong, Tiêu Chiến buông tay ra, còn chưa thỏa mãn chậc lưỡi, "Môi cậu đúng là mềm mại, ừm, cảm giác không tồi, ôi. . . . . ."
Bỗng nhiên cậu đẩy anh ra, Tiêu Chiến hơi lảo đảo cũng đứng vững lại, vẻ mặt hơi mất mát nhìn Vương Nhất Bác.
Nhìn thấy Vương Nhất Bác ôm bụng nôn khan không ngừng, Tiêu Chiến vẻ mặt ủy khuất.
"Phản ứng của cậu làm tôi rất bị đả kích nha, đây còn là nụ hôn đầu tiên của tôi nữa, aizza, tôi chỉ là vì muốn tốt cho cậu. Quên đi quên đi, cái này tặng cho cậu, đeo nó, cậu sẽ thấy thoải mái hơn."
Anh tháo vòng bạc đeo trên cổ xuống, tự tiện đeo vào cho Vương Nhất Bác.
Dây bạc mang theo mùi hương trong lành thoang thoảng, làm cho cảm giác khó chịu trong lồng ngực của Vương Nhất Bác biến mất, không còn muốn nôn khan, cậu ngẩng đầu, thấy Tiêu Chiến đang thu dọn mọi thứ bỏ vào ba lô, đi ra ngoài.
Tay mơn trớn vòng cổ còn mang theo hơi ấm của Tiêu Chiến, đó là viên thạch anh màu đen hình giọt nước rất đẹp, treo lủng lẳng dưới sợi dây bạc, một đen một trắng rất bắt mắt, rồi sau đó lại sờ lên môi mình, Tiêu Chiến có chút ngẩn người.
Kỳ thật phản ứng thái quá của cậu vừa rồi không liên quan gì đến việc hôn môi, chỉ là đơn thuần chán ghét mùi vị của nước bùa thôi.
Cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, Tiêu Chiến thăm dò tiến vào, nói: "Thạch anh màu đen có tên là Mặc Tinh, không chỉ có trừ tà, còn có thể trừ bệnh, đồ trang sức như vậy nếu mua ở chỗ Lâm Thuần Khánh ít nhất cũng phải một vạn đồng, chủ tịch, nói như thế nào chúng ta cũng là cùng chung hoạn nạn , tôi tính cho một giá, hai nghìn đồng thế nào?"
"Tiêu Chiến, anh lập tức biến mất cho tôi!"
Cả tòa nhà rung lên dưới tiếng rống giận dữ của Vương Nhất Bác.
Bởi vì Trần Tuyết Nhi gặp chuyện không may, Vương Nhất Bác lấy danh nghĩa tư nhân giúp chị em bọn họ xử lý hậu sự, đem bọn họ mai táng trong một khu nghĩa địa công cộng ở ngoại ô, lại thông qua quan hệ, đem bà dì hơi lẩm cảm đưa vào viện dưỡng lão.
Xử lý hậu sự xong, Vương Nhất Bác và em trai đến nghĩa địa công cộng phúng viếng, bia mộ chị em Trần Băng Nhi ở cùng một chỗ, trên bia mộ còn khảm ảnh chụp của các cô, dưới ánh mặt trời hai khuôn mặt tươi cười giống hệt nhau.
Vương Duệ Đình thở dài, "Một đôi chị em rất xinh đẹp, hy vọng kiếp sau bọn họ có thể tìm được hạnh phúc."
"Nhất định có thể."
Vương Nhất Bác đem bó hoa đặt vào trước mộ, khi xoay người rời đi, chợt thấy dưới tàng cây cách đó không xa hiện lên lờ mờ hình ảnh chị em Trần Băng Nhi cúi đầu tạ ơn , đến khi nhìn lại, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa.
"Anh hai, sao vậy?"
"À, không có việc gì, nhìn lung tung thôi."
Chắc là hoa mắt, tiểu thần côn không phải cho cậu uống nước bùa rồi sao, hẳn là sẽ không nhìn thấy những thứ kia nữa.
Vương Nhất Bác ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang trên cao, cười tự giễu.
"Đại ca, là chủ tịch của anh đó, sao lại không đến chào hỏi? Nói cho anh ta biết là anh đã dùng danh nghĩa của anh ta siêu độ cho chị em Trần Băng Nhi."
Tiêu Chiến và Hoắc Ly đứng ở một góc cách đó không xa, nhìn anh em nhà họ Vương rời đi, tiểu hồ ly kỳ quái hỏi.
"Chiêu tài miêu tâm tình không tốt lắm, tốt nhất là trốn xa một tí, đỡ phải bị mắng."
"Nhưng mà, rất kì lạ a, anh không phải đã cho chủ tịch uống nước bùa sao? Tại sao vừa rồi anh ta còn có thể nhìn thấy chị em Trần Băng Nhi?"
Ách. . . . . .
Tiêu Chiến trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái.
"Cái đó. . . . . . ha ha, anh bắt chiêu tài miêu uống nước bùa xong, mới phát hiện lúc ấy bởi vì phối thuốc rất vội vàng, hình như anh, đại khái là, có thể bỏ thiếu một loại dược. . . . . ."
Hoắc Ly kinh hãi, "Vậy sẽ như thế nào?"
Tiêu Chiến nhún nhún vai, "Cũng sẽ không sao cả, chính là vẫn nhìn thấy những thứ đó."
"Ai, chủ tịch đáng thương. . . . . ."
Hoắc Ly mới vừa nói xong, đầu liền bị đánh một cái.
"Cái gì đáng thương, đại ca của em cũng uống mất một nửa đấy!"
Thấy ánh mắt kỳ quái của tiểu hồ ly, Tiêu Chiến phát giác mình nói lỡ, hì hì cười lừa dối.
Tay chạm vào môi dưới, cảm giác mơ màng.
Mùi vị của Chiêu tài miêu rất tuyệt, lần sau phải ngẫm lại nên tìm lý do gì lừa cậu ta uống nước bùa.
Tiêu Chiến trong đầu hiện lên ý nghĩ như vậy, sau đó lại nhìn về phía tàng cây bên kia, chỉ thấy chị em Trần Băng Nhi đã đi theo một bóng người màu trắng, thân ảnh càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất. Xa xa gió nổi lên, tiếng gió reo từng trận, trời mênh mông tịch mịch, khép lại những câu chuyện cũ sau mỗi tấm bia mộ.
Yulia: xong tập một rồi hahaha, còn 6 tập nữa, là 60 chương nữa đó:(((
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro