chương 10:

Mấy người đem Cố Trừng đang hôn mê bất tỉnh tùy tiện kéo vào một phòng bệnh, sau đó đi ra khỏi bệnh viện, bên ngoài tòa nhà vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, nhìn xem đồng hồ ngoài cổng lớn, còn chưa đến mười một giờ.

Thường Thanh quay đầu lại nhìn bệnh viện, một mảnh đen tối sâu thẳm, không khỏi rùng mình, "Sếp, đêm nay báo cáo viết như thế nào?"

Anh làm sao biết?

Sở Phong quay đầu nhìn Tiêu Chiến, khi Lý Hiển Đình bắn chết Tiêu Chiến anh nhìn thấy rất rõ ràng, viên đạn xuyên qua tim Tiêu Chiến bắn đi ra ngoài, kinh nghiệm của anh nói cho anh biết, người này hẳn là tử vong ngay tại chỗ, cho nên, khi Tiêu Chiến một lần nữa đứng lên, anh so với bất luận kẻ nào đều giật mình.

Vừa rồi anh cẩn thận đi tìm, lại không tìm được viên đạn kia, Tiêu Chiến trong cơ thể cũng không có thể lưu giữ, vậy thì viên đạn đi nơi nào?

"Đêm nay chúng ta không phải đi hát karaoke sao? Viết báo cáo cái gì?"

Sở Phong nhún nhún vai, nghênh ngang mà đi.

Xem ra án tử về đám người Dư Thiến có thể kết thúc được rồi, dù sao thì bọn họ cũng là cảnh sát, chứ không phải thiên sư.

"Tôi muốn đi một mình, các anh về trước đi." Ở cửa bệnh viện sau khi chia tay bọn Sở Phong, Vương Nhất Bác đột nhiên nói.

Tiêu Chiến nhíu nhíu lông mày xinh đẹp, không nói nhiều, xoay người quay về xe của mình, một bóng đen đột nhiên từ cửa kính xe đang mở lủi tiến vào, ngồi xổm ở ghế lái phụ, trừng lớn ánh mắt nhìn anh.

Nhìn lướt qua khách không mời mà đến, Tiêu Chiến kéo dây an toàn mang vào cho nó, con mèo nhỏ bị kẹp phát ra meo meo kháng nghị.

"Ngồi xe phải thắt dây an toàn, nếu không thì đi xuống, đừng hại ta bị phát hóa đơn phạt!"

Tiêu Chiến khởi động xe, hỏi: "Ngươi đi đâu? Ta mang ngươi đi."

"Meo!"

Không có được câu trả lời, anh không tiếp tục hỏi nhiều, một hơi lái quay về nhà mình, ngừng xe ở dưới lầu, túm cổ con mèo nhỏ, đem nó ném đi ra ngoài.

"Ta về nhà, ngươi muốn chạy đi đâu thì đi, đừng đi theo ta!"

"Đáng chết!"

Bị ngã đau, Tiểu Bạch rốt cục nhịn không được ác ngữ nói với Tiêu Chiến: "Cậu nhất định là cố tình gây khó dễ ta, chưa từng nghe nói mèo ngồi xe cũng phải thắt dây an toàn, ta còn giúp cậu đối phó lão đạo sĩ kia, cậu lại trở mặt!"

"Ngươi chính là con mèo!"

Tiêu Chiến thản nhiên nói xong, dưới chân bước không ngừng, Tiểu Bạch vội vàng đuổi theo, giơ viên đầu đạn sáng bóng nắm trong móng vuốt về phía anh.

"Ta biết bí mật của cậu, người khác có lẽ không chú ý, nhưng một mực vẫn nhìn cậu, ta tận mắt thấy viên đạn này xuyên tim mà qua!"

Tiêu Chiến theo bản năng chạm vào ngực, than thở: "Hiện tại tiền càng ngày càng không dễ kiếm, thật không hay ho, vì chiêu tài miêu, một đêm trúng hai hai phát đạn, cũng không biết có thể đòi được tiền khoản này không."

Tiểu Bạch dào dạt đắc ý, lại dương dương tự đắc giơ chân nói: "Không muốn bí mật bị tiết lộ, hãy thu nhận ta đi!"

"Thu nhận ngươi? Mới là lạ! Ngươi cứ việc đi nói đi, nhìn xem người sẽ bị giải phẫu nghiên cứu là ai."

"Uy. . . . . ."

Thấy Tiêu Chiến càng đi càng nhanh, Tiểu Bạch vội vàng đuổi theo, cầu hòa: "Ta bị phong ấn tại trong bức họa đã vài thập niên, hiện tại không có nhà để về, coi như là vì đều là người đồng đạo, cậu hãy thu lưu ta đi."

"Hóa ra ngươi kiếp trước cũng là đạo sĩ, khó trách hiểu được làm sao để phá giải pháp thuật của Lâm Thuần Khánh."

Tiểu Bạch vui vẻ liên tục gật đầu, ai ngờ Tiêu Chiến lại nói: "Không được, đồng hành là oan gia, ta như thế nào có thể thu lưu một cái đồng hành? Hơn nữa, ta chán ghét mèo đen, nếu ngươi có pháp thuật, ta còn có thể suy nghĩ."

"Nhớ kỹ, ta gọi là Tiểu Bạch, mèo có thể nói có tính không một loại pháp thuật? Hơn nữa ta còn có thể nói được khá nhiều ngôn ngữ nha."

Tiểu Bạch quay đầu nhìn xem chung quanh không ai, vội vàng cực lực đẩy mạnh tiêu thụ chính mình.

"Hiện tại kim tự điển có đầy, ta không cần một con mèo làm phiên dịch, có điều . . . ."

Tiêu Chiến dừng bước, sờ sờ cằm, cúi đầu nhìn con mèo nhỏ, "Ngươi mới sinh ra đã bị phong ấn, xem ra là sẽ không thể lớn được nữa, cái dạng này hẳn là có thể làm Tiểu Ly thích."

"Tiểu Ly?"

"Chủ nhân tương lai của ngươi, nếu ngươi đáp ứng làm sủng vật của nó."

"Ta kiếp trước tốt xấu cũng là đạo sĩ trảm yêu trừ ma, tuyệt đối không làm sủng vật!" Tiểu Bạch meo meo kháng nghị.

Tiêu Chiến nhún nhún vai, "Vậy thì thôi, ta nghĩ Tiểu Ly cũng sẽ không thích nuôi một con mèo đen làm sủng vật, tạm biệt."

"Này, cậu đứng lại đó cho ta, cậu đây là phân biệt chủng tộc, này! Làm việc từ từ bàn bạc chứ, ta làm sủng vật là được chứ gì?"

Thấy Tiêu Chiến đi càng ngày càng nhanh, Tiểu Bạch nóng nảy, bốn bàn chân nhỏ không ngừng chạy đuổi theo, đáng tiếc nó thật sự quá nhỏ , đối với một con mèo nhỏ mới ra sinh không bao lâu mà nói, bước đi của Tiêu Chiến là nó chắc chắn không có khả năng đuổi theo.

May là Tiêu Chiến đúng lúc dừng bước, hỏi: "Đồng ý làm sủng vật?"

"Grừ grừ. . . . . . Đồng, đồng ý!" Hai bàn chân mèo giơ lên, chỉ trời thề.

Tiêu Chiến về đến nhà, Hoắc Ly đang chơi trò chơi, vừa nhìn thấy con mèo nhỏ trong tay anh, lập tức vui vẻ chạy tới.

"Con mèo nhỏ thật là đáng yêu, hình như là con mèo ở trên xe của Vương đại ca, đại ca, anh nhặt được ở đâu thế?"

"Nó tên là Tiểu Bạch, tử triền lạn đánh bám lấy anh, từ hôm nay trở đi nó sẽ là của sủng vật em, có thích không?"

"Rất thích! Nhưng nó là mèo đen mà, tại sao lại tên là Tiểu Bạch?"

Tiểu hồ ly vươn tay đi sờ đầu Tiểu Bạch, kết quả mu bàn tay trúng một cái mèo cào.


Tiểu Bạch nhảy xuống mặt đất, phẫn nộ nhìnTiêu Chiến, "Cậu không nói cho ta biết, muốn ta làm sủng vật cho một con hồly!"

"Đại ca, nó có thể nói a!"

Hoắc Ly ngạc nhiên làm cho Tiểu Bạch càng tứcgiận, khinh thường nhìn nó.

"Ngươi loại này bổn hồ ly cũng có thể hóa thànhhình người, ta vì sao không thể nói chuyện? Tiêu Chiến, ta không đồng ý, dựavào cái gì một con hồ ly có thể xưng huynh gọi đệ với cậu, mà ta chỉ có thể làmsủng vật?"

"Rất đơn giản, ta thích màu đỏ, có bản lĩnhngươi cũng biến thành con hỏa hồ ly, làm cho ta gọi ngươi là đại ca cũng được.Thế nào? Hiện tại đổi ý còn kịp."

Khí thế lập tức mất hết, Tiểu Bạch cúi hạ đầu.

Nghĩ trước đây nó cũng là đạo sĩ được ngườingười kính ngưỡng, cả đời trảm yêu trừ ma, chỉ tiếc một lần sai lầm đánh tanhồn phách vô tội mà tạo ác nghiệp, kiếp sau mới lưu lạc đến làm động vật. Nămđó vì cứu Lý Uyển, nó sử xuất linh lực còn lại đem chính mình cùng ác linhphong ấn tại trong bức tranh, nguyên nhân chính là như thế, nó hiện tại khôngchỉ không có linh lực, còn biến thành một con mèo nhỏ vĩnh viễn không thể lớnlên, nó cùng động vật bình thường khác nhau duy nhất chỉ là có thể nói mà thôi.

Đối với một con mèo chỉ biết nói chuyện, chỗ ởtốt nhất chính là chỗ của Tiêu Chiến, ít nhất không cần lo lắng người khác ngheđược nó nói chuyện, bắt nó xem như quáivật mà đốt nướng.

"Đồng. . . . . . ý. . . . . ."

Thấy Tiểu Bạch đáp ứng , Hoắc Ly vui mừng,hỏi: "Đại ca, em rất thích Tiểu Bạch, về sau khi em đi làm có thể mang nó cùngđi được không?"

"Có thể, nếu em không sợ nó bị làm thành 『 long hổ đấu 』*."

~~~~~~~~~~

Long hổ đấu hay còn được gọi là "long hổphượng đại quái" là một món ăn của trung quốc được chế biến từ thịt rắn (long),thịt mèo (hổ), thịt gà (phượng). Người sáng lập ra món ăn này là Giang Khổng Ânvào những năm Đồng Trị (1856-1875) tức là vào thời hoàng đế thứ 9 – Thanh MụcTân của Nhà Thanh.

~~~~~~~~~~

"Ngu ngốc!"

Tiểu Bạch than thở một câu, tự động tự phátnhảy lên sô pha ngủ.

"Tiểu Bạch, đừng ngủ, đến chơi với ta đi."

"Ta không chơi với hồ ly!"

"Nhưng mà, trò chơi rất thú vị, nếu không thì chúng ta đi ăn bữa đêm, đã trễ thế này, ngươi có đói bụng không?"

"Tránh ra, bổn hồ ly, đừng làm trở ngại ta ngủ!"

"Vậy thì chúng ta cùng nhau ngủ."

Hoắc Ly hoàn toàn không có làm khí thế chủ nhân, lập tức biến trở về hình dạng hồ ly, lấy lòng tiến đến bên người Tiểu Bạch, vì thế, hai con vật tròn vo chiếm lĩnh ghế sô pha ngủ.

Tiêu Chiến lắc đầu, trở về phòng mình.

Có bạn chơi cùng, tiểu hồ ly về sau sẽ không tịch mịch , tuy rằng con sủng vật kia tính tình tựa hồ không tốt lắm.

Ngồi xuống dựa vào đầu giường, lấy viên ngọc xanh kia ra nhìn kỹ, Lý Hiển Đình có thể tụ thành hình thể có lẽ là bởi vì nuốt viên ngọc châu này trước khi chết, chính là anh càng xem càng thấy nó bình thường, có cảm giác như là bị lừa.

Nếu là ngọc, còn có thể đổi lấy tiền, nhưng này cái thấy thế nào cũng chỉ như là viên ngọc làm bằng thủy tinh bình thường, thứ này nếu có thể có di chuyển Càn Khôn, xuyên qua thời không, thì anh cũng có thể là thần .

Anh cầm lấy di động, nghĩ nghĩ, lại buông xuống, bây giờ cho dù gọi điện thoại, chiêu tài miêu cũng nhất định sẽ không nhận.

Vẫn là nên đi một chuyến, nếu không tâm yên, ngủ cũng ngủ không ngon.

Lái xe đi vào khu chung cư của Vương Nhất Bác, từ dưới nhìn lên, trong nhà cậu ta tối đen, Tiêu Chiến do dự một chút, quyết định đi lên.

Cửa phòng đóng chặt, có điều không làm khó được anh, anh dùng thanh sắt nhỏ thay chìa khóa mở cửa, ngông nghênh đi vào.

"Đừng bật đèn!" Trong bóng đêm đột nhiên truyền đến giọng nói của Vương Nhất Bác, trầm thấp khàn khàn.

"Cậu đã về rồi."

Không ngờ là Vương Nhất Bác lại ở nhà, Tiêu Chiến không dám bật đèn, chậm rãi đi đến trước sô pha, ngồi xuống.

"Đêm nay ra nhiều chuyện như vậy, tôi ngủ không được, tới đây nhìn xem cậu thế nào, cậu ngôc vừa thôi, ngay cả cửa cũng không đóng, nếu có kẻ trộm tiến vào thì làm sao bây giờ?" Sợ bị truy cứu vấn đề khóa cửa, Tiêu Chiến nói bừa.

"Có lẽ là báo ứng . . . . ." Vương Nhất Bác nói một câu không liên quan.

"Cái gì?"

"Có thể, tôi kiếp trước làm sai, cho nên kiếp nầy mới có thể nhất định cô đơn cả đời, đây là ông trời trừng phạt tôi."

"Đừng nói bậy!"

Không thích Vương Nhất Bác có vẻ cam chịu như thế, Tiêu Chiến lập tức cắt ngang lời cậu.

"Ai quy định Lý Hiển Đình thích cậu, cậu nhất định phải thích hắn? Đàn ông, đương nhiên là thích phụ nữ, chẳng qua cậu gặp không đúng người, bị người phụ nữ kia hại, nói đến đây thì cậu cũng là người bị hại. Hơn nữa, con người thì tốt nhất là nên đi về phía trước, quá khứ tương lai đều không trọng yếu, quan trọng là ... Hiện tại. . . . . ."

Hương thơm thoang thoảng truyền đến, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tựa đầu vào trên vai anh, trong giọng nói tràn ngập mệt mỏi, "Cho tôi mượn vai dựa một chút."

Tiêu Chiến ngẩn người, lập tức liên tục gật đầu.

"Dựa vào đi dựa vào đi, nếu thích, dựa vào cả đời đều được!"

Vương Nhất Bác dựa vào bao lâu, Tiêu Chiến không biết, vất vả cả đêm, anh cũng mệt mỏi, tựa vào sô pha mềm mại, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp. Ngày hôm sau tỉnh lại, ngủ ở sô pha chỉ có một mình anh, Vương Nhất Bác đã khôi phục thái độ bình thường, lại trở lại là chủ tịch lãnh đạm như trước, làm cho anh rất sầu não.

Nói như thế nào thì mọi người cũng cùng vượt quahoạn nạn, nào có qua sông chặt cầu như thế (theo thành ngữ việt là qua cầu rútván), chiêu tài miêu đúng là không có lương tâm.

Thừa dịp có cơ hội đi ra ngoài làm việc, TiêuChiến chạy đến cục cảnh sát, nhìn thấy anh, Thường Thanh giống như là thấy quỷ,vẻ mặt trắng bệch mà trả tiền bùa cho anh.

Nếu hai sinh viên kia không thể trả tiền, TiêuChiến cũng không quá để ý, Sở Phong hỗ trợ mua khá nhiều bùa của anh, còn thuận tiện đem anh giới thiệu cho những nhân viên cảnh sát đàn em trong cục, làm cho anh mừng rỡ, cảm thấy sau này con đường làm nghề phụ lại mở rộng không ít.

Vì đã hứa sẽ giải quyết, anh lại đến chỗ Lão Khương ở chùa Thiên Hoa, nhờ ông ta hỗ trợ siêu độ đám người Chu Nghiêu, thuận tiện mua một triệu tiền âm phủ từ lão Khương.

Đây là mục địch chủ yếu để anh đến chùa Thiên Hoa, mấy ngày nay Vương Nhất Bác tuy rằng thoạt nhìn thực bình thường, nhưng anh nhìn ra được cậu ta vẫn chưa dứt ra khỏi được sự kiện kia. Vương Nhất Bác đang tự trách, nhưng lại không biết nên như thế nào để bồi thường, cho nên mỗi ngày đều làm việc suốt đêm, rất giống hình mẫu người cuồng làm việc đến chết.

Cho nên vẫn là phải giúp cậu ta, nói như thế nào thì cậu ta cũng là chiêu tài miêu của mình, cậu ta không có sinh lực, cũng gây trở ngại mình phát tài đúng không?

Rạng sáng cuối tuần, Vương Nhất Bác còn đang ngủ say, chợt nghe tiếng chuông cửa dồn dập, sau đó, Tiêu Chiến từ bên ngoài vọt vào.

Hai cánh cửa nhà cậu đối với tiểu thần côn là hoàn toàn không có tác dụng, có điều hiện tại rất buồn ngủ, không tinh thần để truy cứu.

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngủ cũng không nỡ gọi dậy. Dáng vẻ của Vương Nhất Bác bây giờ hoàn toàn đánh gục anh. Mặt cậu lúc ngủ sẽ nhu hòa hơn rất nhiều, khuôn mặt non nót chút trẻ con, khi ngủ sẽ nằm nghiêng. Làm hại má sữa bị đè đến đỏ. Đôi môi mỏng hồng hồng còn hơi hơi dẩu lên. Thoạt nhìn giống như heo sữa đang ngủ. Đáng yêu vô hại. (Đậu má cưng chết mẹ aaaaaaaaaaa)

Nhưng tàn nhẫn cỡ nào anh cũng không nỡ gọi cậu dậy ngay lúc này. Tiêu Chiến nhen nhóm tâm tư xấu xa. Nhẹ nhàng ngồi một bên giường, anh móc điện thoại rong túi ra, tắt , chụp lấy chụp để khuôn mặt đáng yêu chết người của Vương Nhất Bác từ mọi góc độ.

Mãi một lúc lâu sau đó, anh mới đành lòng đánh thức chú heo sữa đang ngủ kia dậy. Đứng một bên lay lay con heo nhỏ.

"Mau đứng lên, có chuyện rất quan trọng yếu,có liên quan đến Lý Hiển Đình."

Vừa nghe có liên quan đến Lý Hiển Đình, cơnbuồn ngủ Vương Nhất Bác lập tức tiêutan, vội rời giường rửa mặt, đi ra ngoài theo Tiêu Chiến.

Xe một đường đi ra khỏi thành phố, dừng lạitrước một vùng mộ hoang ở ngoại thành, nghĩa địa cổ thụ cao lớn, gió thổi lábay, mang đến cảm giác âm lãnh.

"Anh làm cái gì thế hả? Mới sáng sớm mà mang tôiđến nghĩa địa!"

Miệng bị che, Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: "Khôngcó biện pháp, chỉ có nơi có âm khí như thế này mới dễ dàng nhìn thấy quỷ, tôivốn đang nghĩ khoảng hai giờ đêm gọi cậu đến đây cơ, nhưng mà cậu thể chất đãđủ âm, không cần phiền toái như vậy. Hợptác một chút, tôi mất một đống bạc mới mời được người ta xuất hiện đấy."

Anh ta lôi Vương Nhất Bác đến một gian nhà đá nhỏ phía sau nghĩa địa,đóng cửa lại, bên trong tối đen, Vương Nhất Bác mơ hồ nhìn thấy có một người đàn ông mặc áotrắng đứng ở phía trước, cầm trong tay một
quyển sách, bộ dáng lại mơ mơ hồ hồ thấy khôngrõ lắm.

Tiêu Chiến kéo cậu ngồi xuống một cái ghế, chỉ vào ngườimặc áo trắng nói: "Đây là Bạch Vô Thường trong truyền thuyết, cậu chỉ có thểnhìn đến hình ảnh của hắn, nhưng không thể nhìn thấy diện mạo của hắn, chuyệncó liên quan đến Lý Hiển Đình tôi chính là nghe từ hắn."

Bạch Vô Thường?

Vương Nhất Bác trên trán nhất thời ba đường hắc tuyến nổilên, bất quá người nọ bộ mặt đích xác là nhìn thấy không rõ, không biết TiêuChiến đã làm cái gì.

Bạch Vô Thường cao thấp đánh giá cậu, hỏi TiêuChiến.

"Ngươi giống như là sai bảo gọi ta về, chỉ vìđể ta xác nhận hắn không phải là Vương Nhất Bác ?"

"Gọi về sai bảo? Gọi về sai bảo mà đắt tiềnnhư vậy sao? Mất của ta nửa tháng tiền lương mới có thể gặp mặt ngươi, cácngươi âm phủ làm sai, làm hại chủ tịch của ta suýt nữa là mất mạng, món nợ nàyta còn chưa tính toán với các ngươi đâu đấy."

Vừa nghe câu oán hận này, Bạch Vô Thường lậptức câm miệng, mở sổ sách ra trong tay, nhìn trong chốc lát, lại nhìn xem VươngNhất Bác .

"Anh ta là Vương Nhất Bác , là chúng ta lầm ."

Thấy hai người này bộ dáng làm như có thật, VươngNhất Bác có chút buồn cười, "Lầm cáigì?"

"Thân phận."

Bạch Vô Thường tiếp tục lật xem, nói: "Kiếptrước của ngươi tên là Vương Giả, là do dịch quan nhất thời sơ suất, nhầm lẫn mệnh số giữa ngươi và Vương Kiệt, ngươi manh danh tính của hắn đi đầu thai, mà Vương Kiệt thật thì vẫn còn áy náy, tự xin chịu hình ở địa ngục, bây giờ còn ở âm phủ, chưa chuyển thế."

Hắn đem sổ sách giơ lên, Vương Nhất Bác nhìn lướt qua, chỉ nhìn thấy trên đó, lúc ẩn lúc hiện, nhưng phía dưới hai chữ "Vương Giả" lại trống không.

Vương Nhất Bác nhịn cười, tiếp tục hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Tiêu Chiến vội vàng giải thích: "Nói rõ ra là, kiếp trước của cậu không phải Vương Kiệt, không có quan hệ gì đến Lý Hiển Đình! Cậu nghĩ lại mà xem, tên của bọn Cố Trừng đều đồng âm với tên ở kiếp trước, chỉ có cậu là khác, tôi đã hỏi qua, cậu vốn tên là Vương Duệ Bác, Nhất Bác là do sau này sửa lại, đây là chứng minh tốt nhất."

Bạch Vô Thường gật đầu đồng ý.

"Có thể là khi đang trôi dạt ở hoàng tuyền anh gặp được Vương Kiệt, nghe hắn kể lại, sau đem nó trở thành trí nhớ của mình, quỷ sứ cũng bởi vậy đem anh trở thành Vương Kiệt đưa đi đầu thai, tìm hiểu rỏ nguồn gốc, lần này sự kiện ác linh có liên quan đến sai lầm của âm phủ bọn ta. Có điều yên tâm, Diêm Vương sẽ sắp xếp để Vương Kiệt và Lý Hiển Đình cùng đi đầu thai, kiếp sau bọn họ sẽ có kết quả tốt, ngươi không cần lo lắng ."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng người ở trước mắt, lại thấy không rõ dung mạo, chỉ có hơi thở âm lãnh quỷ dị không ngừng kéo tới.

Bạch Vô Thường nháy mắt mấy cái, hỏi: "Ngươi còn có cái gì không rõ?"

"Ta chỉ muốn hỏi một sự kiện, bản ghi chép về kiếp trước của ta, tại sao lại trống không như vậy?"

Bạch vô thường biến sắc, khó xử nhức đầu.

"Cái này đúng thật là rất kỳ quái, có điều lúc trước nhân lực không đủ, lầm lẫn quên viết cũng không thể tránh khỏi, giống như nhân gian các ngươi dùng máy tính chứa đựng số liệu, không phải cũng sẽ có sơ suất sao? Thần tiên cũng không phải vạn năng."

Ra khỏi nhà đá, bên ngoài mặt trời đã bắt đầu mọc lên ở phía đông, không trung tràn ngập không khí tươi mát sáng sớm ở vùng quê, làm cho tâm tình người ta thực tự nhiên thả lỏng.

Hai người yên lặng đi một chốc lát, Vương Nhất Bác mỉm cười, "Cám ơn."

"Hả?"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi vấn.

"Cậu sao lại cười cổ quái như vậy, à, tôi biết rồi, có phải cậu nghĩ là vừa rồi chúng tôi là phối hợp diễn kịch lừa cậu không? Tôi nói cho cậu biết, người ta chính là Vô Thường chính quy không thể giả dạng, cậu phải tin tôi!"

Điểm này nhất định phải giải thích rõ ràng, trời biết vì triệu cái con quỷ Vô Thường chỉ biết đến tiền không tiếp nhận người kia xuất hiện, anh mất rất nhiều tinh lực, thiếu chút nữa ngay cả nhan sắc cũng bán đứng. Nếu không phải bản ghi chép của âm phủ sai lầm, Bạch Vô Thường cũng sẽ không như vậy ngoan ngoãn nghe lời, đem sách sinh tử cho Vương Nhất Bác xem.

"Tôi tin anh!"

Vương Nhất Bác cười cười, không muốn dây dưa mãi đề tài này, sự thật như thế nào đều tốt, quan trọng là tâm ý.

Mời người giả vờ quỷ diễn trò, còn đem cảnh tượng làm cho mơ hồ âm trầm như vậy, Tiêu Chiến vì an ủi cậu chính là hao tổn không ít tâm tư, tâm ý này, cậu sẽ hảo hảo nhớ kỹ.

Yulia: Cái đụ méeeeeeeee:)) tức cái lồng ngực giùm á:)

"Cậu căn bản là trả lời cho có lệ!" Tiêu Chiếntức giận trừng cậu, "Ngoài miệng nói tin, kỳ thật căn bản không tin, từ ánh mắtcậu là có thể nhìn ra, cậu có cái gì không rõ, cứ việc hỏi, tôi sẽ giải thíchđến khi cậu tin tưởng mới thôi."

"Kỳ thật tôi. . . . . ."

"Vấn đề!"

Khó thấy được Tiêu Chiến nghiêm túc như vậy,Vương Nhất Bác nhấc tay đầu hàng, thuậnmiệng hỏi: "Không phải nói trước khi đầu thai đều phải uống Mạnh Bà Thang* sao?Tại sao tôi còn có thể nhớ rõ phần trí nhớ không thuộc về mình như vậy?"

"Mạnh bà bà cũng đã già bao nhiêu tuổi rồi,quên cho ai uống cũng không thể tránh khỏi."

Tiêu Chiến cẩn thận giải thích: "Cái này giốngnhư sao chép đĩa vậy, trí nhớ của cậu chính là sao chép lại từ Vương Kiệt, saulại quên tẩy đi, tuy rằng nội dung hoàn toàn giống nhau, có điều cậu nên hiểu rằng, người ta mới là bản chính, cậu chỉ là bản lậu thôi."

". . . . . ."

Được rồi, vấn đề này coi như cậu không có hỏi qua.

"Đúng rồi, cái này trả lại cho cậu."

Ra khỏi nghĩa địa, Tiêu Chiến đem viên ngọc màu xanh kia giao cho Vương Nhất Bác , vốn anh muốn chiếm làm của riêng, có điều mấy ngày nay đi vài nơi bán đồ cổ để định giá, thấy người ta nói rõ cái này bán không đáng giá, anh liền từ bỏ kiếm chác.

"Là Lý Hiển Đình bảo tôi chuyển cho cậu, nói là tín vật cậu tặng cho hắn, hắn giữ đã mấy trăm năm."

Vương Nhất Bác tiếp nhận nhìn một hồi.

Viên ngọc trong suốt sáng xanh long lanh, xuyên thấu qua viên ngọc, mơ hồ nhìn đến tình cảnh năm đó cậu đem ngọc châu này giao cho Lý Hiển Đình, viên ngọc xanh này chính là chiến lợi phẩm lấy được trong một chiến dịch, cũng không có giá trị gì, không ngờ là Lý Hiển Đình lại quý trọng nó như vậy.

Kỳ thật thực hy vọng vừa rồi những lời của người đàn ông áo trắng kia nói đều là sự thật, kiếp trước của cậu là một người khác, mà Vương Kiệt thật và Lý Hiển Đình một đời này có thể đạt được hạnh phúc.

"Nếu Lý Hiển Đình đưa nó cho , thì anh giữ đi." Vương Nhất Bác đem ngọc châu trả lại cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bĩu môi, anh đối với một viên ngọc bình thường một cũng không cảm thấy hứng thú, có điều chiêu tài miêu nói cho anh, thì không thể cự tuyệt, đành phải ủy ủy khuất khuất nhận lấy.

"Anh nói, tôi kiếp trước rốt cuộc là ai? Sổ Sinh tử trống không, thật sự là lỗi của âm phủ sao?"

Tiêu Chiến mặt trắng bệch, không rõ Vương Nhất Bác là nói đùa, hay là thật sự muốn hỏi rõ ràng sự tình, chiêu tài miêu chết tiệt, có vấn đề tại sao không ở trước mặt Bạch Vô Thường hỏi một lần cho xong, hiện tại nếu lại gọi hắn lên, nhất định là sẽ tốn kém rất nhiều. . . . . .

Vương Nhất Bác mở cửa xe, ngồi lên, trên mặt ý cười thản nhiên.

"Kỳ thật tôi muốn nói, đêm đó anh nói rất đúng, quá khứ, tương lai đều không quan trọng, quan trọng là ... Hiện tại. . . . . . đói quá, mới sáng sớm đã bị anh tha ra ngoài, còn chưa ăn sáng, muốn ăn cái gì? Tôi mời."

"Thật không? Vậy thì tôi đây sẽ không khách khí ."

Vừa nghe nói ông chủ mời Tiêu Chiến lập tức tươi cười rạng rỡ, nhấn ga lái xe đi.

Vấn đề về kiếp trước của Chiêu tài miêu, vẫn là để lần sau gặp lại Bạch Vô Thường hỏi vậy.

Thừa dịp cuối tuần nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác đến bệnh viện thăm Cố Trừng, Cố Trừng tinh thần khá tốt, bất quá trí nhớ đêm đó rất mơ hồ, Vương Nhất Bác cũng không nói thêm, hàn huyên vài câu liền cáo từ, Về đến nhà, lại gọi điện thoại cho Phùng Tình Tình, cảnh cáo cô ấy cuối tuần bảo vệ bệnh viện sẽ tăng mạnh tuần tra, nhắc nhở bọn họ không được đi thám hiểm, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Nghe Vương Nhất Bác đem kế hoạch hành động của bọn họ nói ra, Phùng Tình Tình quá sợ hãi, như thế nào cũng đoán không ra câu lạc bộ thần quái vừa mới định ra phương án thám hiểm tại sao lại bị tiết lộ ra ngoài.

Nói chuyện điện thoại xong, Vương Nhất Bác xoay người, ánh mắt dừng ở thanh đao treo trên tường.

Cậu cầm lấy thanh đao, thân đao trầm ám âm lãnh, ngàn năm cổ khí, lộ ra vẻ sắc bén rất đặc biệt.

Cho dù tất cả mọi người lầm lẫn, vậy còn Lý Hiển Đình thì sao, đối với một người yêu mình như vậy, hắn như thế nào có thể nhận lầm?

Nếu Tiêu Chiến và Bạch y nhân thần bí kia không lừa cậu, như vậy năm đó đến tột cùng là loại lực lượng gì có thể đem trí nhớ của Vương Kiệt sao chép vào trong trí nhớ của cậu?

Thân đao sắc bén hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, làm cho Vương Nhất Bác ngạc nhiên hoàn hồn, nhìn thấy cổ khí, cậu bỗng nhiên nở nụ cười, đứng dậy đem nó một lần nữa treo lên tường.

Trí nhớ mấy trăm năm đã phủ đầy bụi, làm gì phải tiếp tục đau khổ truy tìm nó đến cùng? Có lẽ, bảo vệ cho hiện tại, mới là lựa chọn thông minh nhất.

Đầu tuần, Vương Nhất Bác đến công ty, vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy trên bàn đặt một phần tờ hóa đơn trên đó viết giá cả rõ ràng:

Phí khu quỷ hai mươi vạn, phí vật phẩm bốn vạn, phí cúng bái hành lễ siêu độ bốn vạn, phí an ủi bốn vạn, tổng cộng ba mươi hai vạn.

"Tiêu Chiến!"

Cả tòa nhà lớn theo tiếng quát chói tai Vương Nhất Bác run lên mấy cái.

Hơn nữa ngày, Tiêu Chiến mới ló đầu vào, hỏi: "Chuyện gì?"

"Đây là hóa đơn của anh?" Vương Nhất Bác chỉ chỉ tờ giấy.

"Đúng vậy, khi cậu mời tôi khu quỷ có nói sẽ trả thù lao, chẳng lẽ muốn ghi sổ?"

Tiêu Chiến đi vào, nhíu mày, vẻ mặt ủy khuất.

Đúng là có nói, nhưng cái giá này không phải cũng quá trên trời sao?

Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này giá cả hình như là gấp ba so với lần trước."

"Đương nhiên, lần này là lệ quỷ, thu phí tự nhiên phải cao một chút, rồi lại phải phụ trách siêu độ, vả lại cậu cho là Bạch Vô Thường là con khỉ ở vườn bách thú sao, nói gặp là có thể gặp sao? Gọi hắn hai lần mất của tôi hai triệu. . . . . . tiền âm phủ, không tin cậu có thể hỏi Lâm Thuần Khánh, ông ta mà mở miệng nhất định không dưới bốn mươi vạn, nếu không thì để tôi... giảm giá cho cậu bảy phần trăm."

"Phí an ủi là cái gì?"

"Đêm đó cậu dựa vào bả vai của ngủ, làm hại ngày hôm sau tôi cả ngày đều nâng không nổi cánh tay, không còn biện pháp đành phải đi xoa bóp, những cái này đều cần tiền, hiện tại nhà của tôi lại có thêm một con mèo nhỏ phải nuôi, chỉ dựa vào tiền lương là hoàn toàn không đủ. . . . . ."

Thấy Tiêu Chiến ủy ủy khuất khuất nói xong, con ngươi xanh nhạt như gợn sóng, tựa hồ tùy thời đều có thể tràn ra, Vương Nhất Bác đột nhiên có cảm giác vô lực.

Được rồi được rồi, này đó phí dụng coi như cậu chấp nhận. Vậy phí vật phẩm là cái gì?

Lười mở miệng hỏi, cậu dùng ngón tay chỉ ba chữ kia.

"Vật phẩm? Chính là bùa trừ tà tôi đưa cho cậu, rồi máu chó mực, máu chó mực rất linh nghiệm, tuy rằng cậu không dùng, có điều cậu đã nhận, coi như giao dịch thành công."

"Sao cậu không đi cướp đi? Mấy hào máu chó mực mà anh đòi tôi bốn vạn? Cho dù anh mua một con về, cũng không đến bốn vạn!"

"Bình tĩnh bình tĩnh, phong độ phong độ."

Trà thơm ngát thực săn sóc dâng lên, Vương Nhất Bác ánh mắt đảo qua cổ tay Tiêu Chiến, đồng hồ vàng từng là của cậu dưới ánh mặt trời phản chiếu phát ra ánh sáng.

Tiêu Chiến rút tay về, tỉnh bơ che đồng hồ lại.

"Tôi đi ra ngoài làm việc trước, tiền cậu nghĩ muốn đưa lúc nào... cũng được."

Nhìn Tiêu Chiến đi ra ngoài, Vương Nhất Bác nhớ tới tình cảnh đêm đó được anh ta cứu ở dưới biển.

Với cậu mà nói, Tiêu Chiến cũng rất là thần bí, trước tình cảnh nguy hiểm anh ta đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, giống như thiên thần, dưới đáy biển u ám, giữa ánh sáng trắng, đôi mắt màu xanh lam như khóa người ta vào giữa, hình ảnh đẹp đẽ kỳ lạ đó đến cuối đời cậu cũng không thể quên .

Cậu không có hỏi Tiêu Chiến chuyện này, có một số việc không cần hỏi nhiều, có lẽ có một ngày, đến lúc giữa bọn họ không còn gì để giấu diếm lẫn nhau, cậu tin rằng nhất định Tiêu Chiến sẽ nói cho cậu.

Gian ngoài văn phòng đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, lập tức Tiêu Chiến giống như gió vọt vào, đem một tờ giấy đưa tới trước mặt cậu, mắt xanh trừng lớn hung hăng nhìn cậu.

" Tiền lương tháng này của tôi sao lại ít thế này? Tôi nhớ rõ cậu có gọi điện thoại xin phép, tại sao tài vụ lại xử lý việc tôi ghi không xin phép?"

Vương Nhất Bác nhìn lướt qua tờ khai tiền lương của Tiêu Chiến.

"Tôi không có giúp anh xin phép, tôi chỉ gọi điện thoại báo an bài lại lịch trình làm việc của mình. . . . . ."

"Thật gian xảo!"

Nhắc tới tiền, Tiêu Chiến tuyệt đối mất hết bình tĩnh, làm càn hướng về người lãnh đạo là cậu rống to: "Tôi mặc kệ, tôi lần này là vì cậu mới nghỉ việc mấy ngày, cậu lập tức thông báo tài vụ trả tiền lương cho tôi, nếu không tôi đi công đoàn khiếu nại cậu!"

"Tôi không nhắc nhở anh gọi điện thoại xin phép là lỗi của tôi, có điều, công ty có quy định của công ty, tiền lương sẽ không trả thêm, nếu anh muốn khiếu nại, tôi cũng không ngăn cản."

Vương Nhất Bác ở dưới ánh mắt như phi đao trung thản nhiên nói, Tiêu Chiến trầm mặc một lúc, tức giận đem tờ khai ném về phía cậu, xông ra ngoài, cửa chính bị anh ta đóng lại một cái rầm đầy phẫn nộ.

Tiểu thần côn lần này thật sự tức giận.

Thật rất thích xem bộ dáng tức giận của Tiêu Chiến, anh lúc tức giận sẽ như thỏ con xù lông, rất đáng yêu. Vương Nhất Bác cười cười, lấy chi phiếu từ trong ngăn kéo ra, nâng bút viết số tiền.

Nghỉ việc không xin phép sẽ khấu trừ tiền lương là chế độ của công ty, cậu không thể tự ý sửa đổi, có điều, thù lao khu quỷ cậu không nói là sẽ không trả.

Số tiền viết ba mươi vạn, nhưng giá trị có lẽ là hơn một chút .

Viết đến chữ cuối cùng, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tiêu Chiến ló đầu vào rống to: "Chủ tịch, cậu đúng là con đại hồ điệp(con bướm ấy)!"

Bút vừa trợt, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, cửa đã đóng lại.

Nhìn nét bút bị viết lệch kia, cậu nhăn mặt nhíu mày, lại kéo một tấm chi phiếu trống ra, viết vài nét, đột nhiên dừng lại, cầm lấy điện thoại, gọi cho thư ký Lí Đình.

"Nếu có người nói cô là hồ điệp, là có ý gì?"

Đối diện cười ha ha, "Là chửi biến thái, sâu róm biến thành hồ điệp, không phải là hoàn toàn biến thái sao . . . . . . A, chủ tịch, tôi không phải đang mắng anh đâu. . . . . ."

Vương Nhất Bác đã ngắt điện thoại.

Mỉm cười trở nên dữ tợn, cậu đem chi phiếu sắp viết xong xé tan thành từng mảnh, ném vào thùng rác bên cạnh.

Thù lao vẫn là lần sau trả tốt lắm, nếu còn chết tiệt gặp quỷ lần nữa!

Yulia: mơ hồ lắm phải không? tui khum spoil đâu, đây mới 2 tập thôi. còn nhiều thứ bí ẩn lắm. 



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro