chương 10:

Về đến nhà Tiêu Chiến nằm ngã trên sô pha, vênh mặt hất hàm ra lệnh, "Tiểu Ly đi chuẩn bị cơm trưa, Tiểu Bạch đi pha trà, thuận tiện lấy báo chí lại đây luôn, Nhất Bác em cũng đừng nhàn rỗi, giúp anh xoa bóp."

Không ai cùng tiểu thần côn chấp nhặt, Vương Nhất Bác ngồi xuống mát xa cho anh, Hoắc Ly thì ôm Tiểu Bạch chạy vào phòng bếp.

Thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Vương Nhất Bác , Tiêu Chiến ở trong lòng cân nhắc có nên xin chiêu tài miêu cho mình nghỉ ngơi vài ngày, lần này tróc quỷ quá sức mệt mỏi, lại là chiêu âm hồn, đấu cổ thú, cộng thêm du lịch địa ngục một ngày, suýt nữa mất đi nửa cái mạng, vất vả lâu như vậy, không nhận được đồng nào thì thôi, nhưng không thể ngay cả ngày nghỉ cũng không chịu cho chứ?

"Anh hai, mọi người đã về rồi à, mau giúp đỡ, bắt cái con lệ quỷ trong nhà em đi."

Mát xa phục vụ hưởng thụ không được bao lâu, Vương Duệ Đình hô to gọi nhỏ từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt trắng bệch, thật ra cực kỳ giống lệ quỷ trong phim kịnh dị.

"Tróc quỷ?" Nhìn xem Nhan Khai mơ hồ khoanh tay đứng giữa không trung phía sau Vương Duệ Đình, Vương Nhất Bác kỳ quái hỏi.

Ngày hôm qua cậu nói với Nhan Khai mọi chuyện đã giải quyết xong, bảo Nhan Khai đưa phùng Tình Tình và Chu Lâm Lâm về nhà, cũng thuận tiện thi pháp xóa bỏ trí nhớ của bọn họ, em trai hẳn là tỉnh dậy từ ngày hôm qua, có Nhan Khai ở đó, không có khả năng có quỷ đến quấy rầy cậu ta.

"Một con quỷ thật lớn, ở nhà của em hoành hành ngang ngược, còn làm em ngất đi, trời ạ, em chạm được hắn, hắn còn nói chuyện với em, nổi lốc nhỏ uy hiếp em. . . . . ."

Lại nhìn Nhan Khai, Vương Nhất Bác tựa hồ hiểu được là chuyện gì xảy ra .

"Thật xin lỗi, ta không cẩn thận làm cho cậu ta đụng phải, cậu ta liền hô to gọi nhỏ, còn làm cho mọi thứ trong nhà trở nên lộn xộn, ta liền uy hiếp cậu ta vài câu." Nhan Khai cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nói thật, Vương Duệ Đình là người ngu ngốc khôi hài nhất mà hắn từng gặp, sau khi chạm thấy hắn, liền như bị thần kinh cầm cái chổi chạy loăng quăng đuổi người, người đương nhiên đuổi không được, lại suýt nữa đem đống đồ cổ trong nhà đập hư hết, Nhan Khai thật sự không muốn đồ cổ rơi vào số phận tan xương nát thịt, liền thi pháp đem chúng nó trở về tại chỗ, có thể nghĩ, nhìn thấy đồ sứ bay đầy trời, Vương Duệ Đình là có cảm giác gì.

"Đừng lo lắng."

Em trai mình tuy rằng là cái tên ngu ngốc, nhưng thấy cậu ta vẻ mặt kinh hoảng, Vương Nhất Bác vẫn là tiến lên vỗ vỗ bả vai cậu ta, ra vẻ an ủi, "Có Tiêu Chiến ở đây, không có quỷ dám làm gì em đâu."

Ánh mắt đảo qua băng gạc quấn trên tay phải Vương Duệ Đình, Vương Nhất Bác nhíu mày, "Sao lại bị thương thế này?"

"Còn không phải là do cây cổ đao này của anh gây ra!" Vương Duệ Đình vẻ mặt căm giận, "Em nghĩ cổ đao trấn sát, nhất định có thể dọa lệ quỷ chạy mất, cho nên mượn nó đi trấn quỷ, kết quả quỷ không trấn được, còn làm em bị thương, miệng vết thương không sâu, mà máu lại chảy không ngừng, băng gạc thuốc mỡ còn tự động bay đến, rất kinh khủng . . . . . ."

Nhớ tới lúc ấy miệng vết thương đầy máu, băng gạc thuốc mỡ tự động băng bó cho cậu, Vương Duệ Đình run lên.

"Em đụng đến cây đao của anh!"

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn xem vách tường, cổ đao đã không còn ở đó, đó là chỗ cư trú của Nhan Khai, máu dính vào trên lưỡi đao, dùng nửa đầu để nghĩ cũng biết không phải là chuyện tốt.

Lại nhìn Nhan Khai, trên mặt Nhan Khai vẻ bất đắc dĩ càng sâu, "Ta cái gì cũng chưa làm, là cái tên ngớ. . . . . . là cậu ta quá kích động, không cẩn thận làm tay bị thương. . . . . ."

Vốn muốn gọi Vương Duệ Đình là tên ngớ ngẩn, bất quá ngẫm lại cậu ta là em trai của chủ nhân, Nhan Khai thay đổi cách nói kín đáo khác, kỳ thật cái tên ngu ngốc này buồn rầu cái quái gì, bị máu tươi của cậu ta làm dẫn, chính mình trong thời gian ngắn hạn không thể tách rời khỏi cậu ta, người phải khóc chính là mình mới đúng! Hắn luôn luôn tùy ý độc hành, nghĩ đến sắp tới ngày đêm phải ở cùng tên ngu ngốc thần kinh này, Nhan Khai mày kiếm chau lại, bắt đầu đau đầu.

"Có, có vấn đề gì thế?"

Thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nghe mình nói xong, đồng thời đem ánh mắt dời về phía phía sau lưng mình, Vương Duệ Đình hoảng sợ, lắp bắp hỏi: "Hai người là không phải nhìn thấy cái gì chứ? Đừng nói với em là nó đi theo phía sau em?!"

Không chỉ có đi theo phía sau, còn cùng thật sự rất gần.

Vương Nhất Bác vốn nghĩ sự tình đã giải quyết xong, có thể triệu Nhan Khai trở lại, bây giờ xem ra không có khả năng, cái gì kêu tự tạo nghiệp, không thể sống, chính là dùng cho những kẻ ngu ngốc như em trai cậu.

Tiêu Chiến tiến lên vỗ vỗ bả vai Vương Duệ Đình, vẻ mặt thông cảm, "Không sao, hắn sẽ không theo cậu bao lâu đâu, tự giải quyết cho tốt."

Rầm. . . . . .

Sau khi khiếp sợ ba mươi giây, Vương Duệ Đình thân mình thẳng tắp ngã về phía sau, nghĩ đến sau này còn muốn bị quỷ bám, cậu khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ liền cứ như vậy ngất xỉu luôn cho rồi.

Lúc chạng vạng, Vương gia có hai vị khách không mời mà đến, một là hỏa hồ, cô ta đã hóa thành hình người, đi cùng cô ta chính là một người đàn ông trầm tĩnh lạnh lùng mặc đồ trắng, nhìn thấy bọn họ, Hoắc Ly lập tức bổ nhào tới, hỏa hồ ôm lấy nó, vẻ mặt tràn đầy yêu thương.

Đôi vợ chồng đó chính là cha mẹ của Hoắc Ly – Xích Viêm cùng Xích Nguyệt, bọn họ rời khỏi núi rừng, đi khắp nơi tìm kiếm cách giải trừ huyết khế, lại vì chút sai lầm mà bị Cửu Anh khống chế, may mà Vương Nhất Bác bắt được nguyên thần của Xích Viêm, khiến cho Nhan Khai dùng pháp lệnh khôi phục, lại còn giúp hỏa hồ tộc huỷ bỏ huyết khế với Bắc Đế Âm Vương, bọn họ đặc biệt đến để cảm tạ.

Xích Viêm hướng Vương Nhất Bác thi lễ, "Đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết được, sau này Vương ân công nếu có gì cần sai bảo, hỏa hồ tộc ta nguyện cố gắng cống hiến hết sức, Xích Viêm xin thề, có trời đất làm chứng!"

Vương Nhất Bác nhìn thấy Xích Viêm khuôn mặt ngay ngắn khoan nhân (khoan:rộng rãi khoan dung, nhân: nhân ái) , lại đề cập đến cả bộ tộc, không dám chậm trễ, đáp lễ nói: "Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần chú ý. . . . . ."

Nói còn chưa dứt lời, liền bị Tiêu Chiến kéo đến một bên, hì hì cười nói: "Cả bộ tộc hỏa hồ cống hiến thì không dám nhận, ta chỉ cần con Tiểu hồ ly này là đủ rồi, đem Tiểu Ly tặng cho ta làm thức thần đi, tính là thù lao."

Xích Viêm đang muốn đáp ứng, bị Xích Nguyệt ngăn lại, ôm chặt lấy Hoắc Ly.

Cô và đứa con đã vài năm không gặp, vừa mới gặp lại thì đã bị đánh tan hồn phách, đến nỗi đạo hạnh phải một lần nữa luyện lại toàn bộ, cô lần này đến đây vốn là tính toán mang Tiểu Hồ ly cùng quay về thâm sơn tu luyện, không ngờ Tiêu Chiến muốn thu nó làm thức thần, một khi thành thức thần cho gia tộc, trọn đời đều bị sai khiến, làm sao có thể tuỳ ý tiêu dao so với ở thâm sơn linh khí?

Sờ sờ đầu Hoắc Ly, Xích Nguyệt nói: "Tiểu Hồ, thế tục nguy hiểm, lòng người khó liệu, có nguyện ý cùng mẹ trở về hay không?" Nói chuyện, còn hung hăng trừng Tiểu Bạch đang nằm ở trên sô pha, oán hận ẩn hiện trong lời nói.

Hoắc Ly do dự một chút, nói thực ra nó rất hoài niệm thời gian sống cùng cha mẹ, nhưng mà lại không cam lòng rời đi nơi này.

Nó vòng vo đảo mắt, chạy đến bên cạnh Tiểu Bạch, nhỏ giọng hỏi: "Nếu làm thức thần, có phải là không giống như trước đây hay không?"

"Trên cơ bản mà nói, không có cái gì khác nhau." Tiểu Bạch lười biếng trả lời.

Đổi thang không đổi thuốc mà thôi, quỷ cũng không tin tưởng Tiểu Hồ ly có thể làm thức thần gia tộc tốt như Nhan Khai, bất quá là Tiêu Chiến nghĩ kiếm một món lời nhỏ mà thôi.

"Được, ta làm!" Hoắc Ly lập tức gật đầu.

"Tiểu Hồ, phải hiểu cho rõ ràng, là hắn đánh con hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, con còn ở chung với hắn, sớm hay muộn cũng sẽ bị hắn hại!" Thấy đứa con ngốc nghếch tự đem chính mình bán đi một cách đầy vui vẻ, Xích Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhịn không được nhắc nhở.

"Mẹ đừng trách Tiểu Bạch, nó cũng là bất đắc dĩ, giống như mẹ phạm giết chóc cũng là bất đắc dĩ vậy, con ở nơi này, cha và mẹ bất cứ khi nào cũng có thể đến xem con, nhưng mà nếu con trở về nhà, sẽ rất khó gặp lại đại ca và Tiểu Bạch bọn họ, con không nỡ. . . . . ."

Xích Nguyệt vì nguyên thần trượng phu bị Cửu Anh khống chế, bị bắt giết không ít người, tuy không phải ý của mình nhưng cũng là đã vi phạm tộc quy, nghe xong lời của Tiểu Hồ ly, mặt cô lộ vẻ áy náy, lại thấy ở trong lòng đứa con, mình còn không quan trọng bằng người ngoài, không khỏi có chút buồn bã.

"Ở đây có rượu và đồ ăn ngon, TV, game, còn có thể đi công viên chơi trò chơi, chính là trong nhà không có. . . . . ."

Thì ra đây mới là nguyên nhân Tiểu Hồ ly luyến tiếc rời đi.

Tiểu Bạch chân lảo đảo, từ trên sô pha ngã xuống, Xích Nguyệt lại cao hứng lên, ôm lấy đứa con, ôn nhu nói: "Vậy ở lại đi, mẹ có rảnh sẽ đến tìm con." Lại hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, "Không được khi dễ Tiểu Hồ, nếu không ta sẽ không bỏ qua ngươi!"

Tiểu hồ ly rốt cục bị để lại, sau khi vợ chồng Xích Viêm rời đi, nó vui tươi hớn hở ôm Tiểu Bạch đi phòng bếp nấu cơm, hai động vật ở phòng bếp không biết đang nói cái gì, Vương Nhất Bác muốn đi hỗ trợ lại bị Tiêu Chiến gọi lại.

"Nhất Bác, em không sao chứ?"

Chống lại ánh mắt kỳ quái của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nói: "Từ sau khi trở về tinh thần em có vẻ không ổn định cho lắm, có phải là có chuyện gì gạt anh không?"

"Không có." Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ không đem tâm sự nói ra, đáp lại Tiêu Chiến bằng câu nói đùa: "Em chỉ là đang suy nghĩ, lần này anh tốn không ít sức, em nên trả bao nhiêu thù lao?"

"Trước đừng nói, để sau này cho anh một tin mừng bất ngờ đi!"

Vừa nghe có tiền, nghi hoặc trong lòng Tiêu Chiến nhất thời bay hết, mắt xanh lóe sáng, bắt đầu lên kế hoạch về tiền đồ tuyệt vời của mình.

Rạng sáng Vương Nhất Bác thức dậy, đi vào phòng ngủ của Tiêu Chiến, anh đang ngủ say, khóe miệng hơi hơi cong lên, xem biểu tình nhất định là mộng đẹp về tiền.

Vương Nhất Bác đem lá thư đã viết xong đặt lên trên bàn, cúi người hôn nhẹ lên khóe môi, hôn lên nốt ruồi xinh đẹp dưới môi anh Tiêu Chiến, nói: "Nếu kiếp sau em không có tiền, không biết anh còn có thể tới tìm em nữa không?"

Vương Nhất Bác ra khỏi chung cư, trời vẫn còn sớm, gió nổi lên, mang theo hơi lạnh đầu mùa đông, cậu lái xe đi vào quỷ giới trên núi Vân Vụ, sắc trời vẫn như cũ mờ mịt tối tăm, tựa hồ như bầu trời ở đây là thuộc âm phủ, vĩnh viễn không thấy trong xanh.

Giống như lần trước, sau khi xe đi quá cột mốc biên giới của Ngụy giới, âm lộ thẳng tắp hiện ra, quỷ bà ngồi ở ven đường, âm trầm nhìn Vương Nhất Bác, nhếch miệng cười lạnh: "Ta chờ ngươi thật lâu mà vẫn không thấy ngươi tới, ta còn nghĩ ngươi hối hận ."

"Ta làm việc thì sẽ không hối hận."

Vương Nhất Bác xuống xe, đi đến trước mặt quỷ bà, cậu lập tức liền bị âm phong cuồn cuộn nổi lên cuốn lấy, kéo cậu dán sát trên vách núi đá bên ven đường, âm phong vô hình khống chế tứ chi của cậu, làm cậu không thể nhúc nhích.

Quỷ bà tiến lên, móng tay dài nhọn xẹt qua hai má Vương Nhất Bác, ngửi được mùi âm khí hôi nồng, cậu ho khan một trận, nhìn thấy quỷ bà đem bàn tay lạnh như băng đặt tại trên đỉnh đầu mình.

Cảm giác lạnh lẽo nháy mắt truyền khắp toàn thân, Vương Nhất Bác nghe được tiếng chú ngữ thì thào vang lên ở bên tai, là cấm chú kêu gọi dương thọ của cậu, quỷ bà hai má khô quắt nổi lên nụ cười, thỉnh thoảng phát ra âm thanh khặc khặc kì quái, bên cạnh có âm hồn cảm thán: "Người này có nhiều dương thọ như vậy, lần này thật sự hời rồi."

Trước mắt không ngừng có làn khói trắng bay vọt lên, nhiệt khí trong cơ thể thoát ra nhanh như gió, bỗng nhiên, bàn tay đặt ở trên đầu cậu phát ra run rẩy, run rẩy càng ngày càng dồn dập, rốt cục quỷ bà quát to một tiếng lùi về phía sau.

Vương Nhất Bác mở mắt ra, thấy quỷ bà nơm nớp lo sợ lui đến một bên, trong ánh mắt nhìn mình tràn ngập sợ hãi.

"Sao vậy?" Cậu khó hiểu hỏi.

"Lão thân có mắt như mù, xin thứ tội, xin thứ tội!"

Âm phong khống chế tứ chi đã muốn tan, Vương Nhất Bác xoa xoa cổ tay, hỏi: "Chúng ta ấn theo khế ước làm việc, có tội gì?"

"Xin đừng nhắc lại hai chữ khế ước, nếu không lão thân cho dù vĩnh viễn đọa ở địa ngục cũng vô pháp trả hết nợ lỗi lầm này." Quỷ bà gục trên mặt đất liên tục dập đầu với Vương Nhất Bác , "Ta lập tức đưa ngài ra khỏi quỷ giới, lúc trước mạo phạm vạn lần xin thứ lỗi!"

Không rõ quỷ bà vì cái gì trước thì ngạo mạn giờ thì lại cung kính như vậy, bất quá kết quả này Vương Nhất Bác cầu còn không được, cười cười nói: "Nói như vậy, khế ước giữa chúng ta coi như huỷ bỏ, cám ơn bà lần trước đã giúp ta xuống địa ngục."

Quỷ bà không dám nói tiếp, chính là không ngừng dập đầu, sợ bà ta lại thay đổi chủ ý, Vương Nhất Bác vội ngồi lên xe thể thao, nhanh chóng lái xe ra khỏi quỷ giới, bên ngoài sơn đạo sắc trời đã sáng, sương sớm mênh mông, cùng không khí âm trầm cổ quái lúc nãy hoàn toàn là hai thế giới.

Vương Nhất Bác nhìn xem bàn tay, vết xước dài huyết khế kia đã biến mất, khi đi qua cột mốc biên giới cậu cố ý nhìn lướt qua, trên tấm bia đá xanh trắng chỉ viết hai chữ to đỏ sậm —— Ngụy giới.

Con đường quỷ môn ở đây sau này sẽ không mở lại, nhưng địa ngục vẫn tồn tại, ở trong lòng mỗi người.

Quỷ làm việc không thể giải thích theo lẽ thường, Vương Nhất Bác lười đi cân nhắc nguyên nhân quỷ bà buông tha cho mình, liền lái xe rất nhanh, nghĩ muốn mau chóng chạy về nhà, tiểu thần côn bình thường rời giường rất muộn, nhất định phải huỷ lá thư trước khi anh phát hiện.

Trở lại chung cư, Vương Nhất Bác một hơi vọt vào nhà, Tiêu Chiến đang ngồi ở phòng khách xem TV kì quái nhìn cậu, "Nhất Bác, mới sáng sớm em chạy ra ngoài làm gì?"

Không đáp lời, Vương Nhất Bác lập tức chạy vào phòng ngủ, lá thư đã bị mở ra, trên đó còn bị ấn hai cái dấu chân nhỏ, cậu vội cầm lấy lá thư vọt vào phòng bếp, cảm giác bất thường, Tiêu Chiến vội vàng đi theo vào, "Cái gì vậy? Cho anh xem."

"Không có gì."

"Không có gì thì tại sao phải đốt?"

"Chính là không có gì mới phải đốt!"

"Có phải là viết chi phiếu cho anh xong lại hối hận hay không? Ơ, sao lại có dấu chân?"

Tiêu Chiến vươn tay muốn giật lấy, bị Vương Nhất Bác ngăn lại, hai người một muốn cướp, một phải đốt, đang lôi kéo nhau, Tiểu Bạch từ trong phòng khách chậm rì rì bước đi thong thả lại, "Dấu chân là ta ấn, yên tâm, đó không phải chi phiếu."

"Em cũng có ấn dấu chân, đại ca yên tâm, cái đó tuyệt đối không phải chi phiếu." Hoắc Ly cũng chạy tới phụ họa.

Tiêu Chiến buông lỏng tay ra, nghi hoặc hỏi: "Đó là cái gì?"

"Em xem không hiểu."

"Ta xem là hiểu, " Tiểu Bạch nhìn xem Vương Nhất Bác, "Bất quá không rõ ý nghĩa."

Vương Nhất Bác nhân cơ hội đem lá thư thiêu hủy, vốn tưởng rằng mình sẽ chết, mới lưu lại phong thư này cho tiểu thần côn, nếu như mình đã không có việc gì, vậy thì nội dung trong lá thư anh vẫn là không xem thì tốt hơn, nếu không về sau đừng nghĩ ngăn chận nổi anh ta.

"Như thế nào mà sáng sớm mỗi người đều quái lạ thế này."

Tiêu Chiến vẻ mặt hồ nghi, ánh mắt theo thứ tự từ trên người ba người đổi tới đổi lui, may mà điện thoại trong phòng khách đúng lúc vang lên, anh chạy tới tiếp điện thoại, vừa nghe vừa nhìn xem Vương Nhất Bác, sắc mặt càng ngày càng quỷ dị.

Năm phút đồng hồ sau, Tiêu Chiến dập điện thoại, chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác giơ tay sờ trán cậu, tiếp theo lại sờ ngực, sau đó là mạch đập, từ trên xuống dưới không ngừng đánh giá.

"Em uống nhầm thuốc? Bị quỷ quái nhập thân? Phát sốt đến mức hồ đồ? Hay là em căn bản không phải là chiêu tài miêu?"

Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến ra, "Anh làm cái gì?"

"Anh mới vừa nhận được điện thoại của luật sư Cát, nói em lấy danh nghĩa của anh mua hẳn hai căn nhà ở này, còn đem quyền bất động sản của hai căn biệt thự chuyển nhượng cho anh, còn có 10% cổ phần của công ty Vương thị anh đứng tên, luật sư Cát bảo anh hôm nay đi ký tên làm thủ tục, Nhất Bác, em không sao chứ?"

Khi đó cậu nghĩ đến mình hẳn là phải chết, cho nên mới bảo Cát Ý xử lý như vậy, nhưng Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ không đi giải thích, nhướng mày trêu chọc Tiêu Chiến "Như thế nào, anh không muốn nhận?"

"Điều kiện tốt như vậy ngu ngốc mới không nhận! Nhưng mà. . . . . ." Mắt xanh của Tiêu Chiến hiện lên tia giảo hoạt, "Đừng tưởng rằng như vậy là có thể làm cho anh bán mình, dù cho là anh em cũng phải tính rõ ràng, đổ xúc sắc, ai thắng thì ở trên!"

Tiểu Bạch thực săn sóc mà đem xúc xắc ném qua, Tiêu Chiến dùng tay bắt lấy, động tác hết sức đẹp mắt, rồi đưa cho Vương Nhất Bác, "Như cũ, em trước."

Tiểu thần côn thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Vương Nhất Bác không nói nhiều, tiếp nhận xúc xắc xong tùy tay ném đi, lăn một vòng dừng lại ở một điểm.

"Phụt ha ha. . . . . ."

Nhìn đến kết quả hoàn mỹ này, nghĩ muốn không cười cũng không được, Tiêu Chiến cười lớn ngã vào trên sô pha, "Xem ra anh không cần ném, tùy tiện ném một chút cũng không thể nhỏ hơn so với anh."

"Chưa chắn, có lẽ anh cũng là một điểm đấy." Vương Nhất Bác bình tĩnh cười nói.

"Anh không có khả năng mỗi lần đều nhỏ điểm hơn em!"

Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, nhặt xúc xắc lên tùy tay ném ra, xúc xắc sau khi quay mấy vòng thì dừng lại bên mép bàn trà thủy tinh, thấy là sáu điểm, Tiêu Chiến chân mày vui vẻ cong lên, ai ngờ xúc xắc ở bên mép bàn trà lay động hai cái xong rớt xuống sàn, lạch cạch một tiếng bể đôi, tách ra ... hai mặt trong trắng đục rắn chắc song song hướng lên trên.

Liếc liếc mắt nhìn Tiêu Chiến đang trợn mắt há hốc mồm một cái, Vương Nhất Bác biểu tình bình tĩnh như cũ, "Hãy tin tưởng vào kỳ tích, nó lúc nào cũng có thể sảy ra."

Tiểu Hồ ly cùng con mèo nhỏ đồng thời gật đầu, "Thật là thần kỳ, xúc xắc cư nhiên lại vỡ đôi, đại ca vận khí của anh còn không phải là kém một cách bình thường đâu."

"Đây là xúc xắc do công ty nào chế tạo? Tôi muốn đi khiếu nại, sản phẩm giả mạo chất lượng kém sẽ hại chết người a. . . . . ."

Toà nhà ở trong tiếng hét lên điên cuồng bi phẫn run lên ba cái.

Nguyện đổ chịu thua, đêm đó Tiêu Chiến bị lột một cách sạch sẽ đặt ở trên giường, anh không dám tiếp tục phản kháng, sự thật chứng minh ông trời đứng về phía chiêu tài miêu, nếu nhất định không thể vùng lên, vậy thì không bằng cứ vui vẻ hưởng thụ đi.

Kỹ thuật hôn của chiêu tài miêu khá tốt, nhiệt tình ve vãn hoàn toàn khác biệt với sự lạnh lùng trầm tĩnh lúc bình thường, cho nên Tiêu Chiến tự nhận là rất hưởng thụ, hưởng thụ xúc cảm hai bàn tay kia lướt qua trên da thịt, hưởng thụ chiếc lưỡi mềm mại mặc sức vùng vẫy trong miệng mình, hết sức động tình, Vương Nhất Bác đem tiết mục thu phí trên TV tắt đi, bọn họ không cần những thứ đó, chỉ cần tận tình cảm thụ sự tồn tại của nhau là tốt rồi.

Hôn lên xương quai xanh của người yêu, lưỡi mềm mại phác hoạ lên từng đường nét tinh xảo trên xương quai xanh, vừa lòng nhìn thấy Tiêu Chiến vì hưng phấn mà thoáng căng thẳng thân mình, lồng ngực hơi hơi run rẩy, làm hai điểm màu đỏ thẩm trên đó càng thêm mê người, Vương Nhất Bác đầu lưỡi nhịn không được di chuyển xuống phía dưới, dọc theo bờ vai chuyển dần đến trước ngực anh, lưỡi đảo vài vòng, cậu nghe được tiếng thở dốc dồn dập rất nhỏ của Tiêu Chiến, thân thể láng mịn ở dưới ánh đèn phiếm ra ánh sáng nhàn nhạt, run rẩy theo từng cái hôn của cậu.

"Em hy vọng chúng ta có thể trở thành mãi mãi."

Con người đối với tình yêu luôn luôn theo đuổi sự vĩnh cữu, liền như dục vọng vĩnh viễn không thể thỏa mãn, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen mềm mượt của Tiêu Chiến, nhiệt tình ra sức lấy lòng tất cả giác quan của anh, mắt xanh củaTiêu Chiến lóng lánh trong sáng như ánh trăng, dao động mơ màng, làm cho chính mình say mê. Cậu rất vui vẻ, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng chính mình cảm giác được, tồn tại giữa bọn họ chính là tín nhiệm, bao dung và tình yêu.

"Hiện tại, anh mong muốn cái gì nhất?" Hôn lên khu vực mẫn cảm bên cổ của người yêu, Vương Nhất Bác thở dốc hỏi.

"Anh chỉ mong . . . . . ." Tiêu Chiến nghĩ một chút, bình tĩnh nói ra chuyện mình lo lắng nhất, " Kỹ thuật của em đừng quá kém, làm cho anh ngày mai không đi làm được, sẽ bị nữ kế toán khấu trừ lương. . . . . ."

Một chậu nước đá giội xuống đầu, Vương Nhất Bác nhẫn nhịn, rốt cục không có làm ra hành động bạo lực gì, cười khổ: "Lúc này anh có thể không nghĩ đến tiền hay không? Chẳng lẽ những gì hôm nay em đưa cho anh còn chưa đủ sao? Mà anh còn nhớ mãi không quên về một chút tiền lương đó nữa!"

"Không nên nghĩ tiền ít mà không làm, anh chỉ là thiết thực, ưm. . . . . ."

Những lời nói kế tiếp chưa nói ra đã bị chặn đứng, Vương Nhất Bác đúng lúc ngăn cản Tiêu Chiến cãi cọ, dùng bằng môi.

Nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống, ngón tay tinh tế lướt qua gáy của Tiêu Chiến, rồi xuôi theo đó trượt thẳng xuống lưng anh, ngón tay điểm nhẹ, giống như đánh một bản nhạc tuyệt vời, vị trí mẫn cảm trên lưng bị chạm đến, Tiêu Chiến quả nhiên chịu không nổi, thân thể hơi hơi cuộn lại, vặn vẹo phát ra tiếng thở gấp.

Thứ muốn có chính là loại cảm giác này, thưởng thức người yêu ở trước mặt mình lộ ra vẻ mơ mơ màng màng, Vương Nhất Bác tay lại trượt xuống dưới, chạm đến vị trí mẫn cảm kia, nó đang khẩn trương khép lại, giống như là e lệ, lại giống như là nhiệt tình mời mình chạm vào.

Không có do dự, Vương Nhất Bác đưa ngón tay chậm rãi đi vào dò xét, bên trong vách tường trơn mềm nóng rực, giống như nước ngâm trong miếng bọt biển, mỗi lần mình ấn xuống lại không ngừng tràn ra dịch nước ấm áp, Vương Nhất Bác lại bỏ thêm hai ngón tay đi vào, lo lắng nhìn xem Tiêu Chiến, sợ anh chịu không nổi, lại thấy anh ngoảnh đầu sang một bên, đôi mi thanh tú nhíu lại, mặt biểu lộ sự hưởng thụ, còn có vẻ e lệ khó gặp, lông mi dài mỏng buông xuống, dính một giọt nước mắt trong suốt.

Vương Nhất Bác thò người hôn lên giọt nước mắt đó, rồi thuận thế lần thứ hai hôn lên môi Tiêu Chiến, rút hai ngón tay ra, rồi nhẹ nhàng tách hai chân của anh ra, tính khí chậm rãi đi vào, nơi đó thực sự có chút khó khăn nhưng lại tựa hồ không có nhiều bài xích cậu tiến vào, dần dần nuốt lấy thứ nóng rực đó của cậu, làm cho cậu thuận lợi chiếm giữ, trực đảo Hoàng Long.

~~~~~~

Trực đảo Hoàng Long: Là một câu thành ngữ lấy điển tích từ thời tống, Nhạc Phi đánh bại quân nhất thống giang sơn Đại Tống. ý của thành ngữ là tiến quân thần tốc, tấn công thẳng vào sào huyệt địch. E hèm 'sào huyệt' có nghĩa gì trong hoàn cảnh này thì mọi người tự hiểu.

~~~~~~

"Đau không?" Rốt cục vẫn là lo lắng, Vương Nhất Bác hỏi.

"Ưm. . . . . ." Sau một hồi im lặng, Tiêu Chiến chậm rãi lắc đầu, "10% cổ phần công ty Vương thị, đau một chút cũng đáng. . . . . ."

". . . . . ."

Câu trả lời làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy thực thất bại, được rồi, có lẽ không hỏi gì thì tốt hơn, tiểu thần côn ở vào thời điểm không nói lời nào vẫn là rất đáng yêu.

Nâng chân của Tiêu Chiến lên, hết sức âu yếm kết hợp cùng với sự luật động mạnh mẽ, cảm giác hoà hợp chặt chẽ, hơi thở quen thuộc của đối phương vây quanh lấy hai người.

Sau lưng Vương Nhất Bác dần dần thấm đầy mồ hôi, từng đợt từng đợt ánh sáng tùy theo hoa văn trên lưng nhanh chóng ẩn hiện, hai người đắm chìm ở trong vui thích nên không chú ý tới, trong nháy mắt phát tiết nhiệt tình, hình bóng của tê nhận thản nhiên trồi lên sau lưng Vương Nhất Bác, ánh sáng vờn quanh nó, toát ra sự sắc nhọn lãnh lệ bức người.

******

Vấn đề không thể đi làm mà Tiêu Chiến lo lắng không có xảy ra, ngày hôm sau anh còn chưa rời giường Vương Nhất Bác đã gọi điện thoại xin nghỉ dùm anh, nói muốn dẫn Tiểu hồ ly đi đến chỗ ông nội, bảo anh cũng cùng đi.

Cơ thể không thoải mái, hoàn toàn tương phản tinh thần lại vô cùng sảng khoái, cho nên Tiêu Chiến nghe theo đề nghị của Vương Nhất Bác, cùng  quay về Vương trạch.

Vương Duệ Đình đã ở nhà, phía sau còn có Nhan Khai đi theo như bóng với hình, thấy Nhan Khai vẻ mặt buồn bực, Vương Nhất Bác có chút thông cảm với hắn, em trai suốt ngày cứ mãi rong chơi ở mấy cái câu lạc bộ đêm, chuyện tình yêu lại càng khỏi phải nhắc tới, với tính cách của Nhan Khai nhất định không thích cái loại chỗ như vậy, nhưng lại không thể không đi, đúng là làm khó cho hắn .

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, khi Nhan Khai lại gần hành lễ thì nhỏ giọng nói: "Duệ Đình không phải chủ nhân của ngươi, ngươi không cần nhịn nó, nhược điểm lớn nhất của nó chính là sợ quỷ, ngươi cứ lợi dụng cho tốt."

Nhan Khai nhãn tình sáng lên, hiểu ý gật gật đầu, Vương Nhất Bác trong lòng cười thầm, đã có những lời của anh, Nhan Khai về sau sẽ không để cho em trai tùy ý muốn làm gì thì làm, xem ra nó phải nói Bye Bye cuộc sống về đêm rồi.

Còn không biết cuộc đời mình sắp bị huấn luyện theo kiểu địa ngục, Vương Duệ Đình đang cảm thấy rất hứng thú với Hoắc Ly dáng người đã nhỏ đi, cười hì hì hỏi Tiêu Chiến, "Vài ngày không gặp, sao Tiểu Ly lại bị co rút lại thế này?"

"Cậu lầm rồi, đây là em trai nó Hoắc Tiểu Ly, ba mẹ nó đem đứa anh về nhà, lại đem đứa em tới, hai anh em nó có khuôn mặt giống nhau, cá tính cũng giống nhau, kính mong ông nội vui lòng nhận cho."

Cũng không xem lời nói dối của mình tệ hại đến cỡ nào, Tiêu Chiến kiên quyết đẩy Tiểu Hồ ly tới trước, Vương Dực nhìn thấy Tiểu Ly ôm con mèo nhỏ nhu thuận chào mình, thản nhiên nói: "Dáng người khuôn mặt không sao cả, chỉ cần là Tiểu Ly là tốt rồi."

Lời nói mang theo ẩn ý, Tiêu Chiến ha hả cười gượng hai tiếng, may mà ông không hỏi thêm nhiều, ánh mắt lợi hại chuyển hướng sang Vương Nhất Bác, "Việc gì cũng phải có chừng mực, đừng để quá mức mệt mỏi, con đường sau này của hai đứa còn rất dài, không phải sao?"

Vương Nhất Bác mặt đỏ lên, không dám nói thêm gì, chỉ dạ một tiếng trả lời, trên đường rời khỏi Vương trạch trở về, Tiêu Chiến hỏi: "Lời nói của ông nội đầy ẩn ý, em nói có phải ông nhìn ra Tiểu hồ ly có vấn đề không?"

"Em chỉ biết trên đời này không có nhiều chuyện có thể giấu diếm ông nội."

Vương Nhất Bác buồn bực trả lời, thuận tiện nhìn xem gương chiếu hậu, sắc mặt mình thực kém như vậy sao? Thế cho nên mới bị ông nội cảnh cáo về "chuyện đó".

"Không phải kém, là phi thường kém, người 'bị làm' như anh còn không có kém đến thế mà, vẻ mặt em như là tì hư thận mệt, trở về anh phải hầm canh gà cho em bồi bổ." Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn kỹ, "Nói lại thì, tối hôm qua em làm mấy lần mà làm cho bộ dáng giống như là mệt chết đi được thế." Tối hôm qua được nửa đường thì anh ngủ, không nhớ rõ lắm chuyện phát sinh sau đó.

"Bốn, năm lần thì phải." Vương Nhất Bác chần chờ nói.

Lúc ấy hai người đều uống rượu, rượu trợ hoan tình, cậu cũng không dám chắc.

"Oa, cả đêm gây sức ép anh đến bốn, năm lần, em cho anh là cái sạc điện, nạp cho đầy sao? Hay là cảm thấy đã chi tiền ra, không làm thì phí, nghĩ muốn mau chóng lấy cho đủ vốn?" Tiêu Chiến tức giận kêu to, tay còn đánh yêu Vương Nhất Bác "Đổ xúc sắc em chỉ thắng có ba lượt, dựa vào cái gì làm thêm nhiều như vậy? Đêm nay đến lượt anh ở trên, không được hối hận!"

Cậu chính là nhất thời động tình làm thêm vài lần, như thế nào qua lời tiểu thần côn nói, mối quan hệ giữa bọn họ liền biến thành quan hệ tiền tài trắng trợn như vậy?

Vương Nhất Bác tức giận, cười lạnh: "Em sẽ cho anh ở trên, chỉ cần anh có thể đổ xúc sắc thắng!"

"Đổ thì đổ, ai sợ ai?!"

"Nguyện đổ chịu thua!"

"Tâm phục khẩu phục!"

Trong lúc cãi nhau xe đi vào khu náo nhiệt, xe cộ bắt đầu chen chúc nhau, xe thể thao thật vất vả di chuyển đến trước cột đèn xanh đèn đỏ, thấy xe cảnh sát đang đứng bên chỗ rẽ ở ngay đoạn đường phía trước, Tiêu Chiến thăm dò nhìn xung quanh, "Phía trước hình như xảy ra tai nạn."

Nghe tiếng bàn tán của người đi đường ở bên ngoài, hình như là sinh viên của trường đại học gần đó bị xe vận tải đụng vào, trên hiện trường sự cố có một chiếc xe máy màu bạc, đầu xe vặn vẹo biến hình, nón bảo hộ văng ra xa ở bên ven đường, người bị thương ngã ở bên cạnh xe máy, hơn phân nửa thân mình bị thân xe che khuất, chỉ lộ ra một cánh tay tái nhợt, phật châu đeo trên cổ tay dưới ánh mặt trời sáng loang loáng.

"Đại học Yến Thông ở ngay gần đây, không phải là Phùng Tình Tình chứ?"

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến liếc mắt một cái, "Miệng quạ đen, Tình Tình không đi xe máy."

Dòng xe cộ đông kín thong thả di chuyển về phía trước, khi đi qua hiện trường sự cố, tay nắm tay lái của Vương Nhất Bác đột nhiên run lên không tự chủ được, cậu theo bản năng quay đầu nhìn, phát hiện trong đám người vây xem có một bóng người khá quen.

Tựa hồ cảm thấy được ánh mắt Vương Nhất Bác đang nhìn mình, người đàn ông đó quay đầu, đồng tử màu đen u tối nhìn về phía cậu, khóe miệng mỉm cười.

Đồng tử u ám tối tăm lạnh lẽo, đột nhiên nhìn lại, giống như hai viên ngọc màu đen khảm vào, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy ngực đập dữ dội, đau đớn giống như bị vật sắc nhọn đâm trúng.

"Em làm sao vậy?" Phát giác Vương Nhất Bác có vẻ khác thường, Tiêu Chiến vội vàng hỏi.

"Địch Sí. . . . . ."

Cái tên luật sư thân phận không rõ trong sự kiện chiếu linh lần trước, bất ngờ xuất hiện, lại quỷ dị biến mất, Vương Nhất Bác chỉ nhớ rõ cặp mắt đen tối kia, âm trầm mà mê hoặc.

"Không có, chắc là em hoa mắt."

Xe đã đi quá hiện trường, Vương Nhất Bác lại quay đầu nhìn, trên đường chỉ có một ít người qua đường đang vây xem, đã không còn thấy bóng dáng Địch Sí.

"Có lẽ gặp quỷ ."

Vương Nhất Bác tự giễu cười cười, phía trước giao thông đã giảm bớt tắc nghẽn, cậu khởi động chân ga, xe thể thao rất nhanh hoà vào trong dòng xe cộ.

Trong đám người có một đôi mắt yên lặng nhìn chăm chú xe thể thao chạy đi xa, đồng tử đen như mực chớp động, bóng tối giống như một tấm màn che hạ xuống thong thả cẩn thận che kín cả đôi mắt, nụ cười ở trong bóng tối lập loè, mang theo vẻ chết chóc.

"Lão bằng hữu, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại!"

—— còn tiếp ——

Yulia: tada, hoàn rồi:)) xong p1 rồi đó, có ai muốn nói gì thì nói đi, đừng lặng im nữa. từng cmt từng lượt vote là động lực của tui. đọc mà cứ im lặng zị, tui buồn cực á:(( nhỡ mà mấy ngày nữa chếc thật thì tiếc lắm. không ai nhớ, không ai hỏi:((

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro