Chương 11
Vương Nhất Bác bế y nhìn y một cái, không nói lời nào bước đi.
Tiêu Chiến phản ứng lại, hơi giãy giụa, Vương Nhất Bác nói: "Uống say nên to gan đúng không, con đường không người vào buổi tối cũng dám đi?"
Tiêu Chiến há miệng, rốt cuộc vẫn không nói ra con đường này y đi quen rồi nên không cần căng thẳng.
Bàn tay đang bế y của Vương Nhất Bác theo động tác y giãy giụa càng ôm chặt hơn, y không nói lời nào, không khí cưỡng chế uy hiếp làm Tiêu Chiến dần thỏa hiệp, dứt khoát giơ hai tay vòng qua cổ hắn, cứ như vậy nằm y trong lòng hắn không cử động.
"Sao điện hạ lại về sớm như vậy?"
"Cố Dục nói với huynh?"
Hàng mi Tiêu Chiến khẽ run, cánh tay ôm cổ hắn thu chặt hơn, ừm một tiếng.
"Muốn về."
Câu này của Vương Nhất Bác không giống câu trả lời, nói một cách quá hiển nhiên, hình như vốn dĩ đã là như vậy, Tiêu Chiến kìm lại không hỏi tiếp tại sao.
Ánh trăng chiếu lên làn da Vương Nhất Bác làm nó thêm trắng, có phần xuyên thấu như miếng ngọc bích mỡ cừu, hai cái má hơi phính lộ rõ vẻ trẻ con, nhưng trên người Vương Nhất Bác không có đặc tính riêng biệt này. Hắn làm bất kỳ chuyện gì, nói bất kỳ câu gì đều không mang cảm xúc, người khác khó mà đoán được hắn đang nghĩ cái gì.
Tiêu Chiến không nói gì nữa, cử động nhẹ, kề trán lên má Vương Nhất Bác.
Bước chân Vương Nhất Bác trong một giây có khựng lại, càng ôm người chặt hơn.
"Huynh không thoải mái?"
Tiêu Chiến lúc nãy đang nghĩ y có lẽ không đoán được Vương Nhất Bác đang suy nghĩ gì, tâm sự bản thân ngược lại dễ dàng bị Vương Nhất Bác nhìn ra. Vừa muốn phủ nhận, Vương Nhất Bác lại nói: "Hắn sẽ không sao."
"Điện hạ muốn giữ hắn không?" Tiêu Chiến thăm dò. "Hay là định thu dùng người này?"
"Không cần."
"Hắn là trọng thần, huynh dụ dỗ hắn dâng sớ với Nghi đế triệu hồi ta về kinh, Nghi đế nhất định nghi ngờ hắn là vây cánh của ta, nhưng người của ta không ngu xuẩn như vậy, như vậy, hắn trong lòng Nghi đế ít nhất là hiền thần vì dân, không đến mức vạn bất đắc dĩ, Nghi đế sẽ không giết hắn."
Tiêu Chiến chẳng qua chỉ dẫn dắt một chút mà thôi, có lẽ Cố Dục còn không biết mình bị tính kế, nhưng Vương Nhất Bác nhiều ngày ở bắc bộ xa xôi đã dễ dàng suy đoán được.
"Nhưng nếu Nghi đế không bãi bỏ chức quan của hắn, người của điện hạ há chẳng phải không còn cơ hội?"
Thiên lao là nơi quan trọng thế nào, mật thám bình thường làm sao vào được.
"Nghi đế cho dù muốn bãi bỏ cũng sẽ không cho ta cơ hội này." Vương Nhất Bác cứ như vậy vừa đi vừa nói, bước chân không nhanh không chậm, Tiêu Chiến nằm trong lòng hắn dường như không có trọng lượng.
Vương Nhất Bác đi một lúc, bỗng ngừng lại nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngẩng mắt lên, đối diện với ánh mắt của hắn. Bởi vì say rượu, đôi mắt đoan phượng vốn sáng trong hơi đỏ hồng, nghe những lời đó của Vương Nhất Bác không biết mang theo cảm xúc gì, hai mắt lấp lánh nước, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.
"Sau này không cho phép huynh tự mình ra quyết định, tự ý thực hiện nữa."
Khiết Đan vương tử cũng như vậy, Cố thượng khanh cũng như vậy.
Tiêu Chiến sững sờ, nhưng y không làm sai.
Vương Nhất Bác mặc cho y nhìn một lúc lâu mới nói: "Huynh có lẽ biết chúng đối với huynh có tâm tư gì."
Tiêu Chiến cúi đầu, phải, y biết, cho nên mới dùng cái này lợi dụng họ.
Vương Nhất Bác thấy y như vậy, lựa chọn từ ngữ. "Cố Dục sống có lợi cho ta, ta sẽ không để hắn chết, bắc bộ binh loạn, sau này Khiết Đan cũng không nhất định vì thái hậu xuất binh. Tiêu Chiến, huynh không cần như vậy."
Cho nên lôi kéo vương tử Khiết Đan là không cần, tính kế Cố Dục cũng dư thừa. Y thông minh không sai, sai ở chỗ tự cho thông minh.
Tiêu Chiến thu tay về, nhưng không nói Vương Nhất Bác bỏ y xuống.
Vương Nhất Bác cứ như vậy im lặng nhìn y một lúc, cuối cùng có lời không nói, mũi chân khẽ nhón lên, chớp mắt bay vào trong gió, tốc độ nhanh làm Tiêu Chiến không thể không ôm chặt hắn.
Vương Nhất Bác trực tiếp đưa y đến bên ngoài Hiệt Phương điện, sau đó rời đi.
Tiêu Chiến nghĩ hắn có lẽ đến Tây phòng, dù sao thì cho dù không có tình ý, nhưng bên đó vẫn có đứa con chưa ra đời của hắn.
Lam cô ở sau lưng gọi y một tiếng thái tử phi, Tiêu Chiến quay người lại nhìn thấy bà, Lam cô hỏi y sao trễ như vậy mới về, đã đi đâu, hại các cung nhân đi tìm mãi không thấy người.
Tiêu Chiến không nói gì, tự mình đi vào trong điện, một thân đầy mùi rượu làm ơn đừng bị Du cô cô ngửi thấy, nếu không y lại bị bắt đi đọc mấy quyển "Phụ tắc" dày cộm mà trước giờ chỉ để mấy cô nương xem.
.
.
Vương Nhất Bác quả thực như y dự đoán đến Tây phòng, lúc này Thẩm Mạt vẫn chưa ngủ, khoác áo lông dựa trước cửa sổ xuất thần, Vương Nhất Bác bước chân vào điện không tiếng động, đến khi cầm lấy bút lông trước thư án nàng thường ngồi đọc sách nàng mới phản ứng lại.
"Điện hạ." Nàng thất thanh kinh hô, một tay đỡ cái bụng hơi gồ lên đi qua, đang muốn hành lễ.
Vương Nhất Bác không nhìn nàng, lạnh lùng nói. "Không cần."
Thẩm Mạt lúc này vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lưỡng lự không biết có nên tiến lên trên đến gần Vương Nhất Bác không, ánh mắt chậm rãi rơi trên tờ giấy Vương Nhất Bác vừa hạ bút.
"Điện hạ... đang viết cái gì?"
"Biên phòng bắc bộ xảy ra vấn đề, binh tướng nhiễu nhương, người ta báo lên quả nhiên Nghi đế không tin, vẫn phải mượn tay nàng." Vương Nhất Bác nói xong cũng viết xong rồi, nhìn hơn mười cái tên trên giấy, một lúc sau ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng.
Thẩm Mạt sững sờ đứng ở đó, bàn tay đỡ bụng sớm đã không còn tâm tư để ý đến nên buông thõng xuống.
"Mật thám bên cạnh điện hạ không chỉ một mình thiếp, lần này là vì thiếp, hay là vì đứa nhỏ trong bụng thiếp?"
"Nàng không phải sợ sau khi đứa nhỏ sinh ra hắn chê nàng vô dụng sao, mang những cái tên này báo cho hắn, cho dù sau này ta bại binh, hắn cũng sẽ niệm tình hành động này của nàng, sẽ không giết nàng."
Thẩm Mạt cười khổ. "Vậy điện hạ thì sao?"
Vương Nhất Bác hiếm khi bày ra nét mặt ôn hòa hơn một chút trước mặt nàng, gần như vẫn ẩn chút ý cười, hắn nói: "Đứa nhỏ trong bụng không phải con ta sao? Ta đương nhiên sẽ bảo toàn nàng."
Thẩm Mạt trái tim co thắt, vô thức sờ tay lên bụng.
Vương Nhất Bác đứng dậy, chầm chậm bước đến bên cạnh nàng, dáng người cao thẳng che đi một nửa ánh sáng, cái bóng phủ lên gương mặt nàng.
"Làm tốt vai trò mật thám của nàng, diễn tốt vai diễn sủng thiếp của nàng, bất luận tương lai như thế nào, ta sẽ không đụng đến nàng. Nhưng đừng làm ra hành động khinh suất, nàng ngoại trừ nói với hắn vị trí đế vương này của hắn ngồi không vững, tốt nhất đừng làm gì cả."
Đáy mắt Thẩm Mạt nổi lên một tầng sương, quay đầu nhìn hắn, Vương Nhất Bác đã bước từng bước lớn ra khỏi Lãm Xuân các. Điện này là hắn đề tên, trong bụng là con của hắn, Vương Nhất Bác trước giờ vẫn biết nàng là mật thám, vẫn biết nàng âm thầm truyền tin tức cho Nghi đế, nhưng vẫn dung túng nàng, bao che nàng đến tận bây giờ, nàng từng cho rằng Vương Nhất Bác sẽ động lòng với nàng, nhưng Vương Nhất Bác không có, vì đứa con cũng được, cuối cùng nàng lặng lẽ suy nghĩ như vậy.
.
.
Vương Nhất Bác không lừa Tiêu Chiến, về kinh sớm chỉ là vì muốn về.
Ba tháng trước bộ sở Giang Nam đã chỉnh đốn xong binh mã, chuyến kiểm tra biên phòng lần này của hắn chỉ để tách binh lực tích lũy, đợi Nghi đế diệt trừ phản đảng bắc bộ họ sẽ thuận thế bắc tiến, sau đó tiếp tục ngủ đông.
Trời tối mịt, trong Hiệt Phương điện đã không còn đèn, Vương Nhất Bác đứng trước cửa, cuối cùng ngăn lại cánh tay muốn đẩy mở cửa, nhún người bay lên xà nhà, nằm lên mái ngói lưu ly.
Hôm nay hắn cố ý nói những lời làm Tiêu Chiến đau lòng, người có trái tim thất khứu linh lung như y, ngoài mặt không nói, chỉ sợ trong lòng lại muốn đẩy hắn ra xa vạn dặm.
Trước đây ở Nam Cương, Duyên Hóa sư phụ dạy hắn ngũ giới: một không sát sinh, hai không trộm cắp, ba không tà dâm, bốn không nói dối, năm không uống rượu.
Còn nói trần duyên kiếp này hắn không giải được, ngũ giới tại tâm, không tuân thủ được thì thôi, đành phải xem số mệnh thế nào.
Hắn ngẫm lại từng chuyện một, trước tiên là lúc nhỏ ở Nam Cương đói đến mức không chịu nổi phải trộm tế phẩm ăn, sau đó ở Vân Nhai quan phá sát giới, không uống rượu là nói dối, nay Tiêu Chiến lại làm hắn phá thêm một giới.
Từng chuyện một đều có thể trả, duy chỉ có một điều là nói lời trái với con tim với người trong lòng là khó trả nhất.
====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro