Chương 25

Ngày hôm sau Tiêu Chiến được Lam cô phát hiện, bà đến nội điện thay hoa như thường lệ thì nhìn thấy Tiêu Chiến nằm dưới đất, sắc mặt trắng bệch, sớm đã bất tỉnh nhân sự.

Bà gọi thêm mấy người cùng dìu Tiêu Chiến nằm lên giường, vốn định bảo nô tài đến mời thái y, nhưng nhìn thấy trên cánh tay Tiêu Chiến để lại nhiều dấu máu lác đác, lập tức kéo hạ nhân đang muốn chạy ra khỏi cửa điện lại.

Bộ dạng này của Tiêu Chiến rất kỳ quái, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy, phải đợi y tỉnh lại mới được.

Cho nên Lam cô cho người báo với điện hạ, căn dặn thiện phòng nấu ít thuốc bổ, từng ngụm từng ngụm đút cho y.

Vương Nhất Bác không đến thăm y, mãi cho đến khi Tiêu Chiến tỉnh lại, nằm trên giường đờ đẫn nhìn hoa văn trên khung cửa mấy canh giờ, Vương Nhất Bác vẫn không đến thăm y.

"Lam cô." Tiêu Chiến vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt căn dặn. "Cho người vào cung báo tin cho thái hậu, nói ta là bị phản đảng bắt đi, tối hôm đó ta ở trên đường, bị người của Tuyên vương nhận ra, chúng cho rằng ta có thể có ích nên bắt ta đi, bây giờ ta đã chạy trốn về."

Lam cô nghiêm túc nghe, nói dạ được, rồi dỗ y ăn ít thức ăn.

Trên mặt y không có huyết sắc, môi khô nứt nẻ, biến mất mười hai ngày, toàn thân gầy còm chỉ còn da bọc xương, thậm chí còn không sờ được mạch tượng.

Tiêu Chiến khẽ lắc đầu, bảo bà ra ngoài.

Tin tức Tiêu Chiến về cung nhanh chóng truyền đi, thái hậu lập tức phái cung nữ đến thăm hỏi, Tiêu Chiến quét mắt qua nhìn, hôm nay trong điện ra ra vào vào rất nhiều người, nhưng không nhìn thấy Du cô cô.

Đợi mọi người lui ra, Tiêu Chiến từ trong lòng móc ra một cái chuông đầu hổ cầm trong tay chơi, vốn đã hứa rồi, chuông đầu hổ này là quà mừng đầy tháng, y bỏ lỡ tiệc mừng đầy tháng, muốn đích thân làm thêm một lần, xem như bù đắp lại cho Trục Nguyệt.

Thị nữ hầu hạ y tắm rửa, lau tay cho y xong lúc muốn lui ra ngoài điện, y gọi lại, căn dặn thị nữ bảo Du cô cô ngày mai đến Hiệt Phương điện, y muốn học làm món ăn có hình con hổ làm tiệc.

Sau khi thị nữ đi, y lật người nhìn vào trong điện, dùng chăn quấn chặt quanh người. Toàn thân y run rẩy như chìm trong hầm băng, đau đến mức mắt không mở nổi, y cắn chặt răng, dường như xương cốt toàn thân sắp gãy nát.

Lúc thần trí y còn chút tỉnh táo, nghĩ đến Tỏa Tỏa đau đến mức gương mặt xám xanh rồi tím ngắt, đổi máu là xứng đáng, y tự nói với bản thân như vậy.

Năm Hạ nguyên thứ hai mươi chín, sau trận chiến ở Vân Nhai quan, Nghị Lang và Tiêu Uyên rạn nứt, hắn không muốn nhận phụ thân bất nhân bất nghĩa hại chết đồng môn của hắn, hãm hại hắn. Nhưng Tỏa Tỏa còn quá nhỏ, Vương Nhất Bác vẫn còn sống, Dương Tiết vì kìm hãm chân Tiêu gia mà mãi không chịu đưa thuốc giải. Lúc đứa nhỏ đó bị hạ độc chỉ mới năm tuổi, không chịu được độc dược dày vò, Nghị Lang cũng không nhẫn tâm nhìn, giao nó vào trong lòng y.

Mạng này vốn là của Nghị Lang, nay một mạng đổi cho em trai hắn, là lẽ đương nhiên.

Tiêu Chiến thật sự đã chết vì Vương Nhất Bác từ lâu rồi.

Y dùng cái tên này ngày ngày gặp hắn, cho đến lúc triền miên trên giường vẫn không quên đi thân phận vốn dĩ của mình. Chỉ là cái tên này, trời xui đất khiến thế nào gánh trên lưng tính mạng của quá nhiều người.

Y không dám đi tìm Vương Nhất Bác, không dám nghĩ đến lựa chọn y từng nói tối hôm đó, lúc đau đến cực điểm chỉ xiết chặt cái chuông đầu hổ trong tay.

Thì ra lúc phát độc là như vậy, y nhớ Thời Niên từng nói qua, số lần phát độc của Khởi Hồn Cốt độc sẽ tăng dần theo tuổi tác, với tuổi này của y lần đầu gặp phải độc như vậy, không biết còn sống được bao nhiêu ngày.

Nhưng y đã nói, sẽ bên cạnh Vương Nhất Bác đến cuối cùng.

Y từng thất tín một lần, lần này tuyệt không thể nuốt lời nữa.

.

.

Đêm khuya sương dày, trước Hiệt Phương điện trăng sáng treo trên cao, gió mát xào xạc luồn qua kẽ lá.

Dưới ánh trăng có một bóng đen, đứng dựa ngoài cửa sổ rất lâu, chỉ đợi người trong điện hô hấp dần ổn định mới vào phòng.

Cái chuông đầu hổ đó vẫn được y nắm chặt trong lòng bàn tay, Vương Nhất Bác thử lấy ra nhưng không được.

Hắn lặng lẽ đứng bên giường nhìn người nằm bên trên đau đến ngất đi một lúc lâu, người đó mắt mày cau chặt, trán lấm tấm mồ hôi, Vương Nhất Bác chìa tay ra, dùng ống tay áo lau nhẹ, rồi thở dài rất khẽ.

Hắn trước giờ luôn hết cách với Tiêu Chiến, y làm gì cũng đều tự mình làm chủ, bao gồm cả mạng của y.

Tối hôm đó Vương Nhất Bác thấy y đi, trong phút chốc đã đoán được là Tiêu Tỏa xảy ra chuyện, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không để Tuyết Y đi đưa Tiêu Chiến quay lại.

Vì vậy cho dù đã biết quyết định của y, hắn cũng không nổi giận.

Hắn là thất vọng.

Luận về nhân quả, là bản thân đưa cho Tiêu Chiến Ngọc Mặc phấn, dẫn đến cục diện ngày hôm nay, hắn càng không thể trách bất kỳ ai.

Chỉ là hắn quả thực không muốn để Tiêu Chiến mang Tiêu Tỏa đến Nam Cương. Nhưng mỗi khi nhìn thấy tính cách lanh lợi cùng biểu cảm sinh động hiếm khi bộc lộ của Tiêu Chiến đều cảm thấy người như vậy nếu buộc bên cạnh hắn với y mà nói không khác gì thuốc độc.

Từ đầu đã nghĩ đến sau này sẽ để y đi, có điều không ngờ, thì ra họ không có sau này.

.

.

Đã căn dặn không cho ai vào điện, nhưng ngoài cửa bỗng hơi hé mở, có một tia sáng nhỏ chiếu vào, Vương Nhất Bác chau mày đứng dậy bước lùi về sau, vô thức che đậy tình trạng của người sau lưng.

Người này bước chân nhẹ nhàng, trong phòng ngủ rèm cửa vén lên, hắn nhìn rõ người đến là Lam cô.

Lam cô bưng một cái khay, trên khay có một con dao găm nhỏ, một miếng vải, còn có một bình sứ trắng.

"Điện hạ." Lam cô quỳ xuống, giơ cái khay cao qua đỉnh đầu dâng cho hắn.

Vương Nhất Bác lạnh giọng nói. "Làm sao đoán được?"

Đại cô cô của đông cung, là người ở bên cạnh Tiêu Chiến lâu nhất gần hai năm, sáng sớm nay nhìn thấy cảnh tượng này đã có phán đoán, Vương Nhất Bác nay nhìn thấy bà cũng không ngoài dự liệu, chỉ là có phần hiếu kỳ, vì hiếu kỳ nên tăng thêm phòng bị.

Có lẽ là hoảng sợ, Lam cô hít một hơi. "Trước khi nô tỳ vào cung, đã có người thương, cũng chết giống như vậy."

Vương Nhất Bác bình tĩnh tra hỏi. "Ngươi từng nhìn thấy loại độc này."

"Dạ."

Bình sứ trắng trên khay, trong bóng đêm cực kỳ chói mắt, Vương Nhất Bác quét mắt qua những vật còn lại, đã đoán được ý của bà. "Liên quan đến ta, bà biết được bao nhiêu?"

Hàng mi Lam cô run rẩy kịch liệt, Vương Nhất Bác một câu này hỏi rất ôn hòa, bà bèn trả lời rất nhanh. "Nô tỳ thi thoảng nghe thấy, máu của người có tác dụng kỳ lạ, biết người có thể giúp thái tử phi."

Vương Nhất Bác từ cạnh giường đi ra ngoài, bước chân chậm rãi đến sau lưng bà, đứng trước rèm, nửa người hứng trọn ánh trăng, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc lâu sau, trong đêm đen tĩnh mịch giọng nói của hắn vang lên càng thêm lạnh lẽo. "Ta chọn ngươi bên cạnh y, là mong ngươi có thể chăm sóc tốt cho y."

Lam cô đặt đồ xuống, một cái dập đầu sát đất. "Nô tì đáng chết."

"Vì tư tình, để cho người ngoại tộc thay thân phận của ngươi nhập cung làm phi, nay làm cho triều chính bất ổn, ngươi quả thực đáng chết."

Lam cô hoảng loạn quay người dập đầu liên tục với hắn. "Nô tì chết không đủ tội, chỉ nguyện có thể vì điện hạ phân ưu, nhưng cầu xin điện hạ, đừng trút giận lên người của Dương gia."

Vương Nhất Bác quay người nhìn thân ảnh khúm núm trên đất, nhớ lại ngày Tiêu Chiến nhập cung, Lam cô là người hắn đích thân lựa chọn đi theo hầu hạ y.

Lúc đó khi điều tra nô tịch, chỉ biết người trong nhà bà đều chết trong chiến loạn, qua tra hỏi biết bà tâm tư tinh tế, nên lúc đó chỉ căn dặn ở bên cạnh thái tử phi, một lòng chăm sóc tốt cho y là được.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, trong hai năm Lam cô lúc nào cũng ở bên cạnh Tiêu Chiến, điều nhìn thấy nghe thấy không ít, giữ mồm giữ miệng có lẽ là bản năng bảo vệ mạng của nô tỳ trong cung, nhưng có thể đồng thời quan sát hai người họ còn giả vờ như không biết gì cả, không phải là ngu xuẩn, mà là quá thông minh.

Sau khi hắn điều tra ra năm đó thái hậu là người Quế Châu, lúc bà vào cung dùng thân phận tú nữ Dương gia thì trở nên cực kỳ khả nghi, mà so tuổi tác tương đồng, Lam cô là một trong số đó.

Vương Nhất Bác chỉ là nói hơi nặng lời nhưng hắn không hề nổi giận, hắn nhìn người phụ nữ với bờ vai run lẩy bẩy thút thít khóc trên đất, đột nhiên cảm thấy rất đáng thương.

Lúc nhỏ, trong Lam Nhân thọ, sư phụ hỏi hắn có muốn sống không.

Hắn khóc rồi quấy, nói sống đau, chết không đau nữa.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn sống đau.

Sống đến tuổi này, lấy mình đo lòng người, có lúc còn ngưỡng mộ, cho dù giả mạo tú nữ là tội chết, người nhà bà và bà đều cam tâm tình nguyện vì một phần tình ái này trả giá.

Mà lúc này hắn nắm giữ vận mạng người khác, đối diện với người thương da thịt xanh xám trên giường không xa, cảm giác vô lực kinh khủng kéo hắn quay về lúc còn nhỏ, trước mắt cuồn cuộn ký ức đau thương không muốn sống nữa của bản thân.

Còn về Tiêu Chiến, hắn lặng lẽ yêu, thấm sâu vào cốt tủy, mà nỗi đau xé ruột xé gan lúc này chỉ hận một điều tại sao họ không phải chỉ là một đôi tình lữ bình thường.

"Y nếu uống máu của ta, độc tố sẽ phát triển càng nhanh, ta phải đưa y đi khỏi đông cung."

Lam cô ngừng khóc. "Nô tỳ giúp ngài."

Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong, cái bóng nghiêng nghiêng trên vách, chỉ có tiếng hít thở khi nói chuyện trộn lẫn tiếng gió thổi lá khô bay, xì xào cô quạnh.

Vương Nhất Bác đang định nhấc chân lên bước đi, đôi mắt nhìn chằm chằm thân ảnh bất động trên đất, hàng mày bỗng chau lại, tay vừa vung lên trong ống tay áo một lưỡi dao bén ngót bay ra xuyên qua cửa sổ giấy bay ra ngoài điện, một thân ảnh kêu lên ngã xuống, rơi vào trong Lan Thanh hồ, một đường cắt ngang yết hầu, trong hồ dần nổi lên màu máu.

Lam cô hiển nhiên là bị kinh sợ, Vương Nhất Bác ngược lại cực kỳ điềm nhiên, tự mình cầm lấy cây dao găm nhỏ đi đến bên giường, vứt lại một câu. "Đi xử lý đi."

Lam cô lập tức đứng dậy rón rén đi ra ngoài điện, nhìn vào trong hồ, xác người nổi lên giữa vũng máu lớn, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy quan bào màu xanh lá thẫm.

Người đó, là Du cô cô.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro