Chương 10

Khá là đúng lúc, khi Vương Nhất Bác nhanh chóng nhận ra lão Ba là ai thì xuyên qua cửa kính hắn nhìn thấy một chiếc taxi đậu trước mặt Tiêu Chiến. Vừa định đuổi theo ra ngoài thì chiếc xe đã lao đi.

Hắn nhìn khói xe taxi để lại trong không khí, ngơ ngác hồi lâu, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cũng không hiểu mình đã làm gì sai.

Quách Tử Luân xoa xoa mũi, đi đến trước mặt Vương Nhất Bác vỗ vỗ vai hắn. "Mau giận thật, còn hơn cả con gái."

Vương Nhất Bác cứng đơ tại chỗ như khúc gỗ, không để ý tới những gì Quách Tử Luân nói, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng. Một lúc sau mới lẩm bẩm: "Mình phải đi tìm ảnh."

Quách Tử Luân nói: "Quen quá! Này, bàn cho xong chính sự được không, lần nào cũng lở dở."

Vương Nhất Bác hai mắt trống rỗng, không biết mình đang suy nghĩ hay đang ngơ ngác: "Vậy mình phải gọi điện cho anh ấy trước."

"Chết tiệt." Quách Tử Luân vừa tức giận vừa chán ghét. "Vậy thì nhanh lên."

Tiêu Chiến có một thói quen rất ngang bướng. Anh không bao giờ trực tiếp ấn từ chối nhận cuộc gọi của Vương Nhất Bác mà lần nào cũng nhấn nút trả lời, đợi cho đến khi nghe thấy giọng nói của Vương Nhất Bác thì lập tức cúp máy.

Bây giờ cũng vậy, sau mấy lần cúp ngang những cuộc gọi bắt đầu bằng "Alo", "Cưng", "Em sai rồi", cuối cùng hắn nhận thua, bắt đầu gửi tin nhắn, nội dung cụ thể chỉ có Tiêu Chiến biết.

Quách Tử Luân đang ngồi bên cạnh lột quả óc chó ăn, nhìn Vương Nhất Bác lúc thì gấp đến run tay, lúc thì luống cuống gãi đầu, chán ghét lườm hắn một cái rõ dài.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy Vương Nhất Bác trong trạng thái này, không khỏi nhớ tới những người bạn gái cũ của Vương Nhất Bác thời đại học, tự nhiên nghĩ đến Tô Hâm.

Ngay khi cảnh tượng đối phương dùng sự im lặng thay vì trả lời hiện lên trong đầu, Tô Hâm mở cửa đi vào.

Cửa hàng phó San San là một cô gái mới hai mươi tuổi rất cởi mở, xưa nay rất có hảo cảm với Tô Hâm, thấy cậu bước vào là vui vẻ bắt đầu tiếp đón. Tô Hâm khách khí đáp lại, còn ánh mắt lại không khỏi nhìn về phía Vương Nhất Bác. Quách Tử Luân đành phải vỗ vỗ vỏ lụa quả óc chó dính trên tay giúp Tô Hâm giải vây, vẫy tay bảo San San làm hai ly cà phê.

Chờ Vương Nhất Bác gửi tin nhắn xong và ngồi xuống lần nữa, Tô Hâm đã đại khái hiểu được toàn bộ câu chuyện mà Quách Tử Luân vừa kể. Vốn dĩ cậu muốn bày tỏ một số ý kiến ​​​​của riêng mình, nhưng Vương Nhất Bác dường như không có ý định thảo luận về chủ đề này mà trực tiếp hỏi Quách Tử Luân muốn bàn bạc chuyện gì.

Quách Tử Luân theo bản năng liếc nhìn Tô Hâm, nhưng cũng không nhận được phản ứng của Tô Hâm, chỉ đành dẹp ý định của mình qua một bên, ôm tâm tình phức tạp nói chuyện làm ăn.

.

.

Kể từ khi ngừng hát ở Fala, Tiêu Chiến không bước chân vào con hẻm cổ nữa, hôm nay quay lại, con hẻm nhỏ khá nổi tiếng hơn hai năm trước này thực sự chìm trong bầu không khí buồn tẻ.

Phố ăn vặt sôi động đã không còn, những bức tường graffiti gần như bị bao phủ bởi đủ loại quảng cáo không ăn nhập, những homestay độc đáo ẩn mình trong con hẻm chật hẹp dường như đã trở thành nhà trọ cho dân lao động. Trên đường đến Fala, Tiêu Chiến nhìn thấy một số công nhân cởi trần đang bày một chiếc bàn nhỏ trong con hẻm hẹp, vừa hút thuốc vừa chơi bài.

Sắc màu và cảm giác nghệ thuật ban đầu đã phai tàn, khi đến trước cửa Fala, Tiêu Chiến nhìn thấy chiếc máy ủi ở cuối con hẻm phía đông. Theo thời gian, có lẽ ngay cả những con hẻm cổ cũng sẽ bị lãng quên ở thành phố này.

Thất vọng bao trùm tâm hồn, nhưng vào khoảnh khắc mở cửa Fala thì một chút niềm vui đã được tìm về, bởi vì khung cảnh trước mắt rất giống với lần đầu anh đến đây.

Anh tiểu Húc ở quầy bar đang nhàn nhã lau ly, chị Đinh Đang gương mặt lạnh lùng một tay cầm một ly bia, di chuyển giữa hai chiếc bàn nhỏ và những đốm sáng loang lổ rải trên sân khấu và dưới mặt đất, vẫn hệt như năm đó. Bước thêm mấy bước, lão Ba mặc áo sơ mi hoa và quần ống loe từ phía sau sân khấu chui ra, nhìn thấy Tiêu Chiến, kinh ngạc nói: "Đây không phải là tiểu Tiêu sao?"

Tiểu Húc và Đinh Đang nghe thấy cũng nhìn theo qua phía cửa, thật kỳ lạ, thời gian Tiêu Chiến làm việc ở đây không dài, nhưng lúc này đây, trên mặt bốn người đều nở nụ cười giống nhau, như thể họ được gặp lại những người bạn cũ.

Hầu hết khách hàng đến vào thời điểm này chỉ là dừng chân, một người rồi lại một người, đến đến đi đi, cho đến khi trời dần tối, quán vắng tanh, chỉ còn lại giai điệu nhẹ nhàng của những làn điệu dân ca phát ra từ loa.

Đinh Đăng thấy vậy liền lấy một đống đồ ăn từ quán xiên chiên bên cạnh, bốn người ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ uống rượu, ăn xiên, vừa trò chuyện vừa hồi tưởng. Chủ đề rất chung chung, không có trọng tâm nào, như thể trong lòng biết rõ đối phương lòng mang tâm sự.

Hai năm nay lão Ba đã già đi một chút, trên thái dương có vài sợi tóc bạc lấp lánh sau tai. Lúc nói chuyện không quên nở nụ cười tinh nghịch, thật khó để biết câu nào thật câu nào giả.

Không ai có thể nói hôm nay là đúng người đến hay nhạc chạy đến đúng bài, sau vài ly rượu, lão Ba trước mặt Tiêu Chiến xin lỗi Đinh Đang và tiểu Húc, nói mình dự định nuôi hai người cho đến lúc về hưu, đột nhiên ngừng sớm như vậy, thật sự rất xin lỗi.

Đinh Đang và tiểu Húc xua tay, còn an ủi ngược lão Ba. "Đừng nói vậy mà anh, anh cũng đâu dễ dàng, mười mấy năm qua tụi em đã quá may mắn rồi. Bây giờ việc anh cần làm nhất là đi tìm chị dâu."

Lão Ba xoa xoa trán, xua tay, cười khổ nói: "Muộn rồi."

Tiêu Chiến không hỏi, cũng không có ý thăm dò chuyện của người khác. Nhưng trong cuộc đối thoại không mấy kiêng kị thì vẫn góp nhặt được những mảnh ghép về cuộc đời lão Ba.

Câu chuyện không mới, chỉ là về một người có ước mơ âm nhạc, ở độ tuổi cuồng nhiệt nhưng khó khăn nhất gặp được tình yêu của đời mình, nhưng cuối cùng lại không thể chống chọi được với sự tàn khốc của hiện thực.

Điểm thu hút đối phương ban đầu trở thành lông bông, điểm khởi đầu của tình yêu cuối cùng lại trở thành vết nhơ trong tình cảm. Nhưng không ai có thể nói người kia đã làm gì sai.

"Duyên phận thì cứ tùy duyên, anh không hối hận gì cả, anh hy vọng cổ cũng không." Lão Ba nói: "Gặp gỡ và chia ly đều là cuộc sống. Con người cần phải nghĩ thoáng hơn."

Tiêu Chiến biết mang những gì người ta nói liên tưởng đến bản thân mình thì sẽ rất dễ cảm thấy bất hạnh, nhưng lời của lão Ba nói làm anh khó mà không nghĩ đến chính mình. Bắt đầu lúc anh hỏi đi hỏi lại Vương Nhất Bác có yêu anh không thì anh đã biết, pháo đài tình yêu của họ đã xuất hiện vết nứt.

Anh cúi đầu đọc lại tin nhắn Vương Nhất Bác gửi cho anh.

"Cưng, anh không vui vì đó là nơi chúng ta gặp nhau phải không?"

"Lão Ba là ông chủ ở đó, em nhớ ra rồi."

Tiêu Chiến cảm thấy, chìa khóa của rất nhiều thứ nằm ở thời cơ và một điểm mấu chốt nhất định.

Nếu Vương Nhất Bác có thể ngay lập tức hiểu được ý của anh khi hỏi câu hỏi đầu tiên trong cửa hàng, anh sẽ không ôm tâm trạng thất vọng quay lại Fala, cũng sẽ không nghe thấy những lời lão Ba nói rồi liên tưởng đến tình cảm của họ.

Như vậy, có lẽ anh vẫn bằng lòng bịt tai lại và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, che đậy sự bất an và sợ hãi trong nội tâm, nhìn mọi việc tưởng đúng mà sai, tin tưởng một cách mù quáng vào chân tâm của đối phương.

Vương Nhất Bác không có. Mặc dù hắn nhanh chóng hiểu được nguyên nhân khiến Tiêu Chiến bất an và thất vọng, nhưng bỏ lỡ thì vẫn đã bỏ lỡ.

.

.

Sau tám giờ, quán bar dần trở nên náo nhiệt.

Tiêu Chiến nhìn đám người ồn ào, nhớ tới một câu lão Ba vừa nói: "Fala gần đây náo nhiệt như vậy, giống như hồi quang phản chiếu vậy", gương mặt vẽ ra nụ cười.

Một số vị khách cũ nhận ra Tiêu Chiến, năn nỉ anh lên sân khấu hát vài bài cho mọi người nghe.

Khi Vương Nhất Bác bước vào quán bar Fala, đúng lúc nghe thấy Tiêu Chiến đang hát "Thoát khỏi miệng hùm". Hắn không phải người nhạy cảm, nhưng từng lời từng chữ Tiêu Chiến hát khiến hắn cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.

Trên đường về nhà, Vương Nhất Bác không ngừng báo cáo cho Tiêu Chiến buổi chiều đã cùng Quách Tử Luân và Tô Hâm nói chuyện gì, nói chuyện xong ra ngoài ăn cái gì, Tiêu Chiến không mấy hứng thú, luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu không khí rất nặng nề, Vương Nhất Bác từ đầu chí cuối giả vờ thoải mái, tinh nghịch bảo Tiêu Chiến đừng nhìn ra ngoài nữa, nhìn em đây này. Vốn tưởng rằng Tiêu Chiến sẽ không để ý đến mình, nhưng Tiêu Chiến đột nhiên quay đầu lại hỏi hắn: "Cần thiết không? Tưởng em có bạn là đủ rồi."

Vương Nhất Bác ngơ ngác, chưa kịp tiêu hóa được lời nói của đối phương, Tiêu Chiến đã nói tiếp.

"Nói xong ăn xong mới ung dung đến "giải quyết" anh, anh xếp cuối cùng danh sách lựa chọn của em phải không."

"Giờ mới tới, chi bằng không tới."

Tiêu Chiến không biết tại sao mình lại thốt ra những lời như vậy. Anh không cần Vương Nhất Bác đến ngay lập tức dỗ dành anh, cũng không cần Vương Nhất Bác đặc biệt đến đón anh về nhà.

Nhưng lúc anh buột miệng nói ra, anh lại nghĩ chắc là anh cần Vương Nhất Bác như vậy. Có lẽ khi Vương Nhất Bác bỏ lỡ điểm mấu chốt trong cửa hàng, hắn có thể lập tức đuổi theo anh, cho anh một lời giải thích kịp thời thì anh sẽ không phải đau buồn như bây giờ.

Vương Nhất Bác đợi một lúc mới nói: "Mỗi khi anh không vui đều cần có không gian riêng. Em muốn cho anh không gian riêng rồi mới đến tìm anh."

Tiêu Chiến "ha" một tiếng rất gay gắt, không tiếp lời. Vương Nhất Bác cảm giác như bị đấm vào ngực, bật xi nhan rồi tấp xe vào lề.

"Rốt cuộc anh không vui cái gì?" Vương Nhất Bác nói: "Nếu là vì em không nhớ được ý nghĩa của quán bar đó đối với anh thì em xin lỗi. Thật sự xin lỗi anh. Anh cảm thấy nơi chúng ta gặp nhau không còn nhưng chúng ta vẫn còn, em vẫn còn mà phải không? Cưng, anh sao vậy."

"Anh không có không vui."

"Vậy anh muốn em làm gì?" Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, sau đó cố gắng ôm anh vào lòng. "Ôm một cái, không giận nữa."

Tiêu Chiến dùng toàn lực chống lên người Vương Nhất Bác, từ chối: "Đừng lúc nào cũng dùng chiêu này với anh."

Vương Nhất Bác không coi là gì, tiếp tục đưa tay muốn ôm Tiêu Chiến, nhưng lần này Tiêu Chiến dùng hết sức lực đẩy hắn ra.

Hai năm qua, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến cự tuyệt đến mức này, máu huyết đột nhiên dâng trào, hắn nắm chặt cổ tay Tiêu Chiến, tháo dây an toàn rồi leo qua ghế phụ, muốn đè Tiêu Chiến xuống.

Đôi mắt Tiêu Chiến đỏ bừng, anh không chống cự nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Vương Nhất Bác nói: "Nếu còn chạm vào anh, chúng ta sẽ chia tay."

Vương Nhất Bác không thể tin được nhìn vào mắt Tiêu Chiến, toàn bộ máu trong cơ thể đông cứng lại, hắn buông tay ra, da đầu tê dại, sau đó vò đầu bứt tóc như muốn trút hết cảm xúc, tựa lưng vào xe thở hổn hển.

Tiêu Chiến im lặng một lúc lâu, chỉnh lại vạt áo xộc xệch, lắng nghe tiếng xe chạy và tiếng còi ngoài cửa sổ, nhàn nhã nói: "Gần đây bận viết luận, anh về trường ở mấy ngày."

Vương Nhất Bác như đã dùng hết sức lực, bất lực thở dài: "Đừng quậy nữa, anh lấy đâu ra chỗ ở. Đừng quậy nữa được không?"

Nhưng Tiêu Chiến đáp: "Anh không nói với em, thật ra anh vẫn luôn đóng phí ký túc xá."

Trái tim Vương Nhất Bác như bị ném vào trong lồng giặt, động cơ và nước đánh cho xoay vòng, quăng quật nhồi, suýt bất tỉnh. Hắn không dám tin nhìn Tiêu Chiến: "Luôn đóng phí ký túc xá, là dự phòng cho một ngày giống hôm nay phải không?"

Phải, Tiêu Chiến trong lòng trả lời. Nhưng anh không nói ra.

Sau đó anh nghe Vương Nhất Bác hỏi anh: "Tiêu Chiến, anh muốn rời xa em sao?"

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro