Chương 13

Trên đường từ Fala về nhà, trong xe vẫn như hàng trăm ngày trước đây, vang vọng những bài hát yêu thích của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác thắt dây an toàn, nghiêng ngả tựa đầu vào cửa kính ghế phụ ngủ ngon lành, thỉnh thoảng phát tiếng ngáy nhẹ.

Tiêu Chiến nghe đến nốt nhạc cuối cùng, tâm trạng tĩnh lặng như màn đêm.

Đi qua thành phố sầm uất, xe tăng tốc trên đường cao tốc thành phố, sau đó rẽ vào đường phụ, lái xe vào thành phố mới.

Tiêu Chiến mặc dù luôn ngồi ở ghế phụ nhưng anh rất quen thuộc với đoạn đường này.

Mỗi lần đi qua đây, đích đến sẽ là một nơi chỉ có hai người họ có chìa khóa và tùy ý ra vào. Nhưng phải đến hôm nay, Tiêu Chiến mới có cảm giác chân thật với tất cả những thứ này.

Trước đây, anh luôn cảm thấy đây là nhà của Vương Nhất Bác, là nhà Vương Nhất Bác cho anh chứ không phải là nơi thực sự thuộc về anh. Vì vậy, anh chưa từng đưa ra bất kỳ ý kiến ​​​​nào về nội thất cũng như cách bố trí ngôi nhà.

Bây giờ, khi cầm vô lăng và lái xe trên con đường quen thuộc, anh bắt đầu thấy nóng lòng.

Có nhất thiết phải để Vương Nhất Bác làm đến mức này, bao dung đến mức này mới tin tưởng vào tình cảm của hắn không? Tiêu Chiến cầm vô lăng, tự hỏi.

Anh thực sự cảm thấy mình không cần Vương Nhất Bác làm những việc này cho mình.

Điều anh muốn không phải là Vương Nhất Bác nhận sai hay có một Fala thuộc về họ, điều anh muốn từ đầu đến cuối là tình yêu của Vương Nhất Bác mà thôi.

Nhưng nếu không phải vì tình yêu thì tại sao Vương Nhất Bác lại làm vậy vì anh?

Tiêu Chiến, những gì em ấy làm cho mày chưa đủ sao?

Nghĩ đến đây, đúng lúc nhân viên bảo vệ tiểu khu mặc đồng phục riêng đã đứng ngoài cửa sổ với nụ cười trên môi, thang máy trước bãi đậu xe đang từ từ nâng lên trước mặt xe, suy nghĩ lung tung suốt cả đoạn đường của Tiêu Chiến cứ như vậy bị cắt ngang.

Nhạc và đèn xe đồng thời tắt, động cơ nóng rực tạm ngừng, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Vương Nhất Bác dường như bị đánh thức bởi sự im lặng, hắn đột nhiên mở mắt ngẩng đầu, nhưng nhanh chóng bị cơn choáng váng đánh gục, chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ và tựa đầu vào.

Trông có vẻ như chưa tỉnh, hai mắt vẫn nhắm chặt, nhưng tay trái biết cách tìm đường lần mò cho đến khi lòng bàn tay bao lấy bàn tay nhỏ hơn hai cỡ của Tiêu Chiến.

Đầu tiên là dùng hơi ấm của lòng bàn tay làm ấm mu bàn tay của Tiêu Chiến, sau đó chống người dậy, kéo bàn tay đó áp lên mặt mình chà vài cái, rồi nghiêng đầu đặt nửa bên mặt của mình vào lòng bàn tay Tiêu Chiến.

"Về nhà đi." Giọng nói của Vương Nhất Bác cùng mùi rượu nồng nặc đồng loạt bá chiếm không gian.

Tiêu Chiến rũ mắt xuống, ngón tay cái chạm vào môi dưới của Vương Nhất Bác, nói: "Ừm."

"Ừm?"

"Được." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác lúc này rốt cục đã có thể hơi mở mắt ra, trên mặt vẽ ra dấu ngoặc nhỏ nhàn nhạt, thanh âm khàn khàn: "Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi."

Tiêu Chiến nghe xong dừng lại vài giây, dùng ngón trỏ chọc vào vết sưng dưới mắt Vương Nhất Bác, sau đó chui vào vòng tay hắn với tư thế không mấy thoải mái, hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương thuộc về Vương Nhất Bác ẩn trong mùi rượu nồng nặc.

Mệt lắm rồi ha, Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến thầm thề, anh sẽ không để em phải mệt như vậy nữa.

.

.

Cuộc sống dường như đã trở lại đúng chiều hướng ban đầu.

Mỗi ngày mở mắt ra, Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy drap giường bên cạnh hơi nhăn nheo chưa kịp dọn dẹp.

Bước vào phòng tắm sẽ thấy vệt nước trên bồn rửa vẫn chưa khô.

Kem đánh răng hắn bóp méo mó được Tiêu Chiến chỉnh lại tròn trịa, chỉ cần bóp nhẹ đã có một lượng kem màu xanh nhạt vừa đủ.

Mở cửa sẽ thấy bữa sáng mà Tiêu Chiến đã chuẩn bị từ sớm đặt trên bàn, căn phòng tràn ngập mùi khói bếp của hạnh phúc.

Về phần Tiêu Chiến, quyết định rời khỏi ký túc xá của anh cũng đột ngột như khi anh chuyển đến. Bạn cùng phòng chỉ ở với anh trong thời gian ngắn ngủi hơn nửa tháng, đương nhiên sẽ không có cảm giác không quen. Sự ra đi của Tiêu Chiến ngược lại khiến họ càng mừng, chiếc giường bỏ trống có thể dùng làm kho chứa đồ lặt vặt.

Luận văn vẫn chưa viết xong, nhưng trong thời gian sống ở ký túc xá của trường, Tiêu Chiến dường như đã tìm được nhịp điệu học tập phù hợp dành cho mình, có thể coi như là "trong cái rủi có cái may".

Tết càng đến gần, Vương Nhất Bác càng có nhiều bữa tiệc hoặc hội họp.

Một số bạn bè biết tình trạng cá nhân của hắn sẽ đề nghị Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đi cùng nhưng Vương Nhất Bác từ chối. Một là vì Tiêu Chiến đang bận viết luận văn, hai là - thực ra đây là nguyên nhân chính - bởi vì hắn không thích Tiêu Chiến uống rượu, cũng không thích người khác nhìn thấy vẻ ngoài quyến rũ của Tiêu Chiến sau khi uống rượu.

Tiêu Chiến không hề biết việc Vương Nhất Bác từ chối lời mời của bạn bè. Người bị giấu nhẹm liên tục mấy đêm liền mở cửa cho người uống rượu say khướt, rồi chăm sóc như một người vợ đảm đang. Thỉnh thoảng anh sẽ bất mãn, uống rượu có hại cho cơ thể, nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ hốc hác của Vương Nhất Bác lúc trước, anh lại không nỡ.

Vì vậy, Tiêu Chiến cũng học được cách sẵn sàng không đoán già đoán non vì sao Vương Nhất Bác trước đây hiếm khi say nhưng gần đây lại thường xuyên say.

Tối nay, Vương Nhất Bác lại về nhà trong tình trạng say khướt. Chìa khóa rõ ràng đã nằm trong tay nhưng vẫn gọi Tiêu Chiến mở cửa cho mình.

Giống như nhiều đêm gần đây, Tiêu Chiến mặc đồ ở nhà ra đón Vương Nhất Bác, anh định đỡ Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế sofa trước, sau đó pha cho hắn một cốc nước mật ong, chờ hắn uống xong rồi dìu hắn vào phòng tắm tắm rửa.

Nhưng hôm nay Vương Nhất Bác rất không ngoan, vừa bước vào liền nắm lấy cằm Tiêu Chiến hung hăng hôn, đầu lưỡi khuấy đảo rất sâu trong khoang miệng, Tiêu Chiến bị hôn đến ngạt thở, đẩy nhẹ Vương Nhất Bác theo bản năng.

Vậy mà chỉ một hành động vô thức như vậy thôi cũng khiến Vương Nhất Bác nổi giận.

Không biết là do men rượu công tâm hay do đêm khuya mệt mỏi mà mắt Vương Nhất Bác đỏ ngầu. Sau khi nhìn chằm chằm Tiêu Chiến nửa phút, hắn dùng một giọng điệu không nặng không nhẹ thốt ra một từ: "Chết tiệt."

Từ khi gặp gỡ đến khi quen nhau, trong hai năm qua, Vương Nhất Bác chưa bao giờ nói từ này với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cảm thấy da đầu và lưng mình đồng thời tê dại, vô thức lùi lại một bước, nhưng rất nhanh đã bị Vương Nhất Bác bắt lấy cánh tay, kéo đến ghế sô pha. Mông vừa chạm vào chiếc ghế sô pha mềm mại, Vương Nhất Bác đã đè xuống, hôn lên môi anh lần nữa, bắt đầu dùng sức xé nát quần áo của anh.

Cổ áo trực tiếp bị xé toạc, trong đêm khuya yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng vải xoẹt xoẹt rõ mồn một, giống như hiệu ứng âm thanh của một tình tiết tàn bạo trong phim.

Tiêu Chiến miễn cưỡng nghe theo, Vương Nhất Bác không biết từ lúc nào đã cởi quần của anh, sau đó đẩy đầu gối của anh lên, buộc Tiêu Chiến phải để lộ nơi riêng tư nhất của anh.

Phòng khách chỉ mở một chiếc đèn tường nhỏ.

Trong bóng tối, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác kéo phéc mơ tuya xuống, không hề có biện pháp hay màn dạo đầu nào, trực tiếp đâm vào cơ thể anh bằng bộ phận đã cương cứng.

Tiếng luật động và tiếng kêu đau đồng thời vang lên, Tiêu Chiến không từ chối, mặc cho Vương Nhất Bác phát tiết lên người mình.

Có rất nhiều điều anh không hiểu, nhưng anh không muốn làm rõ vào lúc này, đặc biệt là Vương Nhất Bác lúc này không biết đang tỉnh hay say.

Khi nước mắt từ khóe mắt rơi xuống ghế sofa, cơ thể đã thích nghi đến mức không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Anh chỉ thắc mắc tại sao trong những lúc được yêu thương, anh lại luôn muốn hỏi Vương Nhất Bác có yêu anh không. Nhưng lúc này, anh không muốn hỏi nữa.

Người đàn ông phía trên dần tăng tốc, ngay sau đó hắn nghiến chặt hàm và đổ chất dịch đậm đặc vào cơ thể anh. Khi dương vật được rút ra khỏi cơ thể, thực sự khiến anh co giật nhưng rất sảng khoái.

Làm tình xong, Tiêu Chiến vẫn không biết Vương Nhất Bác rốt cuộc là tỉnh hay say, bị hắn đè nãy giờ đã mệt rồi, anh hơi cử động cơ thể rồi nói:

"Anh muốn tắm."

Vương Nhất Bác không phản ứng

Tiêu Chiến dùng sức đẩy khối thịt đầy mùi rượu mấy mươi cân kia lên, chui ra khỏi người Vương Nhất Bác. Khi anh khỏa thân bước vào phòng tắm, tinh dịch màu trắng sữa chảy ra giữa hai chân. Anh nhìn người trong gương một cách vô cảm, vừa rút khăn giấy ra lau thì phát hiện mình chảy máu.

(Này là vì làm dữ dội quá chứ không phải phát hiện b..ệ..n.h đâu nha)

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro