30

Mùi nước hầm đậm đà từ trên bàn bay đến, mẹ Tiêu nhanh chóng mở nắp nồi bằng một chiếc khăn ướt, cầm thìa khoáy khoáy, hơi nóng bên trong bốc lên nghi ngút, giò heo đã được hầm mềm, bất cứ lúc nào cũng có thể mang ra bày trên bàn ăn.

Nơi Tiêu Chiến ở, đến cả nấu ăn cũng không tiện, nhưng dùng bếp điện và nồi nhỏ bà cũng có thể nấu được một bữa cơm, có điều bình thường chỉ có bố Tiêu ăn cơm, bà cũng không quá tốn công sức, hôm nay Tiêu Chiến đến đón bố đi bệnh viện kiểm tra, bà mới làm thêm nhiều hơn chút.

Mắt thấy sắp đến bữa trưa rồi, mẹ Tiêu vội vàng sắp các món ăn ra bàn, giò heo tạm thời để trong nồi, đợi bọn họ về rồi mang ra.

Làm xong hết, mẹ Tiêu gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, hỏi thăm tình hình kiểm tra, bên đó trả lời rất nhanh, nói là đang trên đường về, không có vấn đề gì lớn, uống thuốc đúng giờ là được.

Tháng thuốc đầu tiên sắp uống hết rồi, có lẽ lần này lại phải tốn thêm không ít tiền. Mẹ Tiêu thở dài.

Trong lòng bà cảm thấy có gì đó không đúng, thế nên vừa nghi ngờ vừa lo lắng, bà biết Tiêu Chiến sẽ không bỏ rơi cha mẹ mà không quan tâm, nhưng cứ để một mình con trai lo liệu tất cả, bà lại cảm thấy như mang nợ anh.

Vốn là mối quan hệ máu mủ, hà tất phải khách sáo đến mức rạch ròi như vậy, có trách là trách năm đó đã cãi vã một trận lớn như vậy, nhưng ...... chỉ mong bố Tiêu có thể hạ cái tôi xuống để cùng con trai hòa giải, bọn họ sau này có thể vui vẻ có thể hòa thuận sống cùng một nhà.

Trong lòng mẹ Tiêu tính toán xem có nên tìm cơ hội để hai người họ trò chuyện hay không, nhưng nhất thời không biết phải làm sao, tóm lại là ngồi đây đợi, nhàm chán không có gì làm, rồi tùy tiện lướt xem điện thoại. Điện thoại của mẹ Tiêu luôn mở âm lượng ở mức rất lớn, mỗi lần xem video đều bị bố Tiêu phàn nàn, trách bà ồn áo.

Đối với một phụ nữ trung niên không có sở thích gì, đây đã là thú vui duy nhất rồi.

Lướt qua vài video, mẹ Tiêu liền bị thu hút sự chú ý, trong video là thứ âm thanh kỳ lạ cùng hiệu ứng âm nhạc kết hợp, bà vuốt xem lại, hiện ra một video ngang với thời lượng dài, bình thường khi nhìn thấy loại video này sẽ lướt qua, lúc này không biết ai xui khiến lại dừng lại xem.

Có lẽ vì gương mặt của nữ minh tinh bên trong video quá xinh đẹp.

Lượt like rất nhiều, hàng loạt các bình luận hiện lên, đều là tên nữ minh tinh, tên Trịnh Vy Nhiên.

Mẹ Tiêu có hơi khựng lại, bà vốn chỉ cảm thấy gương mặt nữ minh tinh này có phần quen mắt, đại khái là trên đường đi có từng nhìn thấy, bây giờ nhìn thấy tên rồi, lại càng thấy quen thuộc hơn.

Bà liền nghĩ đến trường đại học mà Tiêu Chiến từng học.

Bởi vì tính khí của bố Tiêu, mẹ Tiêu chưa từng đến trường anh lần nào, nhưng vẫn nhớ được tên trường, bà từng lén tìm kiếm trên mạng, tỉnh thoảng cũng theo dõi tin tức của trường, có lúc thậm chí còn thấy bóng dáng Tiêu Chiến xuất hiện trong video tuyên truyền của nhà trường.

Con trai bà rất ưu tú, bà vẫn luôn rõ điều đó.

Mà Trịnh Vy Nhiên, hình như đã từng xuất hiện trên cùng một trang giấy với anh.

Mẹ Tiêu thoát ra ngoài, vào weibo tìm kiếm một chút, xuất hiện rất nhiều tin tức giải trí liên quan đến Trịnh Vy Nhiên, bà nhẹ cau mày, rồi thêm vào tên trường học của Tiêu Chiến, lúc này hiện lên một số tin tức về trường học, lúc ấy cô đã có chút danh tiếng rồi, tham gia những tổ chức xã hội, tên cũng xuất hiện trong rất nhiều bài viết.

Sau khi nhìn thấy Tiêu Chiến và cả Trịnh Vy Nhiên trong một trang bài viết về nhà trường, một số những ký ức cũ dần dần khơi gợi lại, mẹ Tiêu cuối cùng cũng nhận ra, Trịnh Vy Nhiên quả nhiên là bạn học đại học của Tiêu Chiến.

Bà bất giác có phần vui mừng, cảm thấy Trịnh Vy Nhiên quả nhiên lại nổi tiếng đến vậy, mà Tiêu Chiến có lẽ cũng nổi không kém.

Chỉ là mẹ Tiêu không hiểu tại sao mình chưa từng nhìn thấy anh xuất hiện trên mạng xã hội.

Bà quay trở lại video khi nãy, đoạn phim ngắn vẫn đang tiếp tục, cũng ngay lúc này, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.

Tiêu Chiến đang mặc bộ vest đen, tóc chải gọn, có trang điểm nhẹ, anh đang đi bước nhỏ về phía Trịnh Vy Nhiên.

Mẹ Tiêu kinh ngạc đến mức lấy tay che miệng.

Trên màn hình xuất hiện những bình luận thảo luận về Tiêu Chiến, có người hỏi tên, có người khen đẹp, còn có người ghen bảo Tiêu Chiến đừng chạm vào nữ thần của họ...... bà xem đến mức mở cờ trong bụng, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Cũng không biết Tiêu Chiến có quay những đoạn phim khác hay không, khoảng thời gian này bà chỉ một mực chuyên tâm chăm sóc bố Tiêu, cũng không theo dõi công việc của anh, là người nhà đáng lẽ ra phải cổ vũ nhiều hơn mới phải.

Mẹ Tiêu vui vẻ xem hết video, xem xong mới nhận ra hóa ra chỉ là một đoạn quảng cáo, không ngờ lại quay đẹp như vậy, giống phim điện ảnh. Video tua về đoạn đầu tiên, chiếu lại lần nữa, bà mở bình luận lên, muốn xem những khán giả khác nói gì về Tiêu Chiến.

Nhưng rõ ràng, người quan tâm Tiêu Chiến vốn chỉ được vài người, mẹ Tiêu không hề chết tâm lướt xuống dưới xem, cuối cùng cũng nhìn thấy được vài bình luận.

[Có ai thấy nam diễn viên quen mắt không???]

Mẹ Tiêu vui mừng, vội ấn vào xem, bên dưới còn có vài bình luận khác.

[Cũng có chút, vãi, hình như tôi có xem ảnh anh ta rồi?]

[Đẹp như một biểu tượng làm sao mà không ấn tượng được, mọi người nhanh nhớ ra đi!!]

[......tìm ra rồi, anh ta từng chụp ảnh quảng cáo nội y kích tình.]

Mẹ Tiêu khựng lại, ngón tay chạm vào dòng chữ, cả người có chút căng thẳng.

Nội y kích tình ......?

Đối với bà mà nói đây là một từ ngữ rất xa lạ.

Bên dưới còn có người nghi ngờ có phải thật không, rồi ngay bên dưới nữa là bình luận bằng hình ảnh.

Ngón tay mẹ Tiêu Chiến run run bấm vào, trong ảnh là gương mặt quen thuộc của Tiêu Chiến, nhưng bà lại không dám thừa nhận đó là con mình.

Con trai bà làm sao có thể mặc loại quần áo trong suốt thế này, lộ ra biểu cảm sắc tình khiến người ta khó quên, là chụp ảnh cho người ta sao?!

Bên dưới đều là những lời nói vừa hiếu kỳ vừa thích thú, có người còn gửi lên toàn bộ thông tin về Tiêu Chiến.

Tên, weibo, trường học, tất cả đều chính xác.

[Xuất đạo mấy năm đều không có tên tuổi, lúc đầu hình như bị phong sát thì phải, nghe nói được bao dưỡng, mọi người hiểu mà.]

[Nếu được bao dưỡng vì sao không giúp anh ta?]

[Làm chuyện gì đó khiến mấy ông lớn không vui, hoặc là bị chính thất phát hiện, chuyện này có là gì, bây giờ không phải còn được quay quảng cáo cùng Trịnh Vy Nhiên sao, có lẽ đã nằm trong danh sách của ông chủ nào đó rồi.]

[Lầu trên miệng lưỡi vu khống ác độc thật đấy...... mồm độc thế.]

[Anh ta chỉ là một nhân vật bé nhỏ chẳng có cơ hội chạy thoát, tôi vu khống anh ta làm gì? Tôi có người quen trong giới, tên anh ta mấy năm trước tôi từng thấy qua, lúc sắp vào đoàn anh ta đã bị thay thế, rốt cuộc vì sao thì trong lòng anh ta tự rõ nha.]

[Lại bài ca kinh điển, Tôi có quen người trong giới]

[Ngoại hình như công tử ăn bám vậy, không phải được bao nuôi tôi không tin anh ta có thể được quay với Trịnh Vy Nhiên.]

Tay mẹ Tiêu run lên, lướt trở lại video, trong điện thoại vang lên tiếng cười nói huyên náo, nhưng bà không thể nào bình tĩnh nổi.

Trong đầu đều là những suy nghĩ hỗn loạn chạy quanh, lúc tỉnh táo lại liền lên mạng tìm kiếm tên Tiêu Chiến, chỉ có vài tin tức lác đác, còn có một vài tiết mục tiêu biểu.

Đều là tổng hợp hình ảnh quảng cáo nội y kích tình của Tiêu Chiến.

Lượng người chia sẻ cao đến kinh ngạc, bài viết toàn là những từ hoa mỹ, tên weibo của Tiêu Chiến được ghim ở đầu tiên trong khung bình luận, nhưng khi nhấn vào xem mới phát hiện từ rất lâu rồi anh không còn đăng gì nữa.

Mặt mẹ Tiêu trắng bệch, chỉ cảm thấy đứa con hiếu thuận hiểu chuyện như đã biến thành một người xa lạ vậy.

Nổi nghi hoặc luôn dằm trong tim cuối cùng cũng có lời giải đáp.

Vì sao luôn nói là đang quay phim nhưng trên mạng lại không tìm thấy thông tin của anh? Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, anh lại có số tiền lớn như vậy cho bố Tiêu làm phẫu thuật? Hiện tại công việc anh đang làm rốt cuộc là gì? Làm tình nhân cho đại gia, hay là chụp những loại ảnh dâm tục thế này?

Còn có hôm ấy...... bà nhìn thấy người đàn ông đi cùng Tiêu Chiến, hành động thân mật của họ hoàn toàn không phải là bà nhìn nhầm.

.

Từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, dọa mẹ Tiêu chút nữa thì vứt điện thoại đi, bà vội quay đầu lại nhìn, hoảng hốt cất điện thoại vào túi áo.

"...... về rồi sao?" Trên mặt mẹ anh là nụ cười gượng gạo, "Đúng lúc lắm, muộn chút nữa là nguội mất, mẹ đi lấy giò heo ra."

Tiêu Chiến vâng đáp lại, đặt thuốc lên trên sô pha, cúi đầu xem điện thoại, cũng không biết đang trả lời tin nhắn của ai, vẫn là mẹ dọn thức ăn ra rồi gọi anh, anh mới hồi thần lại.

"...... Chiến Chiến hôm nay không phải được nghỉ sao? Buổi chiều còn bận à?" Mẹ Tiêu thử thăm dò, hỏi: "Nếu nghỉ thì ở lại đây nha, buổi tối mẹ nấu cho con."

Tiêu Chiến gắp một cục cơm cho vào miệng, lắc đầu: "Không ạ, chiều con còn chút việc, buổi tối sẽ ăn ngoài."

Mẹ Tiêu cau mày quan sát anh, sau đó cười nhạt nói: "Được...... con mang đi ít giò heo, bố con ăn không hết được nhiều vậy."

Bố Tiêu thực sự không dám ăn nhiều, sau phẫu thuật mỗi ngày đều ăn uống thanh đạm, không dễ gì được ăn đồ đậm vị, chỉ có thể ăn vài miếng, giải cơn thèm.

Tiêu Chiến đáp lại một tiếng không rõ ràng, rồi gắp thức ăn cho mẹ, cả nhà thỉnh thoảng cùng ngồi ăn cơm thể này, tuy là không gọi là ấm cúng, nhưng cũng yên bình hòa thuận, giống như những xích mích kia chưa từng xảy ra vậy. Khiến mẹ Tiêu không thể nào mở miệng hỏi anh được.

Sau bữa cơm Tiêu Chiến chủ động mang chén bát đi rửa, mẹ Tiêu lau bàn, nhìn bố Tiêu đang ngồi trên sô pha lướt điện thoại, trong lòng bất giác nổi lên bất an, bà suy nghĩ một lúc, cuối cùng là nhịn không nổi nữa rồi, liền đi qua đó, vừa lấy điện thoại ra, rồi nhỏ giọng nói gì đó với ông.

Bố Tiêu ban đầu còn có chút mơ hồ chưa rõ, sau đó vừa nghe vừa xem, mặt liền biến sắc, lập tức đỏ lên.

Nhìn dáng vẻ gợi cảm mời gọi của anh trên màn hình, ông cảm thấy xấu hổ thay.

"Bố mẹ, bạn con đến đón rồi, con đi đây ạ." Tiêu Chiến chưa biết chuyện gì, lấy điện thoại rồi xách hộp giò heo mới bỏ vào bọc xong, "Bố, bố nhớ uống thuốc đúng giờ, có chuyện gì thì gọi con."

Anh mở cửa ra, vừa nói vừa đi ra ngoài, bỗng từ sau lưng truyền đến tiếng hét dữ dội.

"Tiêu Chiến. Mày đứng lại đó." Bố Tiêu lạnh giọng hét lên.

Tiêu Chiến cau mày, có chút khó hiểu, chậm rãi quay người lại.

"Sao vậy?" Anh hỏi.

Lúc này bố Tiêu đi bước lớn đến trước mặt anh, mặt cau lại, mẹ Tiêu cũng bước theo sau, bộ dạng bà như thể có điều muốn nói nhưng không biết phải nói thế nào.

Bố Tiêu đột nhiên ném điện thoại về phía anh, "Đây là cái con mẹ gì?"

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, đứng hình tại chỗ.

Màn hình hiện lên những bức ảnh anh chụp cách đây không lâu đang rất hot trên mạng.

"Mày không định giải thích gì à? Rốt cuộc là mày làm công việc gì? Đã giấu cả nhà bao nhiêu chuyện? Hôm nay không nói rõ là mày không được đi đâu cả." Bố Tiêu mặt đỏ bừng bừng giận dữ nói, tay còn chỉ vào mặt anh.

.

Thật ra, trước khi quyết định chụp quảng cáo nội y, Tiêu Chiến đã chuẩn bị tâm lý rằng một lúc nào đó sẽ bị người nhà phát hiện rồi.

Thái độ của anh vẫn bình tĩnh như lúc dân cư mạng lục tìm được weibo của mình, làm người mẫu cho nội y kích tình tương đối đặc biệt, ít nhiều cũng không được người ta xem trọng, nhưng cũng là những bức ảnh dùng công sức của mình mà có, không trộm không cướp, cũng không lừa gạt hay vi phạm pháp luật, nếu nói mất mặt, thì thật sự không đến mức ấy. Nhiều lắm cũng chỉ có chút xấu hổ, nhưng suy cho cùng bộ dạng này bị bày ra trước mặt trưởng bối cũng là khó chấp nhận nổi.

Chỉ là Tiêu Chiến không ngờ lại bị bố mẹ lại lướt thấy chúng sớm đến vậy.

Tiêu Chiến cúi đầu thở dài, ấn tắt màn hình điện thoại đi, tiện tay đặt lên chiếc kệ nhỏ ngay huyền quan.

"Chỉ là những bức ảnh quảng cáo bình thường, con không có gì để giải thích cả. Bố mẹ có lẽ cảm thấy có chút hở hang, nhưng thật sự chỉ là quảng cáo bình thường." Anh nói.

Bố Tiêu nghe xong càng nổi đóa, mắt trừng to nhìn anh: "Quảng cáo bình thường?! Ai làm người nổi tiếng lại chụp loại quảng cáo này? Lộ ngực lộ vú, vểnh mông quỳ trên chân người ta?"

Tiêu Chiến hơi cau mày, "Đây là nội dung được nhiếp ảnh gia yêu cầu, thật sự không có gì......"

"Được, được, tao thấy mày lăn lộn trong cái giới giải trí nhiều, nên não cũng bị mấy thứ dơ bẩn làm hỏng hết rồi! Vậy mày giải thích tao nghe, người ta nói mày được bao dưỡng rồi bị phong sát là thế nào? Nếu mày không làm tiểu tam, tiền trị bệnh ở đâu mà mày có? Mày căn bản không hề quay phim, tiền ở đâu mà nhiều như vậy? Mày nói đi!" Tay chỉ về phía anh của bố Tiêu run run.

Tiêu Chiến thật sự rất đau đầu, anh vạn lần cũng không nghĩ có người lại nói mấy lời hoang đường này, bố anh vẫn cứ thế mà tin người ta.

"Con không có bao nuôi...... haiz, trời ạ. Con không quay phim, chuyện năm đó vừa tốt nghiệp cũng đã qua rồi, con bây giờ làm công việc khác, còn vẫn luôn làm người mẫu ảnh, tiền cũng là kiếm được từ việc chụp quảng cáo, có ai bao dưỡng đâu chứ."

"Quảng cáo gì mà lại kiếm được nhiều tiền như vậy? Mỗi ngày đều chụp quảng cáo cho loại quần áo mặc như không mặc này?"

Tiêu Chiến không biết phải nói gì với ông, cũng nói không thông được, bố anh đến cả việc quay phim bình thường cũng đã cảm thấy không phải công việc đứng đắn, càng đừng nói là chụp quảng cáo nội y, nói thêm nữa thì trừ việc bị mắng nhiếc ra cũng không có tác dụng gì.

"Bố không cần quản con chụp quảng cáo gì, bố chỉ cần biết tiền con kiếm được đều là đàng hoàng chân chính, đưa bố dùng bố cứ dùng. Con không biết bố mẹ đã đọc được bao nhiêu lời bịa đặt trên mạng, dù sao con cũng nói rõ rồi, con không có bao dưỡng gì cả, tiền con có là tự mình kiếm được, bất kể là quay phim chụp quảng cáo hay làm người mẫu, con đều sẽ làm việc chân chính mà kiếm tiền, sẽ không làm ra chuyện tán tận lương tâm." Tiêu Chiến trầm mặc nói.

Lời anh nói đều rất nghiêm túc, nhưng bố Tiêu lại thấy nực cười, trong mắt ông đều chẳng ra thể thống gì.

"Làm việc chân chính? Bán thân bán sắc, làm công việc thấp hèn bẩn thỉu, cũng là chân chính?" Ông lạnh nhạt nhìn Tiêu Chiến, lời nói không hề nể mặt, "Nếu tao biết tiền chữa bệnh đều là máy bán mông mà có, thì tao thà chết trong bệnh viện!"

Mặt Tiêu Chiến biến sắc, môi anh run run, khó khăn đến nghẹn lời.

Mẹ Tiêu cũng không ngờ bố Tiêu có thể nói những lời khó nghe đến vậy, nhưng bà không cách nào giúp Tiêu Chiến nói đỡ được, ngược lại, trong lòng bà còn thấy khó chịu, hình như đã nhận định Tiêu Chiến vì có tiền chữa bệnh cho bố mà tình nguyện bán thân.

"Chiến Chiến...... con nói thật cho mẹ nghe, có phải con vì chữa bệnh cho bố nên mới đi tìm loại người có tiền đó?", vẻ mặt mẹ Tiêu rất khổ sở.

Tiêu Chiến chầm chậm dời ánh mắt qua nhìn vào mẹ mình, anh nhíu mày, "Mẹ, con đã nói rồi, con không có."

"Nhưng mà......" mẹ Tiêu mím tôi, hốc mắt đỏ lên, "Nhưng hôm ấy, người bạn kia đưa con về nhà...... mẹ thấy nó, nó sờ mông con."

Bố Tiêu càng cuồng nộ trừng mắt, "Cái gì?"

"Người đó ăn mặc trau chuốt như vậy, hình như xe cũng là loại đắt tiền, mẹ nhìn thế nào cũng không giống như người con có thể làm bạn, bây giờ nghĩ lại, các con......" mẹ Tiêu không biết phải nói thế nào, "Chiến Chiến à, đứng u mê không tỉnh nữa, chúng ta không phù hợp với cuộc sống này, con nghe mẹ, đừng làm công việc này nữa được không? Mẹ đưa con về nhà, chúng ta yên ổn sống qua ngày, con đừng vì tiền mà làm những việc này nữa......"

Tiêu Chiến đến cả hơi thở cũng kẹt lại trong lồng ngực, thật sự không biết nên nói gì.

Thấy anh im lặng, bố Tiêu càng cho rằng anh đã thừa nhận, một lời cũng không nói đã nắm lấy cánh tay anh, lôi người vào trong nhà.

"Mày thu xếp đồ đạc cho tao, rồi đi về nhà! Đều là mày khăng khăng đòi vào giới giải trí, khăng khăng bon chen ở thành phố lớn, bây giờ mày xem đi, đã biến mình thành cái dạng gì rồi? Vì tiền mà không cần mặt mũi. Tao làm sao mà có thể sinh ra một đứa con không có tiền đồ thế này chứ?!"

Ông vừa kéo vừa mắng, Tiêu Chiến bị kéo chúi về trước mấy bước, sau khi nhận ra thì kịch liệt giật tay ra khỏi ông.

Bố Tiêu ngay lập tức nổi điên, "Mày còn muốn cứng đầu tao nữa chứ gì?"

"Rốt cuộc là ai mới cứng đầu?" Tiêu Chiến đỏ cả mắt, bất lực nói: "Bố mẹ có ai là đang nghe con nói không?"

"Con nói con không hề làm những thứ ấy. Tiền cho bố khám bệnh đều là con chụp ảnh kiếm được, cho dù đối với bố mẹ là không vẻ vang gì, nhưng đều là công việc chụp ảnh bình thường, những sản phẩm bình thường, cứ không bán thân con mẹ gì hết."

Tiêu Chiến gào lên, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, lồng ngực anh lên xuống rất nhanh.

Nhìn vào đôi mắt vẫn đang sững sờ của mẹ và sự phần nộ không đổi của cha, cả người anh run lên.

Anh đã kìm nén quá lâu rồi.

Anh không muốn tiếp tục chịu đựng nữa.

"Phải, có người muốn bao dưỡng con. Lúc mới tốt nghiệp không lâu, có một nhà sản xuất muốn bao dưỡng con, sau đó sẽ giúp đỡ con quay phim." Anh nức nở nói.

Bố Tiêu cả kinh: "mày__"

Tiêu Chiến dùng nước mắt và ánh mắt tuyệt vọng nhìn họ, "Nhưng bố mẹ có biết vì sao con ngược lại lại bị thay thế mất hay không, rồi bao nhiêu năm cũng không có phim đóng không? Bởi vì con đã từ chối, không chỉ từ chối, con còn đánh cả nhà sản đó, chút nữa thì đã ngồi tù rồi, sau đó triệt để bị phong sát, không một công ty giải trí nào dám ký với con, cũng không có đoàn phim nào dám nhận con."

Tiêu Chiến sau đó chỉ có thể chạy khắp nơi làm việc, vừa làm việc vừa tìm cơ hội, nhưng vẫn luôn gặp thất bại. Cuối cùng không còn cách nào khác, cũng không còn tâm tư nào nữa, chỉ đành an phận làm người mẫu, cũng xem như tìm được lối thoát cho mình.

"Con từ đầu đến cuối chưa từng bị bao dưỡng bởi bất kỳ ai, con nhận hợp đồng chụp ảnh đó vì muốn kiếm tiền nhanh nhất để có thể chữa bệnh cho bố. Số tiền đó vô cùng trong sạch, dùng để chữa bệnh cho bố con không hối hận, bất kể là bố có nói gì, con đều không thẹn với lòng." Tiêu Chiến vừa nói, hai hàng nước mắt vừa rơi xuống,

Mẹ Tiêu trở nên bối rối, nhỏ giọng hỏi, "Vậy còn người hôm ấy......"

"Người đó không hề bao dưỡng con." Tiêu Chiến nhìn bà, nói từng chữ một: "Em ấy sờ mông con là vì em ấy là bạn trai con."

Mặt bố Tiêu và mẹ Tiêu trong chốc lát trở nên trắng bệch, cả hai đều kinh hãi đến nói không nên lời.

"Con, con nói gì......"

"Con nói em ấy là bạn trai con." Tiêu Chiến nghiến răng, tuyệt vọng chồng chất tuyệt vọng, "Còn chưa nghe rõ sao? Em ấy là bạn trai, là người yêu con, là người ngủ cùng một giường đắp cùng một chiếc chăn, bọn con không phải quan hệ lợi ích, là quan hệ yêu đương, yêu đương đó, bố mẹ hiểu không?"

Ngay giây sau, một bạt tai giáng xuống bên mặt anh, chát một tiếng, bố Tiêu đã hạ xuống một bạt tai thật mạnh.

Đến mức bên mặt anh lập tức tê dại, vừa đỏ vừa rát, đầu ong ong quay cuồng, cả người chao đảo.

"Thằng khốn, mày biết mày đang nói gì không?" Bố Tiêu nghẹt thở, vừa ôm ngực vừa chỉ tay vào anh, mắng: "Mày thật sự muốn tao tức chết phải không, làm công việc không ra thể thống gì đã đành, đằng này còn yêu đương với đàn ông! Hét to vậy là mày sợ người ta không nghe thấy phải không? Mày tự hào lắm chứ gì? Đồ khốn kiếp, sinh ra mày thật uổng phí! Nghiệp chướng, đồ nghiệp chướng—"

Ông nói rồi lại đưa tay lên muốn đánh nữa, mẹ Tiêu bị dọa kinh hồn bạt vía, vội ngăn lại, khóc nói: "Lão Tiêu, từ từ nói, từ từ nói, đừng động tay......!"

"Bà buông ra! Hôm nay tôi phải đánh chết thứ nghiệt súc này."

"Được rồi! Thôi đi!"

Hai người giằng co một chỗ, tình cảnh lộn xộn đến khó coi, Tiêu Chiến vẫn rất căng thẳng, nước mắt không ngừng rơi, nhưng anh từ đầu đến cuối vẫn thẳng lưng, không một chút ý định thỏa hiệp nhận sai nào.

Nói cho cùng, anh cái gì cũng không sai, vì sao phải nhận?

"Đã bao nhiêu năm rồi, bố vẫn thế này." Anh mệt mỏi lên tiếng, "Bố luôn cho rằng mình đúng, xem thể diện quan trọng đến vậy, trong mắt bố, con chỉ có nghe lời mới là làm đúng, đam mê mà con lựa chọn, tất cả những điều con theo đuổi, đối với bố còn chẳng bằng đống phân chó."

Bố Tiêu dừng tay, không hề để tâm Tiêu Chiến đã khóc thương tâm như thế nào, ngược lại còn phẫn nộ chì chiết, "Đam mê cái gì? Chổng mông cho đàn ông là đam mê của mày? Nếu mày sớm nghe lời tao ở quê làm việc, thì đâu nên nổi này!"

Tiêu Chiến nhếch môi, anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì sao phải nói với ông những điều này, rõ ràng ông sẽ không hiểu cho anh.

Nhớ đến bữa cơm sau khi bố xuất viện, nhớ đến lời cảm ơn từ ông, hóa ra chỉ là một giấc mơ không chân thật.

Anh tưởng rằng họ ít nhất sẽ chịu nghe anh nói, ít nhất sẽ cho anh một chút tôn trọng, nhưng đến cuối cùng, bọn họ chỉ cảm thấy anh thật mất mặt. Bất luận là anh đang làm gì, họ đều sẽ không xem trọng.

Nếu đã như vậy, thì quan tâm họ nghĩ gì làm gì nữa?

"Phải, con chính là thích vểnh mông cho đàn ông đó." Tiêu Chiến tự tiêu tự hủy, nói: "Tiền khám bệnh cho bố cũng đều là đàn ông cho, gần đây con không có công việc, đều là em ấy nuôi, con chính là thích làm tình với đàn ông, không chỉ bị đàn ông chịch, còn ngậm chim người ta. Trách con mất mặt phải không? Được thôi, bố trả tiền lại đây, viện phí đều trả hết đây, trả lại đây!"

Bố Tiêu tức đến mức không nói rõ ràng, đưa tay lên xông đến: "Mẹ mày, mày đang nói gì đó? Thứ không biết xấu hổ......"

"Con nói con thích bị đàn ông chịch!" Tiêu Chiến nức nở khóc, còn muốn nói ngược với ông: "Con là đồ không cần mặt mũi, bố đánh chết con đi!"

Cảm xúc của anh đã thực sự chạm đáy, lời nói toàn là điều khó nghe, bố Tiêu cũng thành công bị anh chọc kích động, cầm chiếc ghế gỗ bên cạnh lên định đập anh, lúc này từ sau lưng Tiêu Chiến truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

Ngay lập tức cảm thấy cơ thể bị kéo ngược ra sau, bàn tay ấm áp dán lên mắt anh, che đi những giọt nước mắt.

Anh vô thức tựa vào lòng người đó.

Bố Tiêu nhìn người mới đến, mặt đầy vẻ căm phẫn, "Mày là thằng nào?!"

Mẹ Tiêu cũng giật mình phản ứng lại, "Cậu, cậu là__"

"Chào chú, chào dì, thứ lỗi, bọn con có chút việc, con đưa anh ấy đi trước." Vương Nhất Bác trầm giọng nói, "Đợi anh ấy bình tĩnh lại đã rồi chúng ta nói chuyện."

Nói rồi, cậu nắm tay Tiêu Chiến, đưa anh xuống lầu.

Tiêu Chiến cúi đầu dùng sức lau nước mắt, hít thở rất kịch liệt, nức nở không ngừng.

Đến khi ngồi vào trong xe Vương Nhất Bác, anh mới dần hồi phục lại, muốn nói gì đó nhưng cổ họng đau rát không thể nói nổi.

Anh muốn biết Vương Nhất Bác đã nghe được bao nhiêu. Thật mất mặt.

Nhưng Vương Nhất Bác lại áp sát đến, nhẹ nhàng giúp anh lau đi nước mắt bên khóe mắt.

"Em ở đây, không sao cả."

Tiêu Chiến bĩu môi, nhào vào lòng cậu gào khóc thật lớn.

___tbc___

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro