Chương 5

Tám .

Trong "Lời thú tội" có một như thế này: "Đừng vùng vẫy, đừng tuyệt vọng, hãy nắm lấy tay người kéo bạn ra khỏi vũng bùn."

Chín.

Không có giết người, không có tai nạn xe hơi, cũng không có hồ nước tù đọng.

Tiêu Chiến ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trong không khí, đầu óc hỗn loạn nằm ăn cháo do Vương Nhất Bác đút. Một cơn đau âm ỉ nơi thái dương truyền đến, như muốn nhắc nhở Tiêu Chiến rằng: "Anh còn đau, anh còn sống."

Tiêu Chiến đẩy bát cháo ra, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Mùi máu nồng quá."

Vương Nhất Bác im lặng một hồi, cuối cùng đành nhượng bộ: "Vậy em đi ra ngoài trước, lúc nào ăn xong nhớ gọi em."

"Thôi được rồi, đi đi, anh đang đau đầu lắm." Tiêu Chiến nằm quay lưng lại, lại nói một câu muốn chặn họng Vương Nhất Bác: "Mau ra ngoài đi, hiện tại anh chỉ muốn yên tĩnh, ai cũng không gặp."

Bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị, Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác đã rời khỏi rồi, bèn nhắm tịt mắt lại, nằm im bất động cho đến lúc nghe thấy tiếng chốt cửa từ bên ngoài.

Quần áo Vương Nhất Bác đầy vết máu lớn loang lổ, nhưng rõ ràng không phải máu của anh.

Vào buổi tối, khi Vương Nhất Bác mang đồ ăn đến, hắn đã thay một bộ quần áo mới, còn xịt thêm chút nước hoa lên để át bớt mùi tanh nồng.

Tiêu Chiến đã ngẩng đầu đối diện với hắn, cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt sâu thẳm kia:

"Người đó đâu rồi? Hắn còn sống hay đã chết?"

Máu trên người rõ ràng không phải của Vương Nhất Bác.

"Còn sống. Anh có muốn gặp không?" Vương Nhất Bác không hề định giấu diếm, hắn xoa đầu Tiêu Chiến, ánh mắt đờ đẫn như kẻ mất trí.

" Em sẽ đưa anh đi chừng nào anh khỏe lại. Gã đâu thể chết dễ dàng như vậy được, nhỉ?"

Tiêu Chiến siết chặt ngón tay, cầm chắc cây kéo giấu dưới gối:

 "Anh muốn gặp gã, ngay bây giờ."

Hai con ngươi sáng quắc của Vương Nhất Bác đột nhiên tối sầm lại, hắn nắm lấy cằm Tiêu Chiến, bóp mạnh, ép anh nhìn vào mắt mình:

"Những gì anh cần biết em đều nói cả rồi, sao không ngoan chút nào hết vậy hửm?"

Âm thanh rơi xuống sặc sụa mùi máu tươi, hệt như con sư tử tàn độc sắp sửa xé xác con mồi, Tiêu Chiến thấy tay mình lạnh toát, sau đó là năm ngón tay trống không, cây kéo bị Vương Nhất Bác giật mất. Hắn nở một nụ cười méo mó, anh có thể nghe thấy sự phẫn nộ đè nén trong tiếng cười gằn. Tiêu Chiến sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng không hề có cái tát hay nắm đấm trong tưởng tượng giáng xuống mặt mình.

"Anh à, em không hy vọng anh sẽ phải hối hận."

Mười.

Tiêu Chiến không bao giờ ngờ được nhà của Vương Nhất Bác lại có thể ẩn giấu một tầng hầm. Những bức tường bê tông ngột ngạt, ánh sáng yếu ớt, và không khí thì đặc quánh mùi gỉ sét.

Tiếng thút thít vang lên từ trong góc tối, cõi lòng Tiêu Chiến run lên, Vương Nhất Bác nhanh chóng nắm chặt tay anh để trấn an nỗi sợ.

Hắn nóng nảy đá cái bóng đen trong góc:

"Câm miệng!"

Dưới ánh sáng lờ mờ, anh nhìn thấy một người đàn ông co ro trong xó hầm, mặt đầy sẹo, vết máu đã khô chuyển màu đen thẫm, ống quần rách nát lõm xuống, cách đó không xa là một cái chi bị chặt đứt!

Tiêu Chiến tuyệt vọng hít một hơi thật sâu, kìm nén phủ tạng đang sôi trào kịch liệt, cố gắng không để mình nôn ra.

Vương Nhất Bác đến chắn trước mắt anh, dùng tấm lưng rộng lớn che lấp khung cảnh kinh dị.

"Người cũng nhìn thấy rồi, trở về đi."

"Giao anh ta cho cảnh sát đi, Vương Nhất Bác, cứ như thế này sớm muộn em cũng phải ngồi tù."

Tiêu Chiến đối với loại chuyện phạm pháp này rất phản đối. Lý lịch hoàn hảo của anh không cho phép có bất kì vết nhơ nào, thứ như thế này rất có thể sẽ hủy hoại cả cuộc đời anh.

Tiêu Chiến nên sống dưới ánh sáng mặt trời, vĩnh viễn tránh xa khỏi bóng tối dơ bẩn.

Như thể vừa nghe thấy điều gì đó khó tin lắm, Vương Nhất Bác cười giễu:

"Muốn đe dọa tôi sao? Tiêu Chiến, anh nhìn rõ rồi đấy, tôi làm chuyện này là vì ai? Thực ra anh chưa bao giờ tin tưởng tôi, có đúng không hả?"

"Bình tĩnh nào. Nghe anh nói trước đã, chúng ta có cách giải quyết khác tốt hơn mà." Tiêu Chiến đi tới nắm lấy tay Vương Nhất Bác, nhưng lại bị hất ra tàn nhẫn.

"Anh có hiểu cảm giác của tôi lúc đó như thế nào không? Anh ngã bất động trên trên mặt đất , máu me bê bết khắp mặt. Tôi thật sự phát điên, phát điên lên anh có biết không, tôi chỉ muốn giết chết gã."

" Nhưng tôi sợ anh không thích tôi thành ra như vậy, cho nên mới quyết định nhốt gã lại. Tôi chưa giết gã ta, có điều tôi sẽ hành hạ tên khốn đó đến chết."

"Tôi đều vì anh làm mọi chuyện, tôi làm vậy là sai sao? Anh muốn gọi cảnh sát đến bắt tôi lắm chứ gì? Làm tốt lắm! Tiêu Chiến, anh luôn có cách chọc tôi tức giận."

Vương Nhất Bác càng nói càng bình tĩnh, nhưng Tiêu Chiến càng sợ hãi thêm. 

Bạn không thể xoa dịu một người mất trí, một người mà bạn không nhìn ra hắn đang buồn hay đang vui, và bạn không lường trước được tiếp theo anh ta sẽ làm gì.

Người đàn ông trong góc đột nhiên lao tới định túm lấy gấu quần Tiêu Chiến, nhưng gã chưa kịp chạm vào đã ngã lăn ra đất . Cái chân gãy kéo lê trên mặt sàn, hai tay bò lồm cồm về phía Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không muốn gã dây bẩn anh, bèn nắm ngay cây gậy sắt bên cạnh, dứt khoát đập mạnh lên vai gã. Tù nhân cố há cái miệng trống rỗng đã bị cắt mất lưỡi ra, ú ớ những âm thanh đứt quãng. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn sòng sọc vào Tiêu Chiến, anh thấy sự tuyệt vọng trong mắt gã cuộn lên như sóng trào. Hình như hắn muốn nói, muốn rên rỉ, muốn gào thét lên :

"Giúp tôi với."

"Hãy thả tôi đi."

Vương Nhất Bác im lặng quan sát Tiêu Chiến, có lẽ anh đang chờ hắn đưa ra quyết định, chờ xem lãnh chúa có định thả tù nhân của mình ra khỏi tòa lâu đài hay không.

Ai có thể mềm lòng với kẻ suýt giết chết mình chứ? Tiêu Chiến cũng chẳng phải thánh nhân. Con người đều cất giấu sự ích kỉ và hẹp hòi trong trái tim, dù là âm thầm hay bộc phát. Ai sẽ chịu trách nhiệm cho nỗi sợ của Tiêu Chiến đây, ai trả giá cho nỗi thấp thỏm âu lo mất ăn mất ngủ hàng tháng trời, ai bù đắp cho những thương tổn thể xác, ai sẽ xóa đi kí ức về tai nạn xe và hồ nước tù đọng, và dòng máu chảy xuôi ngày hôm ấy chẳng thể nào quay ngược lại nữa.

Nhìn thấy Tiêu Chiến quay đầu bước đi, tiếng rên rỉ của người đàn ông càng thêm thê lương, âm thanh the thé như một con quạ. Vương Nhất Bác nhướng mày, giẫm lên bàn tay vừa rồi muốn chạm vào Tiêu Chiến.

"Nhìn đi anh, chúng ta căn bản giống nhau. Cho dù anh muốn thả gã đi, em cũng sẽ lặng lẽ giết chết gã. Tội lỗi do một kẻ ngu xuẩn gây ra, trả bao nhiêu mới đủ đây?"

"Pháp luật có thể giúp gì cho anh?Tiêu Chiến? Gã sẽ bị phạt bao nhiêu năm tù vì tội cố ý gây thương tích? Một người vào tù thì còn có người thứ hai, thứ ba... Rồi ai sẽ bảo vệ anh đây? Là mấy lời nói suông của lũ cảnh sát à?

"Chỉ có em mới có thể bảo vệ anh, anh của em, em vẫn luôn yêu anh."

Một lời thuyết phục mê hoặc, một cái bẫy tội lỗi ngọt ngào. Tiêu Chiến còn nhớ , "Lời nói cuối cùng của Chúa" từng viết rằng: 

 Đôi khi sự lựa chọn hấp dẫn nhất không phải là cơ hội do Chúa ban, mà là thử thách ma quỷ trao cho bạn.

Người có muốn đầu hàng ma quỷ không?

Trong suốt khoảng thời gian bị theo dõi, Tiêu Chiến đã từng đến tìm cảnh sát, nhưng những câu trả lời mà anh nhận được chỉ là: Cậu nhạy cảm quá; Đây có lẽ là chứng rối loạn hoang tưởng do căng thẳng gây ra; Gọi cảnh sát báo tình huống giả cản trở công vụ sẽ bị giam giữ, cậu mau về mà đi gặp bác sĩ tâm lý ...

Mớ lý do vớ vẩn đó chỉ là cái cớ để bào chữa cho sự kém cỏi của họ, chẳng có ai thực sự quan tâm đến an toàn của Tiêu Chiến. Cho đến tận khi anh ấy sắp chết, vẫn không có cảnh sát nào tìm thấy anh nằm thoi thóp bên hồ.

Có nhiều hơn một người muốn hãm hại anh đang lẩn trong bóng tối. Tiêu Chiến biết lấy gì để tin vào công lý đã dần mất niềm tin? Anh cần được sống, anh cần sinh mạng này.

"Nếu nhất định phải cầm dao chém thịt, thì tôi tình nguyện trở thành lưỡi dao."

Vương Nhất Bác mỉm cười với Tiêu Chiến, khóe miệng kéo lên một đường cung hoàn mỹ:

"Chào mừng đến với thế giới của em, anh trai tốt."

🐽Trans+Edit: Yisanse

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro