Chương 4: Anh nhân lúc còn sớm mà chết phần tâm này đi
Hai ngày sau, Khúc An Ninh mang theo hợp đồng dự án "Hạng Người Vô Danh" đến nhà tìm cậu ký tên, giá thấp hơn bình thường một phần ba, bởi vì vốn là phim do Tinh Nhạc đầu tư, có mục đích nâng đỡ nghệ sĩ nhà mình, Khúc An Ninh nói cho cậu biết, Hứa Tri Chi đã ký.
Vương Nhất Bác trầm mặc viết tên, sau đó hỏi: "Tiêu Chiến có ký không?”
"Kẻ ngốc mới không ký đấy." Khúc An Ninh cẩn thận cất hợp đồng, quan sát sắc mặt cậu, thăm dò hỏi: "Cậu quan tâm Tiêu Chiến như vậy làm gì? Đừng bao giờ nói với tôi rằng tình cũ chưa hết, tôi sẽ rất bất ngờ đấy.”
"Trông tôi rất thiếu tình yêu?" Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi ngược lại: "Thiếu tình yêu đến mức muốn mình bị cùng một người vứt bỏ lần thứ hai?”
Khúc An Ninh ngượng ngùng ngậm miệng, nhưng một lát sau vẫn nhịn không được nói: "Thật ra chuyện năm đó, Tiêu Chiến cũng không làm sai, lựa chọn của cậu ấy đều tốt cho hai người. Cậu ấy phân tích lợi và hại với cậu, không giấu cậu chuyện gì, không phải cậu cũng đồng ý sao? Lúc đó cậu còn chưa trưởng thành, nhưng Tiêu Chiến đã 23 tuổi, cậu ấy không thể ở lại Hàn Quốc, luôn phải suy nghĩ về tương lai của mình, cậu ấy cũng đang suy nghĩ về tương lai của cậu.”
"Tôi không nói anh ta làm sai, lần trước quay thử tôi còn cảm ơn anh ta."
"Nhất Bác, tôi biết cậu rất cố chấp, ai cũng không muốn bị chia tay, huống chi là sư tử kiêu ngạo." Khúc An Ninh ngồi đối diện cậu, rất chân thành nói: "Nhưng thế giới người lớn ngoài tình yêu còn phải suy nghĩ rất nhiều, bây giờ cậu cũng 23 tuổi, nếu như sáu năm trước tiền đồ không có gì cả, cậu dám hy vọng tình yêu xa vời sao? Cậu có dám hứa với bất cứ ai không? Tình yêu là củi gạo dầu muối, không phải ngắm trăng trong nước.”
"Tôi biết, tôi hiểu, vì vậy tôi đồng ý chia tay. Tôi chỉ không muốn làm bạn với anh ta nữa, điều đó không được sao?”
Khúc An Ninh nghe ra trong giọng điệu của tiểu hài tử nhà mình có ra vẻ thoải mái vô tội, trong lòng biết chuyện tình cảm chỉ có thể dựa vào chính mình chậm rãi suy nghĩ thông suốt, việc người ngoài có thể làm rất có hạn, vì thế cười nói: "Được, đương nhiên được, kết giao bạn bè với ai là tự do của cậu, chỉ cần không ảnh hưởng đến hợp tác là được.”
"Yên tâm," Thanh niên nói, "Anh ta chỉ là một đồng nghiệp trong đoàn làm phim, không ảnh hưởng gì đến tôi cả."
Khúc An Ninh cười gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ: Cậu tốt nhất là như thế.
Sóng yên tĩnh lặng qua nửa tháng, "Hạng Người Vô Danh" chính thức khai máy ở Vân Nam, Tiêu Chiến bởi vì liên quan đến thời gian chỉ có thể chạy tới vào buổi chiều, cho nên không thể tham gia lễ khai máy vào buổi sáng, diễn viên chính cũng chỉ còn lại Vương Nhất Bác và Hứa Tri Chi.
Hứa Tri Chi xuất đạo tên tuổi hàng đầu là sư muội của Vương Nhất Bác, bị người qua đường đào ra một số thứ cùng kiểu dáng với Vương Nhất Bác, bao gồm cả thương hiệu thời trang Hong Kong Leon Loves Bunny, vì thế có người bắt đầu âm dương quái khí nói Vương Nhất Bác sắp trở thành phò mã của Tinh Nhạc, hoàn toàn không để ý đến sự thật do fan bày ra —— LLB vừa mở cửa hàng trực tiếp đầu tiên ở đại lục dưới lầu công ty Tinh Nhạc, nghệ sĩ Tinh Nhạc hầu như đều có một món đồ.
Scandal của lưu lượng tiểu sinh cho tới bây giờ đều là "truyền nhanh hơn gió, thanh minh không ai xem", mấy ngày qua lên bốn năm hot search, toàn bộ netizen ngoại trừ fan Vương Nhất Bác đều chấp nhận cậu và Hứa Tri Chi đang yêu đương. Tiêu Chiến trên chuyến bay tới Vân Nam nhìn thấy hot search, thật ra ngày đó thử vai anh mơ hồ cảm giác được, lúc Vương Nhất Bác quan tâm thân cận với người khác chính là sẽ quan tâm rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, có ăn cơm hay không, phải ăn nóng một chút, lên lớp đừng đến trễ cho nên tài xế và xe đều cho người dùng trước... trái tim đậu hũ ăn nói chua ngoa hết lần này tới lần khác còn thích ghen, Hứa Tri Chi hẹn mình ăn cơm rõ ràng cậu liền mất hứng, cho đến cuối cùng mình cũng không có được số điện thoại.
Tiêu Chiến buông điện thoại xuống, nhắm mắt tựa vào chỗ ngồi cười, bạn nhỏ trưởng thành, lại giống như chưa hoàn toàn trưởng thành, có thể con trai đang yêu chính sẽ ấu trĩ đáng yêu một chút. Nhiều năm trước đây ở Hàn Quốc, khi đó không có thương hiệu LLB này, bạn nhỏ đề nghị nhiều lần: "Nhà thiết kế Tiêu, sau này có thể thiết kế logo của hai chúng ta không? Sử dụng yếu tố sư tử và thỏ.” Lúc đó anh hỏi, "Em là sư tử anh có thể hiểu, nhưng tại sao anh là thỏ?" Bạn nhỏ cười xấu xa trả lời: "Anh cười lộ ra răng thỏ, siêu dễ thương, em cho anh cà rốt và củ cải trắng, về nhà với em được không?"
Bây giờ cuối cùng đã có Logo, cũng có quần áo, chỉ là sư tử con đã có một chú thỏ khác.
Tiêu Chiến tìm tiếp viên hàng không xin một ly nước, cổ họng khô khốc phát đắng, quá khó chịu.
Hà Hà ngồi bên cạnh anh cũng đang lướt hotsearch, Tiêu Chiến không biết mình xuất phát từ tâm lý gì, lại chủ động hỏi trợ lý: "Nghe nói thần tượng của em yêu đương rồi, em sẽ không đau lòng đến mức ảnh hưởng đến công việc đúng không?”
Hà Hà ngẩng đầu lên, nghiêm túc sửa lại lời anh: "Anh ơi, đó là tin đồn của anti, anh ngàn vạn lần đừng tin.”
Tiêu Chiến cười nói: "Em lại biết rồi, em là trợ lý của ai vậy chứ?”
"Em không cần làm trợ lý của anh ấy cũng biết đó là giả. Một tháng trước, một cuộc phỏng vấn của Nhất Bác còn nói giai đoạn này thích người lớn tuổi hơn mình, hơn nữa còn là tóc ngắn. Nhiều năm như vậy mỗi lần anh ấy được hỏi đến vấn đề này đều lựa chọn tuổi tác lớn hơn, làm sao có thể đột nhiên tìm tiểu muội muội đây?”
"Trên mạng nói rằng các thực tập sinh Hàn Quốc trẻ tuổi sẽ được công ty dạy để trả lời như vậy, bởi vì cộng đồng người hâm mộ chính của họ là chị gái."
Hà Hà cười lắc đầu, "Người khác có lẽ sẽ là như vậy, nhưng Nhất Bác sẽ không, hiện tại anh ấy không cần phải có fan hâm mộ, bất quá cho dù anh ấy vẫn là tuyến mười tám, cũng sẽ không cố ý nói như vậy, cho tới bây giờ anh ấy cũng không quá mức lấy lòng fan, càng sẽ không nói dối về loại vấn đề này.”
Tiêu Chiến giơ ngón tay cái lên với cô: "Lần này anh nhất định sẽ cố gắng giúp em tranh thủ cơ hội chụp ảnh chung.”
"Ai da, cảm ơn ông chủ!" Hà Hà ngượng ngùng đứng lên, "Thật ra tấm ảnh có chữ ký là được rồi, hì hì.”
Có điều Tiêu Chiến hiển nhiên vẫn đánh giá mình quá cao, sáu năm trôi qua, hết thảy đều đã là cảnh còn người mất, đã từng hoàn hảo mọi thứ, chỉ tồn tại trong trí nhớ của mình mà thôi, hiện tại bọn họ ngay cả bạn bè cũng không phải. Vương Nhất Bác cương quyết hơn so với tưởng tượng của anh, giống như một bức tường kín không kẽ hở, anh mang đôi tay trần, không tìm thấy bất kỳ điểm đột phá nào cả.
Buổi chiều vẫn quay cảnh đuổi theo xe, Phương Tiềm Long nghiêm túc hơn rất nhiều so với hôm quay thử, cũng soi mói rất nhiều, một cái nhìn đơn giản đều phải quay mười mấy hai mươi lần mới có thể qua, lúc tức giận cũng sẽ lớn tiếng mắng người. Tiêu Chiến tập trung tinh thần lĩnh hội yêu cầu của đạo diễn, không có thời gian đi nghĩ cái gì khác, anh chỉ biết Vương Nhất Bác cũng giống như mình, ngoại trừ cảnh lật xe có độ khó cao dùng thế thân, thời gian còn lại đều kiên trì tự mình ra trận.
Trước khi trời tối tạm dừng nghỉ ngơi một lát, cơm tối là cơm hộp mà đoàn làm phim thống nhất đặt hàng, không có ai đặc biệt hóa, tuy rằng bên trong có cà tím mình rất không thích, nhưng buổi tối Tiêu Chiến luôn ăn ít, cũng không để ý nhiều. Vương Nhất Bác và Hứa Tri Chi ngồi trước bàn đạo cụ cách đó không xa, Tiêu Chiến vốn không muốn tự làm mất mặt mình, nhưng ngoại trừ lúc này, anh biết không còn cơ hội nào khác đến gần người mình muốn tiếp cận, vì thế kiên trì đi tới, hỏi: "Có thể ăn cùng nhau không?”
"Có thể!!" Hứa Tri Chi vội vàng kéo ghế nhựa cho anh, không quên dùng khăn giấy cẩn thận lau sạch sẽ, "Tiêu lão sư ngồi đây! Em đã lau bàn rồi.”
Tiêu Chiến nhẹ giọng nói cảm ơn, thấy Vương Nhất Bác vùi đầu ăn cơm không có dị nghị, mới yên tâm ngồi xuống, lại chỉ dám nói chuyện với Hứa Tri Chi, "Lát nữa Tri Chi còn phải quay sao?”
"Vâng, em có hai cảnh quay đêm. Nghe nói Phương đạo sắp xếp cho hai anh học tán thủ, nghe có vẻ rất ngầu!” Hứa Tri Chi ân cần nói: "Nhưng anh Tiêu Chiến ca phải chú ý an toàn, ngàn vạn lần đừng bị thương!”
Anh còn chưa nói chuyện, đã nghe Vương Nhất Bác lên tiếng: "Chúc mừng cô, cô là cô gái được nói nhiều nhất mà tôi từng gặp.”
Hứa Tri Chi không phục ngậm miệng lại, đũa chọc vào cà tím đen nhánh oán giận: "Siêu ghét cà tím, thấy không có khẩu vị.”
Vương Nhất Bác đẩy hộp cơm của mình đến trước mặt cô, nói: "Tôi chưa đụng vào bông cải xanh và sườn, cô ăn đi.”
"Cảm ơn Bác ca!" Hứa Tri Chi không hề nhăn nhó, vừa gắp đồ ăn của Vương Nhất Bác vừa cảm thán: "Có sư ca che chở quả nhiên sung sướng... Ôi, Tiêu lão sư hình như anh cũng không thích ăn cà tím đúng không? Anh có thể gắp sườn của anh ấy.”
"Không cần, anh không sao." Tiêu Chiến cười cúi đầu, chậm rãi ăn những miếng cà tím mềm nhũn, từng đũa từng đũa, hôm nay hình như nó cũng không khó ăn, chỉ là đơn giản vô vị, trong dạ dày phảng phất rơi xuống tảng đá lớn, ngay cả nuốt cũng trở nên khó khăn, vì thế tất cả những thứ cho vào miệng, tất cả đều không nếm được hương vị, đại não chỉ là đang suy nghĩ, nuốt chúng xuống là được rồi.
Lúc học nghệ thuật ở Hàn Quốc, ăn uống rất kém, thỉnh thoảng cũng sẽ nhận được cà tím, anh chỉ một lần vô tình nhắc tới mình không thích cà tím, từ đó về sau Vương Nhất Bác đều chủ động gắp cà tím trong đĩa của anh đi, sau đó nhường món ăn của mình cho anh. Anh sợ mập, thử qua các loại phương pháp giảm cân nhịn ăn, mỗi lần đều bị Vương Nhất Bác cưỡng ép chấm dứt, rõ ràng anh mới là người lớn tuổi, lại bị đứa nhỏ hơn sáu tuổi giám sát ăn cơm, ngày nào cũng cho ăn bánh mì nhỏ...
Lúc ấy chưa từng cảm thấy có nhiều khoảnh khắc đặc biệt và khó quên như vậy, sau khi trở thành hồi ức lại có thể trở nên sắc bén như thế, mỗi một góc cạnh dường như đều mang theo gai nhọn, suốt sáu năm ở trong lòng anh còn chưa được mài phẳng.
Tiêu Chiến chỉ ăn một nửa hộp cơm, liền đậy nắp, đứng lên nói: "Anh đi qua trước, lát gặp.”
Vương Nhất Bác ừ một tiếng xem như trả lời, nhìn Tiêu Chiến dần dần đi xa, Hứa Tri Chi mới hỏi: "Sư ca, sao anh lại lạnh nhạt với Tiêu lão sư như vậy? Ghen tị với người ta trông đẹp trai hơn anh à?”
Vương Nhất Bác không muốn để ý tới cô, thu dọn xong hộp cơm cũng định rời đi, Hứa Tri Chi không có nửa điểm rụt rè, còn ở phía sau nhắc nhở cậu: "Giúp em chăm sóc tốt cho ca ca, đừng để anh ấy bị thương!”
Mẹ nó làm quá lên, Vương Nhất Bác tức giận nghĩ, thật muốn ăn tôm nướng than, cậu muốn tự mình xâu tăm, một cây tăm xâu mười con!
Bài học tán thủ đầu tiên, thầy tán thủ dạy một ít động tác cơ bản, yêu cầu bọn họ mỗi một lần xuất quyền duỗi chân đều phải dùng toàn lực, nếu không trước ống kính sẽ có vẻ rất giả. Ngoài ra còn dạy họ làm thế nào để lặn lộn khi đánh ngã, sử dụng bắp thịt để bảo vệ khớp tránh chấn thương. Vương Nhất Bác bắt đầu học nhảy từ năm 10 tuổi, cơ thể linh hoạt và độ dẻo dai giúp cậu nhanh chóng tiến vào trạng thái, nắm giữ không quá khó khăn. So sánh mà nói, Tiêu Chiến có vẻ cố gắng một chút, nhưng sáu năm trước Tiêu Chiến tin tưởng cần cù có thể bù đắp vụng về thì sáu năm sau vẫn như vậy, động tác tương tự cậu làm ba lần, Tiêu Chiến sẽ làm mười lần, trong lúc đó không cẩn thận trật cổ tay cũng không thèm để ý chút nào, buộc băng gạc tiếp tục luyện tập, học tập nghiêm túc lại nhập tâm, áo thun màu tàn thuốc bị mồ hôi thấm ướt thành màu xám đậm, cuối cùng thầy kết thúc giảng dạy, Tiêu Chiến còn chưa có ý định rời đi.
Vương Nhất Bác một mình thu dọn đồ đạc, suy nghĩ một chút vẫn đi qua nói với Tiêu Chiến: "Đây mới là ngày đầu tiên, tốt nhất anh nên bảo toàn thể lực, phân đoạn vất vả ở phía sau. Trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tiêu Chiến dường như không ngờ cậu sẽ chủ động tới nói chuyện, trong mắt lóe lên kinh hỉ sáng ngời, "Vậy anh cũng về, em chờ anh một chút được không?”
Vương Nhất Bác im lặng, cũng không phải con gái kết bạn đi vệ sinh, phòng luyện võ ở trong khách sạn bọn họ ở, đi thang máy về phòng mà thôi có gì phải chờ? Trong lòng cậu nghĩ như vậy, hai chân lại vô cùng thành thật đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ Tiêu Chiến thu thập xong, mới cùng đối phương đi vào thang máy.
Tiêu Chiến chuyển sang tay trái xách túi, vẫn âm thầm hoạt động khớp cổ tay phải, Vương Nhất Bác nhìn thấy, nghĩ đến sáu năm qua mỗi lần mình bị thương đều không có người hỏi không ai quan tâm, quyết định giả mù. Đáng tiếc miệng và chân của cậu thành thật như nhau, lại trái với ý chí kiên định của cậu, tự mình mở miệng phát ra âm thanh: "Tay anh không sao chứ?”
"Không quan trọng," Tiêu Chiến lấy lòng cười cười, "Trở về bôi một chút dầu thuốc là được.”
Thang máy lên đến tầng mười tám, phòng hai người một trái một phải, không thể không tách ra. Tiêu Chiến lại đứng ở nơi đó nhìn cậu muốn nói lại thôi, trong lòng cậu rõ ràng Tiêu Chiến không có khả năng xin lỗi cậu, không có khả năng thừa nhận sáu năm trước là mình sai rồi, càng không có khả năng chủ động yêu cầu tái hợp, nhưng cậu vẫn hỏi: "Có chuyện gì sao?”
"Anh muốn hỏi, sáng mai em có muốn đi chạy bộ hay không?"
"Không muốn." Vương Nhất Bác tức giận trả lời: "Cơm ăn ít như vậy còn ngốc nữa, thế vận hội tiếp theo nhờ vào anh vì đất nước mà giành lấy vinh quang à?”
Tiêu Chiến lập tức đổi giọng: "Vậy sáng mai anh ăn nhiều một chút, nghe nói bữa sáng của khách sạn này rất phong phú, em định mấy giờ đi ăn?”
Vương Nhất Bác hỏi: "Tiêu lão sư muốn ăn sáng với tôi à?”
"Có thể nói chuyện kịch bản." Tiêu Chiến cười cười nói, "Có điều hẳn là em sẽ đi cùng Tri Chi, vậy thì quên đi.”
"Ai nói cho anh biết tôi muốn đi cùng Hứa Tri Chi? Nhưng tôi cũng không muốn đi với anh." Vương Nhất Bác cực kỳ buồn cười, hạ thấp giọng chất vấn: "Anh cho rằng tôi không biết anh muốn làm gì sao Tiêu Chiến? Giả vờ không có gì xảy ra, sau đó làm bạn một lần nữa để tạo cảnh thái bình giả tạo. Anh nhân lúc còn sớm mà chết phần tâm này đi. Làm bạn với anh, đời này không có khả năng đâu.”
Cũng không đợi Tiêu Chiến phản ứng, cậu xoay người phất tay áo rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro