Chương 15: Giọng sữa
Thẩm Thanh đã lấy nước nóng.
Anh cầm chiếc khăn sạch bên cạnh, làm ẩm nó rồi cẩn thận kỳ cọ từng ngón tay cho Mộ Trần.
Sau đó giặt khăn, rồi đặt bàn tay trắng nõn của Mộ Trần vào khăn ấm.
Khi chiếc khăn dần nguội, anh lại đặt vào chậu nước, rồi tiếp tục đặt lên tay hắn.
Lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi tay Mộ Trần dần nóng lên, anh mới chịu dừng lại.
Trong suốt thời gian đó, các động tác đều đặn và nhẹ nhàng, không có một chút nóng nảy nào.
Anh không lẩm bẩm một mình nữa, thay nước lần nữa, và chỉ lặng lẽ lau người cho Mộ Trần.
Nhiều ngày không tắm rửa, hắn nhất định sẽ khó chịu, tuy rằng hắn hiện tại hôn mê.
Cẩn thận tránh những nơi cắm thiết bị, lo lắng nếu nhấc chăn bông lên sẽ bị lạnh, vì vậy chuyển động của hai tay vô thức tăng nhanh.
Khi chạm vào quần, anh không ngần ngại cầm sợi dây buộc lên.
Vừa mới cởi quần ra, tay đã bị một bàn tay to ấm áp khác giữ chặt.
Thẩm Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Mộ Trần chậm rãi mở mắt ra, gần như không có kích động.
"A mày, mày tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không? Đúng rồi, phải...phải gọi bác sĩ!"
Bàn tay bấm chuông đang run rẩy không kiểm soát được.
Bác sĩ đã sớm đến, Thẩm Thanh yên lặng đứng nhìn bác sĩ khám bệnh.
Cho đến khi bác sĩ chăm sóc nói một cách nhẹ nhàng.
"Hồi phục tốt rồi, nhưng cậu vẫn phải cẩn thận để không bị sốt vào buổi tối, có thể chuẩn bị đồ ăn lỏng nhẹ cho cậu ấy, nếu có chuyện gì thì bấm chuông."
Anh đã yên tâm được một chút khi nghe nói vậy.
Sau khi bác sĩ rời đi, toàn bộ khu phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí yên lặng đến đáng sợ.
"À, tao ..." Thẩm Thanh lo lắng nói.
"Tao đói bụng rồi." Mộ Trần nhẹ giọng ngắt lời anh.
"Ồ, tao đi mua cháo bây giờ, nhanh thôi!" Anh cầm áo khoác bên cạnh vội vàng đi ra ngoài.
Mộ Trần nằm trên giường bệnh, nhìn anh vội vàng rời đi, có chút bất lực, nhưng còn lại tràn đầy cưng chiều.
Thẩm Thanh thực sự đã trở lại sớm, anh chỉnh lại giường cho Mộ Trần để đảm bảo rằng hắn đang dựa vào thoải mái, sau đó anh cầm bát cháo còn ấm, thổi nguội rồi đút cho hắn.
Sau khi Mộ Trần ăn xong cháo, Thẩm Thanh rốt cuộc không nhịn được nhẹ giọng nói.
"A Trần, tao..."
Chưa kịp nói gì, anh đã bị giọng nói trầm khàn của Mộ Trần cắt ngang.
"Không nói xin lỗi, không nói cảm ơn, tương lai chúng ta sẽ không sao, vậy là đủ rồi."
"Chà! Sẽ tốt thôi! Và nó sẽ ngày càng tốt hơn!" Thẩm Thanh hai mắt đỏ hoe, nhưng khóe miệng lại từ trong lòng nhếch lên một nụ cười ấm áp, kiên quyết gật đầu.
Trong tương lai, họ có thể sống và làm việc cùng nhau một lần nữa!
Vì vậy, mọi thứ sẽ chỉ trở nên tốt hơn!
Hai người lại nhìn nhau cười, tia sáng trong mắt khiến cho căn phòng vắng vẻ cũng trở nên ấm áp và sáng sủa hơn.
Thể chất của Mộ trần luôn rất tốt, từ nhỏ đã hiếm khi bị ốm, lần này dù đứng ngay cửa tử thần nhưng hắn vẫn nhanh chóng hồi phục.
Sau khi ra viện, cả hai đi báo cáo công việc mới, được lãnh đạo khen ngợi, nhận quân phục, sau đó đi mua một chiếc motor đời mới nhất rồi trở về biệt thự.
Số tiền này do Mộ Trần tự đầu tư và kiếm được.
Cuối cùng, Mộ Trần chỉ giữ một chiếc ô tô hạng sang trong gara, bởi vì hắn nghĩ rằng nếu thời tiết tốt, họ sẽ đi motor, nên không cần phải giữ nhiều xe như vậy, dù sao thì anh cũng đã không làm tiền trong vài năm qua.
Nếu vào làm việc ở sở cảnh sát, không nên quá tự cao.
Khi cả hai trở về biệt thự, trước tiên họ tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ngủ, sau đó bỏ quần áo vào máy giặt, Mộ Trần chạy ra sân xem đứa con mới chào đời của mình.
(Vẻ mặt vui mừng này hoàn toàn là thật! Tiêu Chiến nghĩ thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài.)
"A Thanh, mày muốn ăn gì tối nay?" Mộ Trần hỏi trong khi nghiên cứu chiếc motor mới của mình.
"Muốn đến bác Trần ăn." Thẩm Thanh tay cầm một hộp thanh chocolate, vừa ăn vừa nói
"Được." Nhận thấy được anh lại đang ăn vặt, Mộ Trần cuối cùng dời tầm mắt từ trên motor đến trên người Thẩm Thanh.
"Sao lại không sấy tóc? Vẫn là mùa đông, cho dù hôm nay có nắng, nhưng hiện tại mặt trời sắp lặn." Nghe như ông chồng già vậy :>
Trở lại phòng khách, hắn lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, thấy Thẩm Thanh vẫn đang đứng ăn ở cửa, giọng nói của hắn trở nên có chút lạnh lùng.
"Không đến đây?"
Thẩm Thanh nhanh chóng đặt đồ ăn trong tay xuống, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.
Mộ Trần cầm máy sấy, tạo kiểu tóc quen thuộc, mặt trời lặn từ cửa sổ chiếu vào, rơi vào hai người bọn họ, cho hắn cảm giác bình tĩnh trở lại.
###########
"CẮT! Rất tốt."
"Buổi tối chúng ta hãy cùng nhau ăn ở nhà bác Trần, sau đó chúng ta có thể đi ăn khuya một chút."
"Yeah!"
Nhân viên bên cạnh không khỏi vui mừng, bởi vì gần đây bọn họ thực sự cảm thấy chán ghét ăn đồ ăn mang đi!
Đạo diễn nói ở đó có nhiều món ngon.
Và tất nhiên Tiêu Chiến có khuôn mặt hạnh phúc, với một nụ cười tươi.
Vương Nhất Bác nhìn biểu hiện của anh, không thể không bước tới vỗ về anh ấy, làm gián đoạn tưởng tượng đẹp đẽ của anh.
"Em nhớ rằng khi ai đó đang tập nhảy vào đêm qua nói rằng cơ bụng sẽ mất đi và sẽ giảm cân. Em không biết người đó là ai ấy?"
Anh đang nghe thấy một ảo giác. "Chỉ đùa thôi,ha ha. Đồ ăn hiện tại, tất nhiên là không!
"Thật sao? Em nhớ rõ có người muốn gọi một bữa ăn khuya. Sau đó nhìn bụng và mặt, nghĩ về tính tự giác và kỷ luật của bản thân, uh uh uh ...."
Tiêu Chiến vội vàng bước tới, trực tiếp bịt miệng Vương Nhất Bác.
"Em im đi, Vương Nhất Bác!"
"Em, uh uh ..." Vương Nhất Bác muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tiêu Chiến bịt miệng, cuối cùng cậu trực tiếp kích hoạt kỹ năng ẩn "chọc Tiêu Chiến" của mình.
Sau đó......
Sau đó những người trong đoàn im lặng theo dõi cả hai bắt đầu đánh nhau theo kiểu học sinh tiểu học.
Cho đến khi đạo diễn hô lên xe, hai người mới dừng lại, sau đó Tiêu Chiến ngồi xuống ghế, không khỏi khịt mũi nhìn Vương Nhất Bác.
"Hừ!"
"Heo nhỏ chỉ đang trêu đùa thôi." Khi giọng sữa của Vương Nhất Bác nói ra những lời này, khiến người ta cảm thấy đáng yêu không thể giải thích được.
Vì vậy, Tiêu Chiến quyết định không quan tâm đến cậu bé này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro