Chương 47: Tuổi mụ ba mươi

Tiêu Chiến đứng đó như kẻ ngốc, trong đầu bất tri bất giác lóe lên - lẽ ra anh phải phát hiện ra từ lâu mới phải.

Ánh mắt Diệp Cẩm Nguyên nhìn anh khi nói chuyện, dịu dàng, thêm mấy phần xảo quyệt tự đắc, nhưng Vương Nhất Bác... Ngày đầu tiên gặp lại anh phải phát hiện ra, Vương Nhất Bác luôn nhìn môi anh, đặc biệt là lúc anh đang nói, ánh mắt vẫn dịu dàng, nhưng luôn che giấu, như thể mình khiến hắn căng thẳng lo lắng. Tiêu Chiến nghĩ là do mất đi lòng tin của tổ chức, nên chán nản, sa sút, không ngờ lại là do Vương Nhất Bác không nghe thấy!

"Bị sao vậy?" Anh tùy tiện lau mặt, biết hiện tại không phải lúc mất bình tĩnh, vì thế quan tâm hỏi: "Tai em bị sao vậy?"

"Trước đây uống thuốc hóa trị hơi nhiều..."

Như có một cái búa lớn gõ lên đầu Tiêu Chiến, anh cảm thấy trước mắt tối sầm, gần như đứng không vững, một tay anh bắt lấy bắp tay người kia, "Em..."

"À, em không bị bệnh!" Vương Nhất Bác vội vàng nói: "Anh đừng lo, nghe em kể đã. Là vì nước nghe lời, một bác sĩ người Mỹ đã chỉ em cách này, có điều hai loại thuốc khi gặp nhau sẽ tạo ra tác dụng phụ, làm tổn thương tai nghiêm trọng..."

"Nước nghe lời...?" Tiêu Chiến hoàn toàn không được xoa dịu: "Em bị tra tấn?"

"Không hẳn, chỉ bị trói hai ngày, cũng không bị thương gì." Vương Nhất Bác cụp mi xuống, "Là Đình Vân dùng mạng đổi mạng, bảo vệ em."

Hình bóng chàng trai trẻ đó xuất hiện trong đầu anh, họ không có giao thiệp gì, Tiêu Chiến chỉ nhớ Giang Đình Vân dáng người cao gầy, có một đôi mắt sáng. Đồng thời đang nghĩ, hóa ra bắt đầu từ rất sớm, Diệp Cẩm Nguyên đã chiến đấu một mình.

"Là bị thương đến thần kinh. Đã khám chưa? Bác sĩ nói thế nào?"

"Có điều trị bằng thuốc một thời gian, bác sĩ đề nghị phẫu thuật, nhưng lúc đó em vừa nhận được dự án Kỳ Lân, thật sự không còn tâm trí nghĩ đến, sau này..." Vương Nhất Bác mím môi, "Tóm lại thì giữ được mạng đã không tệ rồi, em cũng không phải hoàn toàn không nghe được, vẫn còn một chút âm thanh, cùng với khẩu hình miệng là biết được có nghĩa gì, chính xác 90%."

"Xuống tầng, anh khám cho em." Tiêu Chiến nói: "Anh không chuyên về tai, nhưng bác sĩ anh quen biết có thể giúp em."

Anh nắm lấy cánh tay của Vương Nhất Bác định kéo hắn xuống lầu, nhưng cách tay bị giữ ngược lại, lòng bàn tay rộng và ấm bao bọc mu bàn tay anh, giọng nói của Vương Nhất Bác trầm thấp bên tai: "Lúc nãy anh hỏi cái gì? Hỏi lại lần nữa đi. "

Anh quay lại, nhận ra rằng họ đứng quá gần, gần đến mức anh có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương đã từng khiến anh nhung nhớ, quen thuộc đến mức khiến anh lại muốn khóc.

"Không có gì." Anh nói: "Em đã chịu khổ nhiều, anh không nên nổi giận với em, xin lỗi."

"Nếu anh không nói, em sẽ không buông tay." Vương Nhất Bác lịch sự, khách sáo dường như lại biến thành Diệp Cẩn Nguyên không nói lý lẽ, "Cũng không theo anh đi kiểm tra."

Tiêu Chiến muốn giãy tay ra, kết quả chỉ càng bị giữ chặt hơn, nhưng anh không muốn lặp lại câu hỏi ngu xuẩn đó lần nữa, Diệp Cẩn Nguyên không hề nói dối anh, chỉ làm cho người khác nhìn, tại anh nhập vai quá sâu mà thôi.

"Người sắp kết hôn rồi, phải trầm ổn hơn mới đúng." Anh nói: "Em buông tay ra, lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì."

"Được rồi, để em trả lời câu hỏi khác của anh." Vương Nhất Bác không buông tha, hắn còn ương ngạnh hơn cả Diệp Cẩm Nguyên: "Anh hỏi vợ chưa cưới của em là người như thế nào, bây giờ em trả lời anh."

Cảm giác đau đớn trong lòng lại cuồn cuộn, Tiêu Chiến buồn bã nghĩ, hắn nhất định phải làm mình xấu hổ vậy sao?

"Đó là người tốt nhất trên thế giới, là hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời em, là niềm hy vọng và ánh sáng tiếp sức cho em tiếp tục sống. Chỉ cần có người đó, em cực khổ bao nhiêu cũng chịu, bởi vì người đó biết phép thuật, đắng cay được người đó biến thành ngọt ngào. Nhưng không phải vợ chưa cưới, chắc là chồng chưa cưới mới đúng." Giữa lòng bàn tay bị nắm chặt bất chợt bị nhét vào vật gì đó. "Nếu người đó bằng lòng."

Tiêu Chiến cúi đầu, trong lòng bàn tay có một chiếc nhẫn bạc.

"Em ứng trước tiền lương tháng này, ông chủ là cháu trai nên không quá khó, em biết đi cửa sau, nhận đặc quyền là sai, em sẵn sàng kiểm điểm, đảm bảo chỉ có một lần. Chuyện liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau, mong tổ chức châm chước." Vương Nhất Bác nhìn anh, cười ngượng ngùng, "Nhưng giờ chỉ mua được kiểu đơn giản này thôi, sau này kiếm được tiền, em bù lại một chiếc đẹp hơn cho anh."

Một người đàn ông ba mươi hai tuổi, một bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp và nghiêm khắc không nên khóc hai lần trong mười phút, nhưng Tiêu Chiến thực sự không thể kìm được, nước mắt vô tình rơi xuống chiếc nhẫn trên lòng bàn tay, phản chiếu ánh sáng, trong suốt lóng lánh như mười tháng họ sớm tối bên nhau, đằng đẵng cô đơn như hai năm ròng rã họ chia xa.

"Vậy cũng khóc à...?" Vương Nhất Bác lo lắng nhìn anh, "Em chưa nói rõ sao?"

Thật ra họ rất khác nhau. Diệp Cẩm Nguyên phong lưu dẻo miệng, thành thục lão luyện, như thể mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, nhưng nội tâm kiềm chế, tóc tai quần áo phẳng phiu tỉ mỉ, trong nụ cười có mấy phần mệt mỏi, Diệp Cẩm Nguyên nói mình ba mươi tuổi, Tiêu Chiến hoàn toàn không hoài nghi, nhưng bây giờ anh nhìn Vương Nhất Bác, mới nhận ra anh đã bị lừa một cú thật to.

"Em rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Anh hỏi ,"Em còn chưa tới ba mươi phải không? Còn nói dối nữa thì lấy nhẫn về đi."

"Tuổi mụ thì ba mươi..."

"Nói thật."

Vương Nhất Bác ngại ngùng bĩu môi, cuối cùng lựa chọn đầu hàng: "Hai mươi sáu."

Tiêu Chiến vừa tức giận vừa buồn cười: "Hai mươi sáu mà tuổi mụ ba mươi? Còn nói lớn hơn anh hai tháng?"

"Nhưng sinh nhật của em thực sự là ngày 5 tháng 8, không lừa anh."

Cướp từ đoạt nghĩa, giỏi lý luận, hoàn toàn giống với Diệp Cẩm Nguyên.

"Vậy ý em là gì?" Tiêu Chiến nghiêm mặt hỏi: "Muốn anh giao chiếc nhẫn cho chồng chưa cưới của em phải không?"

"Không cần." Vương Nhất Bác đỏ tai nói: "Anh cứ giữ đi."

"Đợi người đó xuất hiện rồi giao?"

"Tiêu Chiến!" Có người tức giận: "Anh có thể đối xử tốt với người khuyết tật không?"

Bỗng chốc lại mềm lòng, anh luôn bó tay với đồ lừa đảo này.

"Đừng nói nhảm," Anh nghiêm túc nói, "Anh sẽ chữa khỏi cho em."

"Bác sĩ nói thính lực nhiều nhất có thể khôi phục bảy tám phần." Vương Nhất Bác lại nhìn anh bằng ánh mắt lấm lét của một con thú nhỏ, "Anh... có ngại không?"

Lúc đầu anh không hiểu, "Ngại cái gì?"

"Sống chung với một người tai gần như điếc, anh có ngại không?"

Tiêu Chiến nắm chặt chiếc nhẫn, trong lòng tràn ngập vui sướng, nhưng vẫn có chút tức giận, không có ý định mủi lòng, hỏi ngược: "Sao anh phải sống chung với em?"

Chàng trai mím môi mỉm cười, vẻ mặt như bất lực, cuối cùng nói: "Bởi vì em không muốn sống một mình, cũng không muốn ai khác; bởi vì trong những lúc khó khăn đau khổ nhất, em luôn nghĩ nếu đây là cái giá và điều kiện phải trả cho một tương lai chúng ta có thể gặp lại, em có thể khổ hơn cực hơn nữa, làm khuân vác rất vui, bị đói bị lạnh cũng không thành vấn đề; bởi vì em rất nhớ anh, muốn sớm được hôn anh." Đôi mắt đó lóe lên một thứ gì đó rất sáng, giống như hổ phách ngưng tụ bởi tình yêu và khổ nạn trong một thời gian dài, Vương Nhất Bác mỉm cười nói: "Bởi vì em yêu anh, rất yêu, cực kỳ yêu."

Khóc ba lần trong mười phút là không thể tha thứ, Tiêu Chiến muốn ôm Vương Nhất Bác, không cho đối phương nhìn thấy nước mắt của anh, nhưng anh biết, mình chỉ đang giấu nước mắt trong vai người yêu mà thôi, nước mắt rơi không ngừng, lần trước được ôm Diệp Cẩm Nguyên như thế này như là chuyện của kiếp trước. Đồng thời được người yêu ôm chặt, cảm nhận tiếng thở dài thườn thượt trầm thấp của Vương Nhất Bác bên tai, tựa như một người đã đi một chặng đường dài trong một thời gian cũng rất dài, cuối cùng đã đến nơi, cảm thấy hài lòng, hạnh phúc và nhẹ nhõm.

Một buổi sáng nọ vào hai năm trước, họ chia nhau ra đi làm, bây giờ thì nắm tay nhau trở về nhà.

"Anh không ngại." Anh nói vào tai người yêu: "Anh sẽ chữa khỏi cho em."

"Nói như vậy em nghe được." Vương Nhất Bác cười, "Nói thêm gì đó nghe hay hay nữa đi."

Nhưng Tiêu Chiến lại không nói, chỉ nghiêng đầu hôn lên tai người yêu. "Xuống lầu, anh kiểm tra cho em."

Nhưng Vương Nhất Bác ôm anh không nhúc nhích, nghiêng đầu nói: "Bên này cũng muốn, nếu không nó kiện."

Tiêu Chiến phì cười, hôn lên tai bên kia, còn chưa kịp rút thì môi đã bị chặn lại. Vương Nhất Bác dè dặt hôn anh, như một đứa trẻ không nỡ ăn hết viên kẹo, nhẹ nhàng liếm, chậm rãi mút, nhưng càng làm vậy, tim Tiêu Chiến càng đập nhanh hơn, máu không thể vận chuyển dưỡng khí, anh có chút ngượng ngùng, nhưng đồng thời lại cảm thấy vui mừng nên vô thức há môi, muốn chia sẻ hơi thở của mình với người mình yêu.

Vương Nhất Bác coi đây là lời mời, bàn tay to siết eo anh, ôm anh vào lòng, càng chuyên tâm và nhiệt tình với nụ hôn này hơn, hôn càng lúc càng sâu, đã ngậm lấy lưỡi anh vẫn không đủ, chỉ muốn xâm chiếm sâu hơn, nhưng anh sắp không đứng vững được.

Phải dùng sức mới có thể đẩy người đó ra một chút, "Lần sau hôn nữa," Bác sĩ Tiêu giả vờ trấn tĩnh, "Kiểm tra tai trước đã."

Vương Nhất Bác hiển nhiên chưa muốn thôi, nhưng cũng không có biểu hiện phản đối gì, ngoan ngoãn được anh dẫn xuống lầu, nơi đó là phòng khám mở cửa hàng ngày, Tiêu Chiến mở đèn trần, lấy ra một vật giống như băng đô trong ngăn kéo, đeo lên, mở đèn tròn ở giữa, nói: "Em qua đây, nằm nghiêng quay mặt qua anh."

Vương Nhất Bác cười: "Anh nhìn giống Tôn Ngộ Không."

"Em im miệng."

Anh nắm lấy một bên tai của Vương Nhất Bác, dùng ống soi tai kiểm tra tỉ mỉ, sau đó chuyển sang tai còn lại, không tìm thấy tổn thương rõ ràng nào, điều này khẳng định suy đoán của anh - thoái hóa thính giác do độc tố, là vấn đề về dây thần kinh và tế bào.

"Chúng ta đi tìm một bác sĩ tai chuyên nghiệp, chỗ anh không có đủ thiết bị." Tiêu Chiến nói: "Đừng lo, anh sẽ đi với em."

"Em không lo lắng chút nào." Nói xong, chàng trai lại cười và hỏi anh: "Bây giờ đến "lần sau" chưa?"

Tiêu Chiến vừa mới tháo đèn pha xuống, cảm thấy có chút khó hiểu: "Là sao..."

Anh lại bị hôn.

.

.

Khi Đỗ Mậu Lâm đưa Mỹ Chi về, Vương Nhất Bác vẫn chưa rời đi, đã hơn mười giờ, có Mỹ Chi ở đây, hắn không thể ở lại qua đêm, bèn đứng dậy cáo từ.

Kết quả bị Đỗ đại công tử đẩy trở lại ghế. "Sư thúc," Đỗ Mậu Lâm nói: "Tiểu Phiến Tử muốn chuyển nhà, thúc ở lại đây bảo vệ tiểu Tán."

Cả hắn và Tiêu Chiến đều rất hoang mang, Tiêu Chiến hỏi: "Mỹ Chi muốn chuyển nhà? Chuyển đi đâu?"

"Gần đây có một căn hộ, chỉ cách một con đường, rất thuận tiện. Đương nhiên," Đỗ Mậu Lâm tự hào nói: "Đó cũng là nhà của mình, nên không tính tiền thuê nhà."

"Nhưng tại sao..."

"Đương nhiên là vì sự an toàn của hai người." Đỗ Mậu Lâm chính trực nói: "Hai người xưng với bên ngoài là anh em, nhưng một người họ Tiêu một người họ Thiện, làm gì có anh em nào như vậy? Chắc chắn khiến người khác nghi ngờ, ở riêng mới thỏa đáng. Một mình cậu ở đây thì rất không an toàn, cho nên sư thúc phải ở lại."

Tiêu Chiến buồn cười nói: "Mỹ Chi sống một mình thì an toàn sao?"

"Chuyện đó cậu không cần lo." Đỗ Mậu Lâm rất vui vẻ, "Đã có mình là hàng xóm."

Tiêu Chiến: "..."

Vương Nhất Bác vốn tưởng Đỗ Mậu Lâm muốn thành toàn cho mình, nhưng hiện tại lại không xác định được nữa, chỉ nghe Tiêu Chiến nói với Thiện Mỹ Chi: "Em không muốn chuyển thì không cần chuyển, anh em họ thì họ khác nhau thôi, có gì đâu mà không an toàn?"

"Không sao đâu," Mỹ Chi cười nói, "Nhà ảnh có một con vẹt biết nói, em muốn xem nó. Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhà ven sông không thích hợp ở tiếp, Nhất Bác cứ ở lại đây."

Cô không có nhiều đồ nên thu dọn một chút là xong, rồi theo Đỗ Mậu Lâm rời đi. Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, hai người bốn mắt nhìn sau, rồi đồng thời dời tầm mắt.

Không hiểu sao mặt Tiêu Chiến đỏ bừng bừng, giống như lúc nãy mới hôn xong, khiến Vương Nhất Bác lại muốn làm chuyện xấu.

Hắn sờ sờ mũi, nói: "Cảm ơn bác sĩ Tiêu đã thu nhận em."

"Cảm ơn Mậu Lâm là được, đây là nhà của cậu ta." Bác sĩ Tiêu đỏ mặt chỉ về phía đối diện, vẻ mặt rất lãnh đạm: "Em ở phòng Mỹ Chi."

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro