Chương 50: Tấm bia vĩ đại

Lúc Thiện Mỹ Chi chuyển đi không lấy chìa khóa phòng khám, bởi vì mỗi ngày Tiêu Chiến đều dậy rất sớm, cô vô thức nghĩ rằng hơn tám giờ đến phòng khám nhất định đã mở cửa, nhưng bị Đỗ Mậu Lâm cười cô ngốc, tên đó nói Tiêu Chiến hôm nay không dậy sớm nổi đâu, bảo cô chiều hẵng đến.

"Sao mà được?" Mỹ Chi nói, "Anh Chiến sẽ bận lắm. Hai người không phải là bạn sao?" Cô nhếch môi chán ghét, "Cho dù là cuối tuần ảnh cũng không ngủ nướng, anh không hiểu ảnh gì cả."

Đỗ Mậu Lâm nén cười, đáp: "Em chỉ hiểu cấp trên, không hiểu đàn ông."

Mỹ Chi bối rối hỏi: "Ý là gì? Anh Chiến không phải là đàn ông?"

Đỗ Mậu Lâm: "..."

"Ăn đồ ăn của em đi." Ông chủ Đỗ đẩy sữa đậu nành và bánh quẩy về phía cô, "Đừng bận tâm chuyện của người lớn."

Mỹ Chi vốn tưởng hắn đang nói nhảm, giống như hắn nói con vẹt của hắn biết nói, đêm qua hai người thay nhau trêu chọc mười mấy phút, con vẹt yến phụng tên "chị Hoa" không nói một tiếng nào.

Kết quả khi đến trước cửa phòng khám, Thiện Mỹ Chi bị xịt keo, cửa lớn đóng chặt, cửa sắt cũng khóa, đi vòng ra sau nhà, nhìn thấy quần áo phơi trên ban công chưa rút xuống, rõ ràng Tiêu Chiến vẫn chưa dậy.

Đỗ Mậu Lâm khoanh tay dựa vào cửa xe, đắc ý nói: "Giờ tin chưa?"

Thiện Mỹ Chi đành phải hỏi: "Anh cũng có chìa khóa phải không? Cho em mượn đi."

"Em ngốc thế." Đỗ Mậu Lâm nói: "Tiểu biệt thắng tân hôn, hiểu không?"

Mỹ Chi lúc này cũng đoán ra được điều gì đó, đỏ mặt đáp lại: "Chỉ anh hiểu."

Đỗ Mậu Lâm cười nói: "Quả thực hiểu hơn em một chút, Tiểu Phiến Tử."

.

.

Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, anh mở mắt, nhìn thấy ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở trên rèm, cảm thấy chăn bông có vẻ ấm hơn bình thường, nhưng rất nhanh đã nhận ra, không chăn mà là cái ôm của người yêu.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lên mắt và trán anh, Tiêu Chiến ôm lấy hắn, dụi đầu vào ngực hắn, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Đợi một lúc vẫn không có tiếng trả lời, lúc này anh mới nhận ra Vương Nhất Bác không nghe được, bèn ngẩng mặt lên, khoác lên cổ người yêu, nũng nịu nói: "Đói quá..."

Vương Nhất Bác có chút áy náy cười nói: "Vốn định đi nấu cơm, nhưng cảm giác ôm anh đã quá, không nỡ xuống giường."

Một cảm giác ấm áp ngọt ngào dâng lên trong lồng ngực, như trộn mật ong, sủi bọt khí. Anh cọ chóp mũi vào cằm người yêu, năn nỉ: "Sau này ngày nào cũng làm bữa sáng cho anh, được không?"

"Em không quá giỏi nấu ăn..." Vương Nhất Bác giật mình, nhưng lập tức lấy lại tự tin: "Không sao, em học là được."

"Hai năm trước chúng ta chia tay, bữa sáng em nấu anh không nếm ra được mùi vị gì," Tiêu Chiến ôm chặt người yêu, nói bên tai hắn: "Nhưng không bao giờ quên."

Bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, như đang thầm an ủi, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói: "Sau này em làm bữa sáng cho anh, làm đến chín mươi tuổi, một trăm tuổi."

"Ừm." Tiêu Chiến thấp giọng đáp lại, khoang mắt lại nóng lên, anh nhận ra sau khi đoàn tụ, mình trở thành một đứa trẻ hay khóc nhè, liền vội vàng hít mũi, cố kìm nước mắt, đổi chủ đề: "Mấy giờ rồi?"

"Nếu chiếc đồng hồ này không hỏng thì bây giờ là chín giờ bốn mươi phút sáng."

"Cái gì?!" Anh đột nhiên bật dậy khỏi giường, eo mềm nhũn, nửa chừng lại nằm xuống: "Ui da..."

Eo và đùi đau nhức, tựa như đã đạp xe mấy tiếng đồng hồ, anh đỡ cái eo già nua của mình rít lên, biểu cảm đặc sắc khỏi bàn, còn thủ phạm vào lúc này đang cười đến mức rung giường.

"Không sao chứ?" Vương Nhất Bác hỏi: "Em xoa bóp cho anh ha?"

Nói xong định sờ lên, Tiêu Chiến tức giận hất cái chân lợn kia ra, tức giận nói: "Gần mười giờ rồi, bây giờ không được!"

"Ồ." Vương Nhất Bác cười xấu xa: "Có nghĩa là mười một giờ thì được."

"Em làm người đi." Tiêu Chiến cúi đầu phát hiện hai bên eo mình bị nhéo đỏ, đến bây giờ vẫn chưa nhạt màu, những mảnh vụn đêm qua hiện lên trong đầu, anh đỏ mặt than thở: "Em mạnh tay quá đó."

"Xin lỗi, em không nhịn được..." Vương Nhất Bác tựa hồ có chút áy náy, "Còn đau không? Lần sau em chú ý..."

"Cũng hơi hơi......"

Vương Nhất Bác cười hôn anh: "Vậy bảo bối thích không?"

Nhiệt độ cơ thể dường như lại tăng lên, Tiêu Chiến không nói gì, chỉ gật đầu, trước khi người yêu niên hạ lại hôn, anh chặn môi hắn nói: "Thật sự phải dậy, hơn nửa tháng không mở cửa, bệnh nhân nhất định rất sốt ruột."

"Tuân lệnh, bác sĩ Thỏ vạn tuế." Vương Nhất Bác hôn vào lòng bàn tay anh, mỉm cười buông anh ra.

.

.

Mấy tuần tới không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Tất nhiên, chuyện con vẹt "chị Hoa" của Đỗ Mậu Lâm nhìn thấy Tiêu Chiến thì gào lên "vợ vợ" nên suýt nữa bị Vương Nhất Bác bắt xuống vặt lông không thể nói không đặc biệt, tóm lại chị Hoa rất thông minh, nếu có mặt Vương Nhất Bác, nó là một con chim ngốc, còn một mình Tiêu Chiến đến thăm, nó rất nhiệt tình kêu "vợ". Đỗ Mậu Lâm thề là hắn chưa bao giờ dạy nó từ này, Tiêu Chiến chỉ cười, không giận, anh thấy không cần thiết phải tranh cãi với một con vẹt làm gì, anh nhẫn nại sửa sai cho nó mất một tuần, tóm lại đã khiến chị Hoa hiểu ra mình không phải vợ nó. Chị Hoa im lặng mấy ngày, hình như có trục trặc gì đó, nó lại phấn chấn tinh thần, chuyển hướng nói yêu với Thiện Mỹ Chi.

"Vợ!" Nó hét lên, "Yêu em!"

Đến lượt Đỗ Mậu Lâm bắt nó xuống vặt lông, Tiêu Chiến và Thiện Mỹ Chi khuyên mãi mới được.

Chỉ có Vương Nhất Bác tán thưởng, "Nó tên là chị Đỗ Hoa phải không? Cũng có bản lĩnh nhỉ..."

.

.

Bức thư từ chính quyền trung ương cuối cùng đã đến trước cuối tháng 12, tổ chức quyết định khôi phục thân phận đảng viên của đồng chí Diệp Cẩm Nguyên, tức Vương Nhất Bác, vẫn là thành viên tiểu đội Thượng Hải Khoa Tình báo, dưới sự lãnh đạo của đội trưởng đồng chí Tiêu Chiến. Xét thấy kinh nghiệm mai phục và xử lý tình báo phong phú của hắn, nhiệm vụ đầu tiên tổ chức giao là viết một quyển giáo trình kết hợp giữa lý thuyết và thực hành về công tác tình báo đặc vụ để hướng dẫn, giáo dục người mới, chuẩn bị cho cuộc nội chiến giữa hai đảng Quốc dân và Cộng sản sắp tới.

Thế là Vương Nhất Bác nghỉ việc ở tập đoàn Kim Vinh, cả một mùa đông, Tiêu Chiến ở tầng dưới khám bệnh, hắn thì ở tầng trên viết sách. Trong quá trình, vô số lần nghĩ đến Lục Niệm Chương, bởi vì rất nhiều kỹ thuật đều là Lục Niệm Chương năm đó dạy hắn, chẳng hạn như phương pháp theo dõi "ba chọi một", sử dụng kiểu theo dõi tiếp sức, các thành viên trong nhóm được chia thành một, hai và ba hàng, một người đi theo một phần, sau đó người sau sẽ tiếp quản ngay lập tức; một ví dụ khác là la bàn chế tạo đơn giản nhưng rất bảo mật và tiện lợi, có thể giải mã thông tin nhanh chóng mà không bị phát hiện; các chính sách "tế bào" nội bộ nhằm chống sự xâm nhập của tổ chức địch, đều là những đóng góp to lớn cho công tác tình báo của Đảng. Vương Nhất Bác không khỏi thở dài, một nhân tài như vậy, chỉ vì một phút yếu lòng và thiếu tự tin, bị kẻ thù xảo quyệt bắt được và lợi dụng, quả thực đáng tiếc.

Còn về tai của hắn, Tiêu Chiến đã liên tiếp đến gặp năm sáu bác sĩ trong và ngoài nước, chẩn đoán cuối cùng là có thể khôi phục 90% thính lực, nhưng phải thực hiện hai cuộc phẫu thuật.

Mùa xuân năm sau, cuộc phẫu thuật đầu tiên đã thành công. Vương Nhất Bác ở lại bệnh viện hai tuần, mỗi buổi tối Tiêu Chiến đều tự mình nấu cơm và mang đến, cho nên vừa qua năm giờ chiều, Vương Nhất Bác sẽ đứng trên ban công phòng bệnh cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó xuất hiện trong sân, tay xách lồng cơm, vội vàng đi tới.

Vừa vào xuân, mặt trời lặn là nhiệt độ lại giảm nhanh chóng, Tiêu Chiến đã nói với hắn nhiều lần, bảo hắn ngồi trong phòng chờ.

"Cũng có phải anh không đến đâu." Bác sĩ mắng: "Em đứng ở ngoài anh cũng không đến sớm hơn được."

Hiệu quả của cuộc phẫu thuật rất đáng kể, hắn đã có thể nghe thấy âm thanh ở khoảng cách giao tiếp xã hội bình thường, không còn cần phải đoán khẩu hình miệng nữa, lý do khiến Vương Nhất Bác rất phấn khích đầu tiên là lúc bắt nạt con thỏ ngốc từ phía sau, có thể nghe thấy âm thanh khóc lóc xin tha của anh.

Cho nên mới cười đắc ý như thế: "Nhưng em thích đứng đó nhìn anh", Hắn nói. "Nhìn anh đi về phía em, cảm thấy rất hạnh phúc".

"Được rồi." Tiêu Chiến không biết hắn đang nghĩ đến chuyện xấu, dịu dàng căn dặn: "Vậy lần sau mặc thêm áo khoác vào, kẻo bị cảm lạnh."

Cuộc phẫu thuật thứ hai ban đầu dự kiến ​vào nửa năm sau, nhưng chưa được ba tháng, ngày 26/6/1946, 220.000 quân Quốc dân Đảng đã tấn công Khu giải phóng Trung Nguyên, một cuộc nội chiến toàn diện nổ ra.

(Trung Nguyên: vùng trung hạ du sông Hoàng Hà)

Chiến trường ban đầu tập trung ở Đông Bắc, Hoa Bắc và Trung Nguyên; Hoa Đông vẫn nằm trong tay Quân đội Trung ương Quốc Dân Đảng, bề ngoài không có khói, nhưng công việc tình báo đã bắt đầu. Sau khi bàn bạc với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác quyết định hoãn phẫu thuật, hai người lại lao vào công việc căng thẳng, đào bới tình báo quân sự, che đậy việc chuyển giao điện đài, xách động các quan viên Quốc dân Đảng.

Đối tượng đầu tiên Vương Nhất Bác chọn để xách động là Giang Đình Phong, phó cục trưởng Cục Cảnh sát Thượng Hải.

Nhìn thấy hắn trong văn phòng, Giang Đình Phong đã hiểu lý do hắn đến, hai người ngồi đối diện nhau hút vài điếu thuốc, nói chuyện đôi câu, trước khi rời đi, Giang Đình Phong hỏi: "Nếu tôi qua, có thể đảm bảo người nhà tôi an toàn không?"

Bằng nỗ lực chung của tiểu đội Thượng Hải, họ đã xách động thành công tham mưu ban tham quân chính phủ Quốc Dân, trưởng đoàn đoàn dù binh, phó tư lệnh cảng Thượng Hải Tổng Bộ Tư lệnh Hậu cần, thậm chí là tàu Hải quân Trùng Khánh Quốc dân Đảng.

Khi Quốc dân đảng rút lui đều đặn trên chiến trường phía bắc, tình hình ở Thượng Hải ngày càng trở nên căng thẳng. Đầu năm 1949, Quốc dân đảng bắt đầu điều chỉnh việc triển khai binh lực, quyết định thủ chết Thượng Hải. Đến tháng 4, quân Quốc dân đảng tham gia các hoạt động phòng thủ ở Thượng Hải có 8 quân đoàn với tổng số hơn 200.000 người. Nguyên tắc chỉ đạo của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc khi tấn công Thượng Hải là vừa tiêu diệt quân Quốc dân đảng ở Thượng Hải, vừa bảo vệ khu đô thị Thượng Hải khỏi hỏa lực pháo binh, để tạo điều kiện thuận lợi cho việc kiến thiết trong tương lai.

Vì vậy, về mặt vũ khí công thành, súng phòng không và đạn pháo hạng nặng nguyên bản của Quân đội dã chiến thứ ba không thể sử dụng, mục đích là để bảo vệ sự toàn vẹn nhà máy và khu dân cư của Thượng Hải. Rất nhiều người lính chỉ có thể sử dụng hai chân và cầm súng đẩy về phía trước, trong cuộc tấn công, họ đã giao chiến với Quốc dân đảng "dùng khỏe ứng mệt" và có vũ khí hạng nặng.

Trận Thượng Hải chỉ kéo dài hơn nửa tháng nhưng toàn bộ quá trình là gian khổ nhất trong Chiến tranh giải phóng. Cả khu đô thị lẫn nhà máy không bị thiệt hại quá nặng nề trong chiến tranh, những người lính giải phóng trẻ tuổi đã hy sinh mạng sống của mình để giữ gìn nền tảng kinh tế và công nghiệp cho quê hương đang rất cần phát triển.

Ngày 1/10/1949, Chủ tịch Mao Trạch Đông tuyên bố thành lập Chính phủ Nhân dân Trung ương nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tại Bắc Kinh.

Đầu tháng 12 năm đó, các hoạt động quy mô lớn của chiến tranh giải phóng kết thúc. Hầu như toàn bộ Trung Quốc đại lục đều thuộc về Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

Sau khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập, Tiêu Chiến trước là tham dự đám cưới của Đỗ Mậu Lâm và Thiện Mỹ Chi, sau đó báo cáo tình trạng sức khỏe của Vương Nhất Bác cho trung ương. Sau khi được cấp trên chấp thuận, anh đưa hắn đến Pháp, hy vọng nhanh chóng tiến hành cuộc phẫu thuật lần thứ hai. Tuy nhiên, bác sĩ tiếc nuối cho biết, vì đã trì hoãn quá lâu nên ca phẫu thuật lần thứ hai không còn ý nghĩa, kiến nghị điều trị bảo tồn để bảo vệ phần thính giác khó khăn lắm mới khôi phục.

Tiêu Chiến vô cùng đau lòng, cực kỳ hối hận lúc đó đã đưa ra quyết định hoãn cuộc phẫu thuật, tuy nhiên bản thân bệnh nhân không mấy quan tâm, ôm hôn anh mấy cái rồi cười nói: "Dù sao nói chuyện trong phòng em nghe được hết, mặc dù âm thanh cách mười mét thì hơi khó, nhưng em không cần nghe những âm thanh đó."

"Ai nói?" Tiêu Chiến lẩm bẩm: "Lỡ anh đứng cách xa em mười mét gọi em thì sao?"

"Khó xảy ra lắm."

"Tại sao?"

Vương Nhất Bác ôm chặt lấy anh, thề rằng: "Bởi vì em sẽ không để anh cách xa em như vậy!"

Tiêu Chiến nghĩ lại thấy cũng đúng, nếu cách mười mét, anh sẽ chạy về phía hắn rồi mới nói chuyện.

Thế là không cố chấp chuyện phẫu thuật tai nữa. Hai người sống ở đó một thời gian, kết bạn với một số người trong giới chính trị Pháp, với tư cách là cán bộ của Cục An ninh Chính trị, họ cũng hỗ trợ Trung ương Đảng về các vấn đề đối ngoại. Trung Quốc và Pháp chưa thiết lập quan hệ ngoại giao, nhưng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Cuối năm 1950, trung ương gửi thư, hỏi họ có muốn ở lại Pháp làm việc với tư cách là ủy viên đặc biệt của Đảng Cộng sản Trung Quốc hay không.

Khi đó, họ vừa nhận được một cuộc gọi đường dài từ Thượng Hải, đứa con đầu lòng của Đỗ Mậu Lâm và Thiện Mỹ Chi chào đời, là một bé gái, nhưng hai người vì chuyện đặt tên cho con mà tranh chấp không ngừng, Đỗ Mậu Lâm nhất quyết muốn con gái tên là "Đỗ Kiến Quốc" hoặc "Đỗ Thập Nhất", Thiện Mỹ Chi cảm thấy "Đỗ Kiến Quốc" giống tên con trai, còn "Đỗ Thập Nhất" khiến cô liên tưởng đến Đỗ Thập Nương, nghe không cát tường gì cả.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở đầu bên này điện thoại cười lăn cười bò, cuối cùng Đỗ Mậu Lâm đã nghe theo kiến nghị của Tiêu Chiến, đặt tên con gái bảo bối là "Đỗ Tân Lan".

"Mà này," Vương Nhất Bác hỏi, "Chị Đỗ Hoa sao rồi? Vẫn gọi Mỹ Chi là vợ à?"

"Nó ồn kinh khủng, số lần gọi vợ trong một ngày còn nhiều hơn tôi!" Đỗ Mậu Lâm phàn nàn, "Lúc Mỹ Chi mang thai luôn bị nó làm thức giấc, nên tôi phóng sinh rồi..."

"Hả?" Vương Nhất Bác còn có chút tiếc nuối, "Nó đi rồi à?"

"Sư thúc, chưa kể xong." Đỗ Mậu Lâm thở dài, "Hai ngày trước chúng tôi từ bệnh viện về nhà, phát hiện nó đứng trên bậu cửa sổ, còn dẫn theo một con vẹt khác về! Mỹ Chi nói nó có linh tính, nên chúng tôi nuôi luôn hai con. Chị Đỗ Hoa bây giờ không nói nữa, cả ngày chỉ kêu chích chích với con vẹt kia."

Vương Nhất Bác cười nói: "Con vẹt kia đã đặt tên chưa?"

"Mỹ Chi đặt một cái tên nước ngoài," Đỗ Mậu Lâm nói, "Tên Danny."

Chuyện định cư ở Pháp, hai người không quyết định ngay, vài ngày sau, Vương Nhất Bác tối muộn mới về nhà, hỏi anh: "Anh có muốn ở lại không?"

Tiêu Chiến cởi tạp dề ra, tối nay họ ăn bánh chẻo.

"Pháp rất tốt," Anh nói, "Cây ngô đồng ở đây rất đẹp, cuộc sống thoải mái, văn hóa xã hội cởi mở và bao dung, chúng ta có thể nắm tay nhau đi dạo mà không cần lo lắng bị người ta phán xét. Anh rất thích nơi này." Sau đó thở dài, im lặng mấy giây, quay sang người yêu mỉm cười, "Phải làm sao đây, Vương Nhất Bác, anh nhớ nhà rồi."

Trong nụ cười của người đàn ông có cái gì đó rất quen thuộc, ánh mắt lóe lên, nói với anh: "Vậy thì về nhà."

"Em nghĩ thế nào?" Anh có chút lo lắng người yêu chỉ đang chiều ý mình, "Anh ở lại cũng được, nếu em muốn."

"Em đang nghĩ, lúc tới đây, khóa kéo vali bị hỏng, cần thay. Lúc nãy em nhìn trúng một cái ở cửa hàng tạp hóa, nhưng em không có đồng franc." Vương Nhất Bác nói: "Phải nói tổng quản tài vụ gửi ít tiền thôi."

Tiêu Chiến mỉm cười đưa tay ôm người yêu.

"Anh rất thích em, rất yêu em," Anh nói vào tai người yêu, "Em có biết không?"

Vương Nhất Bác ôm lại anh, giọng nói cũng ngọt ngào như mật: "Biết chứ, nhưng lần nào anh cũng chỉ nói vào ban ngày thôi."

Lại phá hỏng bầu không khí, Tiêu Chiến giơ tay định đánh nhưng lại bị đè hôn trước.

"Em cũng yêu anh, thỏ con của em." Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói với anh, "Chúng ta cùng nhau về nhà thôi."

.

.

Mùa xuân năm 1951, họ trở lại Thượng Hải, nhưng lần này không thể ở lại quá lâu vì Tiêu Chiến chuẩn bị đi làm việc tại một bệnh viện trực thuộc Quân ủy, còn Vương Nhất Bác vẫn ở Ban Bí thư Bộ Chính trị Nhà nước, hai người sẽ rời Thượng Hải, định cư tại Bắc Kinh.

Họ đến thăm tiểu bảo bối Đỗ Tân Lan, cô bé thừa hưởng chiếc mũi cao của ông nội và làn da trắng ngần của dì, nhưng cô bé còn quá nhỏ, đến nỗi Vương Nhất Bác không dám bế, chỉ nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé, cẩn thận theo chiếc vòng bạc hắn và Tiêu Chiến đã mua.

Giang Đình Phong sau khi kết hôn đã sinh một nam một nữ, hiện vẫn đang làm việc tại Sở Cảnh sát Thượng Hải, trước khi Vương Nhất Bác rời Thượng Hải có đến thăm hắn, tình cờ gặp hai đứa con của hắn đi học về. Cậu bé bảy tuổi đang ở độ tuổi không thể ngồi im, lễ phép chào chú rồi chạy đi chơi bóng. Em gái sáu tuổi thì ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn, mặc váy đỏ, chủ động rót nước cho hắn. Vương Nhất Bác sờ đầu cô bé, hỏi: "Con tên là gì?"

Cô bé hơi rụt rè, đôi mắt rất sáng, đen tuyền ẩn chứa sức sống bừng bừng đã từng thuộc về một thiếu niên, điều này khiến Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ đến một người bạn cũ.

"Chú," Cô bé mỉm cười, khuôn mặt sáng như sao, đáp lại: "Tên con là Giang Ức Vân."

Buổi tối trước khi lên đường đến Bắc Kinh, họ đi dạo dọc sông Hoàng Phố lần cuối, cậu bé bán báo đi ngang qua, Vương Nhất Bác đã mua một tờ báo ngày hôm đó, tiêu đề trên trang nhất là tình hình ở Tây Tạng rất tốt, dự kiến ​​sẽ được giải phóng hòa bình vào tháng 5.

Hắn đọc ra tiêu đề, Tiêu Chiến hỏi: "Còn lại chỗ nào?"

"Đài Loan," Hắn nói.

"Còn quan tâm không? Quân tình nguyện viên đang chiến đấu rất gian khổ ở Triều Tiên."

Trang thứ hai của tờ báo đưa tin về tình hình Triều Tiên, quân tình nguyện đã rời bỏ Seoul và Bình Nhưỡng, buộc phải rút lui hơn 100 km dọc theo toàn tuyến về phía bắc đường 38 vĩ độ Bắc. Do thiếu cơ sở lực lượng không quân hiện đại, Quân tình nguyện không có cái gọi là sự phân biệt giữa tiền tuyến và hậu cần ở Triều Tiên. Toàn bộ mặt trận phải hứng chịu các cuộc không kích dữ dội của quân đội Mỹ, chỉ có thể lợi dụng các cuộc tấn công chiến đấu ban đêm. Trên chiến trường thiếu trái cây và rau quả tươi, quân tình nguyện thường bị quáng gà.

"Hiện tại không quan tâm được." Hắn đóng tờ báo lại, quay sang Tiêu Chiến, mỉm cười và nói: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Tiêu Chiến bắt chước hắn, cau mày nghĩ thầm: "Ổn là sao?"

"Trở thành một nước có chủ quyền toàn vẹn, không cần phải nhìn mặt, nịnh bợ người khác; nhân dân sống và làm việc trong hòa bình, không còn sống dưới ngọn lửa chiến tranh; không cần phải đánh nhau, nhưng không sợ chiến tranh, lúc duyệt binh máy bay không cần bay hai lần, sẽ có hải quân và không quân của riêng mình, sẽ có máy bay vận chuyển, máy bay chiến đấu, máy bay ném bom, còn có thiết giáp hạm, tàu tuần dương, tàu khu trục và tàu sân bay."

Bác sĩ mỉm cười hỏi: "Liệu có ngày như vậy không?"

"Có chứ." Anh nắm tay người yêu, "Sẽ có ngày đó."

Khi màn đêm đến, những đám mây nhuộm đỏ bởi tia nắng, bồng bềnh trong gió, cuồn cuộn tự tại, tự do biến hình. Đằng sau những đám mây vẫn là bầu trời bao la, in bóng sông rộng, núi xanh, mọi thứ trước mặt vẫn là dáng vẻ trước đây, nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua rồi.

"Em lại nhớ lần đó ngồi trên xe, nhìn anh và phó sở trưởng Lưu từ bên này đi qua." Vương Nhất Bác chỉ vào cách đó không xa, "Lúc đó em ở bên kia, tức chết đi được."

Tiêu Chiến cười ha ha, thở dài: "Lúc đó anh còn rất trẻ, nhưng bây giờ đã già rồi."

"Đàn ông càng lớn tuổi càng hấp dẫn." Vương Nhất Bác khịt mũi, "Cho nên em sẽ không bao giờ quyến rũ bằng bác sĩ Tiêu, giận."

Tiêu Chiến mỉm cười, khóe mắt hiện lên nếp nhăn, anh nắm lấy tay hắn, tựa vào vai hắn, nhìn hoàng hôn dần lặn ở phía chân trời cách đó không xa, có đôi bố mẹ trẻ đang dắt con đi chơi bên bờ sông, có những sinh viên đại học đeo ba lô và nhân viên công ty bắt xe điện, thành phố bên dòng sông dạt dào toát ra sự hối hả và nhộn nhịp, nhưng không còn mùi chiến tranh nữa.

"Nhất Bác."

Hắn quay mặt lại, nhưng Tiêu Chiến chỉ nhìn về phía xa, chắc là một ngôi trường, trước sân chơi có một lá cờ tung bay trong gió.

"Những người đã đi xa cũng sẽ nhìn thấy phải không?" Bác sĩ hỏi. "Họ sẽ cảm thấy an lòng, phải không?"

Hắn đưa tay ra, cảm nhận làn gió chiều thổi qua lòng bàn tay, lắng nghe tiếng nước vỗ bờ, tiếng rừng thông đung đưa trong gió, nhìn mây trôi trên bầu trời, ngửi mùi thơm của hoa cỏ trong không khí, không biết tại sao, nhưng hắn đột nhiên mỉm cười.

"Đương nhiên có," Vương Nhất Bác nói, "Bởi vì họ chưa từng rời đi."

Hóa thành trăng sáng gió mát, hóa thành mây trôi sao trời, hóa thành cỏ cây sông nước, tiếp tục yêu thương mảnh đất này, che chở cho những con người hiền lành, cần cù sống trên mảnh đất này, im lặng và trang nghiêm, chân thành và trong trẻo, năm này qua năm khác.

Ánh hoàng hôn hồng dần chìm vào bầu trời đêm tối tăm, phủ lên những đám mây một viền vàng, khiến chúng đổ bóng dài.

Thật yên tĩnh, thật đẹp, như những tấm bia vĩ đại không bao giờ phai mờ./.

END - 10/11/2024

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro