Chương 8: Sách mật mã
Cho đến khi theo xe trở lại bệnh viện, Tiêu Chiến hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, cảnh tượng vừa xảy ra ở phòng khám tạm thời Bộ Tư lệnh cứ lặp lại trong đầu anh như một thước phim.
Trước khi Diệp Cẩm Nguyên bước vào, anh đã nhìn thấy miếng gạc có vết máu ở eo trên người một sĩ quan trẻ tuổi, người làm việc ở tiền tuyến bị thương không hiếm, vì vậy Tiêu Chiến không nghĩ nhiều mà chỉ hỏi: "Tại sao bị thương?"
Viên sĩ quan trẻ trả lời: "Ngã cầu thang, không cẩn thận rách da."
Đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói, lời giải thích này có vẻ vô lý. Khi con người ngã, họ sẽ vô thức bảo vệ đầu và thân mình, đây là bản năng của cơ thể, vì vậy, hầu hết các vết thương do té ngã đều ở các khớp tay chân, hiếm khi bị thương ở thắt lưng.
Tiêu Chiến cảm giác được người này có vấn đề, nhưng cũng không nói gì, bình tĩnh nói: "Chảy máu rồi, tôi xử lý vết thương cho."
Sĩ quan trẻ vậy mà rất hợp tác, không ngăn cản anh tháo miếng gạc, Tiêu Chiến vừa nhìn vào miệng vết thương hở là biết đây là vết tích của một viên đạn tốc độ cao sượt qua cơ thể người, nói đơn giản thì, là vết thương do súng đạn.
Anh cẩn thận khâu vết thương cho đối phương, băng bó lại, sau đó bí mật ghi nhớ thông tin danh tính lên trên tờ phiếu khám.
Giang Đình Vân, 20 tuổi, quân hàm trung úy, là phó quan của thượng hiệu Hồ Thanh Châu.
Hồ Thanh Châu chính là tên đàn ông hung tợn mấy ngày trước đã nghiêm khắc thẩm vấn anh, Giang Đình Vân là phó quan của hắn, nhưng Tiêu Chiến lại không có ấn tượng gì về người ta. Ở một nơi như Bộ Tư lệnh Diệt phỉ, không có năm lòng bảy dạ thì sống không lâu, cho nên che giấu vết thương có lẽ không phải là vấn đề lớn. Tiêu Chiến chỉ cần ghi lại tình hình một cách trung thực, nếu thực sự có vấn đề thì người ở Bộ Tư lệnh sẽ điều tra, một bác sĩ như anh, tốt nhất nên làm tốt công việc của mình, không nên can thiệp vào việc của người khác.
Những suy nghĩ ngây thơ này nhanh chóng vỡ tan sau khi Diệp Cẩm Nguyên đến khám. Thông qua cuộc trò chuyện đầy mùi thuốc súng của Diệp Cẩm Nguyên và Hồ Thanh Châu, Tiêu Chiến đã hiểu được mục đích thực sự của buổi khám sức khỏe này.
Bắt nội gián Cộng sản trên người có vết thương mới, đặc biệt là vết thương do súng đạn.
Tiêu Chiến cố gắng hết sức để đè nén căng thẳng và hồi hộp trong lòng, giả vờ vì bờ vai vuông vắn và cơ bụng sáu múi của thư ký Diệp mà đỏ mặt, cuối cùng, trước sự hỏi ép của Hồ Thanh Châu, anh nói dối một cách vô cảm.
Nhưng Giang Đình Vân có thực sự là Cộng sản không, Tiêu Chiến không chắc. Sau đó, anh cũng kiểm tra được nhân viên có vết thương do súng đạn, chỉ là không một ai nói dối như Giang Đình Vân là do ngã cầu thang.
Kết quả khám sức khỏe tổng hợp yêu cầu bác sĩ và y tá phải ký xác nhận. Tiêu Chiến đã lén xóa ghi chú bị thương của Giang Đình Vân trong lúc Thiện Mỹ Chi đang bận đeo ống nghe đo huyết áp và nhịp tim, gần như không chú ý đến tình tiết đột ngột chen vào, bình tĩnh ký tên theo anh.
Trở lại bệnh viện Lục Quân, Tiêu Chiến chính thức tiếp nhận một số bệnh nhân bị gãy xương, anh cố gắng tập trung vào công việc nhưng không mấy thành công.
Nếu Giang Đình Vân là người của đảng ngầm ẩn nấp trong Bộ Tư lệnh, liệu có quen biết những đồng chí khác đang hoạt động ở Thượng Hải không? Liệu có biết tung tích của những người Cộng sản bị bí mật giam cầm và thẩm vấn không? Có thể giúp anh chuyển lời không?
Anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng trước tiên anh phải gặp Giang Đình Vân cái đã.
Anh không biết địa chỉ của Giang Đình Vân, muốn tìm chỉ có thể đến Bộ Tư lệnh, có điều những vấn đề này hiển nhiên không thể hỏi ở Bộ Tư lệnh, thậm chí không thể nói chuyện với Giang Đình Vân trước mặt những người khác, nếu không sẽ trông rất khả nghi.
Tiêu Chiến cuối cùng quyết định, sau khi Giang Đình Vân tan làm sẽ bí mật đi theo, chờ đến được nơi an toàn mới nói rõ mục đích của mình.
.
.
Còn mười lăm phút nữa mới tan làm, Diệp Cẩm Nguyên bị gọi đến văn phòng Tư lệnh.
Hà Quảng Hoa đưa cho hắn bản báo cáo khám sức khỏe đã tổng hợp, hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
Không giải thích, không chào hỏi, không tiết lộ bất kỳ thông tin hay thái độ nào, vừa vào đã đá bóng ngay cho người muốn thăm dò, không cho đối phương một chút thời gian chuẩn bị nào cả, là thủ thuật đào hố Hà Quảng Hoa thường dùng. Diệp Cẩm Nguyên rất rõ, mình không thể cái gì cũng biết, cũng không thể cái gì cũng không biết, cả hai biểu hiện này đều sẽ khiến hắn tự rơi xuống hố.
Thiết lập nhân vật của hắn là thông minh nhưng lười luồn cúi, vui vẻ hàng đầu, sự nghiệp thứ hai. Người như vậy có thể đoán được một chút nhưng lại không thể hiểu được mọi thứ.
Diệp Cẩm Nguyên lật qua báo cáo, đồng thời nói: "Đây là ghi chú về vết thương của nhân viên, nhưng bên cạnh tên của các nhân viên bị thương đều có dấu gạch chéo. Tư lệnh muốn tìm người?"
"Hồ Thanh Châu nghi ngờ hung thủ bắn Tống Minh Dã là người của mình, chứng cứ tại hiện trường cho thấy hung thủ bị vết thương do đạn bắn."
"Vậy những cái tên này đều đã được loại bỏ hiềm nghi?"
"Phải."
Hà Quảng Hoa kiệm chữ như vàng, dựa lưng vào ghế nhìn hắn, Diệp Cẩm Nguyên đặt báo cáo xuống, kiên định nói: "Nếu suy đoán của đội trưởng Hồ là chính xác, thì bác sĩ khám đã giúp hung thủ che giấu tình trạng vết thương."
Hắn biết sếp mình mắc bệnh đa nghi cực kỳ nặng, càng trốn tránh thì sẽ càng bị đào sâu, còn nếu cứ thoải mái nhắc đến thì ngược lại không bị để ý. Quả nhiên Hà Quảng Hoa lắc đầu: "Sáng nay lúc tôi thông báo khám sức khỏe, bác sĩ đã ngồi trong phòng khám rồi, hung thủ không có cơ hội thông đồng với bên đó, hơn nữa làm sao đảm bảo nhất định sẽ đến phòng của người đó khám? Mà trong phòng khám ngoài bác sĩ còn có y tá, khả năng hai người đồng thời đều là Cộng sản cực thấp. Cho nên giả định này, tôi thấy không thể."
Diệp Cẩm Nguyên gật đầu, tỏ ra đồng tình với quan điểm của sếp, Hà Quảng Hoa hỏi: "Cậu nghĩ Hồ Thanh Châu... là người như thế nào?"
Diệp Cẩm Nguyên giả vờ kinh ngạc, "Đội trưởng Hồ?" Hắn nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: "Làm việc chăm chỉ, đầu óc thông minh, ngoài ba mươi vẫn chưa kết hôn, cả Bộ Tư lệnh này ngoài tư lệnh ngài đây ra thì chỉ có anh ta là cần cù nhất."
Hà Quảng Hoa cười cười, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài nói: "Tôi đang nghĩ, tại sao những chuyện gần đây lại trùng hợp liên quan đến cậu ta như vậy? Khi Tanaka bị giết, cậu ta cũng đang ở bệnh viện Lục Quân; Tống Minh Dã chết dưới sự bảo vệ của cậu ta; về phần những tình báo tưởng chừng như vô giá moi ra được từ miệng "bác sĩ", hóa ra là nhầm lẫn, và "kẻ gây mê" căn bản không xuất hiện."
"Ngài nghi ngờ đội trưởng Hồ?" Diệp Cẩm Nguyên suy tư nói, "Một nửa Cộng sản bị giam ở Bộ Tư lệnh đều là đội trưởng Hồ bắt về, tôi cảm thấy anh ta không phải nội gián."
"Kẻ thù của chúng ta, không chỉ có Cộng sản." Hà Quảng Hoa u ám nói, "Mấy ngày trước Sở Cảnh sát vừa bắt được một đặc vụ Quân thống, người còn thâm nhập vào được Cục Cảnh sát, tại sao không thể đến Bộ Tư lệnh diệt phỉ? Căm ghét Cộng sản hơn cả người Nhật không phải lão Tưởng sao?"
(Quân thống: một trong những cơ quan tình báo do Đới Lạp làm thủ lĩnh, trực tiếp báo cáo với Tưởng Giới Thạch)
"Nhưng bây giờ lão Tưởng đang hợp tác với Cộng sản..."
Hà Quảng Hoa vừa cười vừa lắc đầu, "Cẩm Nguyên, cậu quá ngây thơ." Ông nhìn xuống sân, đột nhiên hơi cau mày, hỏi: "Người đó là ai?"
Diệp Cẩm Nguyên vội vàng đi tới, "Người nào?"
"Trạm xe bên kia đường, một người đàn ông đeo khăn quàng cổ màu be, ba chuyến xe điện đi qua rồi chưa lên, vẫn đang quan sát người rời khỏi Bộ Tư lệnh."
Khi Diệp Cẩm Nguyên nhìn ra bên ngoài, trái tim đột nhiên đập loạn, nhưng trên mặt không kiềm được ý cười, nói: "Đến tìm tôi."
"Tìm cậu?" Hà Quảng Hoa quay người lại, "Có quen biết?"
"Ừm, anh ấy tên Tiêu Sái, là bác sĩ ở bệnh viện Lục Quân." Diệp Cẩm Nguyên dừng một chút, sau đó cười thừa nhận: "Ảnh nhất kiến chung tình với tôi, theo đuổi gắt gao lắm, mới hai ngày trước tôi đã quyết định thử với ảnh."
Khoảnh khắc Hà Quảng Hoa sửng sốt rất ngắn, sau đó lại cười: "Thì ra là tôi làm lỡ cuộc hẹn của cậu. Cậu ta tìm cậu, sao không đi vào?"
"Ảnh nhát gan. Trọng địa quân sự, không dám tùy tiện vào."
"Được rồi, cậu đi đi, đừng để người ta đợi lâu." Hà Quảng Hoa vỗ vai hắn, thái độ hòa nhã thân thiết, như rất thật lòng thật dạ, "Cẩm Nguyên à, cậu là người tôi tin tưởng nhất, có gì tôi cũng nói với cậu, nhưng lời tôi nói chỉ giữ trong căn phòng này là được, cậu hiểu chứ?"
"Tư lệnh yên tâm," Diệp Cẩm Nguyên đáp lại với vẻ cảm kích và chân thành từ tận đáy lòng, "Ngài cũng là người thầy và tiền bối đáng kính nhất của tôi ở đây."
.
.
Cổng Bộ Tư lệnh được canh gác nghiêm ngặt, hai người lính gác cầm súng đứng bất động bên cổng sắt, người qua đường cũng ý thức đi vòng, Tiêu Chiến không dám đến quá gần, nên ở trạm xe đối diện đường, giả vờ đang chờ xe.
Khoảng sáu giờ rưỡi, mọi người lần lượt tan làm, nhưng không thấy Giang Đình Vân đâu cả, chỉ bắt được Diệp Cẩm Nguyên. Người đó môi nở nụ cười bước nhanh về phía anh, nắm lấy tay phải của anh như chốn không người, nói: "Đón tôi tan làm à? Bác sĩ Tiêu thật sự thích tôi"
Trời vẫn chưa tối, xung quanh toàn là người, Tiêu Chiến muốn rút tay ra, nhưng Diệp Cẩm Nguyên nắm rất chặt, sau đó tay phải cũng nắm luôn, cười nghiêng người đến gần như muốn hôn anh, khi cách đầu mũi chỉ còn khoảng năm phân, chỉ thì thầm: "Tôi cũng thích anh."
Có lẽ là vì quá gần, hoặc là vì hơi thở của Diệp Cẩm Nguyên phả vào mặt, Tiêu Chiến cảm thấy mặt mình nóng lên, ngay cả nhịp tim cũng thất thường, anh hơi ngả người ra sau, nghiêng đầu nhìn hướng khác: "Tôi không đến tìm cậu..."
"Bây giờ thì tìm rồi." Diệp Cẩm Nguyên cười, "Tôi mời anh ăn đồ Tây, có một chuyện thú vị muốn nói với anh."
Nói xong không quan tâm anh có bằng lòng hay không, kéo anh qua đường, chú Năm đã đậu xe ở đó, Tiêu Chiến biết hôm nay không thể gặp Giang Đình Vân nên đành ngoan ngoãn lên xe.
Lần thứ hai Diệp Cẩm Nguyên đưa anh đến nhà hàng Lãnh Phỉ Thúy, vẫn là phòng riêng như trước, nhưng lần này không có nghệ sĩ vĩ cầm nào đến chơi.
Tiêu Chiến không có tâm trạng ăn uống, ngày ngày trôi qua, không ai có thể hiểu được nội tâm lửa đốt của anh, trong thời loạn thế, anh không tìm được một người nào giãi bày tâm sự, chia sẻ lo âu.
"Anh sao vậy? Hình như có chuyện phiền lòng?"
Tất nhiên anh sẽ không nghĩ Diệp Cẩm Nguyên có thể là người đó, người này khó nắm bắt, đầy sự không chắc chắn, thích cười nhưng trong mắt không mang ý cười, thậm chí không thể phân biệt câu nào là thật câu nào là giả. Có điều, có lẽ chính vì sự bí ẩn này mà hắn mới có nhân duyên tốt với phụ nữ như vậy.
"Diệp tiên sinh muốn nói chuyện thú vị gì với tôi?"
"Tư lệnh Hà cần tôi hỗ trợ dịch một vài phần điện báo cơ mật, gần đây tôi đang học, hôm nay thu hoạch được một ít." Diệp Cẩm Nguyên đắc ý: "Anh biết không, giải mã mật điện hóa ra rất thú vị."
Tiêu Chiến cúi đầu uống nước, tiện thể hỏi: "Một đống số mà thôi, có gì thú vị."
"Hiện tại chúng ta thống nhất sử dụng điện báo tứ mã, để tránh bị địch chặn bắt, sẽ không chọn Sách mật mã hán tự thông dụng, mà cách một khoảng thời gian, tư lệnh Hà đích thân chọn một quyển làm bản gốc mật mã." Diệp Cẩm Nguyên cười híp mắt, hỏi: "Anh đoán thử xem, hôm nay ông ta đã chọn sách gì?"
Lồng ngực Tiêu Chiến đập thình thịch, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh.
"Nhạc Phi diễn nghĩa?"
Diệp Cẩm Nguyên vỗ đùi cười lớn: "Đỉnh! Sao anh biết đây là quyển ông ta thích nhất?"
Tiêu Chiến cười nhẹ: "Khí chất tương xứng."
"Còn tôi thì sao?" Diệp Cẩm Nguyên rất tò mò, "Bác sĩ Tiêu nghĩ cuốn sách nào tương xứng với khí chất của tôi?"
Tiêu Chiến nghiêng đầu suy nghĩ cẩn thận, sau đó trịnh trọng trả lời: "Kim bình mai."
====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro