Chương 02

"... Chiến Chiến... Chiến Chiến!"

"A!" Tiêu Chiến si ngốc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phụ thân.

"Lập tức đi gặp Hoàng thượng, con còn ở đây ngẩn người làm gì?" Tiêu Chấn Hải trách cứ nói.

"Con nhất định phải chuẩn bị tốt một chút, đừng để Tiêu gia của chúng ta mất mặt."

Nhà của y giáo dục rất nghiêm khắc, hiển nhiên không thể chấp nhận được nhi tử mình có những hành vi sai trái ngu ngốc.

"Dạ, phụ thân, thực xin lỗi." Tiêu Chiến cúi đầu, y lại đang nghĩ đến "người kia" ...

Lúc này, hai cha con đang trên hành lang ngự hoa viên trong cung, đi trước là thái giám dẫn đường. Tiêu Chấn Hải thân là Trấn Nam Đại tướng quân, rất được Hoàng thượng coi trọng, thường xuyên được triệu vào cung, ông chỉ có duy nhất một đứa con trai là Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vốn tính tình hay thẹn thùng, lại lần đầu vào cung khiến cho cha y không thể không lo lắng.

"Hoàng thượng nghe nói ta có con trai, liền có ý muốn gặp con, cha cũng không biết nguyên nhân, con cứ cố gắng biểu hiện cho thật tốt."

Trước khi đi cha y đã dặn dò như vậy.

Nếu bình thường Tiêu Chiến đã sợ đến mức không biết làm sao, nhưng bởi vì sự kiện xảy ra mấy ngày trước, tinh thần y lúc nào cũng như đang ở cõi thần tiên, hiện tại ngay cả cảm giác khẩn trương như thế nào cũng không biết.

Thiếu niên Bạch Mẫu Đơn kia... Rốt cuộc là nam hay nữ mà đối với mình có thể làm ra "loại chuyện này" ...

Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Tiêu Chiến lại một phen mặt đỏ tim đập. Sau ngày đó, bản thân cứ nhớ mãi tới người đó, không ngừng trong đầu hồi tưởng lời của người đó trước khi rời khỏi... "Ngươi nhất định sẽ là của ta..." Đó thực ra là có ý gì chứ?

Nghĩ nghĩ một hồi đã thấy mình đến tiểu đình viện để tiếp kiến Hoàng thượng.

"Bẩm Hoàng thượng, phụ tử Trấn Nam tướng quân đã đến." Thái giám ở cổng vòm đình viện khom người nói.

"Cho mời họ vào."

Một giọng nam trung uy nghiêm truyền ra, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng hoàn hồn, theo cha bước vào đại sảnh.

Vừa bước vào, mũi liền cảm nhận được mùi thơm của hoa cỏ tỏa ra khắp nơi.

Tiêu Chiến nghe nói long nhan Hoàng thượng không được tùy ý nhìn, vì thế y liền cúi thấp đầu nhìn xuống, không dám tự tiện ngẩng lên.

Từ khóe mắt rũ xuống, Tiêu Chiến ngắm long bào mà Hoàng thượng đang mặc phía sau phiến đá hình tròn bên cạnh bàn, ở đối điện y còn có một người, bất quá Tiêu Chiến không thể nhìn kỹ.

Y cùng phụ thân quỳ xuống.

"Bái kiến Hoàng thượng. Ngô vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Bái kiến Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Nguyên lai là Thái tử cũng ở đây, Tiêu Chiến suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra, có lẽ chính là người đang ngồi ở đằng kia.

"Bình thân." Hoàng thượng ân cần phẩy tay.

"Tạ ơn Hoàng thượng." Hai người đứng dậy, Tiêu Chiến vẫn một mực cúi đầu.

"Hoàng thượng, đây chính là con của hạ thần, tên gọi Tiêu Chiến." Tiêu Chấn Hải đem Tiêu Chiến kéo qua, nhỏ giọng nói: "Mau bái kiến Hoàng thượng..."

Tiêu Chiến nhanh chóng chắp tay: "Tiểu nhân Tiêu Chiến, bái kiến Hoàng thượng."

"Ân... Tiêu Chiến sao? Ngươi mau ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn mặt."

"Dạ!"

Tiêu Chiến chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy tinh quang từ đôi mắt Hoàng thượng chiếu tới, y thoáng quay đầu về phía "Thái tử điện hạ". Vừa nhìn thấy người trước mắt, sắc mặt y đại biến, sợ đến mức kêu lên không thành tiếng.

Nguyên lai... người đó là đương kim Thái tử...

Đúng vậy, đương kim Thái tử họ "Vương" nói ra không phải mệnh danh là đóa hoa Bạch Mẫu Đơn đẹp nhất sao? Hơn nữa thiếu niên đó khí chất thanh cao thoát tục... vì cái gì lúc ấy y lại không nghĩ tới chứ.

Trên mặt Tiêu Chiến liền một mảng màu hồng, hơn nữa miệng mở ra đầy ngu ngốc, biểu tình lúc này quả nhiên là rất ngoan, khiến cho Thái tử phải cười ra tiếng.

"Hoàng nhi làm sao thế?" Hoàng thượng quan tâm hỏi.

"Phụ vương, không có gì, có phải người nên giải thích lý do gọi Tiêu Chiến tới đây?"

"Nga đúng rồi." Hoàng thượng mỉm cười chuyển sang Tiêu Chiến và Tiêu Chấn Hải nói: "Trẫm mời các khanh vào cung là muốn..."

Người dừng một lúc, nhất thời không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để biểu đạt.

"Xin hỏi là chuyện gì? Hoàng thượng cứ việc giao phó." Tiêu Chấn Hải trung thành nói.

"Ha ha, cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng." Hoàng thượng vừa vuốt râu trên mép vừa nói, "Mọi chuyện là như thế này, Thái tử cần tìm một người để bầu bạn, trẫm lại nghe nói Tiêu tướng quân đây có một đứa con trai tuổi trẻ tài cao, bản chất thuần hậu... Ách, vừa rồi còn đoạt được giải quán quân võ thuật, đúng không?"

Hoàng thượng quay lại hỏi Thái tử, hắn liền mỉm cười gật đầu.

"Ân... Cho nên trẫm cảm thấy để Tiêu công tử đây đảm nhiệm vai trò này là thích hợp nhất."

"Hoàng thượng quá khen, tiểu tử này còn rất nhiều điểm cần cải thiện." Tiêu Chấn Hải ngoài miệng khiêm tốn, nhưng thực ra trong lòng rất hãnh diện... vậy mà ngay cả Hoàng thượng cũng để ý đến nhi tử của mình.

Tiêu Chiến nghe Hoàng thượng nói, nhìn nhìn lại biểu tình tươi cười của Thái Tử, thoáng cái liền trở nên mơ mộng.

"Ha ha, Tiêu tướng quân không cần phải khách khí, khanh cảm thấy như thế nào? Để cho Tiêu công tử đảm nhiệm chức vụ người hầu bên cạnh Thái tử." Hoàng thượng lại hỏi.

"Vâng... đương nhiên rồi, đây chính là vinh hạnh của hạ thần." Tiêu Chấn Hải rất nhanh đáp ứng, sau đó thấp giọng bảo con mình: "Còn không mau khấu tạ Hoàng thượng?"

"Dạ... Tạ ơn Hoàng thượng." Tiêu Chiến lập tức quỳ xuống cúi đầu, một cánh tay trắng nõn liền nâng y dậy.

Y ngẩng đầu, nhìn thấy chính là một đôi mắt sáng ngời khiến lòng người đam mê.

"Thái tử điện hạ..." Y không khỏi hô.

Thái tử vô cùng thân thiết kéo kéo tay y, mỉm cười nói: "Tiêu công tử, sau này phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn."

"Dạ... dạ..." Tiêu Chiến tim đập lỡ mất mấy nhịp, đỏ mặt trả lời.

Trên không, gió nhẹ nhàng khoan khoái lướt qua hoa viên...

***

"... Tần hướng chư hầu cùng tranh thiên hạ, không phải ở Tề, Sở, Yến, cũng không ở Triệu, mà là giao giữa Hàn, Ngụy; chư hầu cùng Tần tranh thiên hạ, không ở Tề, Sở, Yến, cũng không ở Triệu, mà ở biên giới Hàn, Ngụy..."

Vị Thái phó râu đã dài phất phơ đang nhắm mắt, vẻ mặt say mê rung đùi đắc ý mà đọc từng câu, trong khi đó Hoàng thái tử của đương triều Y Đông Nhạc đang vô tư mà ngồi ngáp.

Vương Nhất Bác chớp chớp đôi lông mi dài, cố gắng áp chế cơn buồn ngủ của mình xuống.

Thái phó vẫn tiếp tục niệm: "Xưa Phạm sư dùng cho Tần mà thu Hàn, Thương Ưởng dùng cho Tần mà thu Ngụy, chiêu vương tâm không có Hàn, Ngụy, mà xuất binh kiên quyết tấn công Tề, lúc tuổi đã cao, mà Phạm sư nghĩ đến ưu thế, trường hợp đó Tần kiêng kỵ giả, có thể gặp hỷ..."

Vốn những từ ngữ đã đủ dài lê thê, vậy mà lão Thái phó còn cố gắng kéo dài âm sắc, Vương Nhất Bác nghe vào trong lỗ tai liền biến thành một bài hát ru con.

Thái phó rốt cuộc cũng mở ra "một mắt" của mình, nhìn phản ứng của đệ tử duy nhất - trước mắt chính là bức tranh "mỹ nam đang ngủ gật", Vương Nhất Bác vô cùng tao nhã... tay chống cằm ngủ gà ngủ gật.

Thái phó thở dài, gõ trên mặt bàn gỗ hương đàn vài cái.

"A?" Mỹ nam mở mắt.

"Điện hạ, hôm nay học tới đây là được." Thái phó nói.

Vương Nhất Bác lập tức khôi phục tinh thần, từ trên ghế đệm lập tức đứng lên, chắp tay nói: "Đa tạ Thái phó đã chỉ dạy."

Thái phó cũng đáp lễ, nặng nề thở dài ra một hơi.

Vương Nhất Bác điện hạ cười cười, sau đó lập tức nhanh chóng chạy ra phía ngoài cửa.

Tại hành lang dài quanh co lượn vài vòng, hắn đứng trước cửa lớn đóng chặt. Nhẹ nhàng đẩy vào, hai tấm của gỗ nặng nề mở ra, đi vào trong phòng, tràn ngập trong hơi thở chính là hương vị của giấy cùng mực viết.

Trong thư phòng, một loạt sách vở cao ngất ngưỡng được phân chia thành nhiều khu vực, hắn đi lòng vòng vài bước, rốt cuộc cũng tìm được người đó đang đứng giữa một loạt giá sách ngân quỹ.

Dáng người tinh tráng thiếu niên đang đưa lưng về phía hắn, vẫn chưa phát hiện được sự hiện hữu của người mới vào, chỉ cúi đầu chăm chú vào trang sách trên tay.

Vương Nhất Bác giang rộng hai tay, từ phía sau ôm lấy eo đối phương, khuôn mặt tự nhiên mà dựa vào lưng y.

"Ách..." Tiêu Chiến cả người chấn động, hơi hơi quay đầu nói: "Điện hạ..."

Vương Nhất Bác dùng trán mình cọ cọ với cổ phía sau của y, nhẹ giọng hỏi: "Đang xem cái gì?"

"A... Binh thư mà thôi..." Tiêu Chiến có điểm nơm nớp lo sợ mà trả lời.

Vương Nhất Bác nheo mắt lại, xoay người đến trước mặt y, giựt lấy quyển binh thư.

"Điện hạ?" Tiêu Chiến khó hiểu hô lên.

Hắn xoay người, dựa sát vào người Tiêu Chiến, làm nũng trên lồng ngực rắn chắc của y.

"Ngươi xem binh thư để làm gì? Đánh nhau có gì hứng thú sao?" Hắn ở trong ngực y rầu rĩ hỏi.

"Thực không phải... Bởi vì phụ thân người..." Tiêu Chiến không dám cử động, để mặc hắn như con mèo nhỏ trước ngực mình mà ma sát, đỉnh đầu Vương Nhất Bác vừa vặn kề sát hai má y, hương thơm đặc trưng trên tóc hắn khiến cho yết hầu y trở nên khô khốc, tim bắt đầu đập loạn nhịp.

"Ông ta lại muốn cho ngươi nhập ngũ?" Vương Nhất Bác nhăn đôi mày liễu.

"Người chỉ là thuận miệng đề cập qua..."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, kéo mặt của y xuống, in lại trên đôi môi cương nghị của y một dấu hôn.

"Ta không cho phép ngươi rời khỏi ta..." Hắn cắn cắn đôi môi của y mà bá đạo nói.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ đỡ lấy cái đầu với mái tóc đen nhánh, nói: "Thần nhất định sẽ không."

Vương Nhất Bác vừa lòng nở nụ cười, chân hơi nhướn lên để nụ hôn trở nên sâu hơn.

Tiêu Chiến ôm lấy eo nhỏ của hắn, ngượng ngùng hôn trả lại, bên trong gian phòng yên tĩnh chỉ nghe đến tiếng thở dốc tinh tế nhẹ nhàng.

Vừa hôn xong, bốn cánh môi dính chặt vào nhau không cam lòng mà tách ra, một sợi chỉ bạc nối liền giữa hai đôi môi nọ, tựa hồ đang tố cáo hành vi thân mật vừa rồi của bọn họ.

Vương Nhất Bác mở cái miệng nhỏ nhắn đem chỉ bạc hút vào, sau đó thân mật mà lại dựa vào người y, ở quanh môi Tiêu Chiến liếm loạn. Hơn nữa nhẹ nhàng vặn vẹo nửa người dưới, kích thích dục vọng của y.

"Điện hạ... Đừng ở chỗ này..." Tiêu Chiến bất lực nâng mặt hắn lên.

Nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác quyết định trước mắt nên buông tha y đã.

Đừng ở "nơi này" sao, vậy thì tới "nơi đó" sẽ được, hắn trong lòng khẽ cân nhắc.

"A... Ta muốn đi cưỡi ngựa..." Hắn bỗng nhiên cao hứng nói.

"Cưỡi ngựa? Ân, được." Tiêu Chiến không suy nghĩ gì nhiều, gật đầu phụ họa.

"Nhanh lên." Vương Nhất Bác cười duyên kéo y ra ngoài.

Tại khu vực nuôi ngựa của Hoàng gia hiện đang được vây kín bởi các quý tộc tiểu thư đài các. Một nhóm các tiểu thư ghé tai nhau thủ thỉ, ánh mắt ái mộ dán chặt ở người đối diện trên quảng trường.

"Thật sự là may mắn nha... hôm nay lại có thể nhìn thấy Tiêu Chiến thị vệ."

"Đúng vậy... Y là theo Thái tử điện hạ tới đây đúng không? Hai mỹ nam tử cùng nhau đứng chung một chỗ, nơi đây dường như cũng trở nên xinh đẹp hơn..."

"Công chúa điện hạ chẳng qua là chỉ muốn dẫn chúng ta đến thăm thú một chút, không ngờ lại còn được thưởng thức thêm tiết mục này."

"A... Y đang đi ra kìa, thật sự đẹp, thực là cao nga..."

Các nàng mỗi người một câu nói, mỗi câu phát ra lại được kèm theo tư thế của thiếu nữ đang tuổi thanh xuân.

Tiêu Chiến trước ánh mắt bao hàm tình ý của các nàng khiến cho cả người không được tự nhiên, y xấu hổ đến không dám ngẩng đầu. Từ lúc kéo ngựa từ chuồng ngựa ra, đến khi ra ngoài bãi cỏ đều vẫn một mực cúi thấp đầu, giống như một phạm nhân đang chịu sự thẩm tra.

Nhưng dáng vẻ như vậy một chút cũng không ảnh hưởng đến hình tượng uy phong của y trong lòng của các thiếu nữ, ánh mắt nhiệt tình của nhóm nữ hài tử vẫn cứ thế dán trên người Tiêu Chiến, một chút cũng không giảm bớt.

Khi y thân thủ lưu loát bước lên lưng ngựa, một tràng thét chói tai, than vãn mê đắm vang lên.

Vương Nhất Bác đang dắt ngựa phía sau Tiêu Chiến, nhìn thấy thế khóe miệng không khỏi run rẩy, bất mãn trừng mắt với đám nữ nhân kia.

Ai cho phép các ngươi nhìn chằm chằm "người của ta" như vậy hả? Hắn ở trong lòng thầm chửi rủa.

"Hoàng đệ đáng yêu của ta, sắc mặt của đệ như vậy bộ muốn dọa người sao?"

Đại công chúa của Y Đông Nhạc - Vương Tử Văn, dáng vẻ thư thái mà phe phẩy quạt lông đi tới.

Còn không phải bởi vì tỷ tìm đến một đống nữ nhân nhàm chán sao? Vương Nhất Bác mắng trong lòng, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười chết người trả lời: "Không có gì, suy nghĩ của hoàng tỷ quả nhiên chu đáo, biết chúng ta muốn tới cưỡi ngựa, còn an bài cho chúng ta người xem nữa."

Vương Tử Văn còn không hiểu rõ tâm tư đệ đệ mình sao, nàng vô tội nói: "Đệ bớt tâm khẩu bất nhất đi. Ta cũng không cố ý muốn quấy nhiễu vợ chồng son các đệ, ai mướn các đệ vừa vặn hôm nay cũng tới cưỡi ngựa nha?"

Hắn hừ một tiếng, phóng ngựa đi. Nghĩ thầm rằng cho dù thế nào cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của mình.

"Chiến Chiến." Vương Nhất Bác cưỡi ngựa đuổi theo y.

"Có chuyện gì?" Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn hắn.

Bọn họ cỡi ngựa song song đi kế nhau.

"Người ở đây thật đông, chúng ta đến nơi nào đó thanh tĩnh hơn đi."

"Nơi nào đó thanh tĩnh hơn?" Tiêu Chiến suy tư tìm chỗ thích hợp hơn.

Vương Nhất Bác cười thần bí, đưa người tới gần bên tai hắn nói nhỏ: "Đến rừng cây bên kia..."

Dường như lời nói này có cái gì "ám hiệu", bởi vì Tiêu Chiến lập tức hiểu được ý đồ của hắn, nhất thời đỏ mặt.

Vương Nhất Bác thập phần hưởng thụ biểu tình ngượng ngùng của y, hắn ha ha cười rồi phóng ngựa đi tách xa, Tiêu Chiến chỉ còn biết nhắm mắt đuổi theo sau.

Còn lại bên sân, những cô gái tiếc nuối nhìn theo bóng dáng hai thân ảnh biến mất.

ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ

[Hết chương 2]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro