Tiết tử
Hiện tại ở khu võ đài lớn nhất Hoàng thành, người tụ tập trên khán phòng đông như nước, tinh thần ai cũng thực cao hứng, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn lên trung tâm của võ đài. Rất đông người hiện đang tập trung ở đây, từ già trẻ dân chúng bình thường cho tới quan to quyền quý trong thành đều kéo đến, chốc chốc mọi người lại cùng nhau vỗ tay khen ngợi, nhiều khi có chút kích động mà nhảy dựng cả lên.
Trên lôi đài lúc này, chính là hai vị thiếu niên trong bộ võ thuật tiêu sái đang tay không quyết chiến rất kịch liệt. Xung quanh sàn đấu hơn mười lá cờ đang tung bay trong gió, nổi bật lên với dòng chữ "Cuộc thi đấu võ thuật giữa các thiếu niên".
Hai người đang tranh nhau chiếc vé vào vòng trong của cuộc thi, bên hông mỗi người đeo một thẻ bài hình tròn có khắc số thứ tự.
Hai vị thiếu niên tuổi khoảng trên dưới mười bốn tuổi, vị thiếu niên với thẻ "Lục hào" bên hông trong trang phục màu lục, khuôn mặt tuy nhỏ nhắn nhưng mười phần toát lên vẻ uy nghiêm chững chạc, tuy rằng vẫn còn nét trẻ con nhưng trên người toát ra được cái bá khí áp chế, khiến người ta phải kinh nể.
"Hay lắm!!!"
Khán giả không hẹn mà cùng phát ra âm thanh ủng hộ, chỉ thấy trên võ đài lúc này chính là vị thanh y thiếu niên đang lanh lợi dùng quyền cước mà dồn ép đối thủ đến sát mép võ đài.
Người đang bị ép chính là một thiếu niên khác với làn da ngăm đen, trong lúc bất cẩn xém bị văng ra khỏi võ đài, lập tức khẩn trương tìm cách phản công. Sau khi hắn đã định thần, thanh y thiếu niên lại tiếp tục thừa thắng xông lên, dùng tốc độ nhanh như tia chớp mà tiến tới đối thủ trước mặt.
"A..." Thiếu niên với làn da ngăm khẽ phát ra tiếng kêu kinh hoàng, chật vật né tránh liên hoàn cước của đối phương, không thể nào tìm được một khe hở phản công trước sự tấn công đầy mãnh liệt.
"Ai nha, không cần nhìn nữa, công kích như vậy cũng chống trả không được, căn bản là không có khả năng lật ngược tình thế. Thanh y tiểu tử kia còn chờ đợi gì mà không dứt khoát nhanh lẹ đi?" Một lão tử đang ngồi dựa phía bên kia võ đài lắc lắc đầu nói.
"A? Như thế nào mà lão lại biết được?" Một vài người trẻ tuổi tò mò đặt câu hỏi.
Vuốt chòm râu hoa râm, đôi mắt nhỏ tinh anh lóe ra, lão đầu nói: "Các ngươi thực sự không phát hiện? Tiểu tử đó thực chất không hề sử dụng toàn bộ sức lực của mình, y mỗi chiêu đều không hướng về chỗ yếu hại của đối phương mà công kích, hơn nữa theo ta tốc độ của y có thể nhanh hơn thế."
"Nhanh hơn nữa sao?" Những người trẻ tuổi kia ồ lên, kính nể nói.
"Hiện tại đã là nhanh lắm rồi, bản thân ta cơ bản không thể thấy y xuất chiêu như thế nào... Quả nhiên rất lợi hại nha..."
Phía trước bọn họ, một vài người mặc áo choàng đen vẫn đang lưu ý nghe cuộc đối thoại.
Những người đó nhìn có chút thần bí, gương mặt bị che đi một nửa, thân thể thì được che phủ dưới lớp áo choàng.
Trong số đó có một người thấp bé nhất, hai tròng mắt giấu trong bóng đen, đang hưng phấn ngang nhiên nhìn thanh y thiếu niên trên võ đài, đôi môi hồng nhuận khẽ vẽ lên một đường cong xinh đẹp.
Trở lại trên lôi đài...
Hắc thiếu niên cước bộ bắt đầu loạng choạng, hô hấp cũng ngày càng trở nên dồn dập.
Thắng bại dường như đã thực rõ ràng, người xem đều đang chờ đợi thanh y thiếu niên kia sẽ xuất chiêu chí mạng vào đối thủ như thế nào.
Quả nhiên, vị thiếu niên da ngăm cao to kia rất nhanh liền bị đối phương tìm được sơ hở, thanh y thiếu niên đột nhiên quay lại, trực tiếp đá một cước ngay ót khiến cho đối phương nhất thời rối loạn phương hướng, hai tay theo bản năng phòng ngự che lấy mặt.
Không ngờ đó chỉ là một chiêu dụ người, thanh y thiếu niên căn bản không hề có ý muốn đá trúng hắn, y dùng chiến lược giương Đông kích Tây, hướng bụng dưới của hắn đang sơ hở mà đá một quyền, tuy rằng lực xuất ra không lớn nhưng vẫn khiến đối thủ cực kỳ hoảng sợ. Hắc thiếu niên nguyên bản gương mặt đang ở trạng thái vừa đen vừa ửng hồng, thoáng chốc liền biến thành một mảng màu than chì, hắn khom lưng lui về sau, ôm lấy bụng mình. Thanh y thiếu niên lẽ nào lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Thừa dịp người kia chưa trấn tĩnh, lập tức đánh cho đối phương rớt xuống võ đài.
Vị thiếu niên da ngăm trong lúc rối loạn chưa kịp nắm bắt tình hình, thì đã phát hiện mình đã ngã ngồi ở phiến đá cứng dưới võ đài.
Khắp nơi truyền đến âm thanh vỗ tay lớn muốn đinh tai nhức óc.
Trọng tài tay cầm tiểu hồng kỳ múa may, cao giọng tuyên bố: "Người thắng - thí sinh số sáu! Tiêu Chiến!"
Trên đài, Tiêu Chiến chính là vị thanh y thiếu niên đang đứng thẳng lưng, hướng về phía người đã bại dưới tay mình khiêm tốn nói: "Đa tạ đã chỉ giáo."
Hắc thiếu niên cũng lễ giáo đáp trả: "Đa tạ."
Tiêu Chiến mỉm cười, sau đó chậm rãi bước xuống phía dưới, trở lại chỗ tuyển thủ dự bị ngồi xuống, lão bộc đã sớm ở một bên chờ lập tức nghênh đón, đưa cho y khăn mặt cùng nước trà.
Lúc này đã có hai tuyển thủ mới thi đấu, ánh mắt mọi người lại một lần nữa đổ dồn lên võ đài, duy chỉ có hắc y nhân nhỏ xinh ban nãy là tầm mắt vẫn không có ý muốn dời khỏi người Tiêu Chiến.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, người phía sau liền bước tới.
"Thái... Thiếu gia, có chuyện gì?" Người hầu với thân hình cao lớn cung kính hỏi.
"Ta muốn tham gia thi đấu, thay ta báo danh." Đôi môi tựa như cánh hoa thốt ra từng lời.
"Thế nhưng..." Trong giọng nói tràn ngập do dự.
"Đi." Chính là một câu mệnh lệnh đơn giản, lại bao hàm nhiều uy nghiêm, người hầu chỉ có thể trả lời "Vâng!" sau đó lui trở về.
ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ
[Hết tiết tử]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro