1

Giây phút Izuku bước qua cánh cửa lớp học của họ, Katsuki đã biết có gì đó không ổn.

Nếu bất cứ điều gì anh luôn biết thì đó là khi có điều gì đó không ổn xảy ra với Izuku. Đó vừa là một lời nguyền chết tiệt vừa là một phước lành.

Katsuki thực sự không biết phải làm thế nào để giải thích làm sao bản thân anh lại biết, anh chỉ biết vậy thôi.

Có lẽ là do cách cậu ấy cư xử. Cậu không cúi mặt xuống nữa, thay vào đó cậu ấy ngẩng cao đầu. Điều mà Izuku không thường xuyên làm.

Đúng là Izuku là một trong những người mạnh nhất trong số họ nhưng cậu vẫn là một tên ngốc hay lo lắng, hay lẩm bẩm và không tự tin vào bản thân.

Katsuki tự trách mình vì điều đó.

Hoặc có thể là do biểu cảm trên khuôn mặt của cậu ấy chăng? Đôi mắt xanh lá cây của cậu trông sắc bén và nhìn trừng trừng, cậu cũng không cười rạng rỡ với mọi người như mọi khi.

Có lẽ tên ngốc đó chỉ mệt thôi, Katsuki sẽ nói chuyện với cậu ấy sau nhưng—.

"Deku!," Uraraka gọi to và Katsuki muốn tát cô một phát vì đã không chú ý đến thái độ của Izuku ngày hôm nay.

Izuku chỉ đi đến chỗ ngồi của mình, liếc cô một cái trước khi quay mặt đi. Máu của Katsuki cứ như đông lại và mặc dù chuyện đó khiến đầu óc anh thấy quay cuồng nhưng anh cũng muốn phá lên cười.

Uraraka há hốc miệng và nhìn chằm chằm vào Izuku như thể cô ấy vừa giết một con chó con. Các bạn cùng lớp xung quanh họ, những người đang trò chuyện cũng trở nên im lặng và mọi sự chú ý đổ dồn vào Izuku.

Nhưng, đó thậm chí không phải là chuyện tồi tệ nhất.

Chuyện tồi tệ nhất là khi Izuku thậm chí không dừng lại để thông báo sự tồn tại của cậu với anh như mọi ngày. Cậu thậm chí không thèm nhìn Katsuki hay nói chào buổi sáng với anh như cậu đã làm mỗi ngày trong suốt 2 năm rưỡi qua.

Katsuki cảm thấy như ai đó vừa bắn vào tim mình khi Izuku ngồi xuống phía sau anh mà không nói một lời nào.

Katsuki có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình. Khi anh quay lại nhìn họ, anh nhận thấy mọi người trong lớp đều mang vẻ mặt kinh ngạc. Bởi vì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra trước đây. Izuku luôn chào anh ngay cả trong những ngày tồi tệ nhất của mình.

Katsuki vẫn chưa muốn phát hoảng. Vì vậy, anh đã cố tỏ ra ngầu.

"Hôm nay không chào buổi sáng tao à, mọt sách?" Anh nói và quay sang nhìn Izuku.

Izuku cuối cùng cũng nhìn Katsuki nhưng có gì đó không thể diễn tả được lóe lên trong mắt cậu khiến tim Katsuki đập loạn nhịp.

"Oh?," Izuku ngả người về phía trước trên bàn, một nụ cười quỷ dị hiện trên khuôn mặt. "Đừng nói với tớ là cậu đang cảm thấy thiếu thốn nhé, Kacchan?"

Katsuki cảm thấy mặt mình như bị rút cạn máu và há hốc miệng kinh hãi.

"Thiếu thốn?" Katsuki ngắt lời. "Thiếu thốn con cặc! Đ ụ mẹ mày, đồ khốn nạn—."

"Cậu cảm thấy vậy cũng không sao mà, Kacchan," Izuku ngắt lời, nhếch mép cười. "Ý tớ là tớ sẽ không phán xét cậu đâu, tớ biết Kacchan hẳn là rất thích sự chú ý của tớ nếu cậu thấy buồn vì tớ không nói—."

"Câm mẹ mồm mày lại!!," Katsuki hét lên, mặt anh nóng ran.

Izuku bị cái quần què gì đây trời? Izuku bình thường sẽ không bao giờ đủ can đảm để nói mấy điều gì đó như thế. Chắc chắn rồi, họ đúng là có liên tục trêu chọc nhau theo những cách khác nhau, chẳng hạn như đánh nhau và những trò ngu ngốc mà họ đã làm cùng. CHỨ ĐÉO PHẢI CÁI QUẦN QUÈ GÌ ĐÓ GIỐNG NHƯ NÀY !

Hay thực sự đã có chuyện quái gì xảy ra với cậu ấy à?? Tại sao trái tim anh lại đột nhiên đập nhanh hơn-không đâu-không thể nào.

Đột nhiên Mina giật mình cười khúc khích và Katsuki biết điều đó không tốt chút nào.

"Trời đất ơi!! Các cậu có nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy không!??," Mina vừa khóc vừa cười, nước mắt lưng tròng vì cười quá nhiều. "Midoryia vừa làm Bakugou bối rối đấy!!"

"Im đi, Pinky!!," Katsuki hét vào mặt cô. "Tao đéo hề b—." Katsuki ngắt lời khi thấy biểu cảm trên mặt Izuku. Cậu ấy đột nhiên trông có vẻ khó chịu.

"Thầy Aizawa ở chỗ đéo nào vậy trời? Đéo biết thầy đi đâu mà lâu vãi lồn —," Izuku càu nhàu và mắt Katsuki mở to.

Rồi hiểu, chắc chắn có gì đó không ổn với cậu ấy.

"Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với mày vậy?" Katsuki hỏi thầm để chỉ Izuku nghe thấy. Izuku chỉ ném cho anh một cái nhìn kỳ lạ.

"Damn Midoryia, ai đó đã ngủ dậy và bước xuống giường bằng chân trái à*," Mineta nói và Katsuki chỉ muốn đảo mắt khi nghe thấy giọng nói ngu ngốc của cậu ta. "Hãy đảo mắt một lượt qua các quý cô đi nào, tôi chắc rằng điều đó sẽ khiếu cậu vui lên ngay—."

(*ý là mới ngủ dậy đã cọc)

Katsuki thực sự muốn đấm vào mặt thằng đầu nho ngu ngốc kia.

"Tao cần mày câm miệng ít nhất là cho đến hết năm nay, Mineta ," Izuku đe dọa, sự khó chịu tuôn ra từ giọng nói như nọc độc. Katsuki thậm chí còn hoang mang hơn.

Bất cứ khi nào Izuku bảo Mineta dẹp cái trò nhảm nhí của mình, nó thường là theo một cách nhẹ nhàng và từ tốn hơn nhiều. Đéo phải như thế này.

Cả lớp chết lặng và Katsuki có thể nhìn thấy sự bối rối và sốc tột độ trong mắt mọi người. Chết tiệt, anh cũng đang vật lộn với chính mình để hiểu chuyện đéo gì đang xảy ra.

Đột nhiên, Izuku đá vào chân ghế của Katsuki khiến nó trượt ra sau một chút. Sự chú ý của Katsuki quay trở lại khuôn mặt của Izuku khi anh lườm cậu.

"Đá ghế tao làm cái đéo gì?" Katsuki khó chịu hỏi.

Izuku nhún vai và cười toe toét, "Tớ tưởng Kacchan cần sự chú ý của tớ chứ."

Katsuki cảm thấy tai mình đỏ bừng và đột nhiên anh thấy bực mình. Hay bối rối? Tuyệt đối không phải.

"Tao không cần thứ rác rưởi gì từ mày hết!! Đặc biệt không phải là sự chú ý đến từ thằng ngu như mày nên cút mẹ đi—," Katsuki hét lên và đập tay lên bàn của Izuku.

"Kacchan xấu hổ hả? Không cần phải vậy đâu—," Izuku hơi nghiêng đầu về phía anh chế nhạo.

Katsuki sẽ giết cậu ấy. "Đồ đầu tôm chết tiệt—," Katsuki nghiến răng nói. Anh gần như rất thích khía cạnh này của Izuku. Anh có lẽ sẽ như thế, nếu cậu ấy không nhắm thẳng vào anh!!

Izuku cười khúc khích và Katsuki cảm thấy phấn khích trước vẻ thách thức trên khuôn mặt của người đối diện mặc dù máu anh đang sôi lên vì tức giận—hoặc—xấu hổ. "Thôi nào Kacchan, đừng nói với tớ là cậu yếu đến mức không thể chịu được một chút trêu chọc nhé?"

Katsuki đột nhiên đứng dậy, mặt đối mặt với Izuku và nụ cười toe toét của tên khốn đó ngày càng rộng hơn và—

" Đủ rồi ," Aizawa ra lệnh, bước qua cửa, trông vẫn mệt mỏi như mọi khi. Thầy thở dài và ném cho Katsuki một cái nhìn mà anh không thích chút nào. "Ngồi xuống đi, Bakugou."

Katsuki muốn phản đối nhưng anh đã phần nào trưởng thành hơn sau những lần hành động ngu ngốc nên anh đã chọn lắng nghe và ngồi xuống.

"Thầy mất nhiều thời gian quá đấy," Izuku bắt bẻ sau lưng Katsuki và cái đéo gì thế? Mọi người quay lại nhìn Izuku như thể cậu vừa mọc thêm cái đầu thứ hai, đặc biệt là khi nói chuyện với giáo viên của họ như thế.

Nhưng, điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là thầy Aizawa không nói một lời chết tiệt nào về điều đó và chỉ liếc nhìn Izuku trước khi chuyển sự chú ý trở lại lớp.

Những lời xì xào xung quanh nhanh chóng nổ ra nhưng thầy Aizawa lập tức dập tắt chúng.

" Im lặng ," thầy Aizawa khoanh tay nói. "Chắc các trò cũng biết rồi, hôm nay Midoryia có hơi thất thường—."

"Nhìn là biết rồi nói năng con c ặ c gì nữa" Izuku đảo mắt chế giễu và Katsuki suýt sặc nước bọt nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh.

Có vẻ như không phải ai cũng có thể giữ được bình tĩnh như anh.

Katsuki có thể nhìn thấy qua khóe mắt của mình đôi mắt của Hai Phai (Todoroki) đang mở to và miệng cậu ta hơi hé ra. Nhóm bạn của Izuku và những bạn cùng lớp khác trông như muốn nói điều gì đó.

"Đây—đây là hành vi không thể chấp nhận được đối với một anh hùng, Midoryia! Cậu không thể chỉ—," Iida lắp bắp, rõ ràng là bị sốc vì phải chỉnh đốn Izuku, trong tất cả mọi người.

Izuku chỉ đảo mắt và rầu rỉ, "Ôi chúa ơi, tớ hiểu rồi. Im miệng lại giùm đi."

Cả lớp im lặng trong vài giây trước khi mọi người bắt đầu la hét. Katsuki phải cắn chặt môi để không bật cười trước khuôn mặt ngây ngốc của Iida.

"D-Deku tại sao cậu lại nói như vậy!?," Uraraka há hốc mồm, hai tay che miệng.

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy nè!?"

"Yo, không đời nào Midoryia lại nói thế đâu!"

"Hiện giờ tớ đang rất bối rối! Chuyện gì đang xảy ra vậy??"

"Tớ nghĩ đây là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình!!"

"Tất cả im lặng!," Aizawa nghiêm nghị ra lệnh, một cái nhìn bằng đôi mắt trừng trừng của thầy khiến tất cả im bặt.

Katsuki có đang nằm mơ không? Điều này có đang thực sự xảy ra không? Đã lâu rồi Katsuki không cảm thấy tràn đầy adrenaline như vậy.

Điều này thật tuyệt con mẹ nó vời! Anh sẽ không bao giờ để Izuku sống sót sau vụ này đâu.

"Midoryia đây đã bị trúng quirk," Aizawa giải thích và Katsuki thót tim. Trúng quirk sao? Quirk loại gì? Nó có làm Izuku đau không? Chẳng lẽ cậu ấy sẽ như thế này mãi sao? Làm thế quái nào mà tên ngốc này lại bị trúng quirk nữa vậy?!

"Quirk sao? Chính xác thì nó có tác dụng gì vậy ạ?" Yaoyorozu hỏi và Katsuki lặng lẽ gật đầu tôn trọng cô vì đã hỏi câu hỏi quan trọng.

"Chúng tôi vẫn chưa chắc chắn lắm, thông tin chính xác duy nhất mà chúng tôi có là nó ảnh hưởng đến tính cách của nạn nhân," Aizawa giải thích. "Trong trường hợp này, Midoryia hơi...à—."

"Cậu ta trở thành một tên khốn nạn," Katsuki chế nhạo. Aizawa thở dài.

"Chắc là giờ có tận hai thằng khốn nhỉ Kacchan," Izuku trả lời và Katsuki có thể nghe thấy sự tinh quái trong giọng nói chết tiệt của cậu.

Katsuki đảo mắt. "Sự khác biệt là tao mới là thằng luôn được coi là thằng khốn, không phải mày," anh trả lời mà không cần suy nghĩ và anh vừa nói con c ặ c gì vậy ta? Tại sao anh lại nói như thế?

Izuku im lặng và mặt Katsuki đỏ bừng vì xấu hổ, anh không có ý định nói gì về điều đó. Aizawa trông không ngạc nhiên lắm, thay vào đó, thầy ấy trông như hiểu được những gì Katsuki đang nói trong khi chính anh cũng không biết mình vừa nói gì.

"Đừng lo lắng về điều đó nhiều làm gì, chúng tôi đang trong quá trình để tìm kiếm thêm thông tin về quirk đấy," Aizawa bắt đầu. Katsuki rất biết ơn vì giáo viên của họ đã giúp anh phân tán sự chú ý vì anh biết các bạn cùng lớp đang dán mắt vào mình. "Và chúng tôi biết nó sẽ không tồn tại quá lâu dựa trên những người đã bị ảnh hưởng bởi nó."

"Vậy là Midoryia sẽ sớm trở lại bình thường sao?" Kaminari hỏi, một cái nhìn tinh quái mà Katsuki không thích khi nó hiện lên trong đôi mắt của tên ngốc đó. Anh có thể thấy những tên ngốc khác cũng đang cười toe toét như mấy đứa điên, rõ ràng là đang âm mưu gì đó.

"Chúng tôi không biết chắc chắn, nhưng hy vọng là gì. Những người từng trúng quirk nói rằng nó thường hết ảnh hưởng sau khoảng 24 giờ, vì vậy nếu không có gì khác xảy ra trước sáng mai, thì nó sẽ hết thôi. Nhưng, như tôi đã nói thì chuyện đó cũng không chắc lắm. Cũng có những người mà thời gian ảnh hưởng kéo dài lâu hơn," Aizawa trả lời và Katsuki đột nhiên cảm thấy lo lắng và tức giận.

Thằng Mặt Đần chết tiệt. Lũ bạn ngu ngốc chết tiệt.

Izuku ngu ngốc chết tiệt vì bị trúng một quirk ngớ ngẩn và liên tục tự đặt mình vào nguy hiểm.

Katsuki ngu ngốc vì đã dẫn Izuku vào con đường này.

Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc—

"Kacchan," Izuku đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Katsuki hơi quay đầu lại để có thể nhìn thấy Izuku qua khóe mắt. "Cái gì?" Anh hỏi.

Đôi mắt Izuku nheo lại nhìn anh, như thể đang cố đọc vị anh.

Izuku đang cau mày, nhưng anh không thể biết liệu đó có phải là do quirk hay điều gì khác không. "Không có gì," Izuku quyết định nói, phá vỡ giao tiếp bằng mắt và quay sang giáo viên của họ.

Ngoại trừ việc Katsuki biết nó không phải là không có gì dù sao anh cũng ghét phải thừa nhận điều đó—xét cho cùng, Izuku không hề ngu ngốc. Cậu chắc chắn là vậy khi liên tục đặt bản thân mình vào nguy hiểm nhưng khi nó là chuyện liên quan đến Katsuki, Izuku luôn biết tất cả mọi thứ.

"Dù sao thì, tôi chắc rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, chúng ta hãy trở lại với việc học đi," Aizawa nói và ngay sau đó toàn bộ cuộc bàn tán về Izuku đã được dẹp sang một bên.

Cả lớp ổn định vào nề nếp thường ngày. Khi các tiết còn lại của lớp học tiếp tục, Izuku không hẳn làm anh phân tâm nhiều, chỉ đưa ra vài lời nhận xét khó nghe đây và đó trong phần còn lại của ngày với Katsuki. Mãi cho đến khi lớp học kết thúc, mọi thứ mới bắt đầu xuống dốc.

......

"Cậu biết đó," Kirishima bắt đầu, phớt lờ tiếng rên rỉ của Katsuki. "Hôm nay cậu ấy thực sự thích nhảy vào họng của cậu."

Katsuki đảo mắt, "Cút mẹ mày đi."

Kirishima nhe răng cười.

Họ đang đứng ở giữa khu vực chung phía sau một trong những chiếc ghế dài, xem Kaminari và Sero chơi Mario Cart. Kaminari la hét và phản đối mỗi khi Sero đánh bại cậu ta. Một số bạn cùng lớp khác đang phân tán xung quanh làm việc riêng của họ.

"Nhưng tôi nghiêm túc mà," Kirishima lại nhận được thêm một tiếng thở dài từ Katsuki. "Ý tôi là cậu ấy chỉ khó chịu với tụi này thôi nhưng khi đó là cậu – thì."

Katsuki nheo mắt nhìn cái đầu đỏ. "Khi đó là tao thì sao, Đầu Chỉa? Nói cho xong đi thằng chó."

Kirishima nhún vai với nụ cười nhe răng và quay sang nhìn anh. "Không có gì đâu anh bạn. Tôi chỉ nói là cậu ấy khó chịu với tụi tôi nhưng với cậu thì, tôi nghĩ nó khác vậy thôi."

Katsuki biết Kirishima đã đúng. Izuku không hẳn tỏ thái độ với anh và lườm anh mỗi giây như cậu ấy làm với người khác. Cậu ấy chỉ trêu chọc và đưa ra những bình luận mỉa mai với Katsuki, rõ ràng là đang cố chọc tức và khiến anh bối rối.

Katsuki không muốn thừa nhận rằng thằng tóc đỏ đã đúng và anh cũng đã nhận ra chuyện đó và thay vào đó quyết định giả đò không biết gì. "Đéo hiểu mày đang nói cái quần què gì hết Đầu Chỉa ," Anh trả lời nửa vời. Kirishima thở dài nhưng nụ cười trên môi vẫn không tắt.

Đột nhiên, một cánh tay quàng qua vai Katsuki khiến anh cứng đờ. Không ai mà trong tâm trí chết tiệt của họ có đủ can đảm hoặc dám chạm vào anh mà không sợ bị bỏng mặt.

Katsuki quay đầu sang một bên và bắt gặp một đôi mắt xanh tuyệt đẹp cùng một nụ cười toe toét chết tiệt. Tất nhiên người đó sẽ là Izuku rồi. Còn ai được nữa?

"Chào, Kacchan," Izuku nói, nghiêng đầu sang một bên và mỉm cười ranh mãnh. Katsuki nghĩ nó hợp với cậu ấy. Cậu ấy thường cười như thế này trong các trận chiến và nó luôn khiến Katsuki sôi máu.

"Mày nghĩ mày đang làm cái mẹ gì đấy?" Anh hỏi, quyết định phớt lờ những suy nghĩ trong đầu mình và tập trung vào sự thật rằng Izuku bằng cách nào đó đã đủ can đảm là người đầu tiên bắt đầu sự đụng chạm giữa họ.

Thường thì Katsuki luôn là người làm điều đó cho dù đó chỉ là một cái vỗ nhẹ vào lưng hay làm rối tung những lọn tóc xoăn màu xanh lục của Izuku.

Izuku ậm ừ, trông khá hài lòng với bản thân. "Nó trông như thế nào?"

Katsuki đảo mắt, cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình. "Rõ ràng là tao biết nó trông như thế nào, mọt sách. Nhưng tại sao?"

Izuku nhún vai và vai của Katsuki cũng chuyển động theo, "Tại sao không?," Izuku chế giễu. Katsuki thở dài và có thể thấy Kirishima đang cố gắng nhịn cười trước cuộc trò chuyện của họ.

Izuku đã đuổi kịp anh về mọi thứ và đáng thất vọng thay giờ họ đang cùng chiều cao.

"Mày muốn gì?" Katsuki hỏi, không tin vào biểu cảm của Izuku.

Izuku bĩu môi nhưng Katsuki có thể nhìn thấy nụ cười toe toét trong mắt cậu. "Tớ không thể chơi cùng với cậu sao Kacchan?" Cậu ấy hỏi và có gì đó âm ỉ trong giọng của cậu mà Katsuki không thể phân biệt được.

"Tao không hề vậy nói đồ ngốc," Katsuki đảo mắt trả lời.

Izuku ậm ừ và Katsuki thấy nét mặt cậu ấy tối sầm lại khi liếc nhìn Kirishima. Thằng tóc đỏ cũng nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Izuku,, chỉ mỉm cười đáp lại.

"Cậu cũng không hề nói đồng ý," Izuku càu nhàu với một cái cau mày. "Nhưng, cậu vẫn để cậu ta ở bên cạnh mình, đúng chứ?"

Não Katsuki bị đoản mạch. Ý của Izuku là gì vậy ? Đôi mắt của Kirishima mở to như thể cậu ta đã hiểu điều đó và Katsuki rất muốn hỏi.

Vòng tay của Izuku siết chặt quanh anh, kéo họ lại gần nhau hơn. Katsuki nín thở trước sự tức giận trong mắt Izuku. Nó trông có vẻ chiếm hữu.

"Tại sao lại không phải là tớ , Kacchan?" Izuku hỏi, trầm và lặng.  Đôi mắt dữ dội của cậu nhìn thẳng vào mắt anh ta và Katsuki biết nếu anh trả lời sai thì mọi thứ sẽ sụp đổ. Hơn nữa anh còn không biết Izuku đang nói về cái gì chứ đừng nói đến làm sao để trả lời.

Anh im lặng vài giây và Izuku dường như không bận tâm lắm. Cậu chỉ chờ đợi để nghe những gì anh sẽ nói. Katsuki mở miệng định trả lời nhưng lại bị cắt ngang.

"Này, hai cậu! Không được đánh nhau!," Uraraka hét lên khi chỉ tay vào họ. Mắt Izuku tối sầm hơn nữa, anh thì cau có. Cô ấy không bao giờ học được bài học của mình phải không?

Katsuki có thể thấy Kirishima đang cười đầy lo lắng khi cậu ta liếc nhìn qua lại giữa bọn họ.

"Ai nói tụi tao sẽ đánh nhau hả, Mặt Mâm?" Katsuki tiếp tục nói, cố gắng giữ cho mọi chuyện không bị thổi phồng lên. Izuku có vẻ không hài lòng chút nào.

Uraraka đảo mắt, "Tốt hơn hết là cậu đừng vậy, Deku với tính cách bình thường của cậu ấy sẽ không thích chuyện đó đâu nên đừng làm gì ngu ngốc cả!"

Thật không may, cô ấy đã đúng. Izuku sẽ ghét chuyện đó nếu cậu nghĩ họ đã tranh cãi với nhau trong khi cậu đang trong tình trạng này.

"Thì sao?," Izuku cười khẩy. "Mày thực sự nên biến mẹ đi và lo việc của mình đi."

Uraraka dường như không để tâm đến điều đó và mỉm cười với cậu, "Cậu sẽ cảm ơn tớ khi quirk hết tác dụng, Deku."

Izuku đảo mắt khi cô bước đi. "Phiền vãi," Katsuki nghe thấy cậu lầm bầm.

"Cô ta là bạn mày, " Katsuki nói, nhìn chằm chằm vào Izuku.

Izuku đáp lại cái nhìn chằm chằm và im lặng trong vài giây. "Cậu có phải là bạn tớ Không, Kacchan?" Izuku hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.

Katsuki thở dài. "Ừ, chắc vậy."

Lông mày của Izuku nhíu lại, ánh mắt của cậu trông gắt gỏng. "Chỉ là bạn thôi sao Kacchan?"

Katsuki nhìn cậu với vẻ mặt trầm ngâm. Vâng với mày, chúng ta chỉ là bạn. Còn tao thì phát điên vì mày và điều đó làm tao kinh hãi.

Cái não ngu xuẩn, câm miệng lại ngay.

"Chính xác thì mày đang hỏi cái gì, mọt sách?" Katsuki hỏi. Anh không hiểu điều mà Izuku đang cố moi ra từ mình.

Izuku nhìn Katsuki như thể anh là thằng ngu.

"Tớ đang hỏi liệu cậu nghĩ rằng mối quan hệ của chúng ta chỉ gói gọn trong hai chữ bạn bè thôi sao," Izuku gắt lên và đột nhiên trông rất tức giận, khiến Katsuki phải giật mình.

Katsuki không biết phải trả lời như thế nào. "Ý-ý tao là, ừ?"

Chắc chắn đó không phải câu trả lời đúng. Biểu cảm của Izuku trở nên lạnh lùng và ánh mắt trở nên xa xăm.

Qua khóe mắt, anh thấy Kirishima lấy tay vỗ vào trán và mắt mình trong khi đang rầu rỉ.

Izuku rời mắt khỏi anh và quay sang nhìn lũ ngốc đang chơi Mario Cart trong vài giây. Sự im lặng của Izuku khiến tâm trí Katsuki quay cuồng. Anh có làm gì sai không? Có phải anh đã làm tổn thương cảm xúc của Izuku bằng cách nào đó không? Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?

"Đã ghi nhận," Izuku lặng lẽ nói. "Vậy thì tớ sẽ đéo bao giờ làm phiền cậu nữa."

Katsuki cảm thấy tim mình như thắt lại khi nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của Izuku. Rồi xong. Anh đã làm rối tung mọi thứ lên rồi. Anh không biết làm thế nào hoặc tại sao lại thế nhưng anh biết mình đã phạm sai lầm.

Izuku bỏ tay khỏi vai Katsuki và rời đi, có lẽ là để trở về phòng mình. Katsuki cảm thấy như mình vừa chết lần thứ hai khi nhìn chằm chằm vào lưng cậu.

Ngay khi Izuku khuất khỏi tầm mắt, Kirishima buộc anh phải quay lại nhìn mình.

"Anh bạn, làm ơn nói với tôi là cậu đang đùa đi," Kirishima rên rỉ, trông vừa tuyệt vọng vừa khó chịu.

"Cái gì..?," Katsuki lườm.

"Ôi chúa ơi," Kirishima rên rỉ. "Cậu thật vô vọng, Bakugou."

"Oi, nói thế nghĩa là sao thằng chó?" Katsuki hỏi, chuyển sang chế độ phòng thủ.

"Tôi không thể tin được là cậu đang nghiêm túc đấy!," Kirishima hét lên trong âm thầm.

"Nghiêm túc về cái gì hả, đồ khốn!?"

"Chỉ là bạn!? Thiệt vậy luôn?? Đó là thứ tốt nhất cậu nghĩ ra à?" Kirishima rít lên.

"Địt mẹ mày! Tao có định tỏ tình với nó đâu!!," Katsuki thì thầm đáp lại, không muốn bất kì ai nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

" Cậu tỏ tình với cậu ấy !? Tôi có nói thế đâu! Cậu cũng bị điếc à??," Kirishima chế giễu. "Cậu ấy mới là người làm điều đó và cậu vừa từ chối người ta đó, thằng ngu!!"

Gì? Không thể nào.

"Gì?? Não mày bị va đập nên có vấn đề rồi hay gì?! Đó không phải là lời tỏ tỉnh đâu!!," Katsuki cau có.

"Nó đó chứ còn quần què gì nữa người anh em!! Nghĩ kĩ lại đi!," Kirishima la, sự thất vọng hiện rõ trên mặt cậu ta.

Katsuki im lặng, xem xét lại toàn bộ cuộc trò chuyện của họ vừa rồi. Nhưng, anh vẫn không hiểu ra được gì.

Kirishima thở dài, theo một cách rất khó chịu và kịch tính khiến máu Katsuki sôi sùng sục. Tại sao cậu ta không nói thẳng với anh cho rồi đi!?

" Cậu để cậu ta ở bên cạnh mình, Tại sao lại không phải là tớ , Kacchan?, Tôi đang hỏi liệu cậu có nghĩ rằng mối quan hệ của chúng ta chỉ gói gọn trong hai chữ bạn bè thôi sao ," Kirishima nhại lại, sử dụng lại chính những từ mà Izuku đã nói. "Anh bạn, cậu thực chất vừa friend zoned người ta đấy!!"

Katsuki định mở miệng cãi lại nhưng tên ngốc này nói không sai. Nếu anh ấy nghĩ kĩ lại thì vâng, có nghĩa là Izuku nghĩ rằng anh đã friend zoned cậu khi cậu ấy vừa tỏ tình lúc nãy!!

"Thôi nào, tôi biết cậu đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng chuyện đó là không thể bởi vì cậu cảm thấy tội lỗi về quá khứ nhưng ngay cả khi nó cũng hơi cực đoan thật! Tôi biết cậu không ngu ngốc đến mức đó mà!

Katsuki không trả lời.

"Bakugou," Kirishima nhìn anh trừng trừng. "Cậu nghĩ tại sao cậu ấy lại nổi giận với tôi?"

Katsuki không biết.

Kirishima rầu rỉ, "Bởi vì cậu ấy ghen đấy anh bạn!!"

Ghen tuông? Tại sao tên mọt sách lại— Nhưng, cậu vẫn để cậu ta ở bên cạnh mình, đúng chứ? Tại sao lại không phải là tớ, Kacchan?

Oh.

OH.

Nếu nghĩ theo cách đó...thì mọi thứ đã có nghĩa hơn rất nhiều..

Đôi mắt Katsuki mở to và anh chắc rằng mình đã nhìn cậu đúng thời điểm mà Kirishima biết anh đã nhận ra.

Anh cúi xuống, chống tay lên che mặt trong khi khuỷu tay đặt thăng bằng trên đùi.

"Oh chết tao rồi ," Katsuki thì thầm, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn nôn.

"Bakugou??," Kirishima hỏi, giọng có vẻ lo lắng. "Cậu—cậu có sao không, anh bạn?"

" Oh chết tao rồi ," Katsuki lặp lại, to hơn một chút. "Tao làm bậy rồi. Ôi chúa ơi, tao phá banh mọi thứ rồi—."

Anh chắc chắn đang hoảng loạn ngay lúc này. Làm thế nào mà anh lại không nhận ra tất cả những điều này!? Làm thế quái nào để anh có thể sửa chữa mọi thứ đây??

Đầu óc Katsuki quay cuồng. Thế quái nào mà anh lại có thể làm rối tung mọi chuyện đến mức này?!

"Ừm thì— mọi chuyện cũng không tệ lắm đâu—," Kirishima bắt đầu xoa xoa cổ.

"Không tệ lắm đâu!?," Katsuki trừng mắt hét lên.

"Ý tôi là cậu vẫn có thể cứu vãn được tình hình mà!," Kirishima cười lo lắng, cố gắng an ủi Katsuki.

"Tao không biết làm thế nào để cứu vãn được tình hình!!," Katsuki hét lên, căng thẳng và lo lắng đang ăn mòn cậu.

"Nghe này," Kirishima nói, "Cậu hiểu rõ Midoriya nhất mà. Cậu chắc chắn sẽ tìm ra cách thôi. Cậu ấy sẽ làm bất cứ điều gì vì cậu mà, người anh em."

Katsuki thở dài cố giữ bình tĩnh

Anh phải cố - không.

Anh nhất định phải tìm ra cách. Bất chấp mọi thứ.

......

Vài giờ sau, Katsuki thấy mình đang đứng ngay trước cửa phòng Izuku.

Nhưng, vì lý do nào đó, anh không thể tự mình gõ cửa. Tim anh đập loạn nhịp và sự bất an đang ăn mòn anh. Liệu Izuku sẽ tha thứ cho anh chứ? Đây có phải là ý tưởng tốt không?

Chà, anh không biết được nếu chỉ đứng ngoài này thôi.

Katsuki gõ cửa và sau vài giây, tiếng bước chân tiến lại gần. Anh nín thở.

Cánh cửa mở ra và Izuku xuất hiện.

Ngay khi Izuku nhìn thấy anh, khuôn mặt cậu chuyển sang một chút cau có. Cùng một ánh mắt và biểu cảm mà Izuku đã nhìn mọi người trong lớp. Katsuki muốn bỏ chạy chỉ vì đã nhìn vào mắt cậu.

"Cậu muốn cái gì?" Izuku càu nhàu khi khoanh tay và dựa vào khung cửa. Izuku thực sự hơi ngon khi đứng như vậy, nó khiến trái tim của Katsuki—không.

"Ta đấu đi," Katsuki nói một cách bình tĩnh nhất có thể.

Đôi mắt Izuku nheo lại nhìn anh. "Đấu?"

Anh gật đầu.

"Cậu đến đây chỉ vì muốn đánh con mẹ nó nhau với tớ à?" Izuku hỏi Katsuki với vẻ mặt nghi ngờ và buộc tội.

"Ừ," Katsuki thở ra. Trong một khoảng khắc, có vẻ như Izuku sẽ định mắng mỏ và đuổi anh đi. Thay vào đó, cậu chỉ đảo mắt và hừ một tiếng.

"Được thôi," Izuku cau có. "Đợi tớ thay đồ rồi gặp cậu sau."

Katsuki mở miệng định đáp lại nhưng thay vào đó, Izuku đóng sầm cửa lại trước mặt anh.

Chà, dù sao thì anh xứng đáng bị như vậy nên anh sẽ tạm bỏ qua vậy. Mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều nếu giờ anh để bụng. Anh cần giữ bình tĩnh. Hít thở sâu.

Anh sẽ làm được thôi mà.

......

Oki, anh đéo làm được rồi.

Katsuki chắc chắn về chuyện đó. Izuku đang muốn đùa giỡn với anh. Ngay khi Izuku bước vào phòng tập, Katsuki há hốc miệng.

Cậu ấy đang mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen giống Katsuki thường mặc. Nó cho thấy mọi cơ bắp chết tiệt và vết sẹo trên cánh tay, xương quai xanh, quần đùi, đùi của cậu, hẳn là anh đang hoàn toàn há hốc mồm—anh cần phải bình tĩnh lại. Anh cần phải sửa sai đã, anh không thể để bị phân tâm được.

Anh sẽ không xin lỗi bây giờ khi Izuku đang trong tình trạng này. Anh sẽ đợi cho đến khi quirk biến mất để anh và Izuku có thể nói chuyện nghiêm túc với nhau về mọi thứ. Ngay bây giờ mục tiêu của anh là tìm hiểu về cảm xúc của Izuku càng nhiều càng tốt trong trạng thái đang tức giận của cậu ấy.

Izuku bước đến chỗ anh và nhìn chằm chằm. Cậu trông không còn tức giận như lúc nãy nhưng cũng không vừa ý với anh.

"Giờ sao?" Izuku thúc giục, cố giục Katsuki nhanh tay nhanh chân.

Katsuki đã cố gắng hết sức để kiểm soát tâm trạng của mình. Thay vì trả lời, anh bước đến một bên của sàn tập và bắt đầu vươn vai.

Sau vài giây, Izuku cũng làm tương tự, cả hai rơi vào thói quen thường ngày mà không thốt ra một lời nào. Khi đã chuẩn bị xong, họ đứng đối diện với nhau như thường lệ, vào tư thế chiến đấu.

"Sẵn sàng chưa?" Katsuki hỏi và Izuku gật đầu.

Họ rơi vào thói quen thường ngày tấn công rồi đỡ đòn của nhau. Bằng cách nào đó nó luôn tạo cảm giác thư giãn và phấn khởi cho cả hai. Katsuki có thể tiếp tục như này và không thực hiện bất cứ động thái nào khác nhưng đó không phải là mục đích mà anh hướng tới.

"Mày biết mà," anh mở lời và thấy được sự bối rối trong mắt Izuku khi anh đột ngột nói. "Tao đã tự hỏi tại sao mày lại đối xử với tao khác so với mấy đứa còn lại trong lớp ngay cả khi mày bị trúng quirk gì đó."

"Cái gì?," Izuku hỏi khi cậu né một cú đấm từ Katsuki.

"Mày hành xử với tao thì khác," Katsuki lại nói, càu nhàu khi suýt chút nữa là không thoát được một cú đá về phía mình.

"Thì sao?," Izuku chế giễu.

"Tao muốn biết tại sao," Katsuki khăng khăng.

"Không. Đừng nói gì nữa," Izuku rít lên, đỡ một cú đấm.

"Mày biết tại sao mà, phải không?"

"Kacchan, câm mẹ mồm lại và lo đấu với tớ đi," Izuku ngắt lời.

"Tao không giỏi trong việc đọc cảm xúc của mày đâu, mày biết đấy," Katsuki tiếp tục phớt lờ tiếng rầu rỉ của Izuku. "Mặc dù lúc nào mày cũng có thể nhìn thấu tao."

"Mắc đéo gì chúng ta lại nói về chuyện đó ngay bây giờ?"

Katsuki nghiến răng khi bị Izuku đấm vào bụng. Anh hít một hơi thật sâu và lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay. "Thật ra nói láo vậy thôi, tao nghĩ bản thân mình cũng khá giỏi trong việc đọc vị mày trong một số trường hợp nhất định. Mấy cái khác thì không hẳn."

Izuku tung thêm một cú đá nữa về phía anh. "Giống như đánh nhau chẳng hạn. Tao rất giỏi trong việc đọc vị mày khi mày chiến đấu," Anh nói, tiếp tục né.

"Tao biết khi nào mày đến giới hạn của mình, khi nào mày vượt qua giới hạn, khi nào mày sắp vượt quá, khi nào mày vượt qua ranh giới giữa chiến lược và liều lĩnh quá mức," Katsuki tiếp tục nói, thậm chí anh đã thở hổn hển và cố hết sức để theo kịp chuyển động của Izuku trong khi đang nói cùng một lúc.

"Tao biết khi nào mày cạn kiệt năng lượng để có thể tiếp tục nói chuyện với bạn bè của mình và đôi khi mày sẽ giấu nó đi và mỉm cười dù nó trông rất giả tạo," anh suýt chút nữa đã giáng được một đòn trúng Izuku nhưng cậu ấy đã chặn được nó vào giây cuối cùng.

Khuôn mặt của Izuku trở nên trống rỗng, Katsuki thậm chí không chắc liệu cậu ấy có còn đang nghe anh nói hay không.

"Tao biết khi nào mày cần trốn thoát khỏi thế giới này và mày cảm thấy nặng nề và áp lực khi cố trở thành Biểu tượng của Hòa bình như thế nào. Mày mang quá nhiều cảm giác tội lỗi hậu cuộc chiến đó như thế, mày tự trách bản thân mình như-."

"Đừng nói nữa, Kacchan," Izuku cười khẩy, chuyển động của cậu thấm đẫm sự tuyệt vọng.

"Tao biết màu yêu thích của mày là màu đỏ và món ăn yêu thích của mày là Kastudon. Tao biết từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ, mày thực sự rất yêu trời mưa nhưng vì tao ghét nó nên mày cũng bắt chước và nói rằng mày cũng ghét mưa nên lũ bạn thua cuộc kia của chúng ta sẽ không bắt chúng ta chơi dưới mưa."

Katsuki có thể nghe được hơi thở của Izuku dồn dập khi cậu hít vào thật sâu.

"Tao biết mày hay gặp ác mộng và đó là lý do tại sao tao luôn bắt gặp mày dưới bếp lúc 3 giờ sáng để pha cà phê, với cùng một lý do chết tiệt rằng mày không thể ngủ được, đúng chứ?"

Katsuki nghĩ rằng anh đã nhìn thấy một phần tính cách bình thường của Izuku hiện lên trong mắt cậu ấy trong giây lát trước khi một cú đấm khác giáng xuống anh.

"Tao biết mày sẽ luôn đặt mọi người khác lên trước bản thân và điều đó khiến tao bực mình đến mức mày không thể tin được."

Izuku trông có vẻ đang mâu thuẫn.

"Tao biết mày đã nhắn tin cho tao lúc nửa đêm để đảm bảo rằng tao chưa chết vì mọi chuyện đã xảy ra mặc dù mày đã cố gắng hết sức để gạt nỗi ám ảnh đó đi. Đó là lý do tại sao tao luôn bật âm thông báo kể cả ban đêm vì tao biết mày sẽ không ngủ được nếu không chắc chắn tao vẫn sống."

" Im đi ," Izuku rít lên.

"Tao biết gu âm nhạc của mày, mục tiêu của mày, ước mơ của mày, nỗi sợ hãi của mày, tiếng cười của mày, sự thù hận của mày, tao biết rõ về con người mày và còn hơn thế nữa, " Katsuki nói. "Nhưng, tao cũng muốn mày biết rằng có một số chuyện tao cũng không biết, bởi vậy tao muốn mày nói rõ tao cho biết vì đó chắc chắn không phải là thứ mà tao giỏi."

Izuku trông rất tức giận. "Vậy thì nếu cậu biết nhiều thứ chết tiệt về tớ như vậy, tại sao cậu lại ngạc nhiên khi thấy khía cạnh này của tớ?!"

Mắt Katsuki mở to.

"Sự ghen tuông của tớ, cơn thịnh nộ của tớ, sự chiếm hữu của tớ, sự tự tin của tớ, cậu nói cậu biết về sự tức giận của tớ, nhưng có thực sự là như vậy không, Kacchan!?"

Izuku không sai. Katsuki đã hành xử như thể khía cạnh này của Izuku không tồn tại. Nhưng, nếu Katsuki thực sự nghĩ về chuyện đó, thì nó cũng không quá sốc. Đây quả thực chỉ là một khía cạnh khác của Izuku. Chả qua nó không xuất hiện thường xuyên thôi.

Katsuki đã lợi dụng sự tức giận của Izuku để đánh lạc hướng và đè cậu xuống đất, ghì cậu xuống sàn.

"Hả? Mày nghĩ tao ngạc nhiên sao?" Katsuki hỏi khi Izuku vùng vẫy bên dưới mình.

"Mày không tốt như mọi người vẫn nghĩ về mày đâu. Tao biết một sự thật chết tiệt rằng có những lúc mày có thể sẽ—hoặc thậm chí còn nổi máu điên hơn cả tao," Katsuki cười toe toét. "Khi mày đang chiến đấu, nó luôn biểu thị trong ánh mắt ngu ngốc của mày. Khi ai đó làm tổn thương người mà mày quan tâm, mày sẽ phát điên lên. Khi mày nghĩ rằng mày không thể chiến thắng, mày cũng sẽ tức giận, phải không? Giống tao vậy đó, vì mày là tên mọt sách thích bắt chước những gì tao làm."

Đôi mắt của Izuku mở to khi nhìn chằm chằm vào anh.

"Nhưng, tao đoán là không có nhiều người thực sự để ý điều đó nhỉ, Izuku?"

Âm thanh duy nhất phát ra từ Izuku là tiếng thở hổn hển và những hơi thở nặng nhọc khi mồ hôi lăn dài trên người cả hai. Mùi nitroglycerin và caramel trong không khí trộn lẫn với mùi của chính Izuku. Nó khiến anh say mê.

Katsuki rướn người về phía trước, gần mặt Izuku hơn. " Nói cho tao biết, tại sao tao là người duy nhất biết mày thực sự là người như thế? Tại sao mày lại cho tao, người mà mày nên căm ghét nhất, mọi thứ về mày?"

Trong một giây không có gì xảy ra khi Izuku cố xử lý từng lời mà Katsuki nói. Sau đó, mặt cậu ấy xịu xuống và Izuku có vẻ bực bội và bối rối với đôi lông mày nhíu lại với nhau.

Katsuki nghĩ rằng do mình lỡ lời và nói gì đó sai nên anh tiếp tục hỏi. " Tao không ghét nó đâu, thực tế là tao rất vui vì mày đã cho tao thấy mọi thứ về mày. Tao chỉ muốn hiểu một thứ thôi, tại sao ?"

Trong một lúc không ai nói gì và Katsuki nghĩ rằng cuộc trò chuyện của họ sẽ kết thúc. Anh định đứng dậy và rời đi thì đột nhiên Izuku lật anh lại, nhanh chóng đảo ngược vị trí của họ.

Katsuki trông có vẻ bối rối trong một giây trước khi anh định động tác của Izuku nhưng cậu ấy đã kích hoạt quirk của mình để ghim Katsuki xuống. Mắt Katsuki mở to khi Izuku ngồi lên người mình, giữ hai cánh tay anh trên đầu.

"Oi—."

"Cậu nói cái đéo gì cơ?" Izuku rít lên. "Người mà tớ nên căm ghét nhất? Tớ - căm ghét - cậu ?"

Katsuki im lặng, sốc trước sự thay đổi đột ngột.

Đôi mắt của Izuku nheo lại, "Cậu thực sự bị ngu à, Kacchan?"

Katsuki cảm thấy máu nóng sôi lên và ý muốn tự biện hộ cho mình đang chạy dọc sống lưng, nhưng ngay từ đầu anh đã ép nó xuống vì lợi ích của cuộc trò chuyện này. Anh cần phải kiềm chế cơn nóng nảy của mình và anh cần nói chuyện với Izuku, nếu không mối quan hệ của họ sẽ mãi không khá hơn được và tiến tới một mối quan hệ khác có ý nghĩa hơn.

Anh vẫn ổn nếu họ chỉ là bạn bè. Ý là chắc anh ấy sẽ yêu cậu mù quáng mãi và nếu Izuku quen ai khác thì có lẽ anh sẽ chết nhưng nếu đó là điều Izuku muốn thì có lẽ đó là điều tốt nhất.

"Nhìn tớ này, Kacchan," Izuku cau có. "Ngay cả khi bị trúng cái quirk xàm cức như thế này cũng không làm tớ ghét cậu được. Mắc đéo cậu lại nghĩ tớ có thể ghét cậu được ??

"Mày bị ngu hay sao? Sau tất cả những chuyện tồi tệ mà tao đã làm với mày trong quá khứ, mày-."

"Cậu vẫn nhắc về ba cái chuyện nhảm nhí đó đấy à?" Izuku ngắt lời, trông khó chịu. "Kacchan cậu đã chết vì tớ. Cậu gần như đã chết vì tớ tận hai lần. Tớ vốn đã tha thứ cho cậu từ lâu rồi và cậu vẫn cứ nhắc về mấy chuyện nhảm nhí đấy. "

Katsuki im lặng.

" Tớ tha thứ cho cậu hay không, không phải do cậu quyết định . Đó là quyết định chết tiệt của tớ và tớ đã thực hiện nó từ lâu rồi. Vì vậy, hãy câm mẹ mồm lại và chấp nhận nó đi."

"Hiểu chưa?" Izuku hỏi.

Khi Katsuki không trả lời ngay, Izuku rướn người về phía trước gần đến mức Katsuki có thể cảm nhận được hơi thở của họ đang quyện vào nhau. "Tớ hỏi cậu hiểu chưa, Kacchan."

Katsuki gật đầu.

Izuku ngả người ra sau. "Tốt."

Katsuki thở dài cũng như sự im lặng tràn ngập căn phòng. Anh đột nhiên cảm thấy kiệt sức. Đây là một mớ hỗn độn cảm xúc mà anh không quen. Nhưng anh có chuyện vẫn chưa làm xong.

Izuku hoàn toàn không chú ý đến những gì đang xảy ra và có vẻ như cậu ấy cũng đang suy nghĩ rất nhiều về điều gì đó. Vì vậy, Katsuki lần nữa lại đảo ngược vị trí của họ trong khi Izuku không phòng bị, bắt chước vị trí lúc nãy của Izuku.

Izuku trông có vẻ sửng sốt khi mắt mở to và cơ thể căng ra.

"Ngày mai," Katsuki bắt đầu. "Ngày mai nếu quirk biến mất, hãy đến phòng tao. Lúc đó chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc với nhau."

Thấy Izuku không trả lời nên anh cũng rướn người về phía trước. "Nghe rõ chưa, mọt sách?" Katsuki chế nhạo.

Izuku gật đầu.

"Tốt," Katsuki nói trước khi xuống khỏi Izuku và bước ra ngoài. "Hẹn gặp lại vào ngày mai, Izuku."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro