2

Katsuki thức dậy vì tiếng chuông báo thức, khẽ rầu rỉ một tiếng. Anh đã kiệt sức và dù ghét phải thừa nhận, nhưng trận chiến với Izuku khiến anh cảm thấy mệt mỏi hơn bình thường. Chắc là do mớ cảm xúc hỗn độn mà họ đã thổ lộ hoặc hét vào mặt nhau tối qua.

Anh ngồi dậy trên giường và dụi mắt, cố gắng để tỉnh táo. Hôm nay đã là thứ Sáu nên anh chỉ cần học hôm nay nữa thôi là sau đó anh có thể nghỉ ngơi rồi.

Katsuki tự hỏi liệu quirk đó đã biến mất chưa.

Oh.

Cái quirk chết tiệt đó.

Anh nhảy ra khỏi giường, sự lo lắng đập vào ngực mình. Anh đã nói với Izuku rằng khi nào quirk hết tác dụng thì họ phải nói chuyện với nhau. Anh biết chuyện gì đến cũng sẽ đến nhưng nó không làm dịu được sự căng thẳng trong anh. Anh không muốn phá hỏng mối quan hệ của mình với mọt sách.

Cuộc nói chuyện với Kirishima ngày hôm qua hiện lên trong tâm trí anh. Anh nên bình tĩnh lại. Có khả năng là Izuku thích anh ấy thật nên chuyện gì không có gì to tát đâu.

Đúng rồi. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Anh có thể cứu vãn mọi thứ.

Anh là Bakugou con mẹ nó Katsuki cơ mà. Tất nhiên là mọi thứ sẽ ổn thôi.

Hi vọng là vậy.

Katsuki bước tới tủ quần áo của mình, lấy bộ đồng phục ra và đặt nó lên giường trước khi vào phòng tắm. Anh rửa mặt, xịt khử mùi và đánh răng.

Anh nhìn chằm chằm vào ảnh phản chiếu của mình trong gương trong vài giây. Izuku có thực sự thích anh không? Điều gì sẽ xảy ra nếu cả anh và Kirishima đều đoán sai? Điều gì sẽ xảy ra nếu—không được. Anh cần ngừng suy nghĩ lung tung.

Katsuki vẫn còn ít thời gian trước khi lớp học bắt đầu và quyết định sẽ ổn nếu anh ấy đi ăn sáng. Anh nhanh chóng thay đồ rồi xuống phòng sinh hoạt chung.

"Oh bảnh đó," Kaminari cười toe toét. "Yo, Bakugou! Trời hôm nay đẹp đó, cậu thấy sao?"

Katsuki đảo mắt. "Cút mẹ mày đi."

Kaminari cười và Sero, người đang đứng cạnh cậu ta thở dài.

"Vẫn khó chịu như mọi khi hả Kacchan," Kaminari trêu chọc.

Katsuki gạt cậu ta ra để bước vào bếp, phớt lờ tiếng cười khúc khích của Kaminari.

Todoroki đang ngồi ở bàn bếp, ăn một ít mì soba. Katsuki không hiểu làm thế quái nào mà cậu ta có thể kiếm được mì soba vào sáng sớm thế này khi mà tối qua chắc chắn là chẳng có tí mì soba nào trong tủ lạnh cả.

Cả hai liếc nhìn nhau trong một giây, chào nhau trong im lặng và quay lại làm những gì họ cần làm.

Katsuki bước tới tủ lạnh và lấy một ít thức ăn thừa mà anh đã cho vào một chiếc hộp nhựa có viết tên của mình trên đó. Nó còn chứa một thông điệp mang tính đe dọa, dám ăn đồ ăn chết tiệt của tao và mày sẽ chết, được viết bằng chữ in hoa.

Anh nhanh chóng hâm nóng thức ăn của mình, một ít cơm và trứng, trong lò vi sóng rồi bước đến ngồi đối diện với Todoroki, người đang húp xì xụp món mì Soba của mình.

Trong quá khứ, anh có thể sẽ hét vào mặt Hai Phai để bắt cậu ta câm mồm lại nhưng dù anh có lớn tiếng phủ nhận thì quan hệ của anh và Todoroki đã tốt hơn trước nhiều. Thậm chí gọi là bạn bè cũng được. Họ hiểu ý nhau và không cảm thấy cần phải liên tục trò chuyện với nhau. Cả hai đều ổn với sự im lặng dễ chịu đấy.

Hoặc ít nhất, bình thường cậu ta sẽ im lặng.

"Cậu và Midoryia," Todoroki khẽ nói, không nhìn lên. "Tối qua hai người đã làm lành chưa?"

Katsuki im lặng trong vài giây, hơi bối rối vì câu hỏi trước khi nhận ra Todoroki cũng có mặt trong phòng sinh hoạt chung khi Izuku nổi giận với anh.

"Đại loại thế," Katsuki lầm bầm, cắn một miếng trứng.

"Tốt," Todoroki trả lời. "Cậu ấy luôn buồn khi hai người cãi nhau."

Katsuki ngước lên chỉ để thấy rằng cặp mắt khác màu cũng đang nhìn mình.

Anh gật đầu và cắn thêm một miếng thức ăn.

Todoroki hớp một ngụm soba lớn nữa và Katsuki nghĩ rằng cuộc trò chuyện của họ đến đây là kết thúc.

"Cậu nên nói với cậu ấy," Todoroki thúc giục.

Katsuki lại bối rối. "Nói với nó cái gì?"

"Cảm xúc của cậu."

Katsuki ngừng thở. Cậu ta biết à? Làm sao cậu ta hiểu được cảm xúc của Katsuki?

"Tao không-."

"Cậu không cần phải phủ nhận hay trả lời đâu. Tôi chỉ nói vậy thôi," Todoroki cắt ngang. "Tôi không nghĩ cậu sẽ thất vọng với kết quả đâu."

Katsuki không trả lời lại và cả hai im lặng ăn cho đến hết bữa.

Sau khi Katsuki ăn xong, anh đứng dậy và rửa sạch hộp đựng, Todoroki theo ngay sau đó.

Anh định bước ra khỏi bếp và đi đến lớp trước thì anh dừng lại. "Hai Phai," Katsuki gọi khiến Todoroki quay lại nhìn anh khi cậu đang rửa đĩa.

"Cảm ơn," Katsuki nói.

Khóe môi Todoroki nhếch lên và cậu ta chỉ gật đầu.

......

Giây phút mà Izuku bước qua cánh cửa, Katsuki biết rằng quirk đã biến mất.

Cậu ấy trông cực kỳ lo lắng, cái vẻ tự tin của ngày hôm qua đã không còn thấy đâu nữa. Katsuki suýt bật cười trước tình huống trớ trêu này.

"Midoryia!!," Kirishima hét lên. "Cậu sao rồi, anh bạn?"

"Ừm, tớ không sao," Izuku trả lời, thói quen mỉm cười với mọi người thường ngày của cậu đã trở lại .

"Oh chán vậy, quirk đã biến mất rồi sao?" Kaminari hỏi. Mọi người đứng trước cửa lớp, tập trung xung quanh Izuku.

"Ừ, khi tớ thức dậy thì nó đã biến mất," Izuku trả lời. "Tớ muốn xin lỗi tất cả các bạn vì—."

"Không có gì phải xin lỗi cả! Đó là do quirk mà, không phải lỗi của cậu," Kirishima nói, vỗ một tay lên vai Izuku.

Izuku cười khúc khích, xoa xoa gáy. "Ừ, cậu nói đúng, nhưng dù sao thì tớ cũng thấy hơi có lỗi."

"Thật tốt khi cậu đã trở lại bình thường, Deku! Hôm qua cậu thật điên rồ," Uraraka cười toe toét, huých cùi chỏ vào cánh tay Izuku với vẻ mặt châm chọc.

Izuku chắc chắn biết cái nhìn đó có nghĩa là gì nên cậu trông hơi căng thẳng, như thể chỉ còn vài giây nữa là cậu tìm cách bỏ trốn ngay.

"Tôi rất vui vì Midoryia đã trở lại bình thường, Aizawa sắp có mặt ở đây nên tất cả chúng ta nên vào chỗ của mình," Iida ngắt lời như thường lệ.

Mọi người càu nhàu nhưng họ tuân theo, đi về bàn của họ.

Khi Izuku bắt đầu đi về phía Katsuki và bắt gặp ánh mắt của anh, tim Katsuki bắt đầu đập thình thịch. Anh tự hỏi liệu Izuku có lùi lại và nhìn mình chằm chằm không.

Chỉ vài giây trước, cậu ấy trông còn lo lắng như thế nào, nhưng dường như giờ không còn nữa. Izuku nhìn thẳng vào mắt anh.

"Chào buổi sáng, Kacchan," Izuku nói.

Katsuki không thể ngăn nụ cười toe toét trên môi, máu trong người anh chảy dồn dập. Anh nổi da gà vì phấn khích.

"Chào buổi sáng, mọt sách," Katsuki trả lời, nụ cười không bao giờ tắt.

Đôi mắt Izuku mở to trong một giây trước khi cậu cười toe toét đáp lại và ngồi xuống phía sau anh.

Vài giây sau Aizawa bước vào và liếc nhìn Izuku. Anh gật đầu chào cậu trước khi bắt đầu tiết học.

Katsuki nhận thấy Izuku im lặng, tiếng lầm bầm thường ngày của cậu cũng không có. Điều đó khiến anh lo lắng nhưng họ sẽ nói chuyện với nhau sau nên Katsuki không muốn lại bắt đầu hoảng sợ sớm như vậy.

Trong phần còn lại của ngày và trong tất cả các tiết học. Katsuki luôn cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình.

......

"Chúng ta thực sự phải làm chuyện này ngay bây giờ à mấy thằng quỷ?" Katsuki rầu rỉ.

"Bakugou, làm ơn đi," Kirishima cầu xin. Katsuki thở dài.

Họ lại ở trong phòng sinh hoạt chung, ngồi xung quanh bàn và ghế dài. Katsuki đang ngồi ở cuối chiếc ghế dài, nhìn xuống tên ngốc ngồi rải rác trên sàn.

Kirishima, Kaminari, Sero và Todoroki đều ngồi trên sàn quanh bàn. Uraraka và Mina ngồi trên chiếc ghế dài khác, rúc vào nhau.

"Vâng, người anh em! Aizawa đã giao cho chúng ta bài tập này để làm vào cuối tuần và tụi này chẳng hiểu gì cả," Kaminari than vãn.

"Tôi không nói thế. Tôi hiểu mà," Todoroki nói thêm, nhìn Katsuki. "Bọn họ muốn tôi ở đây vì một số lý do."

"Vậy tại sao mày không dạy tụi nó đi, hai phai?"

"Bởi vì tụi này đều thống nhất rằng cậu sẽ là người giỏi nhất cho việc này," Sero nói.

"Tụi bây nghĩ rằng tao muốn dành ngày thứ Sáu của mình để dạy lũ ngốc tụi mày cách làm bài tập chết tiệt đó sao," Katsuki lườm họ hỏi.

"Làm ơn đi Bakugou. Ít nhất hãy giải thích cho chúng tôi," Uraraka cầu xin, trưng ra đôi mắt cún con đẹp nhất của mình.

Katsuki đảo mắt trước nỗ lực của cô.

"Trừ khi, cậu không thể," Mina thách thức. "Tụi này luôn có thể tìm được ai đó có nhiều kiến ​​thức hơn để giúp đỡ. Nếu nó quá khó đối với cậu, cậu biết đấy."

Katsuki biết cô đang nhử cậu. Đặc biệt khi nghe những nụ cười toe toét như cứt vang ra khắp phòng.

"Địt mẹ tụi bây! Tao là người giỏi nhất trong chuyện chết tiệt này. Không có gì là quá khó đối với tao," Katsuki chế nhạo, vẫn cắn câu.

Mina và Uraraka cười khúc khích.

"Cậu thật dễ đoán, Kacchan," Ai đó nói từ phía sau anh. Katsuki không cần nhìn cũng biết đó là Izuku.

Katsuki quay đầu lại và Izuku đang mỉm cười với mình. "Mày đã ở cái chỗ quái quỷ nào vậy?" Anh hỏi.

"Tớ ở trong phòng của mình thôi," Izuku nhún vai trả lời, bước lại gần phía sau chiếc ghế dài nơi Katsuki đang ngồi.

"Và mày để tao đối phó với lũ khốn này," Katsuki giận dữ, Izuku cười nhạo anh.

"Này, tụi này không tệ đến vậy đâu," Kaminari rầu rỉ. Katsuki nhìn chằm chằm vào cậu ta với khuôn mặt trống rỗng. Kaminari ngồi lùi lại rõ rệt.

"Mặc dù chúng ta tệ thật," Kirishima cười.

"Thật ra đây là cơ hội hoàn hảo nè! Deku, đến giúp Bakugou dạy tụi tớ đi," Uraraka ra lệnh, cười toe toét đến tận mang tai.

"Tớ không chắc về chuyện đó," Izuku trêu chọc. "Tớ không muốn cản trở buổi dạy học tuyệt vời của Kacchan ."

Katsuki có thể nghe thấy giọng trêu chọc trong giọng nói của cậu, một sự thách thức. Nó làm máu của Katsuki sôi lên.

"Không, không, nhỏ này nói đúng đó," Katsuki cười khẩy. "Ngồi xuống, Izuku ."

Izuku cười khúc khích. "Nếu cậu nói vậy, Kacchan."

"Đây đúng là một thảm họa đang chực chờ để xảy ra," Todoroki trông bế tắc, trong khi Izuku ngồi xuống cạnh Katsuki. Có vẻ như chàng mọt sách không còn ngại tiếp xúc với anh khi cậu ngồi đủ gần để vai và đầu gối của họ chạm vào nhau.

Anh ngang nhiên phớt lờ ánh mắt Kirishima đang nhìn mình.

"Vậy, Cậu Nổ," Mina bắt đầu. "Chúng ta bắt đầu từ đâu?"

Katsuki tròn mắt. "Mấy đứa ngu tụi bây nên nghe cho kĩ vào."

Trong 45 phút tiếp theo, Katsuki giải thích đi giải thích lại bài tập cho họ. Bình tĩnh được lúc đầu trước khi anh bắt đầu la hét.

"Đụ mẹ vô vọng vãi lồn! Tất cả tụi bây đều là lũ ngu đéo có não!," Katsuki hét lên, chỉ tay vào họ.

"Đó không phải là lỗi của tụi này khi cậu tệ ở khoản giải thích mọi thứ!," Sero than vãn.

"Hả!? Mày vừa nói cái mẹ gì cơ!?," Katsuki đe dọa, lườm cậu ta.

"Tớ thực sự hiểu cách Bakugou giải thích," Uraraka nhún vai nói thêm. "Nên giờ tớ hiểu rồi."

"Ừ, tớ cũng vậy," Mina nói. "Bây giờ tớ nghĩ nó cũng khá đơn giản." Uraraka gật đầu.

"Cái quái gì thế," Kaminari lầm bầm. "Mấy cậu đã dùng loại phép thuật nào vậy?"

Rõ ràng là Kirishima, Sero và Kaminari là những người duy nhất vẫn đang gặp khó khăn.

"Cậu ấy thực sự đã giải thích nó rất chi tiết," Todoroki nói, xoay cây bút chì giữa các ngón tay. "Có lẽ là do ba người vô phương cứu chữa thôi."

Kirishima rên rỉ và gục đầu xuống bàn.

"Thấy chưa? Tao đéo dạy bọn bây nữa đâu. Nhờ người khác dạy đi," Katsuki khoanh tay yêu cầu.

Bên cạnh anh, Izuku nhìn mọi thứ diễn ra với một nụ cười. Cậu cười khúc khích và đặt tay lên vai Katsuki. "Thôi nào, Kacchan. Chưa gì cậu bỏ cuộc rồi à?"

Hơi thở của Katsuki trở nên lắp bắp trước sự tiếp xúc đột ngột và lời thách thức mà Izuku đang bóng gió đưa ra.

Chu choa. Có phải anh thực sự đã thay đổi cách Izuku cư xử với mình chỉ bằng cách nói chuyện với cậu ấy vào ngày hôm qua? Katsuki nhe răng cười. Anh chắc chắn là rất thích khía cạnh này của Izuku.

"Đụ mẹ mày," Katsuki nói, quay sang nhìn cậu. Khuôn mặt của họ bây giờ cách nhau vài inch. "Tao đéo có bỏ cuộc."

Izuku mỉm cười, mắt sáng lên. Cách Izuku nhìn anh lúc này ngọt ngào theo cách mà Katsuki chưa từng nhận ra. Nó đầy sự trìu mến. Yêu thương. Quan tâm. Tại sao Katsuki chưa bao giờ nhận ra điều này trước đây?

Nó khiến ngực Katsuki phồng lên theo cách mà trước đây nó chưa từng. Ồ. Anh thực sự muốn nói chuyện với Izuku ngay bây giờ. Anh muốn hôn cậu và ôm cậu. Anh muốn Izuku yêu mình. Anh thực sự rất muốn Izuku—.

"Ừm, xin chào," Kaminari nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. "Trái đất gọi Bakug—."

Katsuki cau có. "Câm mẹ mồm đi, Mặt Đần."

Kaminari bĩu môi.

Bọn con gái cười khúc khích đầy hiểu biết và Kirishima đang mỉm cười với anh. Anh phớt lờ cả hai. Lần nữa.

Katsuki đảo mắt. "Dù sao thì, làm cho xong chuyện này đi. Tao sẽ đảm bảo tụi bây hiểu bài tập này đến mức tụi mày sẽ ngủ và mơ thấy nó trong giấc mơ ngu ngốc của mình."

Izuki nhe răng cười. "Cậu ấy đây rồi. Tuyệt vời làm sao—."

"Tao sẽ cho mày thấy thế nào là tuyệt vời," Katsuki cười khẩy trước khi tiếp tục giải thích lần nữa—rất bình tĩnh—về bài tập của họ. Lần này anh đã tính đến cách suy nghĩ của ba đứa này và chuyển cách giải thích bài tập sang cách mà ngay cả họ cũng sẽ hiểu.

Sau vài phút và một vài câu hỏi, cuối cùng họ cũng xong.

"Thấy chưa," Kirishima cười. "Nó cũng không quá khó, nhỉ Bakugou."

"Ừ với tao thì không, Đầu Chỉa," Katsuki nhếch mép cười. "Coi lại bản thân chết tiệt của mày đi. Vì mày đã mất quá nhiều thời gian để hiểu một quy luật rất đơn giản trong cuộc sống hàng ngày."

Nụ cười của Kirishima tắt ngấm. "Cậu làm tôi bị tổn thương, Bakugou," Cậu ta nói một cách kịch tính.

Katsuki cười khúc khích và hơi quay đầu sang nhìn Izuku. Nhưng, tên mọt sách vốn đã đang quan sát anh, một cái nhìn rực lửa trong mắt cậu. Anh tự hỏi chuyện đó đã kéo dài bao lâu rồi.

Katsuki thở gấp.

"Giờ thì xong rồi," Katsuki nhanh chóng nói, cố gắng gợi ý cho Izuku là anh muốn nói chuyện với cậu ngay bây giờ. "Tao về phòng đây."

"Được rồi, cảm ơn, Bakugou," Uraraka nói khi đứng dậy.

Anh ậm ừ rồi bước ra khỏi đó. Anh có thể cảm nhận được đôi mắt của Izuku vẫn luôn dõi theo mình.

......

Từng phút trôi qua khi Katsuki chờ đợi trong phòng của mình, tự hỏi khi nào thì Izuku mới chịu xuất hiện. Không rõ cậu ấy có định xuất hiện không nữa.

Anh đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ vu vơ.

Anh có nên nhắn cho Izuku đến đây không? Có phải Izuku không nhớ những gì anh đã nói với cậu ấy đêm qua không? Có phải anh thực sự hiểu sai mọi thứ hay sao? Anh thực sự là một thằng ngốc nhỉ? Tại sao bây giờ anh lại nghi ngờ bản thân nhiều như vậy? Nó không phải đã rất rõ ràng sao? Rõ ràng là Izuku yêu anh mà nhỉ? Nhưng, nếu đó không phải là kiểu tình yêu giống nhau thì sao và đó là lý do tại sao—.

Tiếng gõ cửa rụt rè vang lên, yên lặng. Katsuki gần như không nghe thấy khi đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Bất đắc dĩ, anh bước tới cửa và từ từ mở nó ra. Tim anh đập loạn xạ.

Izuku đứng đó, vẻ mặt ngại ngùng.

"Chào, Kacchan," cậu nói, mỉm cười bẽn lẽn.

"Chào, mọt sách," Katsuki trả lời.

"Cậu—Hôm qua cậu nói rằng cậu muốn nói chuyện nên là," Izuku lầm bầm.

Anh nhận thấy rằng Izuku đang lo lắng từ thế đứng căng thẳng. Tương tự với việc cậu không nhìn vào mắt Katsuki. Anh cố gắng trấn tĩnh lại một chút. Anh không muốn làm Izuku sợ hãi.

"Thả lỏng đi," Katsuki bắt đầu, thả lỏng tư thế hết mức có thể với hy vọng có thể an ủi được Izuku theo một cách nào đó. "Tao sẽ không giết mày đâu, mọt sách. Tao chỉ muốn nói chuyện thôi."

"Kacchan," Izuku cười khúc khích. "Có rất nhiều báo động vang lên trong đầu tớ khi cậu nói rằng cậu chỉ muốn nói chuyện ."

Katsuki mỉm cười trước sự hỗn láo của cậu trai tóc xanh. Anh bước sang một bên và mở cửa rộng hơn để Izuku bước vào.

Bất chấp sự lo lắng, Izuku đã bước vào phòng của anh. Cậu lúng túng đứng cạnh giường Katsuki.

Katsuki khẽ hừ một tiếng trước khi đóng cửa lại và bước tới dựa vào bàn của mình.

"Ngồi xuống đi," Katsuki điềm tĩnh ra lệnh, chỉ tay về phía giường của mình. Izuku nhìn anh đầy mâu thuẫn trước khi nghe theo lời anh.

Mọi thứ im lặng trong vài giây khi Katsuki cố gắng suy nghĩ xem mình nên nói gì tiếp theo. Giờ khi anh nghĩ kĩ lại, anh cảm thấy như mình đã thực sự không nghĩ trước sẽ nói gì.

"Cậu muốn nói chuyện gì ấy?" Izuku cố ý hỏi. Dường như đang mớm lời cho anh để anh suy nghĩ về những lời tiếp theo của mình.

"Hôm qua, chúng ta đã nói rất nhiều về...một số thứ," Katsuki khẽ nói, nhìn vào mắt Izuku.

Izuku nuốt nước bọt, trông cứng nhắc. "Ừ thì... đúng là chúng ta có."

Katsuki hít một hơi thật sâu. Được thì ăn cả, ngã thì về không?

"Mày cảm thấy thế nào về tao?" Katsuki hỏi nhanh, chỉ trong một hơi.

"Cái gì?," Izuku hỏi với đôi mắt mở to.

Katsuki hít một hơi thật sâu, cố gắng điều hòa hơi thở gấp gáp của mình. Những ngón tay anh gõ xuống bàn một cách lo lắng.

"Tao muốn biết," Katsuki chậm rãi trả lời. "Mày cảm thấy thế nào về tao."

Tư thế của Izuku hơi cứng ngắc nhưng đôi mắt cậu ấy sáng lên như khi cậu ấy chuẩn bị lan man về anh.

"Tớ nghĩ Kacchan thật tuyệt vời —."

"Không phải, không là mày nghĩ," Katsuki ngắt lời. "Tao muốn biết mày cảm thấy thế nào về tao cơ." Anh cố nhấn mạnh từ cảm thấy và anh biết Izuku hiểu khi đôi mắt xanh lục của cậu mở to.

"Thì—Thì—tớ—," Izuku lắp bắp, mất cảnh giác.

"Nói cho tao biết đi," Katsuki yêu cầu, phớt lờ sự thật rằng bản thân mình cũng sắp lên cơn hoảng loạn tới nơi rồi. Đây là một ý tưởng tồi vãi cả lồn. Địt mẹ Đầu Chỉa và cái mồm chết tiệt của cậu ta đã thuyết phục anh làm chuyện ngu ngốc như thế này.

Izuku trông như đang vật lộn với lời nói của mình. Cậu không thể nói hoàn chỉnh một câu nào và bắt đầu lầm bầm. Katsuki thường rất tốt trong việc nghe những gì Izuku nói khi cậu lầm bầm nhưng lần này anh không nghe thấy được.

"Tao nghĩ tao biết nhưng," Katsuki nói, cố mớm lời cho người kia như Izuku đã làm với anh. Nó sẽ chỉ hoạt động nếu chuyện anh biết là Izuku cũng yêu anh. "Tao chỉ muốn nghe mày nói điều đó."

Lúc này Izuku lại càng lắp bắp khiến Katsuki cảm thấy như mình vừa phạm phải sai lầm lớn nhất trong cuộc đời chết tiệt của mình. Anh có lẽ sẽ phải rời khỏi đất nước bây giờ. Anh cũng sẽ phải thay đổi cái tên tuyệt vời của mình để không ai có thể tìm được anh.

Katsuki lúc này rất muốn khóc.

"Tao xin lỗi," Katsuki buột miệng, bắt đầu luyên thuyên. "Tao xin lỗi về tất cả những gì tao đã từng làm với mày trong quá khứ. Tao xin lỗi vì tao không giỏi ba cái chuyện này. Tao xin lỗi vì đã khiến mày cảm thấy rằng mày thậm chí không thể nói chuyện với tao về mấy chuyện này."

Biểu cảm của Izuku chùng xuống khi cậu ấy há hốc miệng vì sốc. Katsuki càng nói thì biểu cảm của cậu ấy càng trở nên khó chịu hơn cho đến khi cậu trông có vẻ tức giận.

"Tao xin lỗi vì đã trở thành một người tồi tệ đến như vậy—."

"Kacchan," Izuku ngắt lời, cau mày. Trông như đang phát bực. Tại sao Katsuki luôn là người khiến cậu ấy tức giận? "Tớ đã nói với cậu chuyện đó hôm qua rồi mà và tớ đã nói tớ đã tha thứ cho cậu—."

"Tao biết," Katsuki càu nhàu, rời mắt khỏi Izuku. "Tao chỉ cảm thấy mình nên tiếp tục nhắc về chuyện đó. Tao muốn mày, tao thực sự, thực sự rất -."

"Tớ hiểu mà," Izuku nói, đứng dậy và tiến lại gần Katsuki. "và cậu đã bù đắp cho nó rất nhiều lần rồi. Tại sao cậu không chịu hiểu điều đó vậy chứ?"

"Tao không biết nữa," Katsuki nhún vai. "Cảm thấy chưa đủ vậy thôi."

"Tớ đã nói cậu gần như đã chết vì tớ. Cậu đã suýt chết hai lần rồi đấy. Như thế mà vẫn chưa đủ sao?" Izuku nhíu mày hỏi.

Katsuki lại nhún vai. Không biết phải nói gì nữa. Izuku thở dài.

"Kacchan," Izuku gọi, với một chút ngập ngừng nắm lấy tay anh. Katsuki cho phép và Izuku đan các ngón tay của họ vào nhau. Bàn tay nắm chặt nhau trước mặt.

"Kacchan," Izuku gọi lại và Katsuki vẫn im lặng.

"Kacchan, nhìn tớ này," Izuku yêu cầu, kéo nhẹ tay anh. Katsuki vâng lời và thấy được ánh mắt dịu dàng nhất mà anh từng thấy trong đời. Anh nín thở hoàn toàn.

"Nếu cậu đã biết tớ cảm thấy như thế nào rồi, thì sao cậu còn phải hỏi?" Izuku nhẹ nhàng hỏi, trông vẫn còn chút sợ hãi.

"Để tao biết là tao không điên," Katsuki khẽ trả lời. Tim anh đập nhanh hơn trước hàm ý của những lời đó.

Izuku khẽ cười. "Kacchan không điên."

"Nói cho tao nghe đi," Katsuki thì thầm.

Izuku hít một hơi thật sâu, dường như đang cố chuẩn bị tinh thần.

"Tớ yêu cậu," Izuku nói, mắt cậu chạm mắt Katsuki.

Katsuki ngừng thở, đầu óc trống rỗng trong vài giây trước khi khởi động lại.

"Yêu theo kiểu nào?" Katsuki hỏi, cần nghe nhiều hơn nữa.

"Tớ rất yêu cậu," Izuku nói, cười bẽn lẽn. "Tớ đã yêu cậu được một thời gian dài rồi."

Hơi thở của anh lắp bắp và trái tim anh đập thình thịch. Katsuki chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm như thế này trong suốt cuộc đời mình.

"Cậu không cần phải yêu lại tớ đâu nhưng—," Izuku nói, nghe có vẻ lo lắng khi anh vẫn chưa trả lời lại.

"Tao cũng yêu mày, Izuku," Katsuki thì thầm, nắm tay cậu chặt hơn. Cảm giác như lúc này Izuku đang nắm giữ trái tim anh. Anh cảm thấy dễ bị tổn thương ngay lúc này hơn bao giờ hết.

Mắt Izuku mở to. "Gì cơ?"

Katsuki kéo họ lại gần nhau hơn, mặt họ cách nhau vài inch.

"Tao đã nói là tao cũng yêu mày, Izuku," Katsuki nói khi nhìn đôi mắt Izuku bắt đầu ngấn nước.

Katsuki từ từ nhích lại gần Izuku, cho cậu ấy thời gian để rút lui nếu muốn. Izuku đã có ý định khác khi cậu đập môi họ vào nhau.

Răng của họ va vào nhau và rõ ràng là cả hai đều không có kinh nghiệm nhưng họ không bận tâm chút nào. Nụ hôn đầu tiên của họ thật hoàn hảo. Anh ôm lấy mặt Izuku và kéo cậu lại gần hơn.

Katsuki cắn vào môi dưới của Izuku khiến người kia thở hổn hển. Katsuki nhân cơ hội này luồn lưỡi vào Izuku khiến cậu rên rỉ.

Họ tách ra khi cần không khí và cả hai đều thở hổn hển.

"Kacchan thực sự cũng yêu tớ sao?" Izuku hỏi, vài giọt nước mắt lăn dài trên mặt.

Katsuki mỉm cười dịu dàng với cậu, nhìn thấy một vệt ửng hồng trên má Izuku. "Ừ mọt sách, tao thực sự yêu mày."

Izuku sụt sịt và ôm chặt Katsuki vào lòng. "Tớ rất vui," cậu thì thầm.

Katsuki đưa tay lên làm rối tóc của Izuku trước khi tựa đầu vào những lọn tóc xoăn màu xanh lục của cậu. "Tao cũng vậy," anh nói khẽ, không tin vào giọng nói của chính mình lúc này.

"Kacchan," Izuku nói, lùi lại khỏi anh. Katsuki ậm ừ.

"Tớ yêu cậu," cậu thì thầm lần nữa.

"Tao cũng yêu mày," Katsuki thì thầm đáp lại, mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Izuku. Cứ như cậu ấy không thể tin điều này đang thực sự xảy ra.

"Đây—đây có phải là một giấc mơ không? Giờ tớ đang ngủ mơ à?" Izuku lầm bầm và Katsuki cười phá lên.

"Không phải mơ đâu. Đúng là mọt sách mà," Katsuki đáp, tựa trán lên trán Izuku.

Izuku bối rối trong giây lát trước khi ôm lấy mặt Katsuki và hôn anh lần nữa. Katsuki cho phép cậu làm bất cứ điều gì và tuân theo khi Izuku đi lùi về phía giường, kéo anh đi theo.

Anh cũng nằm theo khi Izuku kéo anh xuống giường cùng cậu. Nằm vào giữa hai chân cậu ấy và giữ trọng lượng của chính mình bằng mỗi tay ở hai bên đầu Izuku.

"Yêu cậu Kacchan," Izuku thì thầm giữa mỗi nụ hôn. "Yêu cậu nhiều lắm."

Trái tim Katsuki rung động và anh không thể không mỉm cười với Izuku. Anh giờ thấy rất hạnh phúc.

Một lúc sau, họ tách nhau ra và Katsuki tựa đầu vào trái tim đang đập thình thịch của Izuku. Bàn tay đầy sẹo của Izuku chải tóc và cậu ngân nga một cách hài lòng.

Nó thật hoàn hảo ngay cả khi như thế này. Thật yên tĩnh nhưng vẫn ổn khi chỉ dựa vào sự hiện diện của nhau.

"Kacchan," Izuku nói, cố thu hút sự chú ý của anh.

"Hử?" Katsuki hỏi.

"Làm bạn trai tớ nhé?" Izuku hỏi, ôm Katsuki chặt hơn.

Katsuki ngẩng đầu lên nhìn Izuku, nhận thấy ánh mắt nghiêm túc và đầy hy vọng trong mắt người kia. Anh cười toe toét. "Ừ, tao sẽ là bạn trai của mày."

Nụ cười của Izuku thật chói mắt. Katsuki không bao giờ chán khi nhìn nó.

Katsuki cúi xuống và họ chậm rãi hôn nhau. Ân ái với nhau một cách lười biếng. Hạnh phúc vì được khám phá hương vị gây nghiện của nhau.

Katsuki quay trở lại vị trí cũ, thư giãn với đôi bàn tay đang chải tóc anh.

"Thật điên rồ khi chuyện này xảy ra vì tớ bị trúng phải quirk," Izuku đột nhiên nói, nghe còn kinh ngạc hơn.

"Đừng biến chuyện đó thành thói quen, đồ mọt sách chết tiệt," Katsuki mắng nhẹ, cảm thấy tiếng cười khúc khích của Izuku rung lên trên ngực cậu.

"Tớ sẽ cố, tớ hứa mà Kacchan." Anh có thể cảm nhận được nụ cười nhếch mép chết tiệt của cậu.

"Tốt."

Nó yên lặng thêm được ba mươi giây nữa.

"Cậu có thích khi tớ nổi điên như hôm qua không?" Izuku đột ngột hỏi.

Katsuki trở nên cứng đờ trên người cậu và anh có thể nói rằng cậu đã nhận ra điều đó. "Có," anh lầm bầm, cảm thấy mặt mình nóng bừng vì xấu hổ.

"Không cần phải xấu hổ đâu, Kacchan," Izuku trêu chọc. "Tớ cũng nói như vậy hôm qua nhỉ, nhớ không?"

"Địt mẹ mày," Katsuki rên rỉ. Izuku bật cười.

"Thật vui khi thấy mày không giấu nó với tao," Katsuki giải thích sau một lúc. "Như mày đã nói, đó là một phần của mày và thật nhẹ nhõm khi thấy nó. Nó cũng nóng bỏng vãi cứt."

"Vậy à?" Izuku hỏi và Katsuki gật đầu.

"Tao không muốn mày giấu bất cứ thứ gì với tao nữa. Tao muốn mày cho tao thấy mọi thứ về mày. Mặt tốt lẫn mặt xấu. Tao muốn thấy tất cả mọi thứ, Izuku," Katsuki nói.

"Được thôi, Kacchan," Izuku đồng ý. "Tớ sẽ làm vậy miễn là cậu cũng vậy."

"Được thôi, vậy thì đó là một lời hứa chết tiệt."

Izuku cười khúc khích. "Hứa."

Katsuki ngẩng đầu lên và đặt xuống một nụ hôn cháy bỏng khác.

Katsuki chắc chắn vẫn còn lo lắng về mọi thứ nhưng miễn là có Izuku ở bên cạnh mình. Anh biết mọi chuyện rồi sẽ ổn.

......

Todoroki nhẹ nhàng mỉm cười với họ trong khi Kirishima và Uraraka hét lên và nhảy cẫng lên vì sung sướng khi họ nắm tay nhau bước vào phòng sinh hoạt chung.

Katsuki mỉm cười.

Có lẽ rốt cuộc tụi đấy cũng không đến nỗi tệ.

END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro