02

Tôi trở nên nhạy cảm và dễ xúc động, suốt ngày suy nghĩ lung tung, nghĩ đến mất ngủ, nghĩ đến mức tim đập hình như cũng thất thường. Nhưng tôi vẫn không thể hạ mình làm hòa, không thể hỏi anh tại sao lại ôm người khác, tại sao suốt ngày tăng ca, tại sao không chịu dỗ dành tôi nữa.

Cho đến khi tôi kể chuyện này với An Di, cô ấy mới thức tỉnh tôi: "Lâm Y Khải, cậu có bao giờ nghĩ, có lẽ cậu không phải không thể hạ mình? Mà là cậu đang sợ?"

Tôi nghẹt thở, hỏi cô ấy: "Mình sợ gì?"

"Sợ những gì cậu thấy là sự thật, sợ anh ấy thực sự không còn yêu cậu nữa."

Tôi ôm điện thoại, không nói nên lời.

Đôi mắt hình như bị hỏng rồi, chỉ biết rơi nước mắt.

Sợ chứ, tôi sợ, sợ chết đi được.

Vì thế tôi đã thuê thám tử tư điều tra người phụ nữ đó, người đã ôm Mã Quần Diệu.

Bức ảnh được chụp khi Mã Quần Diệu tham gia một buổi tiệc làm ăn. Những người đến dự đều thuộc giới thượng lưu, nên việc điều tra không khó khăn gì. Chỉ là tôi tuyệt đối không ngờ, người ôm anh lại không phải ai khác, mà là trợ lý của anh.

Tôi ít khi tiếp xúc với người ở công ty anh, trong ký ức tôi hình như cũng chỉ gặp cô trợ lý này một hoặc hai lần, hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Tôi tìm thấy thông tin liên lạc của cô ấy trong điện thoại Mã Quần Diệu, rồi dùng giọng điệu cứng rắn hẹn ra gặp mặt.

"Cô chắc chắn không nói cho Mã Quần Diệu biết chứ?" Tôi lạnh lùng hỏi cô ấy.

Tôi nghĩ đàn ông như tôi không nên dùng thái độ này với phụ nữ.

Nhưng tôi không kìm được.

Cô trợ lý trang điểm nhẹ nhàng, trông không quá xinh đẹp nhưng thuộc loại thanh tú.

Khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn thấy mừng vì mình đẹp hơn cô ta.

Trợ lý của Mã Quần Diệu vội vàng lắc đầu, còn xua tay: "Không, không, Lâm... Anh Lâm, em nói với Tổng giám đốc Mã là em xin nghỉ, anh ấy không hỏi nhiều." Nói xong, cô ấy giải thích thêm: "Tổng giám đốc Mã có hai trợ lý, nên việc bọn em thỉnh thoảng xin nghỉ cũng không sao."

Tôi "ừ" một tiếng, đặt bức ảnh trước mặt cô ấy. Biểu cảm của cô ấy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại có chút khó hiểu. Tôi không thể nắm bắt, nói chung là rất kỳ quái.

Mãi một lúc sau, cô ấy mới ngẩng đầu nhìn tôi, có chút thận trọng nói: "Anh Lâm, chuyện này... chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi."

"Sao?" Tôi lạnh lùng hỏi ngược lại, "Cô định nói là anh ấy say rượu à?"

Hôm đó Mã Quần Diệu quả thật có uống rượu, nhưng khi tài xế đưa anh về nhà, anh vẫn tỉnh táo.

Cô trợ lý lắc đầu, do dự một lát, vẻ mặt khó xử mở lời: "Anh Lâm, hôm đó Tổng giám đốc Mã không khỏe lắm, hình như anh ấy... đột nhiên không nhìn thấy gì, nên mới không cẩn thận... Lúc đó không có ai khác xung quanh, tài xế thì ở bãi đậu xe, chỉ có mình em. Mất một lúc lâu... khoảng hơn mười phút, mắt Tổng giám đốc Mã mới trở lại bình thường. Anh ấy hình như không... quá bất ngờ, chỉ tiện dặn em đừng kể cho ai."

Nghe xong lời cô ấy nói, tôi mất một lúc lâu mới hoàn hồn, sau đó tai bắt đầu ù đi dữ dội.

Rất lâu sau, tôi khó khăn cất tiếng, không biết mình đã nói gì, chỉ bị giọng khàn đặc của mình làm giật mình: "Thật sao?"

Cô trợ lý mím môi: "Anh Lâm, xin đừng nói cho Tổng giám đốc Mã biết..."

Tôi máy móc gật đầu, đáp lại cô ấy: "Ừ."

Sau khi trợ lý của Mã Quần Diệu rời đi, tôi ngồi một mình trong quán cà phê rất lâu.

Tay tôi run rẩy, dùng điện thoại tìm kiếm nguyên nhân đột nhiên mất thị lực, ra một loạt kết quả hỗn độn. Tôi không muốn tin, nhưng biểu hiện gần đây của Mã Quần Diệu quá bất thường.

Những người xung quanh cứ đến rồi đi.

Tôi như bị cuốn vào một vòng xoáy kỳ lạ, không thể thoát ra.

Không sợ hãi, tôi không có bất kỳ cảm giác gì, đầu óc trống rỗng.

Tôi là một người rất yếu đuối. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ, nếu Mã Quần Diệu chết, tôi cũng sẽ chết theo.







.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro