07

Ăn cơm xong đã rất muộn. Mã Quần Diệu nói còn công việc cần xử lý, bảo tôi ngủ trước.

Tôi về phòng ngủ tắm rửa xong, tắt đèn, nằm nhắm mắt trong bóng tối rất lâu. Rồi tôi chân trần xuống giường, đi đến trước cửa phòng làm việc.

Phòng làm việc ở cuối hành lang. Trước đây anh làm việc chưa bao giờ đóng cửa, vì sợ không nghe thấy tôi gọi anh.

Tôi nhẹ nhàng đi đến cửa phòng làm việc. Cửa phòng làm việc quả nhiên không đóng, cứ thế mở toang. Anh quay lưng lại với tôi, ngồi trước bàn làm việc, hơi cúi đầu, dường như đang viết gì đó. Tôi nhìn anh một lúc, thở ra một hơi từ lồng ngực, rồi giơ tay gõ cửa.

Anh quay đầu lại, tôi thấy một thoáng bối rối trên mặt anh: "Sao thế?"

Tôi cười với anh: "Em không ngủ được, anh ngủ với em đi."

"Được." Anh đứng dậy, động tác tự nhiên gập những thứ trên bàn lại, rồi đi về phía tôi.

"Sao không mang dép?"

Tôi cúi đầu nhìn chân mình: "Quên mất, với lại có thảm trải sàn mà."

Anh cúi người bế tôi lên, vững vàng đi về phía phòng ngủ, nhưng rồi đột nhiên mở lời, gọi tên tôi: "Lâm Y Khải."

Tôi lắc lư chân trong lòng anh, nhìn anh: "Dạ?"

Anh nói: "Lần sau đừng quên nữa."

Tôi sững lại một chút, rồi hoàn hồn. Trong khoảnh khắc, cảm giác chua xót cuồn cuộn dâng lên khắp khoang mũi và mắt. Tôi ôm miệng, ho dữ dội vài tiếng.

Anh bế tôi trở lại phòng ngủ, vội vàng vỗ lưng tôi: "Sao thế?"

Mắt tôi rịn ra vài giọt nước mắt, cười với anh: "Bị sặc rồi."

Rồi nói: "Em không nhớ được đâu, Mã Quần Diệu, trí nhớ em không tốt."

Anh quỳ một gối trước cửa sổ, nhìn tôi một lúc, mím môi, có chút thất thần nói: "Trí nhớ không tốt, cũng là chuyện tốt."







.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro