09
"Ngày 4 tháng 2 năm X
Gửi Lâm Y Khải còn 86 ngày nữa là tròn hai mươi bảy tuổi,
Em yêu, hôm qua anh đi đánh giá rủi ro phẫu thuật, hôm nay đã có kết quả. Thể trạng của anh khá tốt, nhưng rủi ro phẫu thuật vẫn rất lớn.
Bác sĩ nói anh nên thử đánh cược một lần, nhưng anh không dám đánh bạc.
Anh sợ mất trắng, mất đi cả chút thời gian cuối cùng này.
Có phải anh rất hèn nhát không?"
"Ngày 5 tháng 2 năm X
Gửi Lâm Y Khải mười bảy tuổi,
Bức thư hôm nay, là gửi cho Lâm Y Khải mười bảy tuổi.
Chỉ là đột nhiên nhớ lại, có những chuyện anh chưa bao giờ nói với em. Sợ nếu không nói bây giờ, sẽ không còn cơ hội nói ra nữa.
Anh thực sự rất hèn nhát.
Em tưởng rằng sau khi đổi ký túc xá chúng ta mới nói chuyện lần đầu tiên, nhưng không phải. Lần đầu tiên chúng ta nói chuyện ở trường cấp ba, thực ra là học kỳ hai lớp mười, em đi ngang qua anh, làm rơi đồ của anh, nhặt lên rồi nói với anh câu "Xin lỗi bạn". Lúc đó anh hơi... hơi tức giận, cũng hơi buồn. Anh tưởng em thậm chí không nhớ tên anh. Nhưng nhìn em, anh lại không thể giận nổi. Đối diện với em, anh luôn là một người không có chút xương cốt nào.
Nhưng thực ra anh đã thích em từ rất lâu trước đó. Anh nghĩ chắc em không nhớ anh nữa. Năm đó anh mười bốn tuổi, cha nuôi vừa qua đời, anh được ủy ban khu phố đưa đến trại trẻ mồ côi. Ở đó có một số đứa trẻ cùng tuổi với anh, nhưng chúng không chịu chấp nhận anh, nên anh lại bỏ trốn ra ngoài. Khi trời mưa, anh trú mưa ở cửa ngân hàng, em đã cho anh một chiếc bánh mì.
Lúc đó anh là một đứa bé dơ bẩn, có thể đã làm em sợ. Lúc đó em còn hơi mập, trông hơi tròn trĩnh. Em có vẻ không thích nghe điều này đúng không? Nhưng dù em thế nào, anh cũng rất thích.
Anh đã cố tạo cơ hội để nói chuyện với em. Thực sự rất sợ em sẽ từ chối anh. Nếu em từ chối, anh sẽ trốn thật xa, nhưng vẫn không kìm được nhìn em.
Em hỏi anh có thích kem em mua cho không, anh nói thích. Thực ra là muốn nói thích em, nhưng anh không dám nói với em.
Em yêu, quen biết em là điều may mắn nhất trong đời anh."
Mã Quần Diệu, thực sự, rất hèn nhát.
Tôi nghĩ.
Nhưng đã hèn nhát như vậy, tại sao còn phải yêu tôi nhiều đến thế chứ?
Việc tôi và anh quen nhau ở trường cấp ba, thực ra cũng vì một cơn mưa.
Học kỳ một năm lớp mười, cuối tháng 9, cơn mưa thu đến bất chợt. Hầu hết học sinh trong lớp đều không mang ô, tôi cũng không mang, cứ thế dầm mưa về ký túc xá. Bộ đồng phục ướt sũng. Về đến ký túc xá, tôi cởi quần áo ướt ra, tiện tay ném vào bồn rửa mặt, chui vào phòng tắm.
Khi tôi đi ra, các bạn cùng phòng khác đã về, sau đó lại có một người bước vào phòng. Mã Quần Diệu bưng một cái chậu, bên trong là bộ đồng phục của anh, có lẽ cũng bị ướt. Anh nhìn tôi, chỉ vào quần áo trên bồn rửa mặt: "Cậu có muốn giặt không? Tớ đi phòng giặt đây."
Tôi mất vài giây mới nhận ra anh đang nói chuyện với tôi.
Rõ ràng trước đó chúng tôi chẳng quen biết gì, nhưng giọng Mã Quần Diệu lại quen thuộc, như thể chúng tôi đã quen nhau rất lâu rồi.
"Không, không cần, tớ tự mang đi giặt là được." Tôi cười, xua tay với anh.
Mã Quần Diệu nói: "Tiện tay thôi mà."
Tôi sững lại, không biết phải từ chối thế nào nữa. Đúng là chỉ tiện tay, quần áo của người cùng phòng ướt, cùng nhau mang đi bỏ vào máy giặt thôi, tôi cũng không có cái kiểu sạch sẽ quá mức là "quần áo không thể giặt chung với người khác".
"Được, cảm ơn cậu nha." Tôi nói xong, thấy Mã Quần Diệu chuẩn bị lấy quần áo của tôi, chợt nhớ ra quần lót của tôi cũng nằm trong đống quần áo đó, liền lao lên một bước: "Khoan đã!"
Tôi nhanh chóng lấy đi quần lót của mình. Mã Quần Diệu đặt đồng phục của tôi vào chậu của anh, rồi ra khỏi ký túc xá.
Đây chính là điều anh nói trong thư, "cố tình" tạo ra cơ hội để nói chuyện với tôi "lần đầu tiên".
Ngày hôm sau, trong tiết thể dục, sau phần khởi động là hoạt động tự do. Tôi chạy đến bên cạnh Mã Quần Diệu, gọi tên anh: "Mã Quần Diệu."
Mã Quần Diệu vốn định đi đá bóng với mấy đứa bạn, nghe tôi gọi thì dừng bước, quay đầu lại có vẻ hơi ngạc nhiên: "Sao thế?"
Tôi xích lại gần anh: "Cậu đi với tớ đến một nơi."
Mã Quần Diệu sững người hai giây, gật đầu: "Được." Rồi anh cho mấy tên kia leo cây. Lũ bạn lẩm bẩm chửi rủa, cười đùa đi về phía sân bóng.
Tôi dẫn Mã Quần Diệu, lén lút tránh ánh mắt của giáo viên thể dục, rồi đến căn tin trường học. Cuối cùng mua hai cây kem vị sô cô la, một cây cho tôi, một cây cho Mã Quần Diệu.
Mua xong, chúng tôi ra khỏi căn tin, trốn dưới tán cây bên sân bóng để ăn kem.
Lớp sô cô la giòn tan, bên trong là vị sữa.
Mát lạnh, rất ngọt.
Tôi sợ anh không thích, nên hỏi anh: "Sô cô la là vị kem tớ thích nhất, thế nào, cậu thích không?"
Mã Quần Diệu nhìn tôi, nói: "Thích."
Thì ra một câu "thích" nhẹ nhàng của anh, đằng sau đã có biết bao sự chuẩn bị.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro