Chap 15
Lâm Y Khải không muốn để Mã Quần Diệu biết mình vừa đi gặp bác sĩ tâm lý nên cậu nói dối rằng Lục Thành Chu là bạn mình.
"Chào anh, tôi là Lục Thành Chu."
"Mã Quần Diệu."
Lâm Y Khải cũng chẳng có tâm trạng giới thiệu hai người với nhau. Cậu vội vàng cảm ơn rồi tiễn Lục Thành Chu, "Cảm ơn anh đã đưa tôi về, hẹn gặp lại tuần sau."
Ánh mắt của Lục Thành Chu dừng lại trên người Mã Quần Diệu một lát, "Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Mã Quần Diệu chưa từng thấy người đàn ông này, cũng không hiểu tại sao sau bảy năm không liên lạc, Lâm Y Khải lại có một người bạn mới ở đây.
"Hắn là ai? Hai người quen nhau thế nào?"
"Cả cái này anh cũng phải quản sao?"
Mã Quần Diệu không hiểu nổi. Rõ ràng tối qua còn tốt đẹp, sao hôm nay lại như vậy...
"Thôi được, anh không hỏi nữa. Khải Khải, em ăn tối chưa?"
"Rồi." – Lại tiếp tục một câu nói dối, rốt cục Lâm Y Khải cũng chẳng nhớ hôm nay mình đã nói bao nhiêu lời dối lòng.
Mã Quần Diệu vốn định rủ cậu đi ăn.
"Vậy thì... em đoán xem anh mang gì đến?"
"Lại hoa hồng đỏ đúng không? Mã Quần Diệu, em..." – Cậu cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh – "Mẹ em không cho phép chúng ta bên nhau. Xin lỗi."
Một lời dối trá nữa.
Với cả Lục Thành Chu, cậu cũng đã nói dối như vậy.
Lâm Y Khải có những bí mật không thể để ai biết, dù là bác sĩ tâm lý hay người mà cậu yêu nhất.
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy Mã Quần Diệu một cái, "Em hơi mệt, muốn nghỉ sớm. Mai gặp anh ở công ty nhé."
Mã Quần Diệu nhìn theo bóng dáng cúi đầu của cậu bước vào nhà, trong lòng nghẹn lại không thể diễn tả.
Anh mở cốp xe ra, bên trong đầy ắp những bó hoa hồng đỏ. Đến nhìn một cái, Lâm Y Khải cũng chẳng buồn.
Chúng sẽ bắt đầu tàn vào ngày mai – hoa hồng, thời gian tươi đẹp luôn quá ngắn.
Lạ là lần này, anh lại không thấy giận. Chỉ lặng lẽ xếp từng bó hoa tựa lên cửa nhà và bệ cửa sổ của Lâm Y Khải. Tay bất cẩn bị gai xước vài đường, không đau lắm, nhưng anh lại bật cười: Lâm Y Khải đúng là giống hoa hồng, luôn khiến người khác đau.
Anh không gõ cửa, sau khi sắp xếp xong, anh rời đi.
Mấy cánh hoa rơi lại trong cốp xe, Mã Quần Diệu nhặt lên, thổi nhẹ, để gió cuốn đi.
Dù mẹ cậu có không đồng ý, bà cũng đã nằm dưới ba tấc đất rồi. Còn mình – vẫn đang sống – anh không tin trái tim của Lâm Y Khải là sỏi đá.
Lâm Y Khải vào nhà, cởi giày, chân trần đặt lên sàn lạnh rồi thẳng thừng ngồi xuống.
Thật ra lần đầu tiên cậu nghe đến cái tên "Mã Quần Diệu", là từ mẹ cậu.
"Mọi thứ của nó, con đều xứng đáng có được. Đó là cái mà Mã Sảnh nợ nhà chúng ta."
Sau khi cha mất, mẹ như biến thành một người khác.
Người phụ nữ từng hát ru dịu dàng ngày xưa bỗng mang một giấc mơ xa vời.
Bà ngày ngày nguyền rủa số phận, cho rằng chính Mã Sảnh đã cướp đi tất cả. Ngày trước hai người cùng khởi nghiệp, cha Lâm Y Khải phụ trách toàn bộ nghiên cứu công nghệ, còn Mã Sảnh chỉ góp một ít vốn. Họ từng dự định cùng đi gặp đối tác, nhưng vì Mã Sảnh có việc bận đột xuất, cha cậu phải tự lái xe đi.
Rồi tai nạn xảy ra – xe mất lái lao khỏi rào chắn bên sườn núi.
Dù vậy, dự án mới của nhà họ Mã vẫn thuận lợi tiến hành, ký kết suôn sẻ. Lúc đó, Mã Sảnh chính thức bước vào thời kỳ huy hoàng trong sự nghiệp.
Con người thường cần một kẻ để đổ lỗi. Nếu không có thủ phạm rõ ràng, sẽ có người bị đẩy ra làm bia đỡ.
Và trong mắt mẹ, người đó chính là Mã Sảnh.
Bà nghĩ: người đàn ông đó giẫm lên xác chồng mình để thành công, lại còn giả tạo đến mức nói, "Nếu chị gặp khó khăn, cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp hết sức."
Mẹ lúc đó chỉ tay về phía bóng lưng Mã Sảnh, bảo Lâm Y Khải: "Khải Khải con thấy chưa? Đó gọi là đạo đức giả."
Sau khi cha mất, cuộc sống hai mẹ con trở nên chật vật, mẹ Lâm Y Khải làm đến ba công việc cùng lúc. Nhưng bà vẫn bắt cậu học piano, học bơi, đấu kiếm, thậm chí cả lớp golf cho thiếu nhi.
Đôi lúc cậu cảm thấy mình như một con muỗi đột biến, hút cạn sức mẹ.
"Mẹ ơi, con có thể nghỉ học lớp năng khiếu không ạ?" – Cậu bé Lâm Y Khải khi đó cũng nhìn chằm chằm xuống đất, không dám nhìn mẹ.
"Không được. Con đừng lười. Con trai Mã Sảnh giỏi lắm, cái gì nó cũng làm tốt. Con không được kém nó."
Thậm chí đến cấp hai, mẹ cậu còn dùng tiền để cho cậu học ở Thanh Chính – ngôi trường quý tộc nhất Diệp Thành, và dĩ nhiên vào lớp giỏi nhất.
Chính là lớp của Mã Quần Diệu.
Hôm đó, lần đầu tiên cậu thấy "con nhà người ta" trong lời mẹ – lúc thầy giáo gọi Mã Quần Diệu sau giờ học.
Cậu ngẩng đầu, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gò má của thiếu niên đang mỉm cười, lúm đồng tiền ánh lên như chứa cả một bầu trời.
"Thầy ơi, em tới liền!"
Hồi đó Mã Quần Diệu chưa đáng ghét như bây giờ – mọi người đều thích anh ấy. À không, trừ Lâm Y Khải.
Mã Sảnh sắp trở thành tỷ phú trẻ nhất Diệp Thành nên đương nhiên có vô số người muốn nịnh con trai ông ấy. Mã Quần Diệu thì xuất sắc thật: học giỏi, cư xử tử tế, đúng kiểu "bạch nguyệt quang".
Mã Quần Diệu càng sáng sủa bao nhiêu, Lâm Y Khải lại càng thấy mình tối tăm, ẩm ướt bấy nhiêu.
Bạn cùng lớp luôn vây quanh Mã Quần Diệu, anh luôn là tâm điểm.
Còn cậu chẳng có thời gian để hoà nhập – không quan tâm giày hiệu hay đồ công nghệ, vì cậu phải cố học, rất vất vả mới theo kịp chương trình học ở Thanh Chính.
Không phải không ai thích cậu – Lâm Y Khải có khuôn mặt xinh xắn như búp bê, các bạn nữ trong lớp thường cố tình bắt chuyện.
Mà tuổi đó, mấy con trai thường dễ ghen – đặc biệt là với đứa "khác người" như cậu. Như thể bắt nạt cậu là một cách chứng tỏ bản thân.
Thế là sau đó xảy ra chuyện cậu bị xô ngã xuống hồ bơi.
Mặc dù Mã Quần Diệu đưa cậu USB ghi lại camera giám sát, nhưng Lâm Y Khải lắc đầu: "Cảm ơn cậu... nhưng thôi, tôi chỉ muốn yên ổn học."
Cậu nghĩ lại mà bật cười – mình đúng là nhát gan từ nhỏ, chưa bao giờ dám phản kháng.
Rồi đến kỳ thi giữa kỳ, đổi chỗ ngồi theo điểm số.
Lâm Y Khải vẫn nhớ như in buổi chiều hôm đó – đang làm toán thì có người gõ nhẹ bàn hai cái, ngẩng đầu lên, thấy Mã Quần Diệu cười tiêu chuẩn như mọi khi:
"Lâm Y Khải, cậu ngồi cùng bàn với tôi nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro