Chương 25
Sau khi Hạ Thiên Mạn rời đi, Lâm Y Khải trở nên đờ đẫn.
Cậu đờ đẫn vì bị chọc trúng tâm tư, đờ đẫn vì chuyện thích Mã Quần Diệu đến cả cậu cũng cảm thấy khiếp sợ.
Sao cậu có thể thích người này cơ chứ? Một người đàn ông dối trá bất chấp tất cả để đổi lấy lợi ích cá nhân, chẳng lẽ chỉ vì vài lần hắn gọi mình là "bé cưng", mua cho mình mấy viên kẹo, nói sau này sẽ đón sinh nhật với mình mà thành ra thế này ư...
Nghĩ đi nghĩ lại từng lý do, Lâm Y Khải cúi đầu, chột dạ táy máy đường vân trong lòng bàn tay.
"Mày thật là không có tiền đồ, trên thế giới này đâu phải chỉ có mỗi mình hắn đối xử tốt với mày!" Tự mắng mình xong, Lâm Y Khải lại ủ rũ bổ sung, "Vấn đề là hắn có tốt với mày sao? Nhốt mày ở đây, hắn thì đi cưới vợ..."
Lâm Y Khải hung hăng chà xát hai bàn tay, tựa như càng làm thật thô bạo, chuyện Mã Quần Diệu kết hôn càng không đáng để nhắc tới. Thẳng đến khi bàn tay trắng nõn trở nên đỏ bừng, từ từ cảm nhận được cơn đau, cậu mới chịu dừng lại trấn an: "Được rồi, sớm muộn gì cũng sẽ không thích nữa."
Lâm Y Khải không chịu ăn tối, bác Mạnh vừa thu dọn vừa thở dài, lo lắng cho sức khỏe của cậu, khuyên nhủ mấy câu, cuối cùng nhận được vẫn là cái lắc đầu không ăn nổi.
Hôm nay Mã Quần Diệu trở về sớm, cũng không say xỉn như thường ngày. Hắn bước vào nhà lúc bác Mạnh chưa dọn dẹp xong, thức ăn trên bàn cơ hồ không vơi một chút, Lâm Y Khải thì đang ngồi xếp bằng trong phòng khách xem tivi.
Tivi biệt thự không có kết nối internet nên không có nhiều kênh để xem, Mã Quần Diệu liếc nhìn màn hình, phía trên đang chiếu bộ phim Tom and Jerry.
Tình tiết buồn cười kết hợp cùng nhạc nền thú vị, thế nhưng mặt người ngồi xem lại chẳng có tí mảy may cảm xúc nào.
Mã Quần Diệu cởi áo vest, bước tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Y Khải: "Chơi trò tuyệt thực?"
Lâm Y Khải nhìn Mã Quần Diệu một cái rồi thôi, trong khoảng thời gian này, đây chính là lần đầu tiên ngoài làm tình, bọn họ mở miệng nói chuyện về thứ khác.
"Tôi không đói."
Mã Quần Diệu nắm cổ tay Lâm Y Khải nâng lên, giọng điệu nghiêm túc: "Tôi không thích ở trên giường ôm cậu như ôm một bộ xương, đi ăn cơm ngay."
Lâm Y Khải rút tay về, bướng bỉnh đáp trả: "Chú không thích thì có thể đi."
"Nhà của tôi, người của tôi, tại sao tôi phải đi?" Mã Quần Diệu không nồi nóng đối với việc Lâm Y Khải phản kháng, hắn tắt tivi ra lệnh, "Đi tắm rồi lên giường đợi tôi."
Lâm Y Khải nhìn Mã Quần Diệu đứng dậy thay quần áo, quả nhiên hắn tới khu nam tìm mình mãi mãi chỉ có duy nhất chuyện này.
Trông theo bóng lưng hắn, Lâm Y Khải bắt đầu oán trách bản thân tại sao lại rơi vào ảo tưởng hắn đối xử dịu dàng với mình.
Không thể tiếp tục như vậy, cậu không muốn trở thành vật phẩm cả đời, cậu không phải thú cưng của ai đó.
Lâm Y Khải chạy đến trước mặt Mã Quần Diệu, cản đường hắn, đánh bạo hỏi: "Chú định khi nào cho tôi đi? Chú không thể nhốt tôi mãi thế này được."
Ánh mắt Mã Quần Diệu trầm xuống, Lâm Y Khải không khỏi rùng mình, đôi mắt ấy giống như muốn nói rằng hắn đúng là muốn nhốt cậu cả đời, vĩnh viễn không cho cậu lấy lại tự do.
Trước khi suy nghĩ đáng sợ này được thốt ra khỏi miệng, Lâm Y Khải đã vội ngắt lời hắn: "Chú sắp kết hôn rồi, sau này không cần tôi nữa, cho nên
Con ngươi lạnh băng của Mã Quần Diệu khiến Lâm Y Khải không thể nói tiếp, hắn tinh ý bắt được điểm mấu chốt trong câu vừa rồi, gắt gao hỏi: "Làm sao cậu biết tôi sắp kết hôn?"
Lâm Y Khải sững sờ, quên rằng ở đây không có mạng không thể cập nhật tin tức...
Mã Quần Diệu khẽ khịt mũi, trong không khí tựa hồ còn lưu lại mùi nước hoa cao cấp của Hạ Thiên Mạn.
"Cậu gặp ai?"
Hàng mi Lâm Y Khải run run, siết chặt vạt áo khai thật: "Hạ Thiên Mạn."
"Chị ta tới làm gì?" Mã Quần Diệu nhạy cảm bắt lấy cổ tay Lâm Y Khải, giống như con sư tử bị người ngoài xâm chiếm lãnh địa, đối với ai cũng phòng bị và nghi ngờ.
Lâm Y Khải hơi đau, cau mày nói: "Cô ấy tới mua tranh tôi vẽ..."
Hạ Thiên Mạn sở hữu một phòng triễn lãm, cũng thích sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật, thành thử vì một bức tranh mà đích thân đến gặp họa sĩ là chuyện rất bình thường, nhưng vấn đề là nó lại dính tới Lâm Y Khải, theo bản năng Mã Quần Diệu càng thêm nhạy cảm.
"Mua tranh? Tranh gì?"
Tất nhiên Lâm Y Khải sẽ không nói cho hắn biết đó là bức tranh cậu vẽ hắn ở Tân Hải, cũng mãi mãi không muốn nói với hắn rằng mình đã ôm tâm tình gì khi vẽ bức tranh ấy.
Bởi vì tất cả chỉ là do quỷ ám, là cảm xúc nhất thời.
"Nói? Vẽ cái gì?"
"Một bức tranh phong cảnh bình thường thôi." Tay bị Mã Quần Diệu nắm đau, nước mắt trào khỏi khóe mắt, cậu cố gắng tránh thoát mà không được, cực kỳ tủi thân nói, "Chú làm đau tôi."
Mã Quần Diệu ngắn ra, thả lỏng một chút, có điều vẫn không buông tay: "Còn gì nữa? Chỉ mua tranh thôi à?"
Trong lòng Lâm Y Khải ít nhiều cảm thấy bất lực và tuyệt vọng, bất kể cậu có nói thế nào đi nữa thì Mã Quần Diệu cũng không bao giờ chịu tin.
"Còn nói chủ sắp kết hôn rồi."
Hai người im lặng vài giây, Mã Quần Diệu tránh ánh mắt tối tăm của Lâm Y Khải, hồi lâu, buông tay cậu ra nói:
"Đi tắm."
Lâm Y Khải nhìn Mã Quần Diệu không hỏi tới mình nữa, tâm can đau rút từng cơn.
Tắm xong, Lâm Y Khải bước ra, Mã Quần Diệu đã thay xong quần áo đứng hút thuốc cạnh cửa sổ sát đất. Lâm Y Khải giữ khăn tắm trên đầu, chân giẫm lên sàn tạo ra dấu chân mờ, từng bước tới gần Mã Quần Diệu, do dự một chút, sau đó cầm gói thuốc lá trên bàn trà lên, rút một điểu.
Mã Quần Diệu niễn nghiêng đầu nhìn Lâm Y Khải thuần thục châm lửa, quên mất cậu cũng là một đứa trẻ biết hút thuốc.
Rõ ràng khuôn mặt đáng yêu kia và điếu thuốc trong tay chẳng liên quan gì với nhau, tuy nhiên động tác cậu kẹp thuốc rồi nhả khói lại quá điêu luyện, giống như chẳng có gì là không đúng ở đây.
Mới mười tám tuổi...
Mã Quần Diệu khẽ nhíu mày, vươn tay cướp điếu thuốc cậu đang ngậm, hung hăng ném xuống sàn đạp tắt.
"Tôi không thích bạn giường của mình có mùi thuốc lá."
"Bản thân chủ đang hút còn gì?" Lâm Y Khải buồn bực nhìn Mã Quần Diệu.
"Tôi là tôi, cậu là cậu." Mã Quần Diệu dập tắt điếu thuốc của mình, ôm eo Lâm Y Khải, cởi áo choàng tắm cậu đang mặc.
Nụ hôn thô lỗ bất ngờ rơi xuống, Lâm Y Khải cảm nhận mùi thuốc lá mà Mã Quần Diệu không thích dây dưa giữa môi mình, rất nhanh cậu bị hắn đầy lên giường.
Cơ thể đã quen với kích thước của hắn, chẳng mấy chốc đón nhận toàn bộ độ dài côn thịt, Lâm Y Khải ngửa đầu nhìn trần nhà hoa lệ, từng đợt va chạm khiến đèn chùm lộng lẫy trước mắt cũng như chuyển động theo... Sặc sỡ nhiều màu, hoa cả mắt.
Người ta nói cơ thể hòa hợp là cảm giác tuyệt vời nhất trên đời, có vô số người cố gắng miêu tả niềm hạnh phúc và nét đẹp tình dục qua tác phẩm của họ, ấy thế mà cái ôm Mã Quần Diệu dành cho Lâm Y Khải lại chẳng mang chút cảm giác hạnh phúc hay tốt đẹp nào cả.
Hóa ra tác phẩm nghệ thuật cũng có thể đánh lừa con người.
Thế giới này từ đầu đến chân đều là dối trá.
Không biết là lần thứ mấy phát tiết dục vọng, Lâm Y Khải ngã xuống giường, tin chắc rằng những gì mình đã từng nghe, đã từng thấy, đã từng cảm nhận được từ Mã Quần Diệu... những thứ mà cậu tự cho là ôn nhu, tất thảy đều giả dối.
Hắn không hề để ý đến cậu, không tin tưởng cậu, không bảo vệ cậu, càng không thể nào quý trọng cậu.
Từ nhỏ đến lớn, không có lấy một người nào chấp nhận yêu thương cậu.
Lâm Y Khải kiệt sức nằm trên giường, kéo gối qua ôm trước ngực, bàn tay ấn nhẹ bụng dưới không thoải mái.
Chú ý động tác nhỏ của cậu, ý thức được nguyên nhân do mình bắn vào trong, Mã Quần Diệu đứng dậy tới gần Lâm Y Khải, vươn tay muốn giúp cậu xử lý sạch sẽ...
"Là do tôi hại Tu Hạ xảy ra chuyện ư? Trừ chuyện này ra, tôi thật sự không hiểu tại sao chú lại đối xử với tôi như vậy..." Lâm Y Khải ôm gối sầu não lên tiếng, ngăn Mã Quần Diệu đang có ý ôm mình dậy, "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, không phải tôi làm... Điều duy nhất tôi cảm thấy có lỗi với chú cũng chỉ là ghi âm trong điện thoại bị Mã Tín Dương phát hiện, gián tiếp hại Tu Hạ gặp tai nan xe..."
Giọng Lâm Y Khải rất yếu ớt, không biết bởi vì khổ sở hay tổn hao hết sạch khí lực, nhưng nhìn cậu co ro trên giường, Mã Quần Diệu cảm thấy cậu không giống nói dối.
"Nếu như chú nổi giận vì tôi hại Tu Hạ, vậy thì cho tới khi Tu Hạ tỉnh lại, tôi sẽ ở đây để chú muốn hành hạ thế nào tùy chú. Nếu như cậu ấy cả đời này không tỉnh lại được, tôi chấp nhận dùng cả đời trả món nợ này..." Lâm Y Khải cố nhịn cơn khó chịu, chậm chạp bò dậy nhìn Mã Quần Diệu.
"Nhưng khi cậu ấy tỉnh lại rồi, chú hãy buông tha cho tôi, có được không?"
Mã Quần Diệu quan sát Lâm Y Khải chật vật cầu xin mình, dáng vẻ đáng thương ấy làm người ta không thể không tin lời cậu nói là thật.
Suy nghĩ kỹ một chút, quả thật hắn chẳng hề tổn thất vì sự cố đó, ngoại trừ việc vô tình hại Mã Tu Hạ, hắn đã lấy được tất cả những gì hắn muốn.
Có lẽ do bầu không khí góp phần, thấy Lâm Y Khải bị mình làm đến sức cùng lực kiệt, Mã Quần Diệu lựa chọn lui một bước. Ừ thì nếu chỉ là tình một đêm bình thường, hắn chắc chắn sẽ không gật đầu.
"Được."
Nhận được sự đồng ý, ánh mắt Lâm Y Khải sáng lên mấy phần, Mã Quần Diệu nhìn ra điểm này, không hiểu sao tâm trạng trở nên không vui.
"Cậu nên cầu nguyện cho Tu Hạ bình an vô sự tỉnh lại đi."
Nói điều kiện xong, Mã Quần Diệu giật lấy gối Lâm Y Khải đang ôm, ý định bế cậu vào phòng tắm ban đầu đã tan thành mây khói, biến thành một câu mệnh lệnh lạnh lùng: "Cút đi rửa sạch đóng nhớp nháp này mau lên."
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Lâm Y Khải xử lý rất nhanh, ra khỏi phòng tắm, cậu theo thói quen bước tới bàn trà tìm thuốc lá.
"Tôi từng nói không thích rồi mà." Mã Quần Diệu phát hiện hành động của cậu, bực bội nói.
"Tôi không hút thuốc trong phòng chú, tôi đi ra ngoài." Lâm Y Khải rũ mắt, cầm gói thuốc lên.
Cả hai về đều không vừa ý về nào, Mã Quần Diệu phiền não nâng tông giọng: "Ở đâu cũng không được, sau này để tôi nhìn thấy cậu hút thuốc, cậu vĩnh viễn đừng mong rời khỏi đây."
Lâm Y Khải tức giận nhìn Mã Quần Diệu, nhưng cậu không dám phản bác, chỉ buộc lòng bỏ gói thuốc xuống, ngồi vào ghế. Không được hút thuốc, tâm tình phiền muộn không thể giải tỏa, Lâm Y Khải bất giác làm lộ dáng vẻ đứa trẻ bị cấm ăn kẹo.
"Học ai hút thuốc?" Mã Quần Diệu càng nhìn khuôn mặt trẻ con của Lâm Y Khải, trong tiềm thức càng cảm thấy những tật xấu này không phù hợp với cậu, rốt cuộc đứa nhỏ này học nó ở đâu?
"Bọn họ đều hút." Lâm Y Khải không muốn trả lời Mã Quần Diệu, song cũng không thể làm ngơ, phát âm đặc sệt giọng mũi.
Mã Quần Diệu lấy gói thuốc lá trên bàn bỏ vào túi áo vest, liếc nhìn Lâm Y Khải: "Bọn họ? Bọn họ là ai?"
Lâm Y Khải nghe Mã Quần Diệu hỏi từng câu giống như đang thẩm tra mình, suy nghĩ cặn kẽ xem nên trả lời thế nào.
"Những người đàn ông qua đêm với mẹ tôi."
Lâm Y Khải thu hồi ánh mắt, lại bắt đầu vô thức chà xát lòng bàn tay.
Vốn tưởng Mã Quần Diệu sẽ tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng không, thay vào đó hắn chỉ nói:
"Từ nay về sau đừng hút thuốc nữa."
Lâm Y Khải củi đầu, không để tâm lời Mã Quần Diệu nói, lầm bầm trong miệng: "Dựa vào cái gì..."
Mã Quần Diệu nâng cằm Lâm Y Khải ép cậu nhìn mình, nghiêm nghị giải đáp: "Dựa vào chuyện tôi không thích."
Hắn từng chứng kiến rất nhiều người trẻ ăn chơi trác táng, khói rượu nồng nặc, khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên biến chất thiếu sức sống.
Vậy nên đã là người của hắn thì không được phép xấu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro