Chương 25.5

Lâm Y Khải không tính là nghiện thuốc lá, dẫu sao giá cả tương đối không rẻ, cậu thì không hào phóng đến mức dễ dàng bỏ tiền mua thuốc lá mọi lúc mọi nơi.

Tuy nhiên kể từ ngày bị Mã Quần Diệu cảnh cáo, cậu giống như đứa trẻ nỗi loạn, người lớn càng cấm, cậu càng nhắm mắt không tuân theo.

Chỉ là giữa cuộc đấu tranh vô nghĩa, cậu đang muốn tranh thủ một chút tự do.

Mà sau cái đêm gọi là hòa hợp nhất của hai người, tivi trong nhà cuối cùng cũng giành được cơ hội kết nối internet. Rốt cuộc ngoại từ phim hoạt hình, cậu đã có thể biết được ít tin tức về thế giới bên ngoài.

Càng gần tới ngày diễn ra hôn lễ, bất luận là kênh giải trí hay thời sự, mọi người đều đồng loạt bàn tán đưa tin về sự kiện này. Có thể do quá bận rộn, Mã Quần Diệu không đến biệt thự khu nam cũng đã một thời gian.

Hắn không có ở đây, Lâm Y Khải có nhiều thời gian tự do hơn, thỉnh thoảng sẽ cùng bác Mạnh ra ngoài hít thở.

Lộ trình di chuyền của Lâm Y Khải rất đơn giản, trước tiên là đến bệnh viện thăm Tu Hạ, loay hoay tới đầu giờ chiều thì ôm bảng vẽ đến phòng tranh ngây ngô tận khi trời tối.

Bị Mã Quần Diệu tịch thu điện thoại, Lâm Y Khải không liên lạc được với người nào, nực cười là cậu sống ở biệt thự khu nam hơn nửa tháng nhưng không một ai phát hiện cậu mất tích mà báo cảnh sát hay đi tìm cậu.

Dương Bái sau khi đẩy cậu vào Mã gia, mấy lần gặp xin tiền rồi mất dạng đến giờ... còn Lưu Á Duy, kể từ ngày đó cũng không thấy mặt nữa, không biết là do không tìm thấy hay không dám gặp cậu.

Trên đường trở về nhà với bác Mạnh, Lâm Y Khải cảm thấy bản thân càng ngày càng giống như người vô hình, cậu giấu gói thuốc lá vừa mua lên, đạp cái bóng dưới chân mình, cất giọng hỏi:

"Ông ơi, nếu một ngày nào đó cháu thật sự biến mất, có phải cũng sẽ chẳng có ai phát hiện ra không?"

Nghe Lâm Y Khải đột nhiên đặt câu hỏi, bác Mạnh sững sờ giây lát, ngay sau đó hiền hòa trả lời: "Không đâu, nếu cháu biến mất, thiếu gia nhất định sẽ biết đầu tiên."

Lâm Y Khải ngước mắt nhìn bác Mạnh, nháy mắt không thể diễn tả tư vị trong lòng là gì, chỉ có thể cười khổ: "Ừ nhỉ, hắn phải biết chứ, bởi vì hắn luôn một mực giám sát cháu mà."

Bác Mạnh thấy Lâm Y Khải buồn bã, suy nghĩ một chút mới mở miệng nói: "Thật ra, bị thiếu gia giám sát không hẳn là chuyện tồi tệ.

Lâm Y Khải miễn cưỡng mỉm cười: "Ông không cần an ủi cháu."

"Mặc dù rất nhiều năm ông không gặp thiếu gia, nhưng ông đã chăm sóc cậu ấy từ khi cậu ấy chào đời... Chà... chắc là đến thời điểm cậu ấy cao chừng này cháu."

Bác Mạnh giơ tay diễn tả, nói tiếp: "Cháu mới vào cửa biệt phủ, có lẽ không biết bên đó khủng khiếp thế nào. Năm ấy phu nhân hạ sinh thiếu gia chưa bao lâu, lão gia đã có người bên ngoài, phu nhân ở đó khó chịu nên quyết định đưa thiếu gia về đây. Sau này nghe nói lão gia còn bao nuôi đàn ông, phu nhân bắt đầu đau khổ, nghiêm trọng đến mức nếu không có người để ý thì sẽ làm chuyện tổn thương chính mình, thiếu gia chỉ có thể ở bên cạnh giám sát phu nhân, không dám buông lỏng một khắc."

Cho tới thời điểm hiện tại, Lâm Y Khải chưa từng nghe qua chuyện hồi bé của Mã Quần Diệu, với những gì bác Mạnh vừa nói, cậu từ từ thả chậm bước chân.

"Chỉ tiếc bi kịch vẫn xảy ra, có một lần phu nhân nhìn thấy người đàn ông bên ngoài đó... mặc váy, phu nhân nhất thời kích động chạy ra ngoài và bị xe tải đâm phải..." Nói đến đây, bác Mạnh thở dài, "Cho nên lần này Tu Hạ thiếu gia xảy ra tai nạn, thiếu gia mới nhạy cảm như thế..."

Lâm Y Khải nắm chặt quai túi, nghĩ đến người hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, tâm can không khỏi buồn rầu. Cảm giác áy náy vốn đã đè nén trong lòng, giờ đây lại càng thêm khó chịu.

"Phu nhân qua đời, thiếu gia cảm thấy tất cả đều là lỗi của cậu ấy, do cậu ấy không để ý phu nhân nên bi kịch mới xảy ra... Từ đó về sau, thiếu gia dọn về biệt phủ, ông cũng không gặp cậu ấy nữa." Kể lại chuyện cũ xong, bác Mạnh nâng khóe môi nói với Lâm Y Khải, "Vì vậy ông cảm thấy chỉ có người thiếu gia vô cùng coi trọng, cậu ấy mới muốn biết nhất cử nhất động của người đó."

Lâm Y Khải khẽ run, cảm xúc lẫn lộn đồng thời xuất hiện.

Về đến nhà, cả căn biệt thự rộng lớn không có một bóng người, nói chuyện dễ vọng tiếng vang.

Sau khi xem tivi cùng bác Mạnh, Lâm Y Khải bắt đầu chỉnh sửa lại những bức tranh đã vẽ được trong mấy ngày qua. Mới làm chừng phân nửa thì khoảng sân vắng lặng bất ngờ lóa đèn xe, Lâm Y Khải đặt bảng vẽ xuống chạy đến bên cửa sổ, quả nhiên là xe của Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu xuống xe, mặc bộ âu phục mà trước đây Lâm Y Khải từng mặc trộm, cậu thậm chí còn nhớ mùi nước hoa trên đó. Trái tim đánh rơi hai nhịp, chưa kịp bình phục lại nhìn thấy Sâm Vũ Vì cũng từ xe hắn bước xuống.

Sâm Vũ Vì mặc một chiếc váy ren xinh đẹp, mái tóc xõa ngang vai, mang đôi giày cao gót màu hồng nhạt đứng bên cạnh Mã Quần Diệu.

Trai tài gái sắc, giống hệt những gì truyền thông đưa tin. Hai người ngoài ấy không biết đang nói chuyện gì, Sâm Vũ Vì ngẩng đầu ôm Mã Quần Diệu, Mã Quần Diệu liền phối hợp hơi cúi xuống nghe cô thì thầm.

Bầu không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp, Mã Quần Diệu từ đầu chí cuối đều nở nụ cười ôn nhu.

Tiếng tim đập thình thịch giờ đây an tĩnh dần, Lâm Y Khải kéo rèm cửa sổ, xoay người chạy vào phòng tắm.

Cậu móc gói thuốc lá giấu trong túi ra, không chút do dự châm một điều, tựa như lên cơn nghiện vậy, hung hăng rít thuốc, có khi vì hành động quá nhanh mà bị sặc.

Phòng tắm toàn là mùi thuốc lá, Lâm Y Khải mặc kệ, để yên cho khói thuốc bao trùm lấy cơ thể.

Tiếng đóng cửa truyền tới từ phòng khách, nghe thấy âm thanh Mã Quần Diệu bước vào nhà, Lâm Y Khải mới lật đật dập thuốc, rửa mặt.

Đưa Sâm Vũ Vì đi dạo một ngày, Mã Quần Diệu mệt mỏi ngồi xuống sô pha, ánh mắt cũng không còn dịu dàng như vừa ở bên ngoài. Hiện tại kế hoạch của hắn chỉ còn dự án công nghệ điện tử nằm trong tay tập đoàn Sâm Điền, vì để lấy được dự án, hắn cần phải kiên nhẫn với Sâm Vũ Vì mấy ngày nữa cho đến khi hôn lễ bọn họ kết thúc.

Sau một ngày cười nói giả tạo, Mã Quần Diệu xoa huyệt thái dương, tựa lưng vào sô pha thư giãn. Ngửi mùi nước hoa cao cấp trên người Sâm Vũ Vì cả ngày, giờ phút này đây hắn chỉ muốn tìm kiếm mùi sữa đặc trưng của Lâm Y Khải.

Mã Quần Diệu nghiêng đầu nhìn phòng khách trống rỗng, không thấy bóng dáng Lâm Y Khải đâu, hắn nhíu mày gọi: "Lâm Y Khải, ra đây."

Lâm Y Khải rửa mặt xong bước ra, mới đến cạnh sô pha liền bị Mã Quần Diệu kéo ngã vào lòng hắn.

Mã Quần Diệu vùi đầu xuống hõm cổ Lâm Y Khải, nhưng mùi sữa hắn tâm tâm niệm niệm lại không còn nữa...

Chân mày Mã Quần Diệu nhíu chặt hơn, hắn ôm Lâm Y Khải gằn giọng hỏi: "Cậu hút thuốc lá?"

Lâm Y Khải khẩn trương nuốt nước bọt, ngầm thừa nhận câu hỏi của Mã Quần Diệu.

"Tôi đã nói gì với cậu?!"

Lâm Y Khải nhìn Mã Quần Diệu tức giận, quên trả lời.

"Tôi nói không thích, cậu liền làm cả người toàn mùi thuốc lá, tại sao vậy? Nhất quyết không muốn tôi chạm vào cậu à?"

Lâm Y Khải chưa kịp giải thích đã bị đẩy xuống sô pha lột sạch quần áo, cho dù cả người cậu toàn mùi thuốc lá thì Mã Quần Diệu vẫn gắt gao đè cậu dưới thân.

"Đừng hao tâm tổn sức nghĩ nhiều làm gì, tôi không bao giờ bỏ qua cho cậu đâu." Không ngửi được hương vị mình tâm niệm, Mã Quần Diệu tức giận hôn khắp người Lâm Y Khải, như thể hôn sạch mùi thuốc lá là có thể nếm được mùi sữa ngọt ngào cất giấu bên dưới.

Lâm Y Khải không từ chối, ôm lấy người đang tùy ý xâm chiếm mình, nắm lấy phần tóc sau gáy hắn, kìm nén tiếng thở dốc, do dự rất lâu mới mở miệng hỏi: "Vừa... vừa rồi ở bên ngoài, chú và Sâm Vũ Vì nói gì vậy?"

Mã Quần Diệu mài đắm chìm trong cơ thể Lâm Y Khải, không nghiêm túc trả lời vấn đề này, hắn nâng hai chân cậu lên, mở rộng sang hai bên, áp người xuống cắn môi cậu nói: "Bàn về chỗ thiết kế áo cưới cho cô ấy thôi."

Đột nhiên tim đau nhói, đau vì câu trả lời này, cũng đau vì cơ thể đồng thời đón nhận dị vật.

Sau đó không hiểu sao tinh thần nhất thời thả lỏng, Lâm Y Khải không nhịn được kêu thành tiếng.

Thật không dễ dàng gì để nghe được giọng Lâm Y Khải khi ở trên giường, trước kia Mã Quần Diệu còn có thể lừa cậu bằng cách gọi "bé cưng", tuy nhiên từ khi đưa cậu đến đây, hắn không thể tiếp tục gọi cậu như vậy, tới tận bây giờ lúc làm tình chẳng khác gì đang làm với khúc cây.

Đã lâu không nghe cậu rên rỉ, giống như bị tiêm thuốc kích thích, Mã Quần Diệu giữ eo cậu, hung mãnh đình tới.

Đầu óc Lâm Y Khải trở nên trống rỗng, chỉ có tiếng rên rỉ nhỏ vụn phát ra càng ngày càng nhiều.

Nhìn cơ thể đỏ ửng dưới thân mình, mùi sữa tự nhiên trên người đã quay trở lại, Mã Quần Diệu tham lam hôn đôi môi mềm mại hồng hào của Lâm Y Khải, mút lấy hương vị quen thuộc.

Hắn không thích mùi hương lắm tiền trên người Sâm Vũ Vĩ, nhưng mùi sữa của Lâm Y Khải lại rất đặc biệt, giúp hắn thư giãn và thoải mái.

Mã Quần Diệu đột nhiên cảm thấy hắn cần phải ngửi mùi này ngay cả lúc bình thường, chứ không phải chỉ ở trên giường sau khi kết thúc công việc.

Nảy ra suy nghĩ này, Mã Quần Diệu buông tha đôi môi Lâm Y Khải, nói:

"Bắt đầu từ ngày mai, cùng tôi đến công ty."

_

Tới Mã gia hơn hai tháng nhưng Lâm Y Khải chưa từng đặt chân đến cổng trụ sở chính EG. Mặc dù thường ngày đi trên đường đều có thể nhìn thấy vài tòa nhà trực thuộc tập đoàn, tuy nhiên chân chính bước vào thì đây là lần đầu tiên.

Cậu đi theo sau lưng Mã Quần Diệu, vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý, trong vòng chưa đầy nửa phút, nhóm chat nội bộ của nhân viên công ty bắt đầu bàn tán sôi nổi:

"Đây là phu nhân chủ tịch cũ đúng không? Đến thị sát công việc à?"

"Phu nhân cái gì, trong tay cậu ta còn không có nỗi 0.01% cổ phiếu EG."

"Không có cổ phần, nhưng người ta có con trai, chậc chậc, đứng bên cạnh Mã tổng, có cổ phần hay không đâu quan trọng!"

"Trẻ tuổi thế kia, căn bản chỉ là một thằng nhóc mà lại có đứa con trai như Mã tổng, nhìn người ta tốt số phát ham."

"Này, tôi nghe đồn Mã tồng và cậu ta có dan díu đấy! Không phải cha con, là bao nuôi, nếu không tại sao tự dưng cho hết di sản."

"Vãi nồi?! Bà phía trên hông tin thật hay giả đấy? Mẹ nó kích thích dã man!"

"Thật hay giả ai biết, dù sao phải có lửa mới có khói mà."

"Trên đời này làm gì có bức tường nào gió không lọt qua được, phải có gì đó người ta mới đồn, mấy tin đồn thường là sự thật!"

Cuộc thảo luận trong nhóm chat đang sục sôi ngất trời, năm mồm bày miệng tán gẫu thoáng chốc dừng lại ngay khi Mã Quần Diệu bước vào khu làm việc.

Các nhân viên len lén liếc nhìn Lâm Y Khải đứng phía sau Mã tổng của bọn họ, cậu mặc quần áo bình thường, ngoan ngoãn đi theo Mã Quần Diệu vào phòng làm việc.

Lần đầu tiên tới đây, Lâm Y Khải đảo mắt nhìn một vòng, phòng làm việc bày trí với phong cách tối giản, sau bàn làm việc là bức tường bằng kính cao từ sàn đến trần, làm nổi bật không gian lạnh lẽo.

Mã Quần Diệu tự nhiên ngồi vào vị trí, mở máy tính lên xử lý công việc, Lâm Y Khải cẩn thận đứng một bên, không biết nên làm cái gì.

Mã Quần Diệu liếc thấy Lâm Y Khải lúng túng, sau đó quay về nhìn tài liệu trong tay: "Đứng ngốc ở đó làm gì, ngồi xuống."

Lâm Y Khải ngó bốn phía, nhẹ nhàng đi tới chiếc ghế sô pha bằng da đắt tiền.

Chờ cậu ngồi xuống rồi, Mã Quần Diệu tiếp tục tập trung làm việc, lại quẳng cậu sang một bên. Trên người không có gì cả, cũng không có việc gì để làm, Lâm Y Khải bắt đầu nhìn đông nhìn tây.

"Nhìn xung quanh làm gì?"

Lâm Y Khải nhìn về phía Mã Quần Diệu, rõ ràng hắn đang cúi đầu, làm sao hắn biết được chứ? Chẳng lẽ trên đỉnh đầu hắn có một con mắt?"

"Cần tôi làm gì không?" Lâm Y Khải thật sự rất chán, cậu hối hận vì mình không mang theo bảng vẽ.

"Cậu chỉ cần ngồi một chỗ, không cần làm gì hết."

Không có chuyện làm, thế là Lâm Y Khải đành phải ngoan ngoãn ngồi nhìn Mã Quần Diệu bận rộn. Xem ra hắn có không ít việc cần làm, cứ liên tục xem đồng tài liệu dày cộm trên bàn, thỉnh thoảng cầm một bản lên lại đặt nó xuống, cũng có thời điểm không tìm được thứ mình muốn tìm.

Lâm Y Khải suy xét hồi lâu mới quyết định đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, đỡ góc bàn hỏi: "Tôi giúp chú sắp xếp một chút nhé?"

Mã Quần Diệu giương mắt nhìn Lâm Y Khải, trong mắt có phần kinh ngạc, sau đó nhanh chóng thu hồi: "Không cần."

Lâm Y Khải không nghe lời Mã Quần Diệu, cái gì cũng không được làm thì nhàm chán quá, cho nên cậu trực tiếp phân loại tài liệu trên bàn, sắp xếp cần thận theo số trang, lựa ra phần còn lại liền quay đầu hỏi Mã Quần Diệu: "Để ở đây được không?"

Trước sự kiên quyết của Lâm Y Khải, Mã Quần Diệu nhìn cậu chằm chằm vài giây, chấp nhận không ngăn cản nữa.

Lâm Y Khải làm việc rất hiệu quả, mặt bàn bừa bộn nhanh chóng trở nên ngăn nắp, Mã Quần Diệu quan sát cậu, áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc vừa gội sáng nay, thả xuống mang lại cảm giác trẻ trung nhẹ nhàng khoan khoái.

Đúng lúc này Lý Lâm gõ cửa đi vào thấy Lâm Y Khải đang dọn dẹp, anh vội vàng tới làm thay: "Giao cho tôi."

"Ừm." Lâm Y Khải trả lại tài liệu cho Lý Lâm, kế đến lui về ghế sô pha ngồi xuống.

"Mã tổng, về dự án đầu tư công nghệ điện tử vào tháng sau, chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa có ý hẹn ngài gặp mặt trò chuyện, bên đó muốn hỏi thăm thời gian của ngài." Lý Lâm quét mắt qua bàn làm việc, thứ cần sắp xếp đã được Lâm Y Khải làm xong rồi, vì vậy anh đưa tài liệu trong tay cho Mã Quần Diệu.

"Ngành công nghệ điện tử đúng là rất được để ý, ngay cả Vạn Hòa cũng không nhịn được muốn ra tay rồi." Mã Quần Diệu nhìn tài liệu cười nói.

"Cũng không hẳn, chỉ riêng chuyện EG và Sâm Điền liên thủ đã có thể nhìn ra sức nặng của dự án, chắc chắn mọi người đều muốn cùng kiếm tiền với ngài." Lý Lâm nói.

"Hẹn buổi chiều đi, nếu có thể hợp tác với Vạn Hòa, chúng ta càng lời chứ không lỗ." Mã Quần Diệu đóng tập tài liệu trước mắt.

Lý Lâm xoay người chuẩn bị bố trí công việc, Mã Quần Diệu chợt gọi anh lại: "Cậu tới bộ phận quản lý bảo bọn họ cấp thẻ công tác cho cậu ta."

Lý Lâm theo hướng mắt Mã Quần Diệu nhìn về phía Lâm Y Khải.

"Vâng Mã tổng, chức vụ gì ạ?"

Mã Quần Diệu tự nhiên nói: "Giống cậu."

Thẻ công tác nhanh chóng đến tay Lâm Y Khải, dây đeo màu xanh dương chứa thẻ từ kiểm soát ra vào, tên Lâm Y Khải viết ở mục thông tin.

"Cậu có thể dùng nó để nhận cơm ở căn tin, cũng có thể dùng để mua cà phê dưới tầng trệt." Lý Lâm giới thiệu với Lâm Y Khải.

Lâm Y Khải đeo thẻ công tác vào cổ rồi ngước nhìn những nhân viên khác gần đó, dây thẻ của mọi người đều màu xanh lá, chỉ có cậu và Lý Lâm là màu xanh dương.

"Thẻ công tác này có quyền hạn rất cao, được phép tự do ra vào phòng chủ tịch, nhất định phải giữ cho kỹ, đừng làm mất." Lý Lâm dặn dò, "Ba giờ chủ tịch có hẹn bàn chuyện làm ăn với Ngô tổng của tập đoàn Vạn Hòa, tôi đi chuẩn bị xe trước, hai phút nữa cậu nhắc Mã tổng xuống lầu nhé."

Sau năm sáu năm làm việc ở EG, cuối cùng cũng có "người trợ giúp", Lý Lâm vô cùng nóng lòng muốn giao việc cho Lâm Y Khải.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, Lâm Y Khải không biết tại sao tự dưng mình trở thành trợ lý của Mã Quần Diệu. Cậu cầm thẻ công tác ngắn ra một hồi, lúc tỉnh táo lại mới phát hiện đã qua hai phút, vội vã xoay người chạy về văn phòng Mã Quần Diệu.

Tới nơi, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng làm việc được khóa bảo vệ, nhẹ nhàng áp thẻ công tác lên máy quét, một tiếng "tạch" vang lên, cửa tự động mở ra.

Cảm giác này rất thần kỳ, giống như cậu có chìa khoá không gian riêng tư của Mã Quần Diệu vậy.

Lâm Y Khải thò đầu vào, Mã Quần Diệu nghe tiếng ngẩng đầu lên: "Lấy thẻ rồi?"

"Ừm." Lâm Y Khải chưa quen làm chuyện này, cũng không biết phải làm sao, cậu giữ nguyên tư thế thò đầu vào nói, "Lý Lâm nhờ tôi nhắc chú xuống lầu."

Mã Quần Diệu nâng cổ tay xem đồng hồ, tắt máy tính đứng dậy, bước tới giá treo lấy áo vest: "Đến đây giúp tôi."

Lâm Y Khải đứng yên tại chỗ, thầm nghĩ mặc áo vest thì cần giúp cái gì?

Thấy người không nhúc nhích, Mã Quần Diệu có chút không vui: "Đừng để tôi nói lần thứ hai."

Thời điểm hắn làm mặt lạnh rất đáng sợ, Lâm Y Khải bĩu môi bước vào nhận lấy áo khoác.

Vóc dáng cậu vốn không cao, lúc giúp Mã Quần Diệu mặc áo cậu phải kiễng chân mới với tới.

"Còn cà vạt nữa." Mã Quần Diệu mở ngăn kéo chọn một chiếc cà vạt mới tinh, có vẻ là lần đầu tiên tháo mạc.

Lâm Y Khải chưa từng thắt cà vạt, cầm lấy với vẻ mặt đầy khó khăn: "Tôi không biết."

Vừa có ý định bỏ xuống, Mã Quần Diệu lập tức giữ lại, thắt cà vạt vào cổ tay Lâm Y Khải.

"Không biết thì học, sau này đây sẽ là công việc của cậu."

Hai tay bị hắn trói chặt, Lâm Y Khải chớp mắt, cười hắn đùa gì thế: "Phải là việc của vợ chú chứ."

Cậu dùng sức rút tay về, song không tránh được sức lực của Mã Quần Diệu.

"Ai ngủ với tôi thì là công việc của người đó."

Câu nói này khiến Lâm Y Khải vô cùng đau lòng, muốn nói lại nhưng không đủ tâm sức.

Xuống lầu lên xe Lý Lâm đã chuẩn bị, bầu không khí giống như bị đóng băng, hai người cùng ngồi ở băng ghế sau, chính giữa cách một khoảng rộng.

"Lát nữa cậu không cần đi cùng, ngồi ở quán cà phê dưới sảnh đợi tôi." Gần đến nơi, Mã Quần Diệu đột nhiên mở miệng.

Lâm Y Khải nhìn hắn hồi lâu: "Sợ tôi làm chuyện xấu sao?"

Mã Quần Diệu quay sang, không chút khách khí tiếp lời: "Dù sao cậu cũng làm chuyện xấu một lần rồi."

Khi hắn làm việc, tuyệt đối không cho phép xảy ra bất trắc, mà Lâm Y Khải lại là nhân tố không xác định, hắn chưa hoàn toàn nắm rõ bộ mặt thật của cậu nên không thể để cậu tham gia vào dự án này.

"Đợi ở quán cà phê một mình đừng hòng bỏ chạy, nếu cậu dám có ý nghĩ chạy trốn

"Không đâu." Lâm Y Khải trả lời như đình đóng cột, "Trước khi Tu Hạ tỉnh lại tôi sẽ không bỏ trốn, tôi đã hứa với chú rồi."

Mã Quần Diệu nhìn Lâm Y Khải, thời điểm cậu nói ra từ hứa, ánh mắt cậu vô cùng chân thành.

Đến khách sạn đã hẹn, Mã Quần Diệu và Lý Lâm lên nhà hàng nằm trên tầng cao nhất, Lâm Y Khải vào quán cà phê gọi một ly socola nóng ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, ngậm ống hút, nhìn dòng người qua lại bên ngoài.

Tại quầy bánh ngọt, ông chủ bưng ra một khay donut vừa nướng xong, đang mở cửa tủ chuẩn bị trưng bày bánh. Ánh mắt Lâm Y Khải lập tức bị những cái bánh ngọt ngào đủ màu sắc hấp dẫn, cậu đi tới, nhìn không chớp mắt.

Quả nhiên, ai nghiện đồ ngọt cũng không thể cưỡng lại số bánh donut mới ra lò này.

"Ông chủ, cho hỏi bao nhiêu tiền một cái?"

"98."

Lâm Y Khải trợn mắt, không nghĩ tới cái bánh lớn chừng bàn tay mà lại mắc như vậy. Cậu sờ túi, bên trong có mấy tấm thẻ ngân hàng lần trước Mã Quần Diệu vứt cho cậu, nhưng cậu không muốn dùng tiền của hắn.

Dù rất muốn ăn tuy nhiên không có cách nào khác, Lâm Y Khải thất vọng xoay người.

"Làm ơn gói cho tôi một hộp." Vị khách xếp hàng phía sau hào phóng mua một hộp, Lâm Y Khải bĩu môi, trở về bàn tiếp tục cắn ống hút, trong đầu tưởng tượng mình đang nếm bánh donut thơm ngon.

Lúc này, một cái bánh donut dâu từ trên trời rơi xuống, bay qua bay lại trước mắt cậu.

"Vừa rồi thấy cậu có hỏi, tình cờ tôi được ông chủ tặng thêm một cái, nếu cậu không chê thì lấy ăn đi!"

Lâm Y Khải ngơ ngác nhìn lên, hóa ra là người đàn ông hào phóng mua nguyên hộp vừa rồi đang cười nói với mình.

"Không cần đâu không cần đâu, cảm ơn anh." Lâm Y Khải khoát khoát tay, cầm không đồ người khác là chuyện cả đời này cậu không muốn lặp lại lần nữa...

"Không sao, đây cũng là bánh tôi được tặng, không tốn tiền." Người đàn ông đặt bánh donut vào tay Lâm Y Khải, ánh mắt vừa vặn lướt qua thẻ công tác trước ngực cậu.

"Cậu là nhân viên của EG?" Người đàn ông nhìn chằm chằm một lúc, "Nhân viên cao cấp?"

Lâm Y Khải nhìn xuống tấm thẻ mình vừa được cấp hôm nay, không thể làm gì khác hơn đành gật đầu: "Vâng, tôi theo ông chủ tới bàn chuyện làm ăn."

Chẳng biết tại sao, người đàn ông sau khi thấy thẻ công tác của Lâm Y Khải càng cười rạng rỡ, dứt khoát kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu.

"Thật trùng hợp, tôi cũng tới đây bàn chuyện làm ăn." Người đàn ông híp mắt đưa tay về phía Lâm Y Khải, "Chào cậu, tôi là Ngô Thế Huân của tập đoàn Vạn Hòa."

Nghe thấy đối phương thuộc công ty hợp tác hôm nay, Lâm Y Khải thân thiện bắt tay lại: "Xin chào, tôi là Lâm Y Khải."

Lâm Y Khải nhìn Ngô Thế Huân ôm một hộp bánh donut lớn, cách ăn mặc giản dị, đầu đội mũ bóng chày, cảm giác giống hệt đóa hoa hướng dương.

"Anh cũng ngồi đây chờ ông chủ sao?"

Ngô Thế Huân thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: "Đúng vậy, nói thế ông chủ của cậu là Mã Quần Diệu?"

Lâm Y Khải thành thật gật đầu, thầm nghĩ bây giờ cái gì của mình cũng thuộc về Mã Quần Diệu, hắn không là ông chủ thì là gì...

"Ông chủ của anh cũng không cho anh lên đó à?" Vừa nghe thân phận đối phương "hèn mọn" giống mình, Lâm Y Khải cảm thấy khá nhẹ nhõm, nhân lúc một mình nhàm chán, cậu bèn có hứng trò chuyện hơn, "Tôi cứ tưởng mỗi Quần Diệu... ông chủ của tôi làm vậy với tôi thôi chứ..."

"Bàn chuyện làm ăn mà không cho cậu theo, thế thì ông chủ cậu không tin tưởng cậu rồi." Ngô Thế Huân chỉ cái bánh trong tay Lâm Y Khải ý nhắc cậu ăn. Từ chối mấy lần không có kết quả, rốt cuộc Lâm Y Khải vẫn phải nói tiếng cảm ơn.

"Ừ, thật sự hắn không hề tin tưởng tôi."

Ngô Thế Huân cầm thẻ công tác treo trước ngực Lâm Y Khải: "Nhưng mà nếu không tin tưởng cậu, sao cậu làm được chức này?"

Mặc dù Ngô Thế Huân cho người khác cảm giác rất gần gũi, tuy nhiên dù gì cũng chỉ là một người mới quen biết vài phút, Lâm Y Khải nhớ rõ lời Lý Lâm căn dặn, nhẹ nhàng lấy lại thẻ công tác từ tay Ngô Thế Huân.

Nhìn ra Lâm Y Khải đang cảnh giác, Ngô Thế Huân ngoan ngoãn bỏ tay xuống, y rất có hứng thú với cậu nhân viên nhỏ nhắn trước mặt, rõ ràng đeo thẻ công tác chức vụ cao của EG trên cổ vậy mà lại bị ném ở đây, thậm chí không mua nỗi một cái bánh.

Nhà hàng tầng cao nhất, Mã Quần Diệu ngồi trong phòng riêng đã đặt trước, vị trí đối diện không có ai.

Thời gian hẹn là ba giờ, Lý Lâm nhìn đồng hồ, hiện tại đã ba giờ mười phút thế nhưng ông chủ Vạn Hòa vẫn chưa tới. Trợ lý bên kia hồi hộp lo sợ, không dám nhìn Mã Quần Diệu lấy một cái.

"Ông chủ các cậu quên giờ hẹn à?" Lý Lâm lên tiếng hỏi.

Trợ lý bên Vạn Hòa giống như con kiến bò trên chảo nóng: "Xin lỗi Mã tổng, ông chủ chúng tôi theo lý phải đến rồi, nhưng mà..."

"Không sao." Mã Quần Diệu đặt tách cà phê xuống, đứng dậy, "Hẹn ngày khác đi."

Miệng nói ngày khác, có điều trợ lý bên Vạn Hòa dễ dàng đọc được trong ánh mắt Mã Quần Diệu những dấu hiệu của việc từ chối hợp tác. Trong lòng thầm mắng ba đời nhà sếp mình, ngoài mặt tươi cười vội tìm cách ngăn Mã Quần Diệu đã bước vào thang máy.

"Mã tổng Mã tổng, ngài chờ một chút, ông chủ chúng tôi thật sự đã đến rồi."

Thang máy xuống tới tầng trệt, phụ tá bên Vạn Hòa khóc không ra nước mắt, ông chủ ơi ngài đang ở đâu vậy, không xuất hiện là khỏi làm ăn gì luôn đấy...

Mã Quần Diệu phớt lờ cậu trợ lý đuổi theo mình, nói với Lý Lâm: "Gọi Lâm Y Khải."

Lý Lâm đẩy cửa quán cà phê, Mã Quần Diệu đi vào, liếc thấy Lâm Y Khải ngồi trên ghế cao vừa ăn bánh donut vừa cùng một người đàn ông trẻ tuổi nói chuyện trên trời dưới đất.

Cậu mặc sơ mi trắng, bánh donut trên tay phết kem dâu màu hồng, phối hợp với mái tóc cậu để hôm nay trông giống một chút mèo nhỏ ôm con cá khô thuộc về nó.

Mà khi nói chuyện với người đàn ông kia, cậu cười rất vui vẻ, như thể đang nói về điều gì đó cùng chí hướng, bật cười từ tâm.

Trong lòng dâng lên ngọn lửa khó hiều, Mã Quần Diệu muốn tới kéo Lâm Y Khải đi để cậu quay về dáng vẻ cứng nhắc lúc ở bên cạnh hắn.

"Ngô tổng!! Sao ngài ở đây! Tôi tổn thọ mất!!" Trợ lý bên Vạn Hòa lao tới không khác gì gặp được cứu tỉnh.

"Đó là Ngô tổng của bọn họ?" Nhìn Ngô Thế Huân mặc quần áo bình thường, Lý Lâm nhíu mày, kế đến nghiêng đầu nhìn Mã tổng, quả nhiên biểu cảm vô cùng khó coi.

Lâm Y Khải thấy người đến, cầm bánh donut mới ăn phân nửa, kinh ngạc nhìn trợ lý bên Vạn Hòa: "Anh gọi người này là gì?"

"Tiểu Ngô tổng, Mã tổng người ta chờ cậu lâu như vậy, cậu làm gì ở đây mà không chịu lên?!"

Trợ lý căn bản không thấy Lâm Y Khải, vội vã kéo Ngô Thế Huân đứng lên.

Lúc này Mã Quần Diệu cũng đi tới, liếc nhìn Lâm Y Khải, khóe môi cậu còn dính ít kem.

"Ngô tổng một mực không lên, thì ra là ở cùng nhân viên của tôi uống trà nói chuyện phiếm." Ngoài mặt Mã Quần Diệu lịch thiệp tươi cười, song giọng nói cực kỳ u ám.

Ngô Thế Huân nhìn Mã Quần Diệu một chút, lại quay sang nhìn Lâm Y Khải một chút, đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra, y cầm hộp bánh lên nói: "Tôi định mua bánh tặng Mã tổng rồi mới lên, không nghĩ tới gặp được nhân viên của ngài, trò chuyện đơn giản mấy câu phát hiện rất hợp ý, vô tình làm trễ nải thời gian, thật xin lỗi."

Lâm Y Khải thả tay cầm bánh xuống nói: "Anh không phải trợ lý?"

"Trợ lý cái gì, đây là tiều Ngô tổng của chúng tôi."

"Nhưng anh nói anh là..."

"Cùng chức vụ dễ nói chuyện hơn mà, tôi rất muốn kết bạn với cậu." Ngô Thế Huân nghiêng đầu nhìn Lâm Y Khải, phát hiện khóe môi cậu dính kem, định đưa tay lên lau giúp, mà chưa kịp chạm thì người đã bị Mã Quần Diệu kéo ra sau.

Mã Quần Diệu siết cổ tay Lâm Y Khải, nói với âm lượng chỉ đủ hai người nghe: "Cậu đúng là loại người bất kỳ ai cũng dám quyến rũ."

"Tôi không có, tôi tưởng anh ta chỉ là một nhân viên bình thường, anh ta mời tôi ăn nên tôi

Nhìn Lâm Y Khải giải thích, Mã Quần Diệu thô bạo lau vết kem dính trên khóe môi cậu, không cho cậu trình bày thêm.

"Người ta mời cậu liền ăn ngay, bộ cậu là con nít à?"

"Tôi..."

"Câm miệng." Mã Quần Diệu không muốn nghe Lâm Y Khải bênh vực Ngô Thế Huân một câu nào cả.

Thấy mình bị hai người họ phớt lờ, Ngô Thế Huân đặt hộp bánh xuống, búng tay kêu gọi sự chú ý của Mã Quần Diệu.

"Mã tổng?"

Người đàn ông tên Ngô Thế Huân này mang cảm giác rất tự nhiên, giàu sức sống và thân thiện, không có mặt nạ giả tạo, nói năng cũng chân thành, nhưng không rõ tại sao, Mã Quần Diệu không thích điều đó cho lắm.

"Cậu muốn nói gì?"

Ngô Thế Huân nhìn Lâm Y Khải sau lưng hắn, thành thật cười nói:

"Bàn chuyện công việc thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro