Chương 26

Hôn lễ của Mã Quần Diệu và Sâm Vũ Vì dự kiến tổ chức tại Vịnh Trăng Khuyết ở thành phố Tân Hải, phòng tân hôn cũng là căn biệt thự hướng biển xây trên khu đất đắt tiền nhất Vịnh Trăng Khuyết. Một tuần trước hôn lễ, Lâm Y Khải theo Mã Quần Diệu đến khách sạn EG, bận rộn xử lý các vấn đề liên quan đến tiệc cưới.

Lâm Y Khải không ngờ Mã Quần Diệu sẽ chọn Tân Hải là nơi cử hành hôn lễ, nhưng quay trở lại thành phố này, tâm trạng cậu hoàn toàn bất đồng.

Mấy ngày nay Mã Quần Diệu không phải đi với Sâm Vũ Vì thì cũng là đến quán rượu bàn chuyện làm ăn với phía Vạn Hòa. Hôm nay vừa kết thúc cuộc họp video Mã Quần Diệu liền bị Sâm Vũ Vĩ kéo đi, mà Lâm Y Khải chỉ có thể ngồi cùng Lý Lâm trên bãi cát Vịnh Trăng Khuyết cùng mọi người tất bật trang trí tiệc cưới ngoài trời.

Lâm Y Khải cầm ống bơm hơi, từng chút từng chút bơm đầy bong bóng, ánh mắt vô hồn nhìn nắng vàng chói chang chiếu xuống mặt biển.

Lý Lâm một bên giám sát nhân viên dựng tường hoa, một bên không quên nhìn chằm chằm Lâm Y Khải, sợ cậu nhân lúc mình không để ý sẽ bỏ trốn, đến lúc đó lại bị Mã Quần Diệu trách tôi.

Trời trưa nắng gắt, Lâm Y Khải có hơi choáng váng, lực tay yếu ớt đề ống bơm.

Lý Lâm cầm một chai nước suối đi tới đưa cho Lâm Y Khải: "Nghỉ ngơi chút đi."

Lâm Y Khải buộc quả bong bóng màu hồng, đặt qua một bên, nhận chai nước từ tay Lý Lâm, mở nắp uống ừng ực mấy hớp, sau đó lại cầm ống bơm lên tiếp tục bơm bong bóng.

Thấy Lâm Y Khải cũng không có ý định chạy trốn, Lý Lâm ngồi xuống bên cạnh phụ cậu làm. Nhìn cậu không vui, Lý Lâm không nhịn được đành lên tiếng an ủi:

"Tất cả đều là hôn nhân gia tộc, không có tình cảm gì đâu."

Lâm Y Khải dừng một chút, quả bong bóng mới bơm được phân nửa, cậu gật đầu lấy lệ với Lý Lâm: "Vâng, tôi biết mà, không phải hắn luôn như thế sao?"

Lâm Y Khải tiếp tục bơm căng quả bong bóng: "Không tồn tại chút tình cảm gì."

Lý Lâm phản bác: "Mã tổng không hẳn máu lạnh đến mức đó."

Lâm Y Khải bật cười: "Ha, vậy ư?"

Lý Lâm vừa định thanh minh vài câu cho Mã tổng nhà mình, chợt nhìn thấy Mã Quần Diệu và Sâm Vũ Vì từ xa đi tới.

"Mã tổng." Lý Lâm đứng dậy gật đầu chào, Lâm Y Khải nhìn ra phía sau, Sâm Vũ Vì ôm cánh tay Mã Quần Diệu, thấy bong bóng màu hồng màu trắng đan xen nhau bên cạnh Lâm Y Khải, thích thú khen ngợi:

"Đẹp quá, dùng cho ngày mai phải không?"

"Vâng, lát nữa sẽ đem kết thành cổng vào." Lý Lâm giải thích.

"Trợ lý Lý thật lợi hại, một mình anh mà làm được nhiều bong bóng vậy à?" Sâm Vũ Vì lấy điện thoại di động ra, cười híp mắt hỏi.

"Không phải tôi, tất cả chỗ này là do tiều phu nhân làm."

Lâm Y Khải cầm ống bơm đứng lên, Mã Quần Diệu nhìn tay trái của cậu, do liên tục nhấn ống bơm nên gan bàn tay đều đỏ bừng.

Sâm Vũ Vì nghiêng đầu nhìn Lâm Y Khải, mặc dù Lý Lâm còn gọi cậu là tiều phu nhân, tuy nhiên ở bên ngoài cô cũng mơ hồ nghe nói tình cảnh hiện giờ của cậu không được tốt lắm.

Trên bãi cát còn mấy túi bong bóng chưa bơm hơi, Sâm Vũ Vi thuận miệng nói: "Còn nhiều quá nhỉ, cực khổ cho ba nhỏ rồi, cố lên!"

Dứt lời, Sâm Vũ Vì muốn kéo Mã Quần Diệu đi ngắm tường hoa phía trước nhưng Mã Quần Diệu vẫn đứng yên một chỗ, ánh mắt chuyển từ gan bàn tay Lâm Y Khải lên đôi mắt cậu: "Đổi người đi, với tốc độ này thì năm tháng nào mới xong, lớn nhỏ cũng không đồng đều, dùng được à?" Vừa nói Mã Quần Diệu vừa đá vào số bong bóng làm chúng lảo đảo bay trên bãi cát, sau đó khó chịu bỏ đi.

Lý Lâm đồng cảm nhìn Lâm Y Khải, lại không có lời gì đề an ủi cậu, đành chủ động nhận lấy ống bơm: "Giao cho tôi, mau đi cùng Mã tổng đi."

Lâm Y Khải gật đầu đi tới chỗ Mã Quần Diệu và Sâm Vũ Vĩ.

"Bây giờ tôi với Vũ Vì phải về nhà tân hôn, cậu tới chỗ này lấy áo cưới rồi mang qua cho tôi." Mã Quần Diệu đưa danh thiếp và điện thoại di động cho Lâm Y Khải, "Mong là khi chúng tôi dùng cơm xong, quần áo đã đến."

Sâm Vũ Vì đang ngắm hoa, nghe Mã Quần Diệu sai bảo Lâm Y Khải như vậy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhỏ giọng hỏi: "Dù sao cũng là ba anh, làm thế ổn không?"

Mã Quần Diệu nhìn chằm chằm Lâm Y Khải, lạnh lùng nói: "Ba anh xuống lỗ rồi."

Sâm Vũ Vì bị ánh mắt Mã Quần Diệu dọa sợ, cô cảm nhận rõ ràng sự chán ghét mà Mã Quần Diệu dành cho thân phận "ba" của Lâm Y Khải.

Nhưng nếu đã chán ghét, tại sao lại giữ người ở bên cạnh mình chứ? Dứt khoát tống ra khỏi Mã gia chẳng phải tốt hơn ư? Hay là... Sâm Vũ Vĩ nhìn thẻ công tác Lâm Y Khải đeo trên cổ... Hay là Mã Quần Diệu muốn hành hạ cậu, làm cậu cảm thấy thật tồi tệ mới cam lòng?

Có điều Sâm Vũ Vì không định theo đuổi chuyện này, Mã Quần Diệu đối nghịch với ai cô không quan tâm, vốn dĩ đây chỉ là cuộc hôn nhân vì lợi ích, cô biết mình ở đâu trong lòng Mã Quần Diệu, mặc dù đối phương ngày ngày đưa cô đi dạo phố dùng bữa, tuy nhiên đó chẳng qua là làm theo thông lệ giấy tờ mà thôi.

Trước khi xem mắt Sâm Vũ Vĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu như có thể phát triển tình cảm với đối tượng kết hôn thì tốt, còn không cô cũng không bắt buộc, chỉ cần không làm tổn hại đến lợi ích đôi bên, Mã Quần Diệu yêu cô hay không hoàn toàn không thành vấn đề, bản thân cô càng không quan tâm hắn muốn giày vò ai.

Bị yêu cầu lấy áo cưới cho Sâm Vũ Vĩ, trong lòng Lâm Y Khải không rõ xuất hiện tư vị gì, cậu chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, không muốn nhìn Mã Quần Diệu và Sâm Vũ Vì đứng cùng một chỗ. Vừa định xoay người, Mã Quần Diệu chợt gọi cậu lại:

"Bây giờ cậu coi như là nhân viên của tôi, nếu dám chơi trò mất tích hoặc bỏ trốn... tự nghĩ hậu quả đi."

Lâm Y Khải dừng bước, hai tay siết chặt thành quyền, mệt mỏi khi đã nói hết lần này đến lần khác nhưng Mã Quần Diệu không chịu tin cậu. Yên lặng chốc lát, cuối cùng cậu vẫn lặp lại câu cũ.

"Tôi sẽ không bỏ trốn."

Giữa trưa nắng gắt, giao thông thành phố Tân Hải lại khó bắt xe, Lâm Y Khải đứng ở ven đường đợi gần hai mươi phút vẫn không bắt được chiếc taxi nào, cuối cùng có một nhân viên văn phòng thấy cậu phơi nắng đáng thương nên cho đi ké.

Nhân viên kia nhìn khuôn mặt Lâm Y Khải đỏ bừng, liếc xuống thẻ công tác có logo EG của cậu, vừa hâm mộ vừa thương cảm nói: "Trưa nắng thế này còn phải chạy việc, không hỗ là công ty lớn."

Lâm Y Khải sờ gò má nóng bừng, khách sáo cười trừ.

"Các cậu vất vả như vậy, tiền lương chắc hẳn cao lắm nhỉ?" Nhân viên bắt đầu tò mò về vấn đề tiền lương, Lâm Y Khải thầm nghĩ trong đầu tình trạng của mình, cũng không biết phải đưa ra một cái giá thế nào cho hợp lệ.

May mà cậu nhân viên ấy là một người thích trò chuyện, không đợi Lâm Y Khải trả lời đã nói thay cậu: "Hỏi ra có vẻ thất lễ quá, nhưng mà đâu đó phải năm số ha, muốn mua nhà ở Tân Hải, lương tháng năm số mới có hi vọng mà. Ở chỗ này có biển, nếu mua nhà hướng biển giá lại càng mắc, mười triệu cùng lắm mua được mỗi cái toilet ở Vịnh Trăng Khuyết thôi, mà tôi nghe nói căn biệt thự kia đã được chủ tịch EG các cậu mua cách đây không lâu rồi, ngầu thật chứ."

Lâm Y Khải không hứng thú lắm với sự nhiệt tình của cậu nhân viên, càng không muốn nghe đối phương lải nhải tán dương ngôi nhà tân hôn Mã Quần Diệu phục vụ cuộc hôn nhân lợi ích. Tới tiệm áo cưới, cậu lập tức trả tiền xuống xe.

Cửa tiệm áo cưới thiết kế theo yêu cầu Sâm Vũ Vì rất cao cấp, vừa bước vào liền có nhân viên chuyên nghiệp ra chào, nói nhiệm vụ và đưa danh thiếp của Mã Quần Diệu xong, chủ tiệm nhanh chóng đích thân chạy tới đón tiếp.

"Áo cưới của Sâm tiểu thư là thiết kế đặc biệt, chúng tôi đều chuẩn bị xong cả rồi." Chủ tiệm ra hiệu, hai nhân viên phục vụ đeo găng tay vào, cẩn thận xách hai túi đồ ra.

Để đảm bảo áo cưới không bị nhăn, từng bộ phận cho vào túi phải giữ nguyên dáng, vừa nặng và to. Lâm Y Khải tay trái một túi tay phải một túi, chật vật mang áo cưới ra khỏi tiệm.

Mặt trời gắt gao chiếu hơi nóng xuống sống lưng, sợ túi đồ kéo lê trên đất, Lâm Y Khải buộc phải giơ cao hai tay, tốn sức đi tới đường lớn bắt xe.

Đáng tiếc không phải lúc nào cũng gặp được nhân viên văn phòng tốt bụng, Lâm Y Khải không thể làm gì khác hơn, bước từng bước nặng nhọc về hướng biệt thự, thỉnh thoảng tìm cơ hội vẫy taxi, song nửa ngày vẫn không có xe trống.

Đi chừng ba cây số, Lâm Y Khải cảm thấy mệt chết đi được, cậu nhẹ nhàng đặt hai túi đồ xuống, ngồi ở ven đường nghỉ ngơi.

Lúc này, bên tai truyền tới tiếng kèn xe, Lâm Y Khải không nhận ra tiếng kèn đó là đang gọi mình, chuẩn bị đứng dậy đi tiếp thì người trên xe bước xuống búng tai cậu.

"Trùng hợp ghê nha!"

Lâm Y Khải quay đầu, hóa ra là Ngô Thế Huân.

"Sao anh lại..."

"Dạo này tôi với Mã Quần Diệu bàn chuyện làm ăn mà Mã tổng nhà cậu bận rộn quá, toàn họp qua video call, tôi sợ nói không hết ý nên quyết định chạy tới Tân Hải."

Lâm Y Khải gật đầu, không khỏi cảm thán vì Ngô Thế Huân luôn tòa ra năng lượng tích cực và tràn đầy sức sống.

"Cậu làm gì ở đây một mình vậy?" Ngô Thế Huân quan sát Lâm Y Khải từ trên xuống dưới, nhìn cả hai cái túi cậu xách theo, tuy không thấy bên trong nhưng nhận ra thương hiệu in ngoài mặt túi, "Áo cưới? Cậu sắp kết hôn?"

Mặc dù Ngô Thế Huân bằng tuổi Mã Quần Diệu, có điều khác với vẻ chững chạc vốn có ở độ tuổi này, Ngô Thế Huân lại khá cởi mở khiến Lâm Y Khải tự nhiên trả lời câu hỏi của y.

"Không phải tôi."

Ngô Thế Huân nhanh chóng biết là ai. Y giúp Lâm Y Khải xách một túi, mở cửa xe mình: "Muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi."

Lâm Y Khải gật đầu không chút do dự, thật sự quá nóng và quá mệt rồi, có thể quá giang xe thì không còn gì tuyệt hơn.

Ngô Thế Huân đặt hai túi đồ ở băng ghế sau, kế đó thay cậu mở cửa ghế phụ.

Nhìn Lâm Y Khải chui vào xe lau mồ hôi như được tái sinh, Ngô Thế Huân mỉm cười mở máy lạnh, chỉnh hướng gió về phía Lâm Y Khải.

"Đi đâu?"

"Biệt thự Vịnh Trăng Khuyết."

Ngô Thế Huân gật đầu đánh tay lái: "Mã Quần Diệu đúng là biết chọn, phong cảnh nơi đó không tệ chút nào."

Lâm Y Khải nhìn ra ngoài cửa sổ, ai cũng khen nhà tân hôn Mã Quần Diệu mua, riêng cậu thật sự chán ghét khi phải nghe về nó.

Thoáng thấy Lâm Y Khải không hứng thú lắm, khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy chán chường, Ngô Thế Huân xem đồng hồ điện tử, hỏi: "Cậu có vội về không?"

Lâm Y Khải trả lời: "Có chút."

Ngô Thế Huân bĩu môi: "Còn định nói nếu cậu không vội về thì tôi sẽ đưa cậu đi chơi một lát, cảm giác hình như cậu đang không vui."

Lâm Y Khải liếc nhìn Ngô Thế Huân, đối phương lại nói tiếp: "Có một phòng triển lãm tranh mới mở ở Tân Hải, lần trước không phải cậu nói mình đang học vẽ sao, tôi nghĩ cậu sẽ thích nó."

Những lời này của Ngô Thế Huân quả thật thu hút Lâm Y Khải: "Phòng triển lãm tranh nào?"

"Nó ở gần đây, cách Vịnh Trăng Khuyết cũng rất gần, nếu cậu muốn thì chúng ta tranh thủ đến đó, không mất nhiều thời gian đâu."

Lâm Y Khải suy tính trong đầu, nếu không gặp Ngô Thế Huân, mình đi bộ về cũng phải mất ít nhất mấy tiếng, bây giờ dùng thời gian đó đi xem triễn lãm lại vừa hay.

"Vậy... đi xem chút đi." Vừa nhắc tới vẽ tranh, lòng dạ Lâm Y Khải liền ngứa ngáy.

Ngô Thế Huân cũng biết cậu sẽ đồng ý, nhanh chóng lái đến phòng triển lãm.

"Đây là lần đầu tiên tôi xem triển lãm tranh đó."

Ngô Thế Huân mua hai tấm vé, cùng Lâm Y Khải đi vào.

Phòng triển lãm buổi trưa rất yên tĩnh, cộng thêm không gian tương đối nhỏ nên khách tham quan chẳng được bao nhiêu người. Nơi trưng bày được trang trí như một khu vườn trong nhà kính, các tác phẩm treo trên bức tường hoa tinh tế, mỗi loại đều mang khung cảnh và ý nghĩa nghệ thuật khác nhau.

Ngô Thế Huân không am hiểu lắm về mỹ thuật, tuy nhiên vẫn có thể trò chuyện mấy câu với Lâm Y Khải, cũng coi như hợp ý. Hai người chậm rãi thưởng thức, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng, kết hợp cỏ cây hoa lá và các tác phẩm càng tăng thêm vẻ đẹp nghệ thuật.

Cuối phòng là sảnh lớn thông tầng, nắng từ trên trần chiếu xuống, trong sảnh kính trống rỗng trưng bày độc nhất bức tranh ở chính giữa, lóe sáng nhờ khúc xạ ánh sáng.

Lâm Y Khải dừng bước, Ngô Thế Huân đứng ở bên cạnh, cả hai yên lặng nhìn bức tranh đặc biệt kia.

Không nghĩ tới đây là phòng triển lãm của Hạ Thiên Mạn, càng không thể nào ngờ được bức tranh mình vẽ sẽ được trưng bày ở đây. Lâm Y Khải siết chặt lòng bàn tay, tim đập vừa nhanh vừa mạnh.

Ngô Thế Huân quan sát bức tranh, trong tranh có một người đứng bên bờ biển, phía sau chính là Vịnh Trăng Khuyết nổi tiếng...

Màu sắc, đường nét, nhân vật... bày tỏ một cách sinh động tâm tình và ưu tư của tác giả.

Ngô Thế Huân thưởng thức hồi lâu, mở miệng nói: "Bảo sao tâm trạng cậu không tốt, người mình thích sắp kết hôn, đồi là người khác thì cũng vậy thôi."

Ngô Thế Huân xoay người: "Thì ra cậu thích Mã Quần Diệu."

Lâm Y Khải không phản bác, chẳng qua cậu có chút ngây ngô hỏi: "Tại sao mọi người đều nói như vậy?"

Cả Hạ Thiên Mạn và Ngô Thế Huân đều nói những lời này.

"Dễ thấy mà, cũng đâu phải tôi chưa từng gặp Mã Quần Diệu, cậu vẽ anh ta quá dịu dàng, người bình thường sẽ không vẽ ra như vậy đâu." Ngô Thế Huân cẩn thận nhìn kỹ lần nữa, Mã Quần Diệu trong tranh có ánh mắt ôn nhu, nụ cười chân thành, khác xa với người đàm đạo công việc với y hằng ngày.

"Nhưng thời điểm hắn gọi tôi là bé cưng, chính là dáng vẻ này."

Ngô Thế Huân quay sang Lâm Y Khải, cậu giống như đang tự lẩm bẩm, nói cho một mình mình nghe. Không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Mã Quần Diệu khi gọi "bé cưng", có điều dùng cái từ "bé cưng" để hình dung Lâm Y Khải lại rất thích hợp.

"Hai người từng cùng một chỗ?" Ngô Thế Huân hỏi.

"Không, cho tới bây giờ vẫn chưa từng." Lâm Y Khải dứt khoát trả lời.

Ngô Thế Huân rất để ý, y không tiếp tục truy hỏi rằng tại sao bọn họ chưa từng cùng một chỗ nhưng lại gọi nhau thân mật như vậy. Y không biết giữa Lâm Y Khải và Mã Quần Diệu đã xảy ra chuyện gì, chỉ là y cảm giác, Lâm Y Khải thích Mã Quần Diệu, hơn nữa rất thích khoảnh khắc đối phương gọi mình là "bé cưng".

Dạo hết phòng triển lãm, hai người ra xe chuẩn bị trở về, vốn muốn chở cậu đi chơi để cậu vui vẻ một chút, ngờ đâu kết quả lại làm cậu buồn rầu hơn.

Ngô Thế Huân nhìn Lâm Y Khải không vui, bộ dạng nhỏ bé thật khiến người ta thương xót, cũng không biết lấy cảm hứng từ đâu, y cúi xuống tiến tới bên tai Lâm Y Khải, thử gọi cậu:

"Bé cưng?"

Lâm Y Khải giật mình, cậu ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân đột nhiên gọi như vậy, trên mặt hoàn toàn là biểu cảm kỳ quái.

Ngô Thế Huân chắp tay sau lưng cười nói: "Tôi có thể gọi cậu như vậy không?"

Lâm Y Khải quay đầu đi: "Không thể!"

Cậu nhanh chân chạy xuống bậc thang phòng triển lãm, không rõ tại sao, cậu thật sự không muốn người khác biết xưng hô này.

"Tại sao? Tôi cảm thấy gọi bé cưng rất dễ thương mà, bé - Ấy! Cần thận!

Do chạy quá nhanh không chuyên tâm nhìn đường, Lâm Y Khải bước hụt một bậc, ngã nhào vào một người đang bước lên bậc thang.

"Xin lỗi, thành thật xin lỗi."

"Lấy áo cưới, cậu lấy ở đây à?"

Giọng nói trầm thấp quá quen thuộc, Lâm Y Khải ngẩng đầu, không nghĩ tới người mình đụng phải lại là Mã Quần Diệu.

Sau đó Sâm Vũ Vì che dù đi tới: "Sao không vào, nhanh lên, lát nữa người ta đóng cửa

Thấy Lâm Y Khải, lại nhìn khuôn mặt tối sầm của Mã Quần Diệu, Sâm Vũ Vì thức thời dừng bước.

"Tôi lấy áo cưới rồi, tôi..."

"Là tôi chở cậu ấy đến đây, lúc nãy tình cờ thấy cậu ấy một mình xách đồ nặng nên cho cậu ấy quá giang xe." Ngô Thế Huân bước xuống bậc thang, đứng ngăn trước mặt Lâm Y Khải, "Thuận đường thì đi xem tranh thôi."

Mã Quần Diệu nhìn Ngô Thế Huân, khóe môi câu thành nụ cười: "Tình cờ, thuận đường?" Hắn hiển nhiên không tin lời Ngô Thế Huân nói.

"Không sai." Ngô Thế Huân gật đầu.

Mã Quần Diệu lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, tuy nhiên lại nói với Lâm Y Khải: "Theo tôi trở về."

Lâm Y Khải cúi đầu, vừa định bước đi, Ngô Thế Huân bất ngờ kéo tay cậu: "Cậu ấy sẽ không đi với anh đâu."

Nhìn Ngô Thế Huân nắm cổ tay Lâm Y Khải, bên tai còn vang hai tiếng "bé cưng" y vừa gọi, Lâm Y Khải dám để người khác gọi cậu là "bé cưng"...

Thấy cục diện có chút căng thẳng, Sâm Vũ Vì vội tới giảng hòa: "Để Ngô tiên sinh đưa ba nhỏ về trước đi, em nói phòng triển lãm sắp đóng cửa rồi."

Mà Lâm Y Khải nghe được lời này liền không khỏi luống cuống, Sâm Vũ Vì và Mã Quần Diệu muốn vào trong sao? Nếu như bọn họ vào đó, bức tranh cậu vẽ chẳng phải sẽ...

"Tôi về với chú!"

Lâm Y Khải hất tay Ngô Thế Huân, tiến về phía Mã Quần Diệu.

"Tôi về với chú, về ngay bây giờ."

Mã Quần Diệu nhìn Lâm Y Khải thỏa hiệp, nhìn cậu rút khỏi cái nắm tay của Ngô Thế Huân, tâm tình chợt tốt lên một cách khó hiểu. Hắn kéo cậu đi một mạch, xem thường những người còn lại, nhét cậu vào xe mình.

Chiếc xe phóng đi thật nhanh, lái thẳng đến dưới chân cầu.

Thấy phòng triển lãm cách càng ngày càng xa, Lâm Y Khải thở phào nhẹ nhõm.

Mã Quần Diệu dừng xe lại, quay sang nhìn Lâm Y Khải cúi đầu không nói lời nào. Phát giác được ánh mắt của Mã Quần Diệu, Lâm Y Khải cũng chấp nhận đối mặt với hắn.

"Tới đây làm gì?"

Mã Quần Diệu nhìn Lâm Y Khải ngây thơ đặt câu hỏi, đột nhiên vươn tay tới bóp cầm cậu, kéo cậu đến trước mặt mình, dùng chất giọng lẫn một chút vội vàng, một chút tức giận nói:

"Làm cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro