Chương 26.5
Gần đến hoàng hôn, nắng chiều xuyên qua kính xe chiếu vào người Lâm Y Khải và Mã Quần Diệu.
Lâm Y Khải bị đè trên ghế ngồi, nhìn thẳng đôi mắt đối phương.
Đối phương đòi hỏi rất máy móc, Lâm Y Khải cũng không dám mong đợi Mã Quần Diệu sẽ dịu dàng với mình trong chuyện này, chẳng qua ham muốn của hắn quá đột ngột, không phải ở nhà mà là ở bên ngoài, Lâm Y Khải ít nhiều có chút không thoải mái.
"Có thể về nhà làm không?"
Mã Quần Diệu rút dây an toàn, nắm cổ tay Lâm Y Khải, ngang ngược kéo người về phía mình, quả quyết từ chối: "Không thể."
Cảm nhận được lực tay của Mã Quần Diệu, Lâm Y Khải biết mình không thể thương lượng, hơn nữa cậu nhận ra tâm tình hắn đang không tốt, không thích hợp để cậu chống đối lại.
Lâm Y Khải bị kéo đến ngồi trên đùi hắn, cậu từ bỏ chống cự, chậm chạp cởi áo khoác. Cởi xong lớp ngoài, cậu tiếp tục cởi nút áo sơ mi. Nhìn bên trái một lớp bên phải một lớp cởi nửa ngày chưa xong, Mã Quần Diệu nắm góc áo sơ mi cậu, cởi thẳng từ dưới qua khỏi đầu.
Da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí, Lâm Y Khải co rúm hai vai, Mã Quần Diệu ôm lấy cậu, hít hà mùi sữa, cắn ra những dấu răng tấy đỏ.
Quả nhiên, cùng Mã Quần Diệu làm loại chuyện này, đau lớn luôn là khắc cốt ghi tâm, cộng thêm hôm nay tâm tình Mã Quần Diệu không tốt, thời điểm tiến vào khiến Lâm Y Khải đau đến mức chết đi sống lại.
Hai tay chống vai Mã Quần Diệu, nắng chiều rơi trên đôi gò má ửng đỏ của Lâm Y Khải, nước mắt đọng trong khóe mắt, tầm nhìn bất an hướng ra ngoài cửa xe, sợ dưới chân cầu có người.
"Tập trung!" Mã Quần Diệu lớn tiếng quát, sau đó dùng sức đầy một cú thật mạnh, thắt lưng lỏng lẻo đập vào xương hông Lâm Y Khải, xanh đỏ một mảng.
Lần đầu tiên làm tình trên xe, Lâm Y Khải không có cách nào tập trung toàn bộ tinh thần, nhưng cậu càng mất tập trung, Mã Quần Diệu càng hung tợn đâm sâu hơn giống như uống phải thuốc súng.
"Bị tôi làm thế này mà vẫn có thể phân tâm sao?" Mã Quần Diệu bóp eo Lâm Y Khải rồi đẩy cậu ngã ra sau, lưng cậu tựa trên vô lăng, cứ mỗi lần thúc sẽ bị dồn lên đụng kính chắn gió.
Mã Quần Diệu làm rất thô bạo, chỉ cần hắn nhớ tới chuyện Lâm Y Khải được tên đàn ông khác gọi là bé cưng, ngọn lửa không tên nơi đáy lòng liền bùng cháy, thật sự rất muốn tự mình làm chết Lâm Y Khải, như vậy thì không còn ai có thể đến gần cậu được nữa.
Ý nghĩ điên cuồng thể hiện qua hành động điên cuồng, Mã Quần Diệu không ngừng tăng nhanh lực độ, Lâm Y Khải gắt gao nắm chặt cẳng tay hắn, lần đầu tiên vì không chịu nổi nên phải mở miệng cầu xin: "... Không muốn, không muốn... Tôi không muốn... Đừng làm nữa..."
Lâm Y Khải lấy tay ngăn cản, tiếc thay sức yếu, Mã Quần Diệu giữ tay cậu lại, nhấc mạnh, kéo cậu trở về lòng mình, ôm eo cậu tiếp tục đâm sâu.
"Khóc cái gì! Không phải vừa rồi cười rất tươi ư?"
Lâm Y Khải bị làm đến nỗi choáng váng hoa mắt, miệng không thể thốt nên lời, để thể hiện kháng nghị, cậu hung hăng cắn bả vai Mã Quần Diệu một cái.
Mã Quần Diệu nhíu mày, tạm dừng động tác.
Được nghỉ ngơi, Lâm Y Khải buông Mã Quần Diệu ra, tưởng đã xong xuôi, vừa định hít thở bình thường thì đối phương lại đột nhiên dùng sức đẩy côn thịt tiến thẳng vào chỗ sâu nhất. Do chưa kịp phòng bị, Lâm Y Khải nhất thời kêu thành tiếng.
Rút chậm, thúc mạnh, Lâm Y Khải ôm cổ Mã Quần Diệu lắc đầu không ngừng.
"Cậu và tên đó đã làm gì?" Mã Quần Diệu kiềm cằm Lâm Y Khải chất vấn.
"Ai... Làm gì..."
"Ngô Thế Huân, tại sao hắn lại gọi cậu là bé cưng?" Mã Quần Diệu cắn môi Lâm Y Khải giống như đang trừng phạt.
Lâm Y Khải đấm ngực Mã Quần Diệu, đối phương buông ra để cậu trả lời.
"Gọi bé cưng thì sao..." Khóe mắt Lâm Y Khải ươn ướt sau ân ái, cố nén giọng nói nghẹn ngào, quật cường trả lời Mã Quần Diệu: "Cũng đâu phải chỉ có mình chú được gọi."
Mã Quần Diệu rất không hài lòng với câu trả lời này, thậm chí nó giống như đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn, khiến ngọn lửa không tên trong lòng hắn càng cháy dữ dội hơn. Hắn siết chặt tay Lâm Y Khải, dùng sức đỉnh, à không, phải nói là dùng nhiều sức hơn vừa rồi, tựa hồ muốn liều mạng để chứng minh điều gì đó.
"Không phải cậu nói cách gọi này rất quan trọng đối với cậu hay sao?"
Lâm Y Khải thất thần bật cười, nhìn về phía Mã Quần Diệu: "Đương nhiên là..."
"Gạt chú rồi."
Mã Quần Diệu nhìn gò má Lâm Y Khải đỏ bừng, dáng vẻ mê muội quyến rũ hồn phách, không phải hắn đã biết từ lâu rồi ư? Người này nhìn đơn thuần vô hại, thật ra chính là một tên dối trá biết diễn biết giả vờ!
"Thế thì cậu diễn đạt lắm."
Thẳng đến khi bóng tối hoàng hôn rơi xuống dòng sông, chiếc xe đậu sát bờ mới dần yên tĩnh lại. Lâm Y Khải cuộn mình trên ghế phó lái, cơ thể trần trụi chi chít dấu hôn, giữa hai đùi nhơ nhớp chất lỏng trắng đục.
Mã Quần Diệu châm một điếu thuốc, liếc mắt nhìn Lâm Y Khải, thấy trên người cậu chỗ nào cũng bị mình giày vò qua, trong lòng chợt dấy lên cảm giác đúng mực. Hắn cắn điếu thuốc, hạ kính xe, cởi áo vest âu phục ném cho Lâm Y Khải.
Tuy nhiên đối phương không có phản ứng trước sự quan tâm của hắn, vẫn cuộn tròn trên ghế không nói lời nào.
Mã Quần Diệu yên lặng hồi lâu, tắt thuốc, lái xe đến tiệm bánh ngọt nổi tiếng ở Tân Hải.
Dừng xe, hắn nhấp môi hỏi: "Muốn ăn gì, tôi đi mua."
Lâm Y Khải không trả lời.
Mã Quần Diệu gật đầu, biết Lâm Y Khải không muốn để ý mình nên tự vào tiệm chọn.
Cầm mấy túi bánh trở về, Mã Quần Diệu đặt lên chân Lâm Y Khải: "Chắc sẽ có loại cậu thích."
Lâm Y Khải nhìn chằm chằm số bánh ngọt mùi vị khác nhau, rốt cuộc cũng đáp lại: "Tôi không muốn ăn."
Mã Quần Diệu nhìn Lâm Y Khải, chẳng biết tại sao trong lòng rất khó chịu: "Tại sao? Không phải cậu luôn thích ăn những thứ này à?"
Lâm Y Khải phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, kéo áo khoác đắp trên người nhàn nhạt nói: "Bây giờ không thích nữa."
Nói thật, đây là lần đầu tiên Mã Quần Diệu tức giận đến mức làm tình bên ngoài, lúc tức giận thì không suy nghĩ, tỉnh táo lại rồi mới thấy không nên, nhất là đối với Lâm Y Khải, phát tiết cơn giận lên người đối phương là chuyện xưa nay hắn chưa từng làm với tình nhân khác.
Mã Quần Diệu rất ít khi làm việc không theo kế hoạch, bây giờ hắn không rõ mình nên giải quyết hậu quả thế nào, vốn nghĩ mua ít bánh ngọt cho Lâm Y Khải là có thể hòa hoãn, ai ngờ cậu lại nói không muốn ăn.
Mã Quần Diệu kiên nhẫn hỏi: "Vậy cậu muốn gì?"
Lâm Y Khải cười khổ, chỉ với mấy câu đối thoại này, cậu đã hoàn toàn biết được mình tồn tại thế nào trong lòng Mã Quần Diệu rồi.
Vì vậy cậu dứt khoát đạp đổ mọi thứ: "Cho tôi tiền đi."
Mã Quần Diệu bất ngờ nhìn về phía Lâm Y Khải, trước đây rõ ràng cậu không cần tiền của hắn.
"Cho tôi tiền, tôi sẽ tự mua thứ mình thích."
Một người bán thân, một người đưa tiền, đây mới là điều bình thường trong quan hệ của bọn họ. Song cũng chẳng hiểu tại sao, lửa giận mà Mã Quần Diệu vất vả dập tắt, giờ phút này lại bùng lên lần nữa.
Hắn gật đầu cười lạnh, rút một tấm thẻ ngân hàng trong bóp ném cho Lâm Y Khải.
"Được thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro